vo lai tieu tu update

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa ra đến bên ngoài, Thanh Phong ngay lập tức đã bị cảnh tượng bên ngoài làm cho kinh hãi, toàn thân ớn lạnh. Hắn hai mắt mở to nhìn chằm chằm xuống phía dưới bên ngoài thành. Hai ngàn quân Thạch nhân cùng với hơn một vạn binh sĩ trên thành đang giao chiến. Chỉ thấy gươm đao giáo mác chớp lên không ngừng, khiến hắn dù đang đứng ở bên ngoài cũng cảm thấy hơi lạnh lẽo từ binh khí. Mùi máu theo gió thoảng đến ngày càng nồng. Thanh Phong có cảm giác như xung quanh mình khắp nơi đều là máu.

Tiếng thét thê lương của những người vừa ngã xuống không ngừng vang đến, Điệp thành binh sĩ cũng không ngừng ngã xuống theo, nhưng cứ lớp người này ngã xuống thì lớp người khác lại đi lên. Thạch nhân tộc mặc dù hung hãn điên cuồng, sức mạnh hơn hẳn so với điệp thành binh sĩ nhưng trước khí thế không sợ chết của những binh sĩ trong thành cũng nhất thời bị vây khốn lại ,hơn một canh giờ giao chiến, song phương đều đã tổn thất thảm trọng.

Thạch nhân tộc càng đánh càng bị bức xa dần khỏi thành. Hai ngàn quân tiên phong lúc này chỉ còn vỏn vẹn năm sáu trăm người. Trong khi đó một vạn binh sĩ Điệp Thành cũng tổn thất mất quá nửa. Điệp Thành binh sĩ mặc dù ai cũng đều không sợ chết nhưng dù sao họ cũng là con người, sức lực có hạn cho dù tạm thời có thể đẩy lui được lần tiến công lần này của thạch nhân nhưng bọn họ cơ hồ đều đã mất đi sức chiến đấu đi rồi.

Thanh Phong cùng với đám người vừa bước ra cũng bị cuốn vào cuộc chiến , binh khí lại một lần nữa giao tranh. Hơn mười gã thạch nhân vây quanh đám người của Thanh Phong khiến cho bọn hắn không thể nào thoát đi được, bất đắc dĩ Thanh Phong cũng phải vung kiếm chống trả.Tuy võ công còn hoàn toàn chưa được phục hồi , nhưng dù sao hắn cũng là một cao thủ tuyệt đỉnh, võ công tuy có suy giảm thảm trọng nhưng chí ít lúc này đạt đến tam giai cảnh giới đã ngoài, so với đám thạch nhân hay hầu hết những người ở đây vẫn còn cao hơn rất nhiều. Nếu không phải vì cây thần kiếm Tâm Mộng của hắn sau trận chiến với Huyết Đế và Dạ Đế , toàn bộ lực lượng bị phong ấn, thì đối với sự tấn công của đám người thạch nhân này hắn đã hoàn toàn không để vào mắt rồi.

Dù giao đấu trên giang hồ không giống với đánh nhau trên chiến trường nhưng Thanh Phong cũng không đến mức không thích nghi được, ngược lại hắn còn cảm thấy hưng phấn lạ kì. Tựa như trong kinh mạch của hắn, máu cơ hồ bốc lên nhanh hơn khiến hắn thực sự cảm thấy vô cùng hưng phấn. Mặc dù còn không vận Chiến Tâm Quyết nhưng cảm xúc của hắn lúc này cũng không hề khác khi vận dụng chiến tâm quyết kia là bao.

Đứng ở trong trận hắn có cảm giác như được trở về nhà . Tay vung kiếm lên chém thẳng vào quân địch , hắn cảm thấy vô cùng thân thuộc. Tiếng binh khí giao tranh, tiếng ngựa hí, tiếng người la hét, tất cả dường như đều ở trong tâm cảnh của hắn lúc này.

Hưng phấn. Hắn đột nhiên hét lớn.

-Sát!

Sau tiếng hét, chỉ thấy bóng ảnh của hắn loáng lên, thoắt cái đã vào lọt vào giữa hai gã thạch nhân, đúng lúc hai gã thạch nhân đang vung đại đao bổ xuống một binh sĩ vừa ngã xuống của Điệp Thành , Thanh Phong không dám chậm trễ, trường kiếm đẩy xéo đến . Hai gã thạch nhân cảm ứng được cường đại khí kình ập về phía mình nhưng không kịp tránh, đại đao bất đắc dĩ hất ngược về phía sau.

Thanh Phong cười lạnh một tiếng động tác chẳng những không dừng trái lại cơ hồ kiếm điểm đến nhanh hơn. Hai gã thạch nhân còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy cơ thể kêu rắc một tiếng. đại đao rời tay rơi xuống đất vỡ tan, bản thân hai gã cũng lập tức bạo liệt mà ra.

Mọi sự diễn ra quá nhanh, gã điệp thành binh sĩ còn chưa kịp hoàn hồn, vốn nghĩ bản thân mình sắp được đi chầu ông bà ông vải không nghĩ đến thoáng chốc lại vẫn còn sống. Gã mặc dù vui mừng nhưng cũng hiểu được là ai vừa cứu mình. Gã nhìn Thanh Phong với ánh mắt vừa cảm kích vừa ngưỡng mộ nói.

-Đa tạ huynh đệ cứu mạng.

Thanh Phong tiêu sái mỉm cười, bàn tay vỗ vỗ vào vai gã ý bảo không cần cảm tạ , khiến cho gã binh sĩ càng thêm cảm kích trong lòng. Bản thân hắn thì lại thầm cười khổ. Hắn mặc dù có vẻ dễ dàng hạ sát hai gã binh sĩ Thạch nhân nhưng đồng thời cùng bị lực đạo trầm trọng trong đại đao của hai gã thạch nhân phản kích . Vốn dĩ cũng cảm thấy khó chịu nhưng vì cố nhẫn mà thôi. Đám binh sĩ điệp thành không biết đều nhìn Thanh Phong ngưỡng mộ.

-Huynh đệ thật giỏi.

Thanh Phong bất hảo ý tứ luôn miệng đáp lời trong khi lòng thầm xấu hổ. Cũng may đang ở trên chiến trường, song phương vẫn còn chưa chấm dứt giao chiến nên đám người này cũng không nghĩ dây dưa cùng Thanh Phong. Bởi lúc này một đám Thạch nhân nữa lại xông đến, mọi người lại phải chung sức đối địch.

Do đã hiểu rõ cơ thể của đám thạch nhân binh sĩ này cứng rắn vô cùng Thanh Phong bắt đầu thay đổi cách đánh. Quan sát đám binh sĩ của điệp thành hắn mới phát hiện ra binh lính điệp thành mỗi khi giao chiến đều nhằm vào hai mắt của binh sĩ thạch nhân . Dùng mọi cách phá hủy hai mắt của bọn họ, sau đó mới tìm cách hủy thân thể . Cứ ba bốn người quây lại đánh một người. Mặc dù đấu pháp này không khác gì dùng mạng đổi mạng nhưng trong trường hợp phải đối mắt với thạch nhân có cơ thể cứng rắn xem ra cũng không còn cách nào hơn. Thanh Phong bất giác lắc đầu.

Hắn trường kiếm linh xảo, phối hợp với thân pháp kì tuyệt Thần Vân Ảnh , dễ dàng áp sát thạch nhân, mỗi khi trường kiếm đâm ra là lại có một gã thạch nhân ngã xuống. Tuy nhiên ngay sau đó hắn lại phải dùng đến Cửu Thiên Kiếm Quyết- Kiếm Thần lôi để hủy đi cơ thể của đám thạch nhân này lên tốn sức rất nhiều.

Thanh Phong một mình giết được hơn mười tên đã bắt đầu cảm giác được cơ thể thoát lực, đầu đầy mồ hôi. Hắn thầm kêu bất hảo. Tưởng rằng mình đã khôi phục được ba thành công lực nhưng xem tình thế này chỉ e hắn đến hai thành cũng chưa chắc đã khôi phục được nữa là . Giá như hắn có thể sử dụng được kiếm hồn thì hay biết mấy.

Trong lúc còn đang kêu ca, thì xung quanh hắn chiến sự đột nhiên có biến chuyển bất lợi đối với phía điệp thành. Quân tiếp viện của Thạch nhân không biết từ nơi nào ùn ùn kéo đến. Tám ngàn thạch nhân tộc đã hoàn toàn bao vây đám binh sĩ dưới thành vào trong.

Đám người của Thanh Phong vốn li trung tâm của chiến trận không xa lúc này cũng ở vào một tình thế vô cùng nguy hiểm . Khắp bốn xung quanh đều chỉ thấy thân hình cao lớn của đám thạch nhân đang thắt vòng vây chặt dần.

-Mau lui lại!

đột nhiên một tiếng hét lớn tựa như một hồi hiệu lệnh rút quân từ giữa trung tâm của đám bịnh sĩ điệp thành. Điệp Thành binh sĩ vội vàng vùa đánh vừa trực hướng thành lùi lại. Đám người của Thanh Phong cũng không dám lưu lại lâu , liều chết phá vòng vây chạy ra. Tuy nhiên Thanh Phong hắn lại nhất thời sững lại.

Ánh mắt hắn mở to nhìn đăm đăm vào bóng người nhỏ nhắn đang tả xung hữu đột ở một khoảng cách với hắn không xa. Mặc dù một mình đối mặt với hơn mười gã thạch nhân nhưng bóng người không hề có vẻ gì là đang bị vây khốn, bóng người tả xung hữu đột, thân ảnh lả lướt , lướt đi như chỗ không người. Trường kiếm khinh xảo đẩy ra, tựa như một vầng ô quang sáng chói vây lấy đám binh sĩ thạch nhân vào giữa. Cường đại lực lượng từ bóng người tỏa ra giống như một bức tường ngăn cản binh sĩ thạch nhân đuổi theo binh sĩ của điệp thành.

Bóng người vừa đánh vùa hô lớn.

-Toàn quân nghe lệnh mau lùi lại..dàn trận giết địch.

Thanh âm trong trẻo dễ nghe trong chiến trận vang lên càng thêm có một hấp lực lạ kì. Binh sĩ điệp Thành vừa nghe thấy thanh âm này đột nhiên sĩ khí cao ngất, vô số những tiếng rống giận hô lớn.

-Là Nghiêm tiểu thư...Chúng ta quyết cùng Nghiêm tiểu thư sát địch...

Một người hô rồi lan ra sau đó mấy trăm người cùng hô, thanh âm cơ hồ vang động cả chiến trận. Vô số bóng người vốn dĩ đang lùi lại đột nhiên chững lại, thân hình quay ngoắt , trường kiếm vung lên trực hướng đám binh lính của thạch nhân.

-Sát!

Không biết là ai hô lên, nhưng ngay sau đó biến thành thanh âm động trời.

oành!

Vô số những tiếng chạm kình vang lên. Máu tươi giống như nước mưa rơi bắn xuống. Thanh Phong vốn đang đứng bất động trong chiến trận lúc này cũng như bị tác động rồi. Có lẽ là vì chiến ý bốn xung quanh ảnh hưởng đến hắn, hoặc cũng có thể là vì ý chí sát địch của Nghiêm tiểu thư. Chỉ biết rằng hắn lúc này đột nhiên rống giận một tiếng, Cường đại lực lượng từ người hắn tỏa ra, chiến ý cũng ngập tràn trong người.

Sát!

Nương theo một tiếng hô, hắn toàn thân hóa ra một đạo lưu tinh nhằm hướng thân ảnh của Nghiêm tiểu thư mà đến. Ba gã thạch nhân vung đại đao ngăn cản đường đi của hắn đều bị hắn dùng cường đại kiếm kình phá tan. Chớp mắt hắn đã đến được gần người của Nghiêm tiểu thư.

Đến lúc này hắn mới có thể thoáng nhìn thấy diện mạo của Nghiêm tiểu thư , quả nhiên xinh đẹp phi phường, tuy mặc áo giáp cưỡi trên lưng ngựa nhưng càng toát thêm vẻ anh tư quắc thước, có hấp lực đối với hắn vô cùng.

Nhìn nàng đối mắt với binh sĩ thạch nhân vẫn không hề run sợ , hắn càng thêm kích động.

Ở trung tâm của chiến trận , tình thế nguy hiểm hơn bên ngoài rất nhiều lần. Nghiêm tiểu thư một mình đối mặt với mười mấy tên thạch nhân hung hãn vẫn dáng vẻ thong dong như vậy, thực sự khiến mọi người phải khâm phục, nhất là khi nàng lại chỉ là một nữ tử.

Có thêm sự xuất hiện của Thanh Phong , Nghiêm tiểu tư có vẻ dễ dàng hơn. Ít nhất số lượng địch nhân vây quanh nàng đã giảm đi rất nhiều . Nghiêm tiểu thư đối với sự xuất hiện của Thanh Phong chỉ nhìn hắn một lần , nhẹ gật đầu nhưng cũng khiến cho Thanh Phong kích động. Một cái liếc mắt của nàng không ngờ cùng có được sát thương lực ngần ấy, quả không hổ mị lực của một đại mĩ nhân có thể đạp đổ cả giang sơn nha.

Hai người càng đánh càng tỏ ra ăn ý , thạch nhân binh sĩ mặc dù nhiều nhưng sao có thể so được với hai người võ công cao tuyệt. Thanh Phong bản lãnh biến thái thế nào thì mọi người cũng biết rồi. Còn Nghiêm tiểu thư, đừng nghĩ nàng chỉ là một nữ tử, Thật ra võ công của nàng lúc này đã bước vào Tứ giai cảnh giới cao thủ chi liệt rồi. Hai người đại triển thần uy ở giữa quân địch khiến cho binh sĩ điệp thành càng thêm ngưỡng mộ.

Sĩ khí dâng cao, binh sĩ điệp thành càng đánh càng hăng, cho dù mất mạng thì bọn họ cũng quyết đem theo binh sĩ của thạch nhân chết cùng. Song phương một hồi đại chiến vốn đang lúc quyết liệt. Đột nhiên Nghiêm Tiểu Thư hô lớn một tiếng.

-Xuyên Vân Thần Tiễn bắn!

Tiếng hô của nàng vừa dứt , Thanh Phong vội vàng đưa mắt nhìn lên phía tường thành chỉ thấy binh sĩ trong thành đều đã đứng cả lên. Tay nắm chắc trường cung. Sau khi nghe được lệnh của Nghiêm tiểu thư họ đồng loạt buông dây cung bắn ra một loạt tên. Mũi tên xé gió , bay nhanh về phía chiến trận.

Binh sĩ điệp Thành trong trận vốn đã chuẩn bị sẵn, vừa thấy tên bắn đến đột nhiên ngả hết về phía sau . Thật hay khi thân ảnh của bọn họ vừa ngả xuống về phía sau, thì mũi tên bay vụt qua. Hạnh hảo thạch nhân tộc đang điên cuồng lao đến vô tình làm bia nhắm.

Tên bay như mưa, phá tan lớp không khí đến trước mặt của đám thạch nhân.

A!..

Vô số tiếng hét đau đớn vang lên khắp trời, Thạch nhân binh sĩ bị trúng tên liền dùng tay che lấy hai mắt đã chảy máu, càng thêm điên cuồng vung đại đao chém loạn, nhưng binh sĩ điệp thành đã nhanh hơn một bước, lăn lại, trường kiếm quét nhanh vào chân của đám thạch nhân.

Mặc dù thạch nhân cơ thể cứng rắn, nhưng trúng phải Xuyên Vân Thần Tiễn hộ thể chân khí đã bị phá tan không còn một chút nào, lúc này cũng không khác chi là người thường. Hơn một ngàn binh sĩ thạch nhân truy binh phút chốc từ trong chiến trường ngã xuống.

Binh sĩ điệp thành trong ngoài cùng hô lớn trợ uy cho Nghiêm tiểu thư đột phá vòng vây. Song ngay khi vòng vây sắp bị phá tan, Thanh Phong cùng với Nghiêm tiểu thư vừa định trở về thành . Thình linh một cơn cuồng phong từ cuối chân trời thổi đến. Hai người chững lại . Chỉ cảm thấy đầy trời, lực lượng cường đại từ bốn phương tám hướng bay đến trực hướng về phía hai người.

Oành!

Ở giữa hai người, mặt đất đột nhiên nổ tung. Cả Thanh Phong và Nghiêm tiểu thư đều kinh hãi vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất tránh khai khỏi chỗ mặt đất vừa nổ. Thân ảnh của hai người còn chưa kịp đứng vững Lại nghe thấy một loạt tiếng nổ nữa. Mặt đất rung chuyển không ngừng. Quang mang cường đại theo những luồng sáng vô hình tản ra khiến cho những binh sĩ còn chưa kịp vào thành đều ngay lập tức bạo liệt mà chết. Nghiêm tiểu thư sắc mặt vụt trở lên trắng bệch, miệng hô khẽ.

-Là Hổ tướng.

---Hết chương 53---

Chương 54 : Kịch Chiến (Phần 1)

Tiếng hô của Nghiêm tiểu thư vừa mới thoát dứt thì từ không trung Hổ tướng đã bất thần xuất hiện. Ngay khi xuất hiện chỉ thấy hổ tướng hai tay nâng thanh đại đao chém xuống về phía Thanh Phong và Nghiêm tiểu thư hai người. Mặc dù đã sớm đề phòng , cả hai người vẫn không dấu được nét kinh hãi khi trông thấy đao này của hổ tướng. Một đao tưởng chừng như đơn giản vậy mà khi nó được chém xuống lại mang theo một luồng sức mạnh vô cùng bức về phía hai người. Cũng may bản lãnh của hai người tương đối cao thâm , phản ứng lại nhanh nhẹn nên vẫn còn tránh kịp. Tuy vậy cũng đã bị doạ cho một thân mồ hôi lạnh. Nghiêm tiểu thư có lẽ đã từng đối mặt qua với hổ tướng nên nàng còn không cảm thấy gì khác nhưng Thanh Phong mới lần đầu diện kiến, lại vừa mới trải qua một đợt mang thương thế nặng nề, vết thương dù đã lành nhưng sức lực còn chưa hồi phục. Nếu còn được linh lực như ban đầu hay Tâm Mộng thần kiếm chưa bị phong bế thì kể ra đối mặt với một Hổ tướng chứ mười người như Hổ tướng hắn cũng không sợ, nhưng tình thế lúc này thì Thanh Phong không được không chịu nép mình.

Linh lực chỉ còn được ba thành, linh thức cũng bị giảm xuống chỉ còn đạt được tam giai cảnh giới so với một tứ giai cảnh giới hậu kì như Hổ tướng rõ ràng cho dù hắn và Nghiêm tiểu thư có hợp lực lại cũng chưa chắc đã giành được thế thượng phong. Hơn nữa lúc này Điệp Quân cũng hầu hết đã vào thành, số còn sót lại ở bên ngoài thành thì cũng bị thạch nhân binh sĩ giết hại. Viện quân của Hổ tướng mặc dù không nhiều nhưng đều là binh sĩ dũng mãnh sơ với điệp thành binh sĩ của hắn đều mạnh hơn hẳn. Mới bắt đầu đấu nhưng Thanh Phong cũng hiểu rằng chiếu theo tình hình này đi xuống sẽ chỉ bại chứ không thể xoay chuyển được tình hình, đối với hắn trước mắt bây giờ việc cấp thiết nhất là làm sao đẩy lùi được Hổ tướng cùng thạch quân binh sĩ , mở ra một đường máu để Nghiêm tiểu thư thoát khỏi.

Song đám thạch nhân binh sĩ quá nhiều, mà chiến trường giờ chỉ có hai người bọn họ, chưa kể Hổ tướng lúc nào cũng cằm kè nhìn bọn họ gây áp lực. Hổ tướng mặc dù thỉnh thoảng phóng ra một đao công kích nhưng cũng khiến cho hai người chật vật , khó khăn tránh né, không còn thời gian đâu để mà phản công. Ngay cả đến gần nhau để cùng nhau hợp lực đối địch cũng không có. Thanh Phong càng đánh càng kinh hãi, đám thạch nhân binh sĩ lần này thân thể cứng rắn so với đám binh sĩ lần trước dường như còn cứng rắn hơn hẳn. Mặc cho hắn đã tụ linh lực vào song quyền cũng không thể làm cơ thể chúng vỡ ra, cùng nắm cũng chỉ miễn cưỡng đẩy được bọn chúng về phía sau . Nhiều khi cho dù hắn đã dùng cả cửu thiên kiếm quyết cũng không có nhiều tác dụng.

Qua một hồi linh lực hao kiệt đã vượt qua sự chịu đựng của bản thân mình, Thanh Phong thế công vì thế mà bắt đầu chậm lại hẳn, phía bên kia Nghiêm tiểu thư cũng không khá hơn . Nàng bị hơn mười tên thạch nhân binh sĩ vây hãm. Chỉ tạm thời tận dụng vào thân pháp cùng với sự sắc bén trên thanh kiếm của mình để đối địch. Nhưng vẫn liên tiếp bị bức lùi càng lúc càng rời xa chân thành. Đến nỗi đám binh sĩ đứng trên thành đều đã lo lắng nhìn nàng. Nếu không phải trước đó nàng đã ra mệnh lệnh dù bất kể xảy ra chuyện gì cũng không được mở cổng thành thì có lẽ bọn họ đã lao ra cùng nàng đối địch. Hiện tại bọn họ chỉ có thể đứng ở trên thành hô hoán để giúp nàng có thêm niềm tin và sĩ khí.

Nhưng cũng không trụ được bao lâu, nàng bắt đầu cảm thấy đuối sức. Đúng lúc nàng đuối sức đó thì Hổ tướng xuất hiện. Hổ tướng xuất hiện rõ ràng là nhằm về phía nàng. Y đã không đợi được lâu, y đã muốn sớm kết lúc trận chiến. Hổ tướng xuất hiện dù chưa xuất thủ nhưng cũng đã tạo nên một sức ép khôn cùng ép về phía nàng, làm nàng lâm vào tình thế cực độ nguy hiểm. Bốn xung quanh đều là địch. Mặc cho nàng có niềm tin bao nhiêu thì lúc này niềm tin đó cũng sẽ lung lay, không khỏi khiến nàng buồn bã thở dài.

-Lẽ nào ta thực sự bại!

Nàng thở dài một tiếng dù rất nhỏ nhưng không qua được cái lỗ tai của Hổ tướng, chỉ thấy y nhếch mép lên nhìn nàng lạnh lùng mỉm cười.

-Nghiêm tiểu thư ! Chúng ta lại gặp nhau!

Nghiêm Lệ Hoa không nói gì, nàng chỉ khe khẽ ngoảnh đầu nhìn lại Thanh Phong đang vùng vẫy trong gươm đao giáo mác của quân địch, rồi chợt thở dài bất lực.

-Ta lại bại!

Chỉ đơn giản một câu nói nhưng đã cho thấy sự tuyệt vọng của nàng. Có thể lần công thành này nàng thất bại, có thể đợt công thành này Thạch nhân sẽ giành được thắng lợi toàn diện nhưng nàng tự hiểu rằng trước khi bại mình cũng phải làm được một điều gì đó . Giết Hổ tướng! Đột nhiên ý nghĩ đó lại lướt qua trong đầu nàng. Hai mắt nàng vụt trở lên sáng lạnh.

Sát khí!

Hổ tướng đã cảm giác được từ trong mắt nàng sát khí. Y khẽ giật mình. Luồng sát khí ấy quá mạnh mẽ khiến y không thể không giật mình. Y có cảm giác như không khí khắp xung quanh mình đều đang bị rút dần đi. KHông khí càng lúc càng loãng. Đám thạch nhân đứng gần xung quanh bắt đầu cảm thấy choáng váng đầu óc.

Leng..keng...

Tiếng gươm đao tự nhiên rung lên.

Ngay cả thanh đại đao trên tay của Hổ tướng cũng rung lên mãnh liệt, thân đao truyền đến từng đợt sóng âm như muốn nhắc nhở chủ nhân phải cẩn trọng bảo vệ mình.

Theo từng đợt vận công của Nghiêm tiểu thư đột nhiên đầy trời hiện lên một cơn gió xoáy.

Sát!

Không hiểu ai đó đã hét, song ngay khi tiếng hét vừa mới chấm dứt thì bất chợt một tiếng nổ uỳnh uỳnh rạch xé màn không vang lên. Không khí ngay lập tức bị xáo trộn. Nghiêm tiểu thư hai tay đang nắm chặt thanh trường kiếm bỗng kiều ngâm một tiếng, thân ảnh uyển chuyển hiện lên giữa không trung.

Kiếm Thiên!

Nương theo tiếng hét của nàng từ không trung, một đạo kiếm quang khổng lồ , phô thiên cái địa mà đến trực thẳng đến Hổ tướng. Hổ tướng mặc dù biến sắc nhưng không hổ đã từng chinh chiến nhiều năm, phản ứng nhanh hơn so với người thường vô số lần. Ngay khi đạo kiếm quang ập đến, y đã kịp nhún mình thoát khỏi. Tuy vậy hơn mười danh thạch nhân binh sĩ đứng gần đó không được may mắn như y trúng kiếm , thân thể lập tức bạo liệt. Hổ tướng mặc dù đã đứng cách đó hơn mười trượng nhưng nhìn vào chỗ mình vừa đứng hoá thành một cái hố sâu cũng cảm thấy giật mình.

Nghiêm Lệ Hoa đánh ra một kiếm cực mạnh nhưng lấy được tính mạng của đối phương thì không chịu buông tha. Nàng nhanh chóng vận công thúc ép cho linh lực hồi phục được tám thành, lại bay đến một kiếm chém xuống.

Uỳnh!

Một kiếm này uy lực mặc dù so với một kiếm trước đó yếu đi một hai phần nhưng vẫn có mức sát thương cực lớn. Kiếm thế dù chưa đến nhưng kiếm khí đã truyền đến khắp không trung. Phạm vi mười trượng vuông bị một lớp kiếm khí bao bọc. Một loạt những tiếng nổ mạnh cùng với những tiếng kêu gào đau đớn từ khắp nơi vang đến.

Hổ tướng mặc dù lại một lần nữa tránh thoát nhưng đã không dưới ba mươi danh thạch nhân binh sĩ tiếp theo bỏ mạng tại đương trường.

Chật vật tránh qua hai chiêu đã khiến cho Hổ tướng vô cùng tức giận , nhân lúc Nghiêm Lệ Hoa vừa xuất ra hai kiếm, linh lực chưa kịp khôi phục, y đột nhiên quát lớn một tiếng, chém ra một đao tập kích.

Một đao này được y dùng tới chín phần linh khí, uy lực chực đạt đến Tứ Giai cảnh giới trung kì nên khi đao được phát ra lập tức khiến cho thiên địa biến sắc. Đại địa cũng chực run rẩy, bốn xung quanh chỉ thấy sát khí ép lại có cảm giác như mọi thứ bị ép muốn được nổ tung. Cho dù là đám thạch nhân hay Thanh Phong đang đứng cách xa đó cũng cảm giác được áp lực nghẹt thở. Không ít thạch nhân binh sĩ không chịu được đã bị ép cho bạo liệt mà chết.

Vậy mà đứng giữa trung tâm của luồng sát khí, Nghiêm Lệ Hoa Nghiêm Tiểu Thư lại giống như không chịu ảnh hưởng gì, thân ảnh chỉ hơi run rẩy, sắc mặt chỉ hơi tái, nhưng nàng vẫn đứng vững, giống như một đoá tiên hoa trước phong ba bão tố vẫn đứng vững. Nàng chỉ hơi nhếch miệng lên để lộ một dòng máu đỏ hồng theo đó trào ra, gương mặt xinh đẹp vô ngần lại phảng phất vẻ bình thản.

Đối mặt với nguy hiểm thậm chí là cái chết nàng vẫn tỏ ra bình thản, không một chút dao động, chỉ có ánh mắt nhìn đăm đăm vào thanh cự đao đang ập đến vẫn sáng. Mặc cho khí đao đang ép khiến cho quần áo nàng bị rũ lên, hay mái tóc dài bị thổi rối nàng cũng không hề có bất cứ một cử động nào.

Nhiều người nghĩ rằng nàng đã buông xuôi, nàng đã chấp nhận cái chết nhưng không, nàng không hề chấp nhận. Nàng không phải là một loại người dễ dàng chấp nhận. Nhất là lúc này, khi nàng đã không để ý đến mạng sống của mình, nàng quyết định sẽ cùng chết với Hổ tướng. Nếu tính mạng cuả nàng có thể đổi lấy mạng của Hổ tướng nàng cũng cảm thấy an lòng. Nàng tin rằng chỉ cần Hổ tướng chết rồi, Thạch nhân sẽ phải rút lại. Điệp thành sẽ được giữ vững lúc đó chỉ cần Thần khí đế quốc phái ra viện binh tới hợp với Điệp Quốc quân , nàng hoàn toàn tin rằng bằng thực lực của viện quân có thể đánh bại được đại quân của thạch nhân xâm lược. Nhưng để mong muốn đó thực hiện thành nàng cũng hiểu rằng sẽ rất gian nan cũng không thiếu ít nguy hiểm, tựa như hành động của nàng hiện giờ liều mạng nhưng cũng phải giết cho được Hổ tướng cho dù nàng không thực sự nắm chắc, nhưng bản thân nàng đã không còn đường lùi. Binh sĩ của Điệp Thành cũng không còn đường lùi, Cả Điệp Quốc dân chúng cũng không còn đường lùi, tất cả bọn họ đều đang trông chờ vào nàng.

Khẽ thời dài, nàng thầm vận chuyển linh khí vào trong cơ thể , nàng đã chuẩn bị sẵn tất cả để đổi mạng, chỉ chờ Hổ tướng đến. Cũng không để nàng đợi lâu, Đại đao cuả Hổ tướng đã ập đến. Từ trên không trung, đại đao của Hổ tướng như huyễn hoá ra thành một thanh cự đao khổng lồ , thân đao phun ra nuốt vào những đạo ánh sáng chém về phía nàng. Cùng với đao quang và đao khí là một cỗ sát khí lệnh lòng người trực hàn cũng theo đó ập đến. Đao khí nhanh chóng phình to ra, đao quang cũng lập tức trải tới, căng căng vây trụ nàng vào giữa.

Phô Thiên Cái Địa Đao KHí.

Diệt Thiên Tuyệt Địa Sát KHí!

Như vô hình phá qua cơ thể nàng.

Nghiêm Lệ Hoa cắn răng nhịn đau, nàng vẫn không có phản ứng, chỉ chờ cho thân ảnh của Hổ tướng đến gần. Chỉ chờ cho hắn toàn thân buông lỏng vì đắc ý, lúc này nàng mới chợt động.

Thật nhanh!

Động tác nhanh tới mức không ai kịp phát tác, Một Kiếm của nàng đã xuyên qua màn đao khí, nhằm thẳng vào ngực trái của Hổ tướng. Hổ tướng tê rống một tiếng chém ra một quyền thật mạnh vào kiếm của nàng.

Oành!

Một tiếng nổ lớn vang lên. Hổ tướng mặc dù đẩy được nàng về phía sau nhưng vẫn quá muộn. Thanh Kiếm của Nghiêm Lệ Hoa vẫn kịp xuyên qua ngực trái của Hổ tướng. Máu theo mũi kiếm không ngừng chảy xuống dọc theo mũi kiếm , Nghiêm Lệ Hoa ngã xuống trên nền cỏ, yếu ớt nở nụ cười nhìn Hổ tướng như muốn nói rằng.

-Ta đã thành công.! Ta cuối cùng cũng đã thành công!

Nhưng ngay khi nàng mới nghĩ xong, nụ cười bỗng nhiên biến thành ngốc trệ, sắc mặt lợt lạt. Đôi mắt như không tin nhìn Hổ tướng chầm chậm rút ra thanh kiếm đang cắm trên ngực mình. Ngoại trừ có một vòi máu bắn ra thì ngay lập tức vết kiếm đâm lập tức lại lành lại. Hổ tướng khoát tay, ném thanh kiếm về phía nàng, lạnh lùng cười.

-Không ngờ phải không?

Nghiêm Lệ Hoa thì thào.

-Sao có thể vậy được..sao có thể vậy được...!

Hổ tướng cười khảy nhìn nàng nói.

-Nghiêm tiểu thư. Nàng quên là bổn tướng có bất bại kim thân sao? Nếu không phải thanh kiếm trên tay nàng là một trong mười đại thần binh Thuỷ Nguyệt Kiếm thì nàng nghĩ nó có thể đâm được qua người ta chắc.

Nghiêm Lệ Hoa cuối cùng cũng hiểu tại sao nàng thất bại, nàng quả thực đã quên rồi. Hổ tướng là một trong Bát đại danh tướng đứng đầu trên đời . Y cùng với Thanh Long, Chu Tước, Huyền Vũ , Thạch Thiền, Long Soái, Ma Tướng, Chiến Thống vốn đã được xem là những viên tướng truyền thuyết trong thời Chiến Quốc. Bọn họ thậm chí có người đã nổi danh cả ngàn năm, người trẻ nhất cũng đã chinh chiến gần trăm năm . Có ai là không lập lên vô số chiến công, trăm chiến trăm thắng. Người bình thường chỉ nghe thấy tên bọn họ thôi là đã tay chân bủn rủn, đâu còn tâm trí nào để chiến đấu. Cũng chỉ có nàng mới có thể đứng trước mặt y mà vẫn giữ được tâm cảnh cuả mình. Lần trước tuy chỉ cùng y giao chiến một lần , lúc đó còn chưa biết y là Hổ tướng thì nàng đã bị tài điều binh khiển tướng của y làm cho chấn động. Sau lại được biết thân phận của y lại càng khiến cho nàng trở nên giật mình. Thạch nhân lần này xâm chiếm vào Điệp Quốc của nàng , một điệp quốc nhỏ nhoi, nhưng lại có thể khiến cho Thạch nhân hưng sư động chúng, xuất một lúc cả hai danh tướng trong truyền thuyết cùng lúc thực sự khiến người ta khó mà tin được. Nhưng nàng hiểu rằng ý đồ của thạch nhân không chỉ là Điệp Quốc của nàng , Điệp Quốc chỉ là cái cớ, hay nói đúng hơn nó chỉ giống như bàn đạp để Thạch nhân mang đại quân xâm chiếm các đế quốc khác gần với Điệp Quốc. Điệp Quốc chỉ là bước đầu, mà thống nhất ngũ quốc mới chính là ý đồ cuối cùng của thạch nhân. Để thực hiện được ý đồ này bọn họ không thể buông tha cho Điệp quốc của nàng.

Đến lúc này nàng cũng hiểu ra rằng, vì cớ gì mấy ngày nay mà thạch quân viện binh không có xuất hiện, vì lẽ gì mà Thạch Thiền tướng quân cũng không có mang binh hợp sức công thành . Nàng có thể tự tin mà đoán rằng một lộ quân khác thật ra đã sớm đánh vào kinh thành. Lúc này cha nàng, cùng điệp thành viện quân có lẽ đã sớm bị bọn họ vây khốn. Niềm tin của nàng mới lúc trước đã biến thành tuyệt vọng.

Nhìn khuôn mặt của nàng ngây ngốc, Hổ tướng chợt buông ra một tiếng tiếc nuối.

-Nên kết thúc rồi!

Không thể phủ nhận nữ tử này là một tướng quân thiên tài thậm chí là trong vòng một trăm năm trở lại đây cũng không có được vị tướng nào có được sự sắc bén như nàng vậy, y cảm thấy nếu huỷ đi nàng sẽ là một điều rất đáng tiếc. Nhưng khi đã ở trong thế đối địch thì không phải người sống thì ta chết. Đã từng lịch kinh trăm chiến lại mang trong mình dòng máu của thạch nhân nên y cũng sẽ không dễ vì một chuyện nào đó mà mềm lòng, nhất là đối với địch nhân của mình, y càng sẽ không mềm lòng.

Hổ tướng dù vẫn còn có chút không nỡ nhưng đại đao của y cuối cùng cũng đã bổ xuống. Một đao nặng nề bổ xuống nơi nữ tử đã cam chịu. Đám binh sĩ trên điệp thành dường như đã gào cả lên, tay run run nằm thương kiếm. Chỉ chờ đại đao của Hổ tướng trúng đích thì bọn họ sẽ bất chấp tất cả mà lao ra khỏi thành trả thù cho Nghiêm tiểu thư.

Đám thạch nhân thì hò reo, giống như họ đã nhìn thấy chiến thắng, hưng phấn vì sắp được vào thành.

Thanh Phong chết lặng, kể từ nãy giờ hắn vẫn đứng nhìn ngây ngốc, ngay cả khi bên cạnh hắn không còn có đám thạch nhân vây quanh thì hắn vẫn ở trong tư thế đó đến mắt cũng không thèm nháy. Nhưng chỉ đến khi hắn bắt gặp ánh mắt tuyệt vọng của Nghiêm tiểu thư thì hắn thực sự rúng động. Ánh mắt ấy quen thuộc quá, rất giống với ánh mắt hắn đã từng được nhìn khi hồi bé còn ở Đào Hoa Quốc, Tố Vân mỗi khi không thấy hắn về đều sẽ nhìn hắn lo lắng như vậy. Hắn đến tận bây giờ cũng không thể quên. Nay nhìn thấy ánh mắt giống như nàng hắn đột nhiên có cảm giác như được gặp lại nàng.

-Không! Nàng sẽ không chết! Vân tỷ sẽ không chết!

Thần trí mơ hồ hắn cũng không biết mình đã gào lên điều gì nhưng chỉ thấy đôi mắt hắn đỏ vằn những tơ máu, toàn thân hắn căng căng đứng dậy!

Áp lực!

Một áp lực kinh khủng từ người hắn bộc phát tới. Còn hơn cả sát khí của Hổ tướng khi nãy, áp lực do hắn khởi tạo mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Đám thạch nhân vây quanh hắn cơ hồ không có lấy một người có thể đứng vững. Tất cả đều ngã quỵ xuống, và chỉ giây lát cơ thể của bọn họ bỗng bị ép vỡ.

Bụp!

Những tiếng nổ kéo theo những lớp bụi bay đầy trời. Cả người hắn đột nhiên phát toả thanh quang và rồi một quang cảnh kỳ dị hiện ra.

Hắn đứng giữa không trung, quần áo bị cuồng phong xé rách nhưng lại lộ ra một chiếc áo giáp màu ngọc bích. Trên áo nổi bật những trảo rồng loé sáng màu vàng. Mái tóc đột nhiên giũ lên, những sợi tóc hoá thành bạc trắng dưới ánh sáng càng thêm có vẻ quỷ dị.

______________________________________________________________

Chương 55 : Chân Long Huyền

Thanh hắc kiếm cũng phun ra nuốt vào quang mang màu hắc ám.

Nhân ảnh của hắn hiện hữu khiến cho đám thạch nhân binh sĩ hết thảy đều rùng mình, binh sĩ chưa kịp có phản ứng gì đã thấy kiếm khí kinh người bay đến. Một đạo hắc quang kiếm cương thập phần quỷ dị cơ hồ bao phủ không gian xung quanh. Chốc lát đầy trời vang vọng những tiếng kêu hét thảm thiết.

Đột nhiên Oanh một tiếng thật lớn. Chỉ thấy một đạo hắc mang kiếm cương khác đã bay xéo đến thanh đại đao của hổ tướng, ngay lúc hổ tướng vừa mới vung đại đao chợt cảm thấy cổ tay tê rần, đại đao giống như chém phải một thứ gì đó rất cứng rắn nhất thời không thể tiến thêm một bước. Hổ tướng kinh hãi vội dồn linh lực theo cánh tay truyền vào đại đao , phá không một đao mà ra.

Oanh!

Một đao của hổ tướng mặc dù thành công phá qua tầng kết giới nhưng cũng chỉ đánh xuống mặt đất. Nghiêm Lệ Hoa đã sớm được một bóng người cứu đi ngay trước khi đại đao của hổ tướng đánh vào. Kinh ngạc chi dư, Hổ tướng vội vàng thu lại đai đao ngưng thần hai mắt chằm chằm nhìn vào đối thủ.

Kinh ngạc!

Hổ tướng không dấu được sự sửng sốt. Người vừa cứu đi Nghiêm Lệ Hoa ngay dưới đao của Hổ tướng chính là Thanh Phong, kẻ mới rồi còn bị đám thạchnhân vây hãm khốn đốn, nhưng lúc này Hổ tướng lại không cách nào cảm giác được hơi thở của hắn. Ngay cả Sức mạnh của hắn thực sự như thế nào hổ tướng cũng không cách nào kham thị ra. Nhưng có một điều y chắc chắn thì phải là tu vi của nam tử trước mặt rất mạnh. Mạnh đến mức mà y có cảm giác bất an, rùng mình. Một cỗ khí thế lệnh lòng người chiến lệch từ người nam tử không ngừng tăng trưởng, lấn áp hoàn toàn sát khí toát ra từ người Hổ tướng. Đến lúc này Hổ tướng mới biết rằng mình đã quá xem thường người này.

-Các hạ là ai?

Hổ tướng cuối cùng cũng dằn lòng không được, buông tiếng hỏi. Chỉ tiếc Thanh Phong dường như không nghe thấy câu hỏi của Hổ tướng. Hắn cứu đi Nghiêm Lệ Hoa liền một tay ôm lấy ngang eo nàng, mũi chân điểm nhẹ cho thân thể ở không trung trụ vững, một tay chấp kiếm, tóc dài tiêu sái bay múa, đôi mắt lạnh lùng nhìn Hổ tướng đột nhiên nở nụ cười.

Quái Dị!

Hổ tướng không hiểu tại sao Thanh Phong trước mặt mình lại mỉm cười, nhưng rõ ràng Hổ tướng cảm giác được chiến ý từ trên người của Thanh Phong càng lúc càng thịnh. Ngay khi nụ cười của hắn vẫn còn chưa dứt đã thấy một cơn cuồng phong từ phía sau tà áo của hắn thổi thốc đến .

Ào..ào!

Hổ tướng không kịp tránh cơn cuồng phong này, đành phải vung đai đao lên đỡ, tuy phá tan được phong lãng, nhưng nhất thời cũng cảm thấy cơ thể kịch chấn.

Hổ tướng mặc dù phản ứng cực nhanh nhưng cũng không tránh được một vạt áo bị kiếm phong cắt đi. Dù chưa giao chiêu nhưng Hổ tướng đã cảm giác được mình thực sự bại. Thậm chí so cả về chiến ý, cái mà Hổ tướng luôn tự hào cũng cam bái hạ phong trước Thanh Phong. Nam tử trước mặt nhìn còn trẻ tuổi nhưng không ngờ chiến ý lại chẳng thua kém gì mình.

Hổ tướng hốt hoảng trong khi Thanh Phong lại có vẻ nhàn nhã, Hắn thản nhiên ôm nữ tử trong lòng, vuốt ve mái tóc của nàng , lạnh lùng nhìn về phía mình. Hắn không ngừng bức ra trên người chiến ý. Hắc mang kiếm cương trên thân kiếm càng lúc càng thịnh phối hợp với chiến ý giống như một bả đại chuỳ đánh về phía Hổ tướng.

Hổ tướng sắc mặt biến xanh, mặc dù đứng vững nhưng thân thể đã có hơi chút run rẩy.

Bốn xung quanh dưới trầm trọng áp lực khiến cho binh lính không thể thở nổi cho dù cứng rắn như thạch nhân cũng bị chiến ý của Thanh Phong làm cho khó chịu. Một loạt những tiếng nổ vang lên.

Oanh...Oanh...Oanh...!

Bụi đất hoà với máu huyết bay đầy trời. Xung quanh Thanh Phong đám đám thạch nhân binh sĩ giống như những chiếc lá khô bị cuốn đi mất. Binh sĩ tổn thất thảm trọng. Hổ Tướng nhìn thấy binh sĩ của mình ngã xuống tâm trạng kích động không ngừng. Phút chốc hai mắt đã loé ra sát ý.

Sát!

Cũng không biết do ai khơi dậy lên sát ý cho đám thạch nhân nhưng đám thạch nhân vốn đang ủ rũ đột nhiên giống như được cho ăn thần dược, đám đám đều hưng phấn . Thạch nhân binh sĩ ánh mắt đều loè loè hung quang nhìn về phía Thanh Phong.

Thanh Phong ôm lấy Nghiêm Lệ Hoa dường như không mấy bận tâm đến đám thạch nhân, hắn đột nhiên giống như ở trong không khí biến mất. Ngay khi thân ảnh của hắn vừa biến mất, hổ tướng liền cảm giác thấy có điều bất tường.

Hổ tướng mặc dù đã lùi về phía sau tốc độ cực nhanh nhưng vẫn tránh không thoát một đạo hắc mang kiếm cương phóng đến. Tốc độ của đạo hắc mang kiếm cương quỷ dị vô cùng, ngay cả Hổ tướng đã chú tâm theo dõi cũng không sao phán đoán được nơi xuất hiện của nó. Chỉ đến khi Hổ tướng phát giác ra được bản thân mình bị một luồng khí lạnh mãnh liệt toả trụ mới biết được mình bị tập kích.

Nhưng không hổ là đã từng chinh chiến hơn ngàn năm, lâm nghi bất loạn, Hổ tướng vẫn may mắn tránh thoát được.

Oành!

Chỉ tiếc rằng đám thạch nhân binh sĩ lại không được may như Hổ tướng. Đạo hắc mang kiếm cương của Thanh Phong phút chốc đã khiến cho mười mấy tên binh sĩ của Hổ tướng từ trong chiến trường biến mất. Hổ tướng biết mình không thể lùi thêm, y cắn răng vận toàn lực lúc này y mới phát ra toàn bộ sức mạnh, hoá ra trước đây đấu với Nghiêm tiểu thư y vẫn ẩn dấu , trong cơ thể Linh đan cấp tốc vận chuyển chạy khắp cơ thể đủ ba sáu vòng , Hổ tướng bỗng nhiên gầm lớn một tiếng.

Nghiêm Lệ Hoa tu vi kém hơn Hổ tướng rất nhiều , bị tiếng gầm đầy uy lực của Hổ tướng tác động, cả thân hình không kiềm chế được một trận run rẩy, nhưng ngay lúc thần trí của nàng sắp tan mất đột nhiên một đạo thanh lương linh khí ùa vào trong cơ thể nàng. Áp lực phút chốc tan đi. Nghiêm Lệ Hoa nhanh chóng sực tỉnh. Nàng khẽ rùng mình. Ánh mắt không thể tự chủ được nhìn Thanh Phong liếc mắt một cái, lập tức phát ngốc.

Thanh Phong không phát hiện ra ánh mắt của nàng nhìn mình. Toàn bộ ánh mắt của hắn đều đang nhìn về phía Hổ tướng. Mặc dù tu vi của hắn cao hơn Hổ tướng nhưng cũng không vì thế hắn xem thường Hổ tướng. Một Linh Phách Kỳ cao thủ tuyệt không phải là người hắn có thể xem thường. Hắn mặc dù lúc này phút chốc lấy lại tu vi của một ngàn năm trước , đạt đến Nguyên thần sơ kì nhưng hắn cũng biết tu vi của hắn có thể lấy lại thì cũng sẽ có thể biến mất bất cứ lúc nào. Dù gì hắn cũng đã không còn là người của ngàn năm trước. Hắn chỉ là trong một khoảnh khắc thần niệm đột nhiên trở về. Một lúc nào đó thần niệm mất đi rồi, hắn sẽ lại trở về là một người bình thường tu hành. Do đó hơn ai hết hắn hiểu rõ , chỉ có đánh bại Hổ tướng thì cả hắn và nữ tử trong lòng hắn mới có con đường sống.

Nghiêm Lệ Hoa dường như cũng hiểu được điều này nên ánh mắt nhìn hắn chứa đựng đầy sự cảm kích. Dù nàng không nói ra nhưng hắn từ trong ánh mắt của nàng cũng cảm nhận được nàng muốn truyền tải đến hắn điều gì. Hắn trao cho nàng một nụ cười. Chỉ đơn giản là một nụ cười nhưng lại khiến cho cơn sóng trong lòng nàng an tĩnh lại, đồng lời một tia nhu tình cũng nhè nhẹ khuyếch tán.Gương mặt xinh đẹp của nàng nổi lên hai đoá vân hồng. Ánh mắt cũng trở nên mông lung. Cũng không biết nghĩ đến điều gì nàng đột nhiên thở dài.

Mệt mỏi!

An tĩnh!

Ngọt ngào!

Nàng hé môi mỉm cười, hai hàng lông mi bỗng khép chặt.

Nàng đã ngủ.

Trong lòng hắn nàng rất muốn ngủ, buông bỏ tất cả trên vai trách nhiệm, nàng thực sự muốn ngủ đi một giấc thật sâu.

Ánh nắng sáng rõ hắt lên gương mặt xinh đẹp của nàng. Cuối cùng nàng cũng chìm vào giấc ngủ ngon lành.

Thanh Phong vuốt ve mớ tóc mây mềm mại trên vai nàng , ánh mắt thấp thoáng nhu tình, hôn nhẹ lên đôi môi hồng của nàng một cái, Hắn quyến luyến rời khỏi gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của nàng, hai con mắt biến thành lạnh lẽo nhìn Hổ tướng.

-Thực sự nên kết thúc rồi.!

Hắn chỉ nhàn nhạt nói ra một câu, nhưng cũng khiến cho Hổ tướng liên tiếp rùng mình mấy lượt.

Thanh Phong nâng lên trên tay thần kiếm. Tâm Mộng thần kiếm vốn vẫn luôn ảm đạm lúc này bỗng nhiên chói lên tinh quang, thân kiếm liên tiếp biến hình , bành trướng. Kim Sắc mỗi lúc một phát sáng, một hoàng kim cự long xuất hiện trên thân kiếm phát ra uy chấn kinh người.

-Chân Long Huyền!

Tà áo trên người Thanh Phong đột nhiên tung bay mái tóc trắng rũ lên, một đạo kiếm khí chói mắt như muốn phá tan thiên địa, tựa như một khối tảng núi lớn băng băng lướt về phía Hổ tướng mà đến.

Hổ tướng chỉ cảm thấy cả người lâng lâng rồi như bị dồn ép, không thở nổi, khó khăn lắm mới nhích mình thoát ra khỏi luồng hơi thở cường đại toả trụ. Linh đan cấp tốc vận chuyển, linh khí bổ sung dường như dồn toàn bộ lên hai cánh tay cầm đại đao. Hổ tướng dùng tất cả hết sức bình sinh để bay lên chém ra một đao.

Từ trên cao, đại đao của Hổ tướng bổ xuống mang theo luồng đao khí khổng lồ , đao chưa đến nhưng đao khí đã giống như lưu tinh ập đến. Đao khí khiến cho mặt đất ầm ầm nứt ra. Đất dưới chân Thanh Phong cũng bị hất bắn cả lên . Thanh Phong lăng không bay lên đạp lên trên đại đao, thần kiếm rít lên một tiếng cao vút chém xuống.

Oanh!

Một tiếng nổ vang, thiên địa biến sắc. Thanh Phong thân hình hơi run rẩy, ôm thân hình của Nghiêm Lệ Hoa bay nhanh ra phía sau, vượt ra khỏi phạm vi bao phủ của đao khí và kiếm khí. Hổ tướng áo giáp bị kiếm khí từ cây Tâm Mộng thần kiếm xé rách, cả người phun ra một vòi máu, trượt dài thân hình về phía sau. Linh Đan có cảm giác giống như vì bị co rút, trong cơ thể linh khí dần trở nên ảm đạm. Hổ tướng sắc mặt càng lúc càng trở nên tái nhợt, khó khăn lắm mới chạy ra khỏi vòng chiến.

Phía trên tường thành, binh sĩ của Điệp Quốc đều cảm thấy một trận rung động, khí thế từ trên người hai đại cao thủ bao phủ khiến bọn họ trong tâm một trận chiến hàn. Xa xa Thạch binh binh sĩ giống như bầy ong bị phá tổ đi chạy toán loạn.

Thanh Phong vừa mới dừng lại đã lại búng người bay đến, thần kiếm tiếp tục phá gió rít nên, cường đại hắc mang kiếm cương như muốn xé toang đại đao trực hướng thẳng ngực Hổ tướng.

Hổ tướng kinh hãi cũng không kịp nghĩ nhiều, liều mạng thúc giục linh phác lực, cổ tay trầm trọng quét ngang đại đao, thế như thiên quân vạn mã đón đỡ lấy Thanh Phong một kiếm.

Hai luồng sức mạnh vô cùng cường đại va vào nhau phát nổ sau đó bắn ra tứ phía, sắc bén khí kình như muốn quét sạch vạn quân . Khí thế mỗi lúc một tăng cao, cả hai đều cảm thấy áp lực.

Linh Phách lực của Hổ tướng bắt đầu yếu dần, tưởng như không cách nào chống cự được đột nhiên lại phát hiện kiếm cương quanh mình ảm đạm. Áp lực giảm xuống đột nhiên tiêu tán. Hổ tướng bỗng nhiên mở bừng hai mắt. Một đạo tinh quang từ trong mắt của Hổ tướng bay nhanh ra , xuyên qua lớp lớp kiếm quang kích trúng người của Thanh Phong.

Hự!

Thanh Phong thân hình run lên, chỉ cảm giác tinh quang giống như bả lợi kiếm bắn trúng người mình khiến cho người mình chấn động, kinh mạch vận chuyển cũng đột ngột bị chặt đứt lộ tuyến. Hắn chỉ cảm thấy tận sâu trong cơ thể , Cỗ Nguyên thần lực thức tỉnh lúc này như yếu dần, sắp chìm vào trạng thái ngủ triền miên.

-Xem ra thời hạn thần niệm thức tỉnh đã sắp hết.

Hắn kinh hãi tự nói, đồng thời vội vàng dồn toàn lực. Một luồng cương khí từ người hắn thoát ra bao lấy cơ thể của Nghiêm Lệ Hoa vào giữa. Cả người hắn đột nhiên bay thẳng lên không như một mũi tên, cả người xoay tròn. Từ trên không trung chỉ thấy một tầng ánh sáng cực kì cường đại phản phất như muốn bao quát cả thiên địa , ánh sáng chói mắt không biết bành trướng bao nhiêu lần.

Bỗng nhiên nghe thấy tiếng hét lớn.

-Chân Long Huyền Thiên Kiếm!

Một kiếm phách không chém xuống.

Oanh!...Oanh!....Oanh!

Thanh cự đao của Hổ tướng vỡ tan. Hổ tướng bị chính những mảnh đao của mình liếm qua kêu lên một tiếng đau đớn. Từ trên trung ánh sáng đột nhiên yếu ớt.

Thanh Phong biết nguyên thần lực của mình đã vơi hết không còn, bản thân mình sắp lâm vào trạng thái hôn mê. Cũng không để ý xem tình trạng của Hổ tướng ra sao, Thanh Phong cố sử dụng nốt phần còn lại linh lực , ôm Nghiêm Lệ Hoa trực hướng tường thành bay đến.

Binh sĩ trên thành đang ngây dại trước quang cảnh đổ nát trước mặt đột nhiên trông thấy một bóng đen như chim ưng tự trên bầu trời rơi về phía mình, còn tưởng là địch nhân tới, đang định bắn tên công kích bỗng nghe thấy một tiếng lanh lảnh hét lớn.

-Dừng tay..đó là công tử và tiểu thư!

Ngay sau tiếng hét chỉ thấy một thân hình nhỏ nhắn tử trên tường thành bay lên ôm lấy hai thân hình ở trên không trung. Thanh Phong cố mở mắt nhìn ra người đang bay đến là Tiểu Hồng lúc này mới an lòng nhắm mắt.

Tiểu Hồng vừa tiếp được thân ảnh hai người vội vàng bay nhanh xuống tường thành. Lúc đó cả Thanh Phong và Nghiêm Lệ Hoa đều đã hôn mê rồi

Chương 56 : Phá Thành

Thanh Phong tỉnh lại chỉ thấy mình đang nằm trong một căn nhà lá , bên cạnh có hai bóng người. Một người chính là tiểu tì nữ Tiểu Hồng. Người còn lại ngồi quay lưng về phía hắn nên hắn không nhìn rõ mặt. Chỉ lờ mờ thấy được nàng mặc áo màu vàng, tóc dài ngang lưng , cả người tràn ngập một cỗ hương thơm thanh khiết rất dễ chịu.

Thanh Phong dụi dụi mắt hai lượt mới cựa quậy. Tiểu Hồng đang ngồi trên ghế nghe thấy tiếng động liền quay người lại, nhìn thấy Thanh Phong tỉnh liền vui mừng reo lên.

-Tạ trời! công tử đã tỉnh lại rồi.

Nữ tử áo vàng nghe thấy Tiểu Hồng reo, thân thể hơi run nhẹ cũng quay người lại.

Thanh Phong chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời. Một khuôn mặt đẹp tựa thiên tiên ở ngay trước mặt hắn. Mặt ngọc, mũi quỳnh, mắt như thu thuỷ, miệng như anh đào , làn da trắng mịn còn hơn cả bạch ngọc, thân hình lả lướt, đồi ngực phập phồng đầy kiêu ngạo như muốn phá tan lớp áo hướng hắn thị uy, cả người đều phát ra một cỗ hương thơm như hoa sen thuần khiết vô cùng.

-Nghiêm tiểu thư!

Phải khó khăn lắm Thanh Phong mới có thể bừng tỉnh để lên tiếng, nhưng ánh mắt vẫn chẳng thể di dời đi chỗ khác.

Nghiêm Lệ Hoa bị Thanh Phong nhìn chằm chằm vào mình, nàng là thân nữ nhi nên cảm thấy hết sức ngượng , bờ má trắng mịn đỏ ửng.

Tiểu Hồng nhìn thấy hai người tình cảnh có phần xấu hổ liên ho nhẹ một tiếng. Sau đó trừng mắt nhìn Thanh Phong. Thanh Phong xấu hổ cười , quyến luyến thu hồi lại sắc lang ánh mắt nhìn Tiểu Hồng nói.

-Tại hạ đã hôn mê được bao lâu rồi!

-Công tử đã hôn mê được ba ngày.!

Nghiêm Lệ Hoa nhỏ nhẹ đáp. Thanh Phong vừa nghe thấy thế vội vàng giật mình.

-Ba ngày.! Nghiêm tiểu thư, vậy Điệp Thành giờ thế nào rồi.

Nghe nhắc đến Điệp Thành gương mặt xinh đẹp của Nghiêm Lệ Hoa vụt trở nên trắng bệch, giọng run run nói.

-Điệp Thành đã bị Thạch nhân công phá ngày hôm qua. Tiểu nữ ...đã không giữ ...được thành..

Thanh Phong thấy nàng nhỏ lệ thương tâm biết mình trong lúc vô ý đã động vào nỗi đau của nàng, vội vàng lên tiếng an ủi.

-Tiểu thư cũng đừng tự trách . Điệp thành không giữ được cũng không phải do lỗi của một mình tiểu thư. Thạch nhân lần này đã có ý định xâm chiếm ngũ quốc, bọn họ e rằng đã chuẩn bị kĩ càng.

Nghiêm Lệ Hoa vẫn chưa hết rơi lệ chỉ nhìn Thanh Phong bằng ánh mắt cảm kích.

Tiểu Hồng đứng bên trông thấy gương mặt lê hoa đái vũ của tiểu thư rất là thương tâm. Nàng đi theo tiểu thư từ nhỏ đến giờ mà chưa lần nào trông thấy tiểu thư khóc nhiều và thương tâm đến như vậy. Nhất là đêm hôm qua khi Thạch Nhân công thành, Tiểu thư nói thế nào cũng chết sống không chịu dời đi muốn ở lại cùng binh sĩ chống lại đội quân của địch nhân. Cũng may Dung Ma cuối cùng phải đem nàng điểm huyệt hôn mê đi mới đưa được ra khỏi thành. Tuy bây giờ đã khá hơn một chút nhưng ánh mắt vẫn còn đỏ, sắc mặt tiều tuỵ.

Nghiêm Lệ Hoa cố nuốt nước mắt kể cho Thanh Phong nghe mọi chuyện xảy ra đêm qua trong lúc Thạch nhân công đến, Thanh Phong thế mới biết được chuyện là ác liệt cỡ nào.

Cứ tưởng ba hôm trước trong trận chiến giữa mình với Hổ tướng , Hổ tướng dù không chết cũng thọ thương dài dài, khó mà có thể tiếp tục lãnh binh xâm lược, Thạch nhân vì không có chủ tướng sẽ phải rút quân. Ai ngờ Lúc đó kinh đô không may bị thạch binh xâm chiếm. Điệp Thành quốc vương bị bắt, vô số quan lại cũng bị nhốt làm tù binh.

hai vạn binh sĩ của Nghiêm Hàn Nghiêm tướng quân nghe đâu cũng bị Thạch Thiền tướng quân đánh cho tan xác pháo. Tin tức đó vừa lan đến Điệp thành đã khiến cho binh sĩ trong thành tuyệt vọng, mất đi niềm tin chiến thắng khi đối mặt với hai vạn hùng binh của Thạch nhân tập kích bất ngờ. Thêm nữa một vạn thạch nhân binh sĩ từ trong thành đánh ra khiến cho điệp quân binh sĩ lâm vào tình thế cả hai đầu đều thọ địch.

Kết quả không nói cũng biết, chưa đến hai canh giờ , cửa thành đã bị phá tan. Trong thành người chết như ngả dạ, máu chảy thành sông, gươm đao giáo mác tất cả đều bị vứt la liệt.

Chiến sự kéo dài tới gần sáng thì chấm dứt. Thạch nhân chỉ chết có hơn ngàn người, bị thương chừng hai ngàn, còn điệp quân thì tổn thất thảm trọng. Toàn bộ binh lính có trong thành cơ hồ tất cả đều chết trận. Số còn lại chưa đến năm trăm liều chết đem Nghiêm tiểu thư phá vòng vây thoát ra sau một ngày chạy đi không nghỉ lúc này cũng cực độ mệt mỏi. Cũng may truy binh của Thạch nhân đuổi theo không xa, hơn nữa điệp quân binh lính đã vào sâu trong rừng nên lúc này mới dám dừng chân nghỉ lại.

Nơi Thanh Phong , Nghiêm Lệ Hoa, Tiểu Hồng ba người đang đứng chính là một gian nhà lá do đám binh sĩ vừa mới dựng vội trên núi, vẫn còn ẩm ướt mùi gỗ.

Nơi đây có tên gọi là Lãnh Phong Lâm, là một cánh rừng khác thuộc dãy Tiên Linh Sơn , là vùng giáp gianh giữa điệp quốc và Thần Khí Đế Quốc. Đằng sau Lãnh Phong Lâm này chính là Tiên âm trấn. Tiên âm trấn cách Điệp thành không xa, chừng vài trăm dặm, nhưng vì có dãy Lãnh Phong Lâm chắn ngang, mà Lãnh Phong Lâm lại không hề dễ xuyên qua chút nào, cứ theo những thôn dân đã từng sống ở đây lâu đời kể lại rằng vào mỗi buổi ban đêm, trăng tròn Lãnh Phong Lâm thường xuất hiện yêu nữ .Con Yêu nữ này thường hay đóng giả làm người bị thương lợi dụng lòng thương của thôn dân để mà hại người. Chỉ cần người nào đến gần yêu nữ đều sẽ bị hút hết dương khí cho đến khi cạn kiệt mà chết.

Ban ngày Lãnh Phong Lâm đều có gió tuyết và sương mù nên cũng chẳng có ai dám đi qua Lãnh Phong Lâm. Hơn nữa nơi đây mới rồi còn xuất hiện quái phong khiến cho mọi người lại càng thêm hoảng sợ.

Sức mạnh của Quái phong lớn đến mức nào chính Thanh Phong là người hiểu rõ nhất. Khi còn ở Đào Hoa Quốc, hắn đã từng cùng với Phong thần lão tiểu tử kết bạn tâm giao , nhưng vì không may bị một cột nước biến thái và một cơn gió quái quỷ cuốn phăng đi, mấy ngày lênh đênh sau đó đến thế giới này. Cứ nghĩ nhân duyên của hắn với những cơn quái phong sẽ dừng ở đó mà chấm dứt, ai ngờ mấy hôm trước cũng một cơn quái phong đã khiến hắn từ ở Tiên âm trấn đến điệp thành.

Vốn hắn rất không tình nguyện tiến sâu vào Lãnh Phong Lâm có thể gặp quái phong bất cứ lúc nào nhưng nghĩ đến tỉnh cảnh trước mắt cơ hồ đã không còn giải pháp nào khác.

Thanh Phong rất là bất đắc dĩ

o0o

Càng tiến sâu vào Lãnh Phong Lâm, không khí lại càng lạnh, sương mù lại càng thêm dày đặc. Xung quanh mọi thứ phảng phất kết thành băng. Đoàn người đi được chừng nửa canh giờ thì đã không nhìn thấy đường.

Thanh Phong thấy thời tiết mỗi lúc một xấu vội dừng lại nói.

-Mọi người nghỉ ngơi một chút, đợi sương tan chúng ta mới đi tiếp.

Đám binh lính rất là ngưỡng mộ Thanh Phong. Ngày đó một trận đánh với Hổ tướng đã khiến cho địa vị của Thanh Phong trong lòng mỗi binh lính cao hơn bất cứ khi nào hết. Thậm chí bọn họ không cần biết Thanh Phong là ai, có mục đích gì, ngày đó đã đánh thắng Hổ tướng như thế nào, nhưng chỉ cần nghĩ đến quang cảnh ngày đó , hắn lập uy, hắn cùng với mọi người sinh tử chống địch là mọi người để có thể vô tư cái gì cũng nghe lời hắn. Trong con mắt của bọn họ, hắn giống như một người huynh đệ thân thiết của mình. Vì thế ngay khi thấy hắn nói dừng lại, mọi người tất cả đều dừng lại.

Người đốt đuốc, người dựng trại, mỗi người đều tự động làm công việc của mình. Không ai ngồi không. Thanh Phong nhìn đám binh lính trước mắt, mặc dù quần áo xộc xệch, tóc tai có phần rối bời, sắc mặt mỏi mệt, nhưng vẫn đối với mình tín nhiệm như thế thì rất là cảm động.

Trước kia từng là thế tử, hắn không mấy xem trọng bọn họ, cũng không hiểu được tầm quan trọng của bọn họ, nhưng kinh nghiệm mấy ngày nay đánh trận ở Điệp Thành đã khiến hắn trưởng thành nên rất nhiều điều. Hắn thực sự rất là cảm kích những binh lính đó.

Nghiêm Lệ Hoa thấy hắn lúc vui lúc buồn, lúc cười lúc nói một mình, không khỏi tò mò .

-Công tử dường như đang có tâm sự?

Thanh Phong ngoảnh mặt nhìn nàng . Chỉ thấy nàng mặc dù mi vũ vẫn còn ẩn ước nét buồn nhưng gương mặt so với lúc trước đã khởi sắc hơn. Hắn khẽ cười nói.

-Tại hạ chỉ đang nhớ lại một số chuyện đã qua, nghĩ rằng đã quên nhưng không ngờ mình lại vẫn chưa quên được.

Nghiêm Lệ Hoa hơi nhíu mày hỏi.

-Những chuyện đó chắc là rất quan trọng mới khiến cho công tử lưu luyến.

Thanh Phong gật đầu.

Nghiêm Lệ Hoa chợt mỉm cười.

-Công tử đang nhớ đến hồng nhan tri kỉ của mình?

Thanh Phong sững sờ một chút, đoạn cười khổ nói.

-Thật khó để dấu được cô nương, tại hạ đúng là đang nhớ đến các nàng?

-Các nàng?

Thanh Phong biết mình nói lỡ lời, xấu hổ nhìn Nghiêm Lệ Hoa gật đầu.

Nghiêm Lệ Hoa không hiểu sao trong lòng có chút thố ý nhìn gương mặt anh tuấn tiêu sái của Thanh Phong hồi lâu mới nói.

-Các nàng chắc là rất đẹp?

Nói xong nàng kín đáo thở dài một tiếng. Thanh Phong nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của nàng ngơ ngẩn nói.

-Các nàng quả thực rất đẹp, cũng đẹp như cô nương vậy!

Nghiêm Lệ Hoa liếc mắt Thanh Phong một cái, ngượng ngùng, trên mặt nổi nên rặng mây hồng, môi anh đào mấp máy muốn nói lại thôi.

Hai người im lặng đứng cạnh nhau cùng nhìn đầy trời sương sớm, thi thoảng có một vài đốm lửa bắn lên. Bỗng Thanh Phong quay sang nói.

-Nghiêm tiểu thư? Nàng sau này định thế nào?

Nghiêm Lệ Hoa hơi sững sờ một chút, cúi đầu buồn bã nói.

-Tiểu nữ cũng không biết thế nào nữa. Phụ thân không rõ sống chết, Điệp quốc lại không thể trở về, binh lính cũng chỉ còn mấy trăm người có muốn phục quốc cũng không còn hi vọng...

Nói đến đây giọng nàng nghẹn ngào khẽ khóc nấc lên một tiếng, Thanh Phong đưa tay do dự ôm lấy thân hình nàng vào lòng. Nghiêm Lệ Hoa rúc đầu vào lòng ngực Thanh Phong khóc oà lên như trẻ con, nước mắt như mưa rơi xuống.

Thanh Phong vuốt ve bờ vai nàng yêu thương nói.

-Tiểu thư đừng khóc... bây giờ trong lúc khó khăn nàng cần phải can đảm lên, tại hạ tin ông trời sẽ không tuyệt đường người.

Nghiêm Lệ Hoa trong lòng Thanh Phong khóc một hồi lúc này mới ngước mặt lên nhìn Thanh Phong, gương mặt vẫn còn lê hoa đái vũ nói.

-Công tử..đa tạ!

Nói xong lại áp mặt vào lòng ngực hắn . Sương xuống mỗi lúc một nhiều, ngoài trời không khí mỗi lúc một hạ thấp, Thanh Phong cởi ra tấm áo choàng cuốn lên người Nghiêm Lệ Hoa, rồi ôm lấy nàng đi vào trong lều. Nghiêm Lệ Hoa trong lòng hắn ngủ lúc nào cũng chẳng biết.

Thanh Phong ôm nàng đi vào trong đã thấy Tiểu Hồng cùng Dung Ma đang nhìn về phía mình lo lắng. Thanh Phong khẽ cười trấn an hai nàng.

-Không cần quá lo, nàng chỉ mệt một chút, cùng với áp lực đè nén nên ngủ thiếp đi . Tỉnh lại sẽ không có việc gì cả.

Hai nàng lúc này mới bớt lo hơn, Dung Ma nhìn về phía nữ nhân đau xót nói.

-Thật tội cho tiểu thư, thân là nữ nhi nhưng lại phải sống trong gươm đao chiến trận, bây giờ còn là mất nước...

Thanh Phong cũng thấy đau xót gượng cười nói.

-Tại hạ tin Tiểu thư sẽ vượt qua được trở ngại lần này.

Dung Ma cảm kích nhìn Thanh Phong gật đầu.

-Cũng mong như công tử nói.

Thanh Phong đi ra khỏi lều của Nghiêm Lệ Hoa cũng không trở về lều của mình, hắn một mình đi đến một phiến đá ở đỉnh núi. Thanh Phong thả mình ngồi lên trên đó, ngắm nhìn sương rơi, chợt nhớ lại kỉ niệm hôm nào cùng với Tố Vân cùng lên đỉnh núi tuyết, nơi ấy đầy ắp những kỉ niệm. Phía xa xa như mơ hồ trông thấy ánh mắt u buồn của nàng. Thanh Phung rùng mình.

-Vân tỷ!

Hắn si ngốc nói, trong mắt có chút đau xót. Chợt nhớ đến những hồng nhan khi xưa chẳng biết giờ ở nơi đâu.

o0o

Sáng hôm sau đoàn người lại khởi hành, ngày đi đêm nghỉ qua mấy cái buổi tối, càng lúc càng tiến sâu đến. Nhưng sương mù vẫn chưa tan, đêm nay đã là đêm thứ ba hành quân. Binh lính người nào người nấy đều trông có vẻ mỏi mệt, có người có vẻ tiều tuỵ sắp chịu không nổi.

Lương thực, nước uống, thuốc men tất cả đều thiếu thốn, trong rừng cơ hồ lại không tìm thấy vật nào có thể ăn. Binh lính từ chỗ có gần năm trăm người sau mấy ngày chỉ còn vẻn vẹn có ba trăm chẵn, Gần hai trăm người đã chết vì đói và bệnh tật.

Nghiêm Lệ Hoa nhìn đám binh sĩ ngã xuống trước mặt mình vô cùng đau lòng nhưng lại không có cách gì, nhiều lúc chính bản thân nàng cũng muốn đổ bệnh. Giờ đến người lạc quan lắm như Thanh Phong cũng mơ hồ cảm thấy tuyệt vọng.

Lãnh Phong Lâm quả thực là cánh rừng không có sinh cơ , không tìm đâu được sự sống. Trong lúc mình cũng sắp tuyệt vọng tới nơi, đột nhiên một luồng khí thể từ đâu đó phảng phất bay tới để làm cho hắn phát hiện.

-Là hơi người!

Hắn kinh hãi thốt lên, ngay sau đó biến thành hưng phấn. Có người, hắn hưng phấn phát hiện ra xung quanh nơi này còn có người, dù chưa biết người đó là ai nhưng chỉ cần có người xuất hiện hắn liền cảm thấy như có thêm hi vọng.

Nhưng ngay lập tức hi vọng của hắn tan thành bọt nước khi hắn cố gắng thả ra một hơi thần thức ở bốn xung quanh mười trượng tìm kiếm nhưng lại không phát hiện được điều gì, đến ngay cả bóng ma cũng chẳng thấy.

Thanh Phong chán nản. Niềm vui vừa mới nhen nhóm đã nhanh chóng bị dập tắt phũ phàng. Hắn không khỏi thở dài.

Nghiêm Lệ Hoa rất hiểu tâm trạng của hắn liền lên tiếng an ủi.

-Nơi đây toàn sương mù cho dù có phát hiện ra hơi thở nhưng cũng không cách nào tìm ra vị trí của bọn họ.

Thanh Phong bất đắc dĩ đáp.

-Chỉ tiếc võ công của tại hạ còn chưa khôi phục được năm phần, không thể đưa thần thức đi xa hơn.

Nghiêm Lệ Hoa nhìn hắn nói.

-Công tử cũng không cần tự trách, bị thương nặng như công tử mà khôi phục được ba phần đã là nhanh lắm rồi.

Nàng nói xong khẽ thở dài, nghĩ đến một thân tu vi của bản thân mình đến giờ vẫn chưa thể khôi phục được hai phần trong đó. Trong khi Thanh Phong bị thương nặng hơn nàng rất nhiều, thậm chí khi hắn được đưa về thì là lúc toàn thân hắn không còn có lấy một chút linh khí nhưng chỉ mấy hôm nay hắn lại khôi phục thần tốc. Nhiều lúc nàng rất muốn hỏi hắn nguyên nhân nhưng không biết phải mở miệng thế nào.

Thanh Phong cơ hồ đoán ra tâm sự của nàng, cười nói.

-Võ công của tại hạ đặc biệt không giống với các môn phái khác cho nên tốc độ phục hồi cũng nhanh hơn.

Nghiêm Lệ Hoa biết hắn còn có điều dấu diếm nàng nhưng cũng không hỏi thêm. Hai người lâm vào trầm tư, bỗng Thanh Phong mở miệng nói.

-Nghiêm tiểu thư! Nàng có tin vào kiếp trước!

Nghiêm Lệ Hoa thoáng giật mình.

-Kiếp trước?

Đôi mắt nàng bao bọc một lớp sương mù có vẻ mơ hồ.

-Tiểu nữ cũng không biết!

Thanh Phong hai mắt vụt trở nên mông lung.

-Tại hạ vốn ban đầu không tin nhưng giờ sự không tin ấy đã bắt đầu lung lay.

Nghĩ đến nhân vật thần bí Long Soái hay xuất hiện trong những giấc mơ của hắn, Thanh Phong chầm chậm thở dài nói.

-Trước đây tại hạ thường hồ nghi , tại sao nhiều lúc mình rõ ràng đã chết nhưng rồi lại có thể sống lại, thậm chí võ công cũng cao hơn trước, rồi những nhân vật mình không hề quen biết nhưng lại tìm đến giúp mình, những giấc mơ lạ lẫm hiện về..cho đến mấy ngày trước đây , giao đấu với Hổ tướng xong rồi tại hạ mới biết được hoá ra trong mình vẫn còn có kiếp khác tồn tại. Y rất mạnh. Y đang muốn thức tỉnh. Y là... Quên đi!

Thanh Phong ôm đầu, hai chữ Long Soái cuối cùng hay là cũng không nói. Nghiêm Lệ Hoa ngây ngốc nhìn hắn, trong mắt sương mù càng đậm.

Thanh Phong đứng dậy nhìn về phía trước , ánh mắt nhàn nhạt u uất. Bỗng nhiên thấy hắn quay nhìn Nghiêm Lệ Hoa mỉm cười.

-Tiểu thư! nàng nói xem trăng hôm nay phải chăng rất đẹp.

Nghiêm Lệ Hoa rùng mình một cái sững sờ nhìn hắn. Thanh Phong làm như không có việc gì tiếp tục ngẩng đầu nhìn trời. Xuyên qua lớp sương giăng bên trên quả nhiên thấy mặt trăng đang lên. Trăng lên sương bên dưới cũng bắt đầu tan, không khí thoáng đãng, từ chỗ gần như chỉ toàn sương vây kín lúc này đã có thể trông thấy ánh trăng sáng lờ mờ.

-Tiểu thư mau xem kìa!

Nghiêm Lệ Hoa ngẩng đầu lên chỉ trông thấy một vệt sáng từ trên bầu trời bay xẹt qua. Nàng hai mắt toả sáng, kích động nói.

-Là Sao băng!

Nghiêm Lệ Hoa vội vàng áp hai tay trước ngực , mắt nhắm nghiền lẩm bẩm cầu nguyện.

Thanh Phong nhìn nàng cầu nguyện, gương mặt xinh đẹp trở nên thánh khiết vô ngần khiến hắn không khỏi si mê, chỉ muốn được nhìn mãi bộ dáng của nàng hiện giờ.

- Tiểu thư đã cầu nguyện điều gì?

Thấy nàng mở mắt, hắn mỉm cười nhìn nàng nói.

Nghiêm Lệ Hoa gương mặt thoáng đỏ hồng , nhìn đi chỗ khác nhẹ giọng đáp.

-Tiểu nữ cầu nguyện cho mọi người đều được bình yên.

Thanh Phong có vẻ không tin.

-Chỉ như vậy!

Nghiêm Lệ Hoa càng thêm ngượng ngùng , Thanh Phong chầm chậm quay đi, đi được vài bước bỗng ngoảnh nhìn lại nói.

-Nếu chỉ có thế, tại hạ tin lời ước của tiểu thư sẽ được như nguyện.

Nghiêm Lệ Hoa ngước lên nhìn bóng ảnh của hắn khuất dần, cũng không biết nghĩ đến điều gì, sâu kín thở dài.

0o0

Lãnh Phong Lâm càng lúc càng điên cuồng, trăng mặc dù đã nhô lên vén qua màn mây nhưng chỉ được chốc lát lại bị mây đen che mất, vầng trăng trở lên u ám. Đoàn người mới chỉ rời đi không được bao lâu, lúc này cũng không rõ là ngày hay đêm, chỉ thấy ánh sáng lờ mờ trước mặt.

Thanh Phong tâm trạng không mấy tốt, từ hôm qua vẫn mang đầy tâm sự, đi ở cuối đoàn. Nghiêm Lệ Hoa thi thoảng nhìn về phía hắn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro