Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương Thanh cả người đều mê mang, anh không có biện pháp tin rằng nửa giờ trước Phùng Kiến Vũ vẫn ngồi ở bên cạnh mình , vào giờ phút này toàn thân đầy máu nằm ở trong ngực anh. Vương Thanh đem Phùng Kiến Vũ ôm thật chặt vào trong ngực, dùng mặt mình kề sát gương mặt cậu , định dùng nhiệt độ của cơ thể mình làm ấm thân thể đang dần dần lạnh lẽo của cậu


Tuy nói khách sạn ở ngoại ô nhưng xảy ra tai nạn xe cộ như vậy, đám người đi ngang qua vẫn vây quanh Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ


Khi Vương Hi đỡ cha đi ra, liền thấy đám người huyên náo cách đó không xa . Vương Hi để cho cha mình đứng tại chỗ chờ, mình tiến lên xem chuyện gì xảy ra


Vương Hi đẩy đám người ra, liền thấy em trai mình cả người đầy máu ôm Phùng Kiến Vũ sắc mặt tái nhợt ngồi ở giữa đường. Vương Hi ngồi ở trước mặt Vương Thanh , "Vương Thanh, đây là chuyện gì xảy ra, Đại Vũ thế nào."


Phảng phất nghe được thanh âm quen thuộc, đôi mắt Vương Thanh không còn đờ đẫn, nhìn thấy chị mình giống như là thấy được cứu tinh vậy , " Chị, nhanh gọi xe cứu thương, nhanh lên một chút, mau mau cứu Đại Vũ. Chị , em van cầu chị, em không thể không có em ấy , chị, nếu như Đại Vũ chết, vậy em phải làm sao . Chị..." Cảm xúc của Vương Thanh rốt cuộc vỡ òa , nước mắt cũng liên tục không ngừng từ trong hốc mắt chảy ra.


Cách đó không xa truyền đến thanh âm của xe cứu thương, là chủ xe vừa mới đụng Phùng Kiến Vũ gọi xe cứu thương. Mặc dù chủ xe hiển nhiên cũng bị ba người đột nhiên xông ra đường cái hù dọa, nhưng vẫn giữ được tĩnh táo kêu xe cứu thương cho cậu


Vương Hi cho tới bây giờ chưa từng thấy qua Vương Thanh mất bình tĩnh như vậy, cô nắm thật chặc tay anh , nhẹ giọng an ủi, "Thanh nhi, em tin tưởng chị, Đại Vũ không có việc gì, xe cứu thương tới rồi. Em nhất định phải tĩnh táo, bây giờ mà em cũng rối loạn, em bảo Đại Vũ phải làm thế nào?"


Vương Thanh lúc này rốt cuộc không hốt hoảng nữa, trong miệng không ngừng lập đi lập lại, " Đúng, em không thể loạn , đúng, em không thể loạn , đúng, Đại Vũ còn cần em ."


Xe cứu thương rất nhanh liền đến, nhân viên y tế lấy cángtừ trên xe xuống , sau đó y tá đi theo kiểm tra tình trạng Phùng Kiến Vũ . Nhân viên y tế đem Phùng Kiến Vũ mang lên xe cứu thương hỏi, "Có thân nhân muốn đi theo hay không."


Vương Thanh lập tức nói, "Tôi!"


"Anh cùng người bị thương là quan hệ như thế nào."


"Tôi là người yêu của em ấy."Vương Thanh cảm giác mình chưa từng kiên định nói ra quan hệ của mình và Phùng Kiến Vũ giống bây giờ


Liên quan đến mạng người nên cũng không có ai lại đi tìm tòi nghiên cứu tình cảm của bọn họ có được thế tục chấp nhận hay không , nhân viên y tế chẳng qua là gật đầu một cái, liền để cho Vương Thanh cũng lên xe.


Ở trên xe cứu thương, nhân viên y tế ở bên cạnh khẩn trương cấp cứu cho Phùng Kiến Vũ, cuối cùng mang mặt nạ dưỡng khí cho cậu. Vương Thanh liền ngơ ngác ngồi ở bên cạnh, người anh thích nhất đang nằm ở trước mặt anh , người anh thích bây giờ sinh mạng đang bị đe dọa, nhưng mà anh lại không giúp được gì . Vương Thanh cảm giác thân thể mình giống như là bị một chậu nước lạnh từ đầu đến chân tưới xuống vậy, lạnh như băng , cảm giác bất lực tự nhiên nảy sinh.


Vương Thanh phụng bồi đến bệnh viện, đi theo Phùng Kiến Vũ một đường đến phòng cấp cứu. Cuối cùng, bị bác sĩ phòng cấp cứu ngăn ngoài cửa, "Thân nhân mời ở ngoài cửa chờ."


Vương Thanh ngồi ở băng ghế ngoài cửa, nhìn đèn phòng cấp cứu sáng lên, lúc này trừ ba chữ phòng cấp cứu , những vật khác ở trong mắt anh đều là u tối.


Trong đầu Vương Thanh không ngừng luân chuyển lời hứa hẹn của mình đối với Phùng Kiến Vũ còn có những lời cậu trước lúc hôn mê nói với anh. Vương Thanh không ngừng đánh vào đầu mình, anh hận bản thân mình, hận mình nuốt lời, anh rõ ràng đã đáp ứng Phùng Kiến Vũ, bất luận xảy ra chuyện gì, anh nhất định sẽ trước tiên ngăn ở trước mặt Phùng Kiến Vũ . Nhưng mà, hôm nay anh lại trơ mắt nhìn Phùng Kiến Vũ bị xe đụng ngã trên đất.


Một nhà Vương Thanh còn có Lâm Tuyết khi Phùng Kiến Vũ đưa vào phòng cấp cứu không lâu cũng chạy tới bệnh viện, cách thật xa bọn họ liền thấy Vương Thanh toàn thân là máu .


Mẹ Vương Thanh mới vừa rồi bị dọa sợ, bà không nghĩ tới mọi chuyện lại đến mức độ này, bà chẳng qua chỉ làm những chuyện mà bà cho là tốt với con trai mình, nhưng mà chuyện tới nước này ngay cả chính bà cũng hoài nghi mình có phải đã sai rồi hay không


Mẹ Vương Thanh đi từ từ đến trước mặt Vương Thanh , trải qua tai nạn xe cộ mới vừa rồi, trên mặt bà đã không còn lớp trang điểm tinh xảo kiểu tóc cẩn thận tỉ mỉ , lần đầu tiên trong đời dáng vẻ của bà chật vật nhượng bộ con trai mình , "Con trai, Đại Vũ hắn?"


Vương Thanh ngẩng đầu lên mặt đầy mệt mỏi cùng chán nản, anh nhìn phòng cấp cứu, "Em ấy mới vừa đi vào, còn không biết là tình huống gì. Mẹ, mẹ không có sao chứ."


Mẹ Vương Thanh nhẹ nhàng lắc đầu một cái.


Vương Thanh quay đầu nhìn về phía mẹ mình, "Mẹ, mẹ là mẹ con, lúc phát sinh nguy hiểm, phản ứng đầu tiên của con chính là đi cứu mẹ. Nhưng mà con lại quên mất, con cũng là người Đại Vũ yêu nhất, em ấy cũng không khả năng để cho con ở trong nguy hiểm. Nếu như nói mới vừa rồi vì cứu mẹ, con chết, đó là con cam tâm tình nguyện, bởi vì con là người mẹ dứt thịt sinh ra . Nhưng nếu như Đại Vũ không cứu được, con cũng sẽ không sống tiếp, con yêu em ấy, cho nên con cam tâm tình nguyện đi bồi em ấy."


Vương Thanh nhìn gương mặt đầy khiếp sợ của mẹ, cảm giác được mình hình như đã làm bà sợ , "Mẹ, mẹ về nhà trước đi, về nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi. Con muốn một mình đợi một hồi."


Mẹ Vương Thanh vừa định nói thêm gì nữa, liền bị chồng bà đi tới cắt đứt, cha Vương Thanh càng trầm tĩnh, "Vương Thanh, có chuyện gì gọi điện thoại về nhà, cha mang mẹ con trở về trước."


Vương Thanh gật đầu một cái, lại cúi đầu xuống trầm mặc, cũng không ai biết anh rốt cuộc đang suy nghĩ gì.


Mẹ Vương Thanh được chồng và con gái đỡ ra cửa bệnh viện, đi mấy bước, bà vỗ tay chồng cùng tay con gái, tỏ ý bọn họ dừng lại, quay người sang nhìn Vương Thanh cúi đầu không dậy nổi , "Con trai, chờ Đại Vũ tỉnh, con liền mang nó về nhà đi ."


Vương Hi đang nâng mẹ cũng ngây ngẩn, ý của lời này là đã đón nhận quan hệ của Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ a.


Vương Thanh không có trả lời mẹ mình, vẫn không có ngẩng đầu lên, anh bây giờ đã không còn quan tâm tình yêu của anh cùng Phùng Kiến Vũ có thể được người nhà chúc phúc hay không nữa, anh bây giờ chỉ cần Phùng Kiến Vũ tỉnh lại, bình an lưu lại bên cạnh anh. Tình yêu của bọn bọ, chính bọn họ biết là được , những người khác là thấy thế nào, dùng con mắt gì nhìn bọn họ Vương Thanh cũng không muốn lo lắng nữa


Sau khi người nhà Vương Thanh rời khỏi, Lâm Tuyết ngồi ở bên cạnh anh, cô là bị cha mẹ mình an bài đến xem tình hình


Hai người ngồi rất lâu cũng không nói gì, đột nhiên Lâm Tuyết mở miệng, "Khi tôi cùng Đại Vũ nói yêu thương , cũng chưa từng hôn nhau, ngay cả số lần ôm nhau cũng rất ít. Anh ấy là một bạn trai hoàn mỹ , luôn là rất quan tâm giúp tôi rất nhiều chuyện, thậm chí có thể nói là chu toàn mọi mặt. Nhưng mà anh ấy không thương tôi, mỗi lần tôi cùng anh ấy đi ra ngoài, luôn nói chuyện về anh. Anh ấy không ngừng ở bên tai tôi nói anh đối với anh ấy tốt bao nhiêu, quen biết anh là may mắn dường nào. Khi đó, tôi cũng biết anh ấy thích anh, chỉ bất quá anh ấy quá ngốc nên không có ý thức được chuyện này."


Vương Thanh không nói gì, chẳng qua là lẳng lặng nghe Lâm Tuyết nói, "Vương Thanh, Đại Vũ là một người rất đơn giản, tâm tư của anh ấy anh cơ hồ đều không cần đoán, bởi vì anh ấy đều hiện ra mặt rối. Lần đó tôi gặp mặt anh ấy , khi nhắc tới anh , sự hạnh phúc cùng ngọt ngào trên mặt anh ấy cũng đã khiến cho tôi buông tay, đó là biểu tình mà tôi chưa từng thấy , tôi cũng từng thật lòng với anh ấy , tôi hy vọng anh ấy hạnh phúc. Vương Thanh, tôi thật sự rất hâm mộ anh. Bởi vì, Đại Vũ anh ấy a, thật sự rất yêu anh."


Vương Thanh đem mặt mình chôn ở trong lòng bàn tay,nước mặt nóng bỏng xuyên qua kẽ ngón tay rơi xuống đất. Trong đầu Vương Thanh tất cả đều là những lời Phùng Kiến Vũ nói trước khi hôn mê , "Vương Thanh, em yêu anh so với anh yêu em nhiều một chút." Những lời này giống như là bị lập lại không ngừng vang vọng ở trong đầu Vương Thanh


Lâm Tuyết đi lúc nào, Vương Thanh không biết, bất quá ngay khi bác sĩ đẩy cửa phòng cấp cứu ra , cũng chỉ còn lại có một mình Vương Thanh


Vương Thanh thấy bác sĩ, lập tức đứng dậy nghênh đón." Bác sĩ, như thế nào, người yêu của tôi có sao không."


Bác sĩ hiển nhiên cũng bị hai chữ người yêu hù dọa, bất quá thấy Vương Thanh kích động , ông cũng chỉ có thể đem tình huống nói cho Vương Thanh, "Nội tạng vỡ nát, bất quá cũng may kịp thời đưa tới, đã khâu lại rồi , nếu trễ hơn mấy phút nữa, phỏng đoán sẽ có nguy hiểm tánh mạng. Não bộ của người bệnhbị va đập mạnh , não chấn động nghiêm trọng. Những thứ khác, phải đợi bệnh nhân tỉnh lại mới có thể biết. Bất quá, tôi cảm thấy các ngươi hẳn phải chuẩn bị tốt tâm lý , vấn đề não bệnh nhân tương đối nghiêm trọng, lúc nào tỉnh lại tôi cũng không thể chắc chắn."


Vương Thanh nhìn bác sĩ, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, bởi vì bây giờ ai cũng không biết di chứng sau tai nạn xe cộ của Phùng Kiến Vũ sẽ là dạng gì, cũng không ai biết vấn đềnão bộ của Phùng Kiến Vũ sẽ là thế nào, cái gì đều phải chờ Phùng Kiến Vũ tỉnh lại mới có thể biết. Vương Thanh chỉ có thể không ngừng nói cảm ơn với bác sĩ


Bác sĩ vỗ bả vai Vương Thanh , "Cậu có thể đi phòng bệnh nhìn hắn, bất quá phải nhớ kỹ nhất định không nên quấy rầy đến hắn nghỉ ngơi. Chiếu cố thật tốt hắn đi." Nói xong bác sĩ xoay người đi.


Vương Thanh tựa như dùng hết khí lực toàn thân đi tới cửa phòng bệnh của Phùng Kiến Vũ , anh xuyên qua tấm thủy tinh trên cửa thấy được Phùng Kiến Vũ nằm ở trên giường bệnh. Cái người kia luôn là cười cùng anh nháo bồi anh cười , bây giờ an tĩnh nằm ở trên giường. Sắc mặt tái nhợt nói ra cậu thống khổ, trên mặt mặt nạ dưỡng khí nói rõ sinh mạng cậu mới rồi thiếu chút nữa biến mất


Vương Thanh nắm tay đặt trên kiếng, anh muốn đi vào, nhưng mà anh không biết làm sao đối mặt Phùng Kiến Vũ, anh không còn mặt mũi nào gặp Phùng Kiến Vũ, tự đáy lòng anh tự trách mình.


Vương Thanh dựa vào tường từ từ trượt xuống, sau đó ngồi ở trên sàn nhà lạnh như băng . Anh xuyên qua cửa sổ nhìn bầu trời tối đen bên ngoài, anh cảm thấy một đêm này phá lệ dài đằng đẵng, hành lang trống không trừ y tá trưc đi tới đi lui , chỉ có một mình anh , anh chỉ muốn ở cửa như vậy lẳng lặng trông nom Phùng Kiến Vũ.


Vương Thanh là từng chút từng chút nhìn bầu trời sáng lên, cho đến ánh mặt trời làm đôi mắt anh đau nhói , anh mới đưa tay ngăn ánh mặt trời ấm áp kia lại.


Vương Thanh đột nhiên suy nghĩ, thật ra thì chuyện không có tệ hại như vậy có đúng hay không, bởi vì bất luận Phùng Kiến Vũ như thế nào, anh cũng sẽ bồi ở bên cạnh Phùng Kiến Vũ



Vương Thanh thề, anh phải dùng cuộc đời còn lại đi bồi thường lần nuốt lời này đối với Phùng Kiến Vũ



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#fanfic