vo lam ngu ba(66-70)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi 66

Đáy nước mưu sâu

Trịnh Thiên Vân bị Hoàng Dược Sư ném mạnh xuống đất đau muốn ngất đi được, lại nghe chàng bảo nếu chẳng đưa bạc ra sẽ cắt đầu mình thay bạc, hoảng hồn la lia lịa :

- Có có ! Có bạc rồi ! Xin tha mạng tiểu nhân !

Hoàng Dược Sư cười lớn bảo :

- Đồ giặc thúi, đến bây giờ mi mới biết tánh mạng dáng quí hay sao ?

Nét mặt bỗng rắn lại, lớn tiếng quát :

- Mau giao bạc đây ! Hai chục vạn lượng, nếu thiếu một phân một hào, hừ ! Ta lập tức lấy mạng mi bù vào, quét sạch hết toàn trại chúng bây cho tất cả số người trên đảo này xuống dưới biển chầu hà bá ngay !

Trịnh Thiên Vân vâng dạ liền miệng :

- Vâng ! Vâng ! Tôi gọi bọn chúng đem bạc ra ngay, bảo đảm chẳng thiếu một hào.

Y lại quay sang ra lịnh bọn thủ hạ :

- Mau giao bạc cho Huỳnh tướng công, bảo chúng gánh đến đây mau lên !

Nên rõ, người xưa toàn dùng bạc nén vàng ròng để tiêu biểu giá trị vật dụng, số bạc càng to thì càng nặng nề phiền phức !

Tống trào kể mười lượng bạc thành một cân, hai mươi vạn lạng bạc bằng như hai vạn cân, tức là hai trăm tấn. Nếu theo bây giờ dùng xe vận tải loại lớn nhất để chở, ít nhất cũng phải đầy hai mươi chiếc chở mới hết, huống hồ là bắt người phải gánh thì tối thiểu phải động viên hai trăm nhân số mới gánh xuể một lần.

Trịnh Thiên Vân bên ngoài tuy kêu gọi thủ hạ mau gánh bạc đem đến nạp, kỳ thật là dò xét Hoàng Dược Sư xem chàng có được bao lớn bản lãnh ? Làm thế nào để chuyển được hai trăm cân bạc ròng một mình ra khỏi Hắc Phong Đảo, vượt bể đến tận nơi xa ?

Trịnh Thiên Vân vừa lên tiếng, Võ Nguyên Khánh đã hội ý ngay, y lập tức phân phó bọn dưới tay đến kho tiền sau núi để gánh hai mươi vạn lạng bạc đem ra.

Đấy là thói quen của bọn cướp bể, mỗi khi cướp đoạt được tài vật, chúng thường giấu vào những hốc núi kín đáo, rồi dùng cây cỏ nghi trang bên ngoài, trở thành một kho bạc thiên nhiên kín đáo khó ai tìm thấy.

Lịnh của hai Đại trại chủ đã ban hành, thì chẳng mấy chốc sau bên ngoài cổng sơn trại đã thấy lố nhố vô số người, trên vai mỗi tên nặng trĩu hai gánh bạc trắng lấp lánh như thủy tinh.

Hoàng Dược Sư thầm kinh ngạc vô cùng, bọn cướp Hắc Phong Đảo trong khoảng khắc mà lấy ra hai trăm tấn bạc ròng không chút khó khăn, đủ thấy nơi chôn cất bạc vàng cướp đoạt của chúng phong phú đến bực nào ?

Đang lúc chàng còn phân vân suy nghĩ thì hai trăm tên tặc đảng đã gánh đủ hai trăm tấn bạc để cận bên chỗ Hoàng Dược Sư đang đứng.

Mọi người chăm chú nhìn Hoàng Dược Sư xem chàng làm cách nào chuyển vận cho kham !

Hoàng Dược Sư cười nhạt chẳng nói chẳng rằng, đi đến mấy gióng bạc nhìn một hồi, rồi tiến gần chỗ Trịnh Thiên Vân đang nằm, chân đá y một cái như trời giáng.

Trịnh Thiên Vân suýt xoa kêu lên :

- Ối ! Tôi đã đem bạc ra giao đàng hoàng rồi. Sao lại còn muốn giết tôi ?

Hoàng Dược Sư quát lớn :

- Đồ chết bằm ! Mi đem hai chục vạn lượng bạc để dưới chân ta, chẳng lẽ ta có phép tiên di sơn đảo hải đem được số bạc này ra khỏi đảo hoang được hay sao ? Có mau chuẩn bị cho ta một chiếc thuyền to, đem số bạc vàng này gánh lên thuyền để ta đáp thuyền rời khỏi đảo, nghe rõ chưa ?

Lời chàng vừa thoát ra, không những Trịnh Thiên Vân và Võ Nguyên Khánh phẫn nộ cực cùng mà cho đến những tên lâu la đầu mục trên toàn đảo cũng căm hận đến phùng má trợn mày .

Trong bọn có tên đầu mục tên Ngô Qui biệt hiệu là Hải Hồ Ly, bước đến bên Võ Nguyên Khánh và nói nhỏ :

- Nhị trại chủ, gã họ Hoàng này hiếp ta thái thậm, tiểu nhân có một diệu kế, chúng ta cứ làm y như vậy là đưa cái tên cuồng ngông này xuống đáy biển chầu Long Vương chẳng chút khó khăn !

Võ Nguyên Khánh cau mày trầm ngâm giây lâu rồi đáp :

- Ô ! Phương pháp ấy vị tất có thể thực hành, vả lại làm như thế chả quá ra hai mươi vạn lượng bạc kia cũng theo hắn xuống đáy bể sao, như vậy thì đáng tiếc lắm !

Ngô Quí cố thuyết phục :

- Bẩm trại chủ, hai chục vạn lượng bạc ấy kể như đã mất đứt đi rồi ! Chẳng qua nếu để mặc y dương dương chở đi như thế thì từ nay về sau ta còn uy tín đâu mà làm ăn trên mặt biển nữa ! Đại vương hãy suy nghĩ kỹ lại xem, mạo hiểm như vậy có đáng làm hay không ?

Võ Nguyên Khánh bất đắc dĩ nuốt giận quay sang giả lả với họ Hoàng :

- Tôn giá muốn chúng tôi nạp hai mươi vạn lượng bạc, chúng tôi đã theo ý dâng đủ , tôn giá lại cần thuyền chúng tôi đưa đi chúng tôi cũng ráng chịu cho vừa lòng khách quí ! Song le chúng tôi có một lời thỉnh nguyện là tướng công rời khỏi Hắc Phong đảo đừng làm khó chúng tôi, cũng đừng bắt người nào trên đảo chúng tôi đưa đi. Nếu tôn giá thuận lời, chúng tôi xin xuôi tay hòa thiện, nhược bằng tôn giá cũng không thuận chúng tôi thà ngọc đá nát hay dù có hy sinh tất cả mạng sống anh em trên toàn đảo cũng quyết liều đến mức cuối cùng vậy !

Hoàng Dược Sư cười lớn đáp :

- Ngươi tưởng ta đem trại chủ ngươi theo sao ? Hay sợ ta mượn đến thủy thủ, tài công của bọn ngươi để điều khiển thuyền bạc ? Cứ yên tâm ta chẳng làm khó dễ các người đâu, cứ gánh bạc lên thuyền cho đàng hoàng là ta lập tức rời khỏi nơi đây, chả cần một tên nào của các ngươi đưa đi cả.

Võ Nguyên Khánh mừng rỡ, tự nhủ thầm :

- Mi chẳng cần người của bọn ta đưa đi càng hay ! Lúc ra tay ta chẳng phải bận bịu e dè.

Y vội quay sang bảo một đầu mục đứng bên cạnh :

- Sửa soạn một chiếc lầu thuyền cho Hoàng tướng công, chuẩn bị đủ cả buồm chèo, rồi bảo bọn chúng gánh bạc chất tử tế lên thuyền, phải cho mau !

Nửa giờ sau, Hoàng Dược Sư đã đến bờ biển Hắc Phong đảo, nơi đây quả đã chuẩn bị sẵn một chiếc lầu thuyền sơn vàng óng ánh, mấy trăm tên cướp bể đang hì hạch gánh bạc lên thuyền.

Hoàng Dược Sư thấy bọn cướp đem bạc chất tử tế trong khoang, trên sạp thuyền cũng chuẩn bị sẵn sàng buồm chèo, mọi thứ đầy đủ, chàng mới khoan thai gặc đầu và nói :

- Tốt lắm ! Với số bạc hai mươi vạn kia ta tha mạng cho chúng bây ! Ta đi đây !

Dứt lời đã tung mình nhãy lên đầu thuyền, một mình trương buồm xả lèo nương theo ngon gió Đông, từ từ rời khỏi đảo, thẳng buồm ra khỏi mặt bể mênh mông .

Hoàng Dược Sư vừa lái thuyền ra khỏi đảo chẳng bao xa thì thấy phía sau lưng thuyền mình nơi bến Hắc Phong Đảo có bốn chục thuyền nhỏ lướt ra như bay, trên thuyền chở đầy bọn giặc bể trực chỉ theo thuyền mình ra biển.

Đào Hoa đảo chủ nhìn thấy thế cười nhạt một tiếng, chàng sực nghĩ ra một kế, tung mình nhãy vọt lên cột buồm giữa, tay chân cùng lượt vận dụng, lanh lẹn như con vượn chuyền cây, nháy mắt đã lên đến đỉnh cột buồm, và như vậy, ở trên nhìn xuống mỗi cử động trên thuyền nhỏ của bọn cướp, đều không lọt qua khỏi đôi mắt sáng như cú vọ của chàng.

Hoàng Dược Sư thấy tiểu thuyền của giặc vượt khỏi bờ độ một dặm, thình lình từng đứa một nhãy ùm xuống biển, mỗi tên hải tặc đều mặc quần áo bằng vải dầu. Nhảy xuống biển là lặn ngầm dưới dáy nước.

Hoàng Dược Sư bàng hoàng vỡ lẽ bèn "à" một tiếng và tự nói thầm :

- Té ra bọn chó chết này định làm thủy quỷ !

"Thủy quỷ" chính là một đội đặc biệt lập trong đoàn hải tặc, chuyên môn lặn ngầm theo dõi đáy thuyền giặc để đục phá thủng đáy thuyền địch, để thuyền của bọn địch đang lúc vượt sóng, bỗng dưng chìm lỉm mà không chút hay biết !

Đào Hoa đảo chủ thầm mắng bọn giặc :

- Quân chó chết, không biết nẻo chết sống, dám trước mặt Hoàng Dược Sư này múa rìu qua mắt thợ , chẳng tự lượng thiệt hơn, định xuống uổng tử thành đầu quân chắc !

Chàng liền leo xuống lấy một đầu giây buộc thòng vào eo lưng mình, còn đầu kia thì buộc vào cái khoen sắt trên sàn thuyền. Sau đấy "ùm" một tiếng, nhãy xuống biển lặn sâu xuống nước mất tăm.

Võ công của Hoàng Dược Sư không những đạt đến mức lư hỏa thuần thanh mà cho đến tài thủy tánh, tài nghệ lặn lội dưới nước cũng độc nhất vô nhị. Người thường nhãy xuống biển lặn sâu dưới mặt nước thì không sao nhìn thấy vật xung quanh, Hoàng Dược Sư trái lại có thể nhìn tỏ rõ như trên bờ.

Chàng lặn dưới đáy nước đợi không bao lâu, thì thấy mấy tên giặc bể vẹt nước đạp sóng lội nhanh đến.

Hoàng Dược Sư làm thinh như hến, rút bên hông ra một ngọn dao găm bén ngót, khẽ trườn người một cái, như con cá lóc phóng mình vẹt nước băng băng, xông tới bên bọn cướp vươn tay nắm gọn cổ một tên cướp giật mạnh xuống ngọn dao gâm bên tay phải chàng đã xuyên qua ngực đối phương kêu "sực !" một tiếng, máu phun ra bên ngoài nhuộm đỏ cả một khoảng nước biển.

Đáng tội cho tên cướp, mắt chưa kịp nhìn thấy rõ phía trước, đà dâng mạng vào miệng cọp rồi.

Hoàng Dược Sư đã giết xong một tên , nhưng hai tên kia chưa hay biết đang lừ đừ lội đến, chàng cũng noi theo phương thức cũ, tay tả chớp gáy, tay phải ngoáy mạnh ngọn dao găm, đưa hồn chúng theo đồng bọn trước cho có bạn.

Chàng ẩn mình dưới đáy nước như cá mập rình mồi, lặn qua lội lại. Đội "thủy quỉ" của bọn cướp bể, tên nào vừa ló đầu lặn đến bên thuyền, là chàng khỏi cần hỏi han lập tức nắm cổ lụi liền.

Cứ như thế, trầm sâu dưới đáy nước, đón đầu giết cướp không tới nửa giờ đồng hồ sau, đội "thủy quỷ" trên bốn chiếc thuyền bị chết hơn phân nửa, còn lại số ít lưu lại trên thuyền thấy những đồng bọn nhãy xuống biển chẳng tên nào trở về thuyền, một chốc sau trên một biển lại thỉnh thoảng nổi lên từng cụm máu hồng loang trong nước bể, liền biết ngay là đồng bọn mình đã bỏ xác dưới lòng biển thẳm.

Bọn chúng khiếp đảm kinh hồn, vội quay đầu thuyền, bơi nhanh trở về Hắc Phong Đảo báo cáo với chủ tướng.

Hoàng Dược Sư giết một hơi trên mười mấy tên cướp, lại lội tới lội lui tuần la quanh thuyền thêm một lúc khá lâu chẳng thấy tên nào bén mãng tới nữa, biết bọn giặc bị mình giết hại đã rút mất tất cả, bèn trồi đầu lên mặt biển nhờ sợi thừng buộc ngang eo lưng, ở dưới nước tha hồ lặn lội diệt trừ kẻ địch, mà vẫn không lạc khỏi thuyền mình bao xa , nên chàng về thuyền không mấy khó khăn, nghĩ lại bọn cướp bên ngoài vờ phục tùng, nhưng lại ngầm sắp đặt bọn thủy quỷ để hại mình, lửa giận bỗng sôi lên sùng sục.

Tánh tình của vị Đào Hoa đảo chủ rất cổ quái sắt đá, một khi đã giận là chẳng chút dung tình, lập tức quay buồm cho thuyền trở lại Hắc Phong đảo.

Trịnh Thiên Vân và Võ Nguyên Khánh, hai tên cướp chúa đang ở đại trại đợi chờ tin tức, bỗng nghe bọn còn lại trở về cấp báo, những anh em thủy quỷ được phải đi ám toán chẳng những không thành mà còn chết hết một số lớn.

Trong lúc chúng còn đang tức bực, thất vọng nghiến răng bứt tóc, thì lại nghe thêm tin thuyền của Hoàng Dược Sư quay mũi trở lại Hắc Phong Đảo.

Chúng cả kinh thất sắc, lập tức xuống lịnh thổi tù và báo động khắp nơi, phân phát toàn đảo bộ hạ nghiêm mật chuẩn bị cùng kẻ địch quyết một chết sống.

Thuyền lầu của Hoàng Dược Sư hiện ra ven bãi vịnh, bọn cướp trên bờ đã reo hò tở mở, sau ghềnh đá, trên mõm biển bắn rãi ra vô số tên độc như mưa bấc.

Hoàng Dược Sư đứng nép mình sau ngọn cột buồm chánh, đối với những mũi tên của bọn cướp trên bắn xuống rào rào như bầy châu chấu kia chẳng hề đếm xỉa tới.

Chiếc lầu thuyền của chàng lúc ấy trông thật vô cùng quái dị, đầu thuyền cho đến lái thuyền, thậm chí cột buồm, sạp thuyền, be lớn be nhỏ nơi nào cũng cắm chởm chởm đầy những tên. Chiếc thuyền bấy giờ giống như trong Tam Quốc Diễn Nghĩa lúc Khỗng Minh dùng thuyền cỏ mượn tên Tào Tháo vậy.

Hoàng Dược Sư đợi cho chiếc thuyền còn cách bờ không xa, từ sau cột buồm tung mình nhãy ra trước đầu thuyền lẹ như chớp, cúi người xuống nắm lấy sợi đỏi trên sạp thuyền, phi thân lên bãi cát nhanh như chiếc én xuyên mây.

Bọn cướp thấy Hoàng Dược Sư nhãy vút lên bờ cát liền hét vang.

Hoàng Dược Sư chân chưa chấm đất đã vung sợi đỏi dài độ hai trượng ra, vừa đập, vừa quét, khi vụt, khi quay.

Sợi dây tuy mềm mại dịu dàng, nhưng khi đã vào tay họ Hoàng thì còn cứng hơn cả sợi xích sắt, đầu giây bay tới đâu là những tay cung thủ của bọp cướp bị cuốn văng lên không, va mạnh vào ghềnh đá thịt da văng tơi tả, xương cốt nát rụm từng khúc nhỏ !

Mấy trăm tên hải tặc trên bờ biển sợ đến ôm đầu kéo nhau chạy như bầy cá bị đuổi.

Hoàng Dược Sư dùng chân đạp lấy sợi đỏi, hai tay chộp lấy một tảng đá nặng độ hai trăm cân dư, rinh khỏi bãi cát chặn lên sợi đỏi để phòng chiến thuyền trôi đi. Đoạn chàng cười lên rùng rợn, tiếng cười nghe rởn cả tóc tai, rồi tung mình nhãy vào đám đông, quyền chưởng sử dụng một lúc, "Lạc Anh Quyền" phối hợp cả "Tảo Điệp Thối", chân đá tay đấm biến hóa trăm chiêu ngàn thức, thân hình loang loáng, hoặc Đông hoặc Tây, khi tả khi hữu, dành thôi bọn cướp kêu khổ liên hồi, người chàng lướt đến đâu, là chết chóc đến đấy .

Không đầy khoảng khắc bọn cung thủ mai phục trên mặt biển đã chết ngót trăm người, kỳ dư bao nhiêu thấy tình thế bất lợi ùn ùn thi nhau lủi trốn.

Hoàng Dược Sư thấy thây người ngã ngổn ngang trên bãi cát, cười lên ha hả như điên, lao người thẳng đến cổng đại trại.

Lúc ấy bọn cướp giàn thành một trận tuyến dọc theo rào cổng của đại trại, thấy Hoàng Dược Sư nghênh ngang đi tới chỗ bọn họ, khuôn mặt sắc lạnh như vô định cảm kia, tuy không phải là "dạ xoa la sát" nhưng vừa nhìn thấy mặt chàng, bọn chúng không lạnh đã run !

Mọi người rập tiếng hét lên để lấy can đảm rồi từ phía sau cột rào bắn tên ra ào ào, còn không ngớt ném vôi tro thạch pháo, thật phòng thủ còn hơn gặp phải mười vạn quan quân chẳng bằng.

Nhưng đối với thế trận tầm thường của bọn cướp, Hoàng Dược Sư đâu xem ra gì, vẫn thản nhiên tiến đến rào cổng.

Tên bắn tới trước mặt chàng, Hoàng Dược Sư hoặc phất tay áo đánh rơi, hoặc tràn mình tránh né, không tới mười mấy cái nhãy lên đáp xuống đã đến gần bờ rào, song chưởng hiệp lại đẩy ra, tức thì rào cổng bị kình lực của Phách Không Chưởng đánh phải ngã sập cả một khoảng bảy tám trượng dài, nhưng trụ cây lớn bằng miệng chén cũng kêu lên "rắc ! rắc !" và gảy thành đôi đoạn như bị đao bén chặt nhằm.

Bọn cướp cả kinh, ùn ùn thi nhau lủi tuốt vào trại.

Hoàng Dược Sư tung mình nhãy qua bờ rào, hai tay tóm hai tên chậm chân chạy phía sau nhất, quát lớn :

- Đại vương của chúng bây trốn ở xó nào ?

Hai tên lâu la run lẩy bẩy đáp :

- Bẩm tướng công, hai người ở trong đại trại kia kìa.

Hai gã cướp biển chưa kịp hết lời, Hoàng Dược Sư khẽ dùng sức một cái, tức là "rộp !" một tiếng cần cổ hai tên cướp đã gảy lìa, chết ngoẻo đầu dưới đất.

Chàng thẳng tay giết từ ngoài ngỏ cho đến trong trại.

Bọn cướp tranh nhau chen lấn chạy vắt giò lên cổ.

Đào Hoa đảo chủ xông xáo như vào chỗ không người.

Gặp ngay tên nào là chàng nắm gáy hỏi liền :

- Trại chủ của bọn bây trốn ở xó nào ?

Hỏi xong là lập tức vung tay một chưởng chết không kịp ngáp. Chàng xông tuốt vào Trung Nghĩa Đường. Lúc ấy chánh sãnh của Trung Nghĩa Đường đã bị chàng đánh sập, chàng lướt qua đống gạch vụn vào thẳng Trung Nghĩa Đường, nơi đây cũng chẳng thấy một ma nào, chợt nghe có tiếng khua xào xào như tiếng quần áo còn nguyên nếp hồ.

Hoàng Dược Sư cảm thấy lạ kỳ vội cúi nhìn xuống đất.

Thì ra nơi đây có bày một tấm bình phong bằng giấy bồi vẽ sơn thủy, dưới tấm bình phong sơn thủy ấy lại ló ra một đôi chân, Hoàng Dược Sư không khỏi buộc miệng thất cười.

Vì có một kẻ núp vào đấy, tiếng quần áo khua lên lào xào, là vì y quá sợ run lên cầm cập, đụng vào giấy trên bức bình phong mới phát ra tiếng kêu tố cáo kia .

Hoàng Dược Sư không chút chần chờ, nắm lấy hai chân của người ấy lôi ra khỏi bức bình phong, thì té ra là một tên đầu mục gìa, vì yếu chân chạy trốn chẳng kịp mới chui tót dưới bức bình phong để trốn, bị Hoàng Dược Sư lôi tuột ra chỗ núp, hồn phi phách tán, van xin liền miệng :

- Trăm lạy ông tha mạng !

Hoàng Dược Sư nạt to :

- Quân chết dầm, trại chủ của mi núp nơi nào ?

Lão đầu mục gìa đáp :

- Bẩm lão gia, lúc nãy hai vị trại chủ còn ở đây, họ có lẽ biết lão gia sắp vào, nên đã lỏn đâu mất rồi !

Hoàng Dược Sư định giết chết tên đầu mục gìa nọ, nhưng sực hồi tâm tỉnh lại, đối với địa thế Hắc Phong đảo chàng chưa được rành lắm, nếu muốn bắt được hai tên đầu bọn cướp, thì phải có người dẫn đường mới được .

Chủ ý đã định, liền lật tay trái vù ra một chưởng, một tiếng bùng thật lớn vang lên, cái giá bình phong bằng đá vân mẫu, bị đánh bể nát thành mảnh vụng, đoạn lớn tiếng quát nạt gã đầu mục :

- Mi tên gì, muốn sống hay muốn chết ?

Lão đầu mục gìa run như lên cử rét đáp :

- Dạ... Dạ... Tiểu nhân muốn sống ! Tiểu nhân tên Vạn Thiên Quí !

Hoàng Dược Sư "hừm !" to một tiếng và nói :

- Tốt lắm mi hãy khai rõ địa thế trên Hắc Phong Đảo cùng những sào huyệt hang ngách trong trại và dẫn ta đi bắt hai gã Trịnh Thiên Vân và Võ Nguyên Khánh, ta mới tha mạng mi ra.

Vạn Thiên Quí vội đáp :

- Xin lão gia thương tình nếu ngài bảo tôi làm thế, thì anh em trong đảo đâu có dung mạng sống cho tôi.

Hoàng Dược Sư gằn giọng bảo :

- Nếu mi chẳng thuận lời, ta cũng giết chết mi ngay, nói thật cho mi biết, ta thề chỉ nội ngày nay phải giết cho hết bọn giặc chòm trên Hắc Phong đảo này, chúng nó còn sống đâu mà sát hại mi chớ ?

Vạn Thiên Quí nóng mình ớn lạnh, lập cập đáp :

- Dạ ! Dạ tôi đưa lão gia đi tìm đại vương của tôi vậy .

Hoàng Dược Sư ngắt ngang :

- Khỏi nói nhiều ! Đi cho mau !

Tên đầu mục gìa run rẩy đưa Hoàng Dược Sư vào trong nội thất của bọn cướp, cũng chẳng thấy một người.

Hoàng Dược Sư nóng nảy mười phần nạt to :

- Hai gã trại chủ trốn đi đâu nói mau. Nếu cố ý diên trì thời giờ thì mạng mi sẽ như cái gía bình phong lúc nãy nát ra từng mảnh.

Lão đầu mục gìa vội nói lia lịa :

- Tiểu nhân đâu dám, Hắc Phong Đảo này trừ đại trại ra còn một gian nhà kho bí mật xây cất trên đỉnh một ngọn núi, chắc Đại trại chủ và Nhị trại chủ núp trên ấy !

Hoàng Dược Sư nạt như sấm :

- Mau dẫn đường ! Nếu chần chờ, chết không kịp ngáp bây giờ !

Lão đầu mục liền dắt Hoàng Dược Sư xuyên qua hậu trại, nơi đây cũng chẳng thấy một người, ngoài rào cổng có thể nhìn thấy dạng một dãy núi sẫm uất cây rừng.

Hoàng Dược Sư một khi đã ra tay là làm tới cùng, quơ một số đồ dẫn hỏa chất vào tòa trại trống rỗng kia, nổi lửa đốt lên, sau đấy mới ép Vạn Thiện Quí dẫn mình ra sau trại tìm hai tên đầu xỏ của Hắc Phong Đảo.

Ngoài trại cũng chẳng có một dạng người đến ngăn trở, chỉ mỗi khi Hoàng Dược Sư đi ngang qua một mỏm đá cheo leo, hay vòng quanh một ngọn núi là tất có một vài mũi tên bắn lén ra, nhưng Hoàng Dược Sư thị như đồ chơi trẻ con, khẽ giơ tay bắt mũi tên rồi lẹ làng phóng quay về hướng cũ luôn luôn, tiếp

theo đấy là một tiếng rú thảm thiết rồi lại im lìm như thường.

Lão đầu mục càng sợ hãi đến hồn kinh đảm khiếp.

Đi qua một đoạn đường núi độ còn vài mươi trượng, trước mặt đã sừng sững hiện lên một ngọn núi cao.

Lão đầu mục lấy tay chỉ ra phía trước và nói :

- Bẩm lão gia, chỗ ngọn núi lõm vào mà lờ mờ thấy được tường rào đó chính là chỗ kho phòng, nếu hai vị trại chủ không có trốn trong ấy thì tiểu nhân không sao biết được nữa !

Hoàng Dược Sư bèn nói:

- Tốt lắm. Mi ngồi yên nơi đây, trời sập xuống cũng chẳng phép động đậy ! Nếu nhúc nhích nửa bước, ta cũng trở lại lấy mạng mi ngay nghe chưa ?

Lão đầu mục gật đầu lia lịa như chày giã gạo.

Hoàng Dược Sư phất tay áo rộng, áp dụng thuật lục địa phi hành, thoăn thoắt bay nhãy trên ghềnh núi đá không đầy một chốc lát đã đến bên rào tường.

Chợt nghe một tiếng còi rúc lên, phía sau bờ tường liền có vô số mũi tên bắn vụt ra, lại còn có cả vôi tro, thạch pháo ào ào ném ra như mưa bấc.

Hoàng Dược Sư hú dài một tiếng lảnh lót tung mình một cái, bóng xanh đã vượt lên đỉnh tường cao hơn một trượng.

Bọn giặc không khỏi khiếp hãi la rùm lên !

Những tên cướp phòng thủ kho phòng đều là những tên được chọn lựa trăm người lấy một trong đám bộ hạ của Đông Hải Vương, chúng không những can đảm thiện chiến, mà tánh tình vô cùng hung hãn.

Bọn chúng vừa thấy Hoàng Dược Sư hiện ra, lập tức đao thương nhất tề cử động đâm vào dưới chân của chàng.

Hoàng Dược Sư hừ hừ cười nhạt luôn miệng, vút mình phi thân vào giữa đoàn giặc cướp, rồi giơ tay nhấc chân thế nào, thân hình chỉ thoát lên thoắt xuống, trong khoảng thời gian nháy mắt đã giựt được hai ngọn trường mâu của hai tên giặc, đoạn đâm Đông đánh Tây, gạt tả quét hữu, ngọn thương bay đến đâu là thây cướp ngã lợt đợt xuống đất như chuối rụng. Không đầy nửa giờ đồng hồ sau một đoàn giặc cướp phòng thủ kho phòng gần năm trăm tên đã bị Hoàng Dược Sư giết hại hơn phân nữa.

Thủ pháp giết người của chàng rất đặc biệt, một mâu bay ra, là xuyên qua mình một tên, nhưng mũi mâu vẫn còn sức lủi chết thêm tên thứ hai, nói một cách rõ hơn là một mũi mâu của chàng đâm ra có thể giết một lượt hai hoặc ba tên cướp như người ta xỏ xâu cá một thứ, khiến cho bọn cướp còn lại, không còn lòng dạ đâu luyến chiến, ùn ùn tranh nhau chạy chết, còn giận cha mẹ tại sao chỉ sanh có hai chiếc giò nên chẳng thể chạy nhanh hơn được.

Hoàng Dược Sư giết rốc một hơi đến trước cửa kho phòng bí mật, chàng vung mạnh một chưởng chém bật cánh cửa mở toang ra, thấy bên trong châu báu ngọc ngà, san hô mã não lóe mắt, từng đống cao nghệu, chỉ có một điều là bên trong vắng hoe như nhà mồ chẳng thấy dạng một người.

Hoàng Dược Sư chẳng màng đến số tài sản khổng lồ kia, tung mình nhãy vụt trở ra, khám phá được nơi sau lưng kho phòng còn có một đường mòn ruột dê ngoằn ngoèo tận đến dưới chân núi.

Chàng không chút chần chờ dùng công phu phi hành trên mặt đất, chạy như bay xuống núi, quẹo qua mấy đường quanh, chợt thấy có bốn tê tiểu tặc vác thương chạy vắt giò phía trước mặt.

Hoàng Dược Sư nhún mình nhãy vụt theo và quát lớn :

- Đứng lại !

Bốn tên tiểu tặc thấy Hoàng Dược Sư đuổi tới, đồng rập reo to lên rồi nhất tề quay người lại.

Đào Hoa đảo chủ tưởng bọn chúng hươi thương liều chết với mình .

Ngờ đâu khi chàng tung mình đến trước mặt bọn chúng thì bốn gã đã quì móp xuống đất, lạy như tế sao, làm Hoàng Dược Sư phải khựng người lại.

Chàng vừa tức giận, vừa buồn cười, một chân bay ra, tức thì "bình !" "bình !" hai tiếng, tên cướp quì ở cuối phía trái bị chàng đá bổng lên như trái banh da tung cao lên mấy bước, rơi trở xuống lại đè phải tên đồng bọn ở bên cạnh, khiến tên này ngã nhào đè lên tên thứ ba, tên thứ ba lại nằm gọn trên mình gã thứ tư. Bốn gã trước sau té đùn cụt một đống, bằng như Hoàng Dược một cước mà đá ngã cả bốn tên một lượt.

Chàng lại cất tiếng nạt to :

- Trịnh Thiên Vân và Võ Nguyên Khánh trốn đâu ? Có trong kho phòng không ? Nói cho mau !

Bốn tên cướp kẻ bưu đầu người sứt trán, ê ẩm cả mình mẩy, sợ đến mặt mày tái mét như hết cả máu, lồm cồm bò dậy, lập cập, tươi cười đáp :

- Bẩm lão gia, hai vị trại chủ vừa trong kho phòng, thấy dạng lão gia đến, hai người vội lỏn mất , con đường này thông đến bải biển, có lẽ đi hơn buổi trời rồi !

Hoàng Dược Sư nghe hai tiếng "bãi biển" giật mình đánh thót một cái liền quắc mắt nhìn quanh, nơi đây là chỗ cao nhất trên toàn đảo Hắc Phong, có nhìn thấy suốt bốn phía mặt bể xung quanh đảo.

Chàng thình lình thấy chiếc thuyền chở bạc đậu trên bãi đông nghẹt những đầu người, liền sực tỉnh ngộ ngay là bọn giặc định đáp thuyền trốn chạy.

Hoàng Dược Sư không khỏi bồn chồn nóng nảy quát một tiếng cực lớn đẩy mạnh ra một chưởng đánh nhào bốn tên cướp đang quì trước mặt lăn lông lóc xuống triền núi, rồi chả cần biết bọn chúng sống hay chết, dùng ngay thuật lục địa phi hành tung mình vun vút xuống núi, chạy bay đến bờ biển.

Hồi 67

Phá ổ giặc

Quả không ngoài ý liệu, Trịnh Thiên Vân và Võ nguyên Khánh hai người thấy Hoàng Dược Sư trở lên bờ, xông xáo giữa rừng tên núi kiếm như chỗ không người, trong khoảng khắc giết hại hơn mấy trăm bộ hạ của mình. Tuy trên đảo đồng đảng có hơn hai ba nghìn người, nhưng bọn chúng thấy Hoàng Dược Sư giết người như ngóe, đã bay hồn mất vía, còn đâu cản đảm để tác chiến nữa. Ba mươi sáu kế, nhanh chân chuồn trước sớm phút nào hay phút ấy. Nên Trịnh Thiên Vân và Võ Nguyên Khánh thừa lúc Hoàng Dược Sư đang đối phó với dàn quân phòng thủ kho phòng bên ngoài, hai người dắt theo vài mươi tên thân tín, lỏn ra ngã sau chạy xuống núi.

Đến bờ biển, chợt thấy chiếc lầu thuyền của Hoàng Dược Sư còn đậu ở đấy, Trịnh Thiên Vân nhớ đến hai mươi vạn lượng bạc chất trong thuyền kia, tự nghĩ mình đã kể như phế bỏ cả cơ nghiệp trên Hắc Phong Đảo, song còn nhặt lại được số bạc hai mươi vạn kia, trốn đến Triết Giang, Phúc Kiến hoặc nơi nào, cũng sống vương giả suốt nửa đời người.

Nhưng Trịnh Thiên Vân, Võ Nguyên Khánh tuy thông minh, bọn cướp cũng đâu dại gì, bao nhiêu thủ hạ theo phò anh em Đông Hải Vương từ bao năm nay thấy thủ lãnh của mình, trong cơn nguy khốn chỉ nghĩ đến bản thân mà bỏ rơi tất cả anh em trên đảo, mặc cho kẻ ngoài sát hại lại còn úm theo cả số tài sản định trốn khơi khơi để hưởng lấy an nhàn một mình, bọn chúng đâu dễ làm thinh, nhất tề la lối nguyền rủa vẳng lên.

Đúng lý ra, lúc gặp nạn, mạnh ai nấy trốn, vả lại Hắc Phong Đảo không phải chỉ độc có một chiếc thuyền ấy thôi, nhưng vì bọn chúng đã quen thói tham lam ích kỷ, thấy chủ tướng ôm theo cả một số bạc to, còn mình trái lại những một ten lận lưng, tiền bạc đều cất trong kho phòng bí mật trên ngọn núi kia. Đại trại bị phá tan hoang, có tên nào mà đủ gan mật trở lại, mạo hiểm với lửa đỏ và bị sát nhân họ Hoàng nọ giết, để tìm tài vật phòng thân ?

Chạy trốn chẳng tiền nong, mà vàng bạc thì trại chủ định úm cả trọn gói, tất nhiên chúng đâu chịu trố mắt nhịn thèm, nên bọn giặc tập trung trên bãi biển để kỳ kèo với trại chủ mình.

Trịnh Thiên Vân, Võ Nguyên Khánh dắt theo vài mươi tên tâm phúc lên cả thuyền vừa định trương buồm đào vong, nhưng lại bị đám thủ hạ níu đỏi kéo lại chẳng cho đi, nhứt định đòi chia chát cho được mới nghe.

Trịnh Thiên Vân cả giận, quát mắng :

- Đâu có lộng hành như vậy được, cho đến bọn chết bầm này cũng chẳng xem trại chủ ra gì, định vì một số bạc vô chủ này mà làm khó dễ với ta chăng ? Bây đâu ! Xô tất cả bọn này xuống khỏi đòn ngang, bảo bọn chúng buông giây ra, tên nào cứng đầu chém cho cho ta !

Đám thuộc hạ trên thuyền bình thường rất mực phục tùng lịnh trại chủ, nhưng vì đám tập trung trên bờ biển quá đông, mà cũng không thể cưởng lịnh trại chủ, miễn cưởng vung đao đâm chém bừa bãi trong lúc hai bên còn dằng co nhau thì Hoàng Dược Sư đã đuổi đến nơi rồi !

Hoàng Dược Sư thấy bọn cướp láo nháo trì kéo lẫn nhau thì chẳng cần phân tách lỗi phải ra sao nữa, chàng tung mình nhãy vút vào giữa đoàn giặc hai tay túm lấy hai tên quăng bổng lên trời.

Hai tên cướp rơi lộn mèo lên mình đám đồng bọn, làm cho bọn chúng té ngã đùn cụt lẫn nhau, vừa quăng nhầu vào đoàn cướp, cứ như thế quăng luôn bảy tám cặp thì đã có trên mấy mươi tên té lăn cù nhau dưới đất.

Bọn giặc không khỏi loạn cả lên, la hét như điên, ùn ùn chạy tán loạn khắp tứ phía.

Trịnh Thiên Vân thừa cơ hội lộn xộn trên bờ biển chạt đến đầu thuyền rút đao chặt đứt giây đỏi, đồng thời thúc giục :

- Anh em đâu, trương buồm lên cho mau !

Mười mấy tên thủ hạ trên thuyền vội căng buồm lên cao.

Võ Nguyên Khánh cũng hét lớn ra lịnh :

- Bỏ sào ! Chèo rút !

Tức thì trên mấy chục dầm lẫn sào đập loạn xạ lỏm bỏm dưới mặt biển lanh như con thoi, trong khoảng khắc chiếc thuyền đã rời khỏi bờ mấy trượng.

Hoàng Dược Sư liên tiếp quăng thảy đám cướp xông xáo vào đoàn người như sóng tràn đê vỡ, lướt đến gần được bờ biển thì chiếc thuyền chở Trịnh Thiên Vân đã rời xa khỏi bờ trên mười trượng rồi.

Hoàng Dược Sư thấy bọn giặc đáp thuyền trốn chạy, còn chở theo cả hai mươi vạn lượng bạc của mình thì ngoài cả ý liệu định.

Chàng nhìn khoảng cách giữa chiếc thuyền và bờ biển rồi lập tức hú lên một tiếng thanh tao nhãy vút khỏi bờ đảo, tung cao trên hai trượng, đoạn ở khoảng không lộn người lại, chân trên cao đầu cúi xuống phía mặt nước.

Nhưng kỳ thật thì chàng không hề chúi tòm xuống nước, mà chờ khi sắp rơi là xuống cận mặt nước, song chưởng vỗ mạnh lên mặt nước, người chàng tựa như một con hải yến xẹt vút trở lên ba bốn trượng, song vì lúc Hoàng Dược Sư phi thân khỏi bờ biển thì nước chảy xiết, do đó chiếc thuyền chở bọn cướp lại trôi dạt ra thêm một hai trượng xa. Nói một cách rõ hơn, là đã kéo dài được một khoảng cách với Hoàng Dược Sư vậy.

Kể cũng đáng khen Đào Hoa đảo chủ chẳng chút bối rối, lần thứ hai rơi xuống nước, chàng cũng y theo cách thức trước lại bay vút trở lên tựa như con chuồn chuồn giỡn nước, liên tiếp bốn năm lần xà xuống vượt lên như thế, đã nhãy đáp lên sạp thuyền giặc rồi, trên người Hoàng Dược Sư không dính một chút nước mà có thể vượt qua hai mươi trượng xa trên mặt biển, nhãy lên thuyền một cách nhẹ nhàng như chiếc lá rụng, khiến bọn cướp vừa khiếp phục vừa kinh sợ, kêu lên oai oái.

Hoàng Dược Sư chân vừa đặt lên sạp ván, một cước dưới, một quyền trên trước tiên triệt hai tên cướp phụ trách ở lái thuyền, văng tòm xuống biển như hai quả khí cầu.

Cùng trong lúc ấy, từ phía hữu của chàng liên tiếp réo lên tiếng xé gió "vù !" "vù !" , do những phiêu thương của mấy tên cướp đứng bên be thuyền phía hữu phóng lại.

Những mũi phiêu thương ấy là loại khí giới dùng để đâm cá, nơi đầu mũi có chiếc ngạnh thật sắc,

Hoàng Dược Sư cười lên như ma kêu quỉ hú, ngoáy tay một cái, đã bắt gọn mấy mũi phiêu thương vào tay, đoạn phất mạnh áo trở ra, dùng công phu Đàn Chỉ Thần Công cho mủi phiêu thương quay về nguyên chủ.

Lối ăn miếng trả miếng của chàng vừa độc, vừa chuẩn. Bốn mũi phiêu thương phân ra bốn nẻo, ghìm lút từ trước ngực ra đến sau lưng bốn tên cướp, bọn chúng chưa kịp "ối cha !" một tiếng đã ngã vật xuống sạp thuyền chết lập tức.

Kỳ dư bao nhiêu bọn cướp còn lại, thấy oai thế Hoàng Dược Sư như vậy hết dám chống cự, nhưng ngặt nỗi trên thuyền lại chẳng có nơi nào để trốn chạy chỉ còn cách rủ nhau nhào đầu đùng đùng xuống biển để lặn trốn khỏi tay sát thần họ Hoàng kia.

Những tên còn khá bình tỉnh thì khôn hồn lội trở vào bờ, còn những kẻ quá ngu, chỉ nhắm mắt nhắm mũi bơi cho xa, đến khi sức cùng hơi tàn bị sóng triều nhận chìm xuống đáy biển sâu.

Trịnh Thiên Vân, Vô Nguyên Khánh hai người thấy Hoàng Dược Sư nhãy lên thuyền mình giết người như cỏ, sợ đến quýnh quíu chân tay, bọn chúng lết từ đầu thuyền đến cuối thuyền, lại từ cuối thuyền lết tới mũi thuyền.

Hoàng Dược Sư vừa nhìn thấy mặt hai tên tức thì "ào !" một tiếng gió, người chàng đã nhãy đến đầu thuyền như con đại bàng, đáp xuống trước mặt hai người cách nhau chẳng đầy hai tấc .

Trịnh Thiên Vân kêu lia lịa :

- Khoan ! Khoan đã ! Tôi muốn nói !

Hoàng Dược Sư cất giọng âm trầm như quỉ đêm hỏi :

- Còn muốn nói gì ? Mi bức tử vợ chồng Phùng Lai, ta đã bảo mi đưa ra hai chục vạn lượng bạc để thường mạng, mi lại ẩn lòng lang độc, bề ngoài vờ phục tùng, bên trong âm thầm tìm cách ám hại Hoàng mỗ ta, còn lải nhải gì nữa ? Mau trở đao tự sát để khỏi nhọc sức ta.

Trịnh Thiên Vân biết chẳng còn nài nỉ vào đâu được, mặt như tro xám, Võ Nguyên Khánh trong đầu bỗng loé lên một ý định liền lên tiếng :

- Họ Hoàng kia, trên đất liền tài nghệ ta chẳng bằng mi nhưng dưới nước chưa chắc bọn ta đã kém mi nếu ngươi quả là bậc hảo hán, hãy nhãy xuống nước cùng chúng ta quyết chiến thử xem ai hơn ai kém !

Hoàng Dược Sư lạnh lùng cười khan và nói :

- Bọn ngươi trên bờ bị thịt như thế e dưới nước cũng chẳng ra cái cóc rác gì ! Được lắm ! Chỉ cần bọn bây đành dạ chết thì dưới nước hay trên bờ cũng chẳng hại !

Nói đoạn, song chưởng cuốn tròn một vòng rồi đẩy mạnh trở ra và nói:

- Hai tên chó chết, có mau rút xuống nước cho ta không ?

Chàng chỉ dùng có hai thành công lực Phách Không chưởng mà Trịnh, Võ hai người đã bị kình lực của chưởng phong hốt tuốt xuống biển, đánh ùm một tiếng. Nước bắn tung toé vào be thuyền.

Hoàng Dược Sư cũng quát to một tiếng và nói :

- Ta cũng nhãy xuống biển, bọn ngươi có bao nhiêu bản lãnh cứ việc đem ra hết thi thố, kẻo chết còn ức lòng không nhắm được mắt !

Dứt lời, chàng liền nhún chân nhãy vụt xuống biển. Dưới nước sâu cũng có thứ khí giới khác biệt chuyên để sử dụng dưới nước.

Trịnh Thiên Vân và Võ Nguyên Khánh là hai tên cướp biển thiện nghệ lâu năm trên miền Đông Hải, tinh thông thủy tánh là chuyện tất nhiên, nếu chẳng thế, bọn chúng làm sao có ngoại hiệu là Thốn Hải Trường Kình và Cửu Đầu Ngân Ngao được

Bởi thế, chúng dư hiểu trên thuyền không sao chống lại nổi Hoàng Dược Sư, hy vọng với ngón sở trường dưới nước mạo hiểm để cầu may , dù chẳng đấu lại đối phương, thì dưới mặt bể mênh mông nước thẳm, cũng dễ trốn chạy, hơn là bó tay chờ chết.

Hoàng Duợc Sư đâu phải là hạng người như chúng tưởng làm gì chẳng hiểu rõ tâm ý của bọn chúng. Vừa ném hai người xuống biển xong là chàng lập tức nhảy canh dòm chừng rồi.

Trịnh Thiên Vân thấy Hoàng Dược Sư phăng phăng vẹt nước đuổi tới, liền với tay rút một đôi "phân thủy nga my thích" buộc sẵn nơi bắp đùi ra, hụp người chòi chân một cái đã lặn xuống thật sâu, rình chờ Hoàng Dược Sư lội ngang đỉnh đầu mình, sẽ xuất kỳ bất ý trồi lên đâm vào chỗ yếu nơi bụng đối phương.

Dưới mặt nước nhìn đồ vật thật khó song Trịnh Thiên Vân nhờ sinh sống lâu ngày trên mặt biển, nửa đời người làm bạn với biển cả nên dù lặn dưới mặt biển một trượng sâu cũng có thể nhìn lờ mờ một vật ở xa ngoài bảy tám thước.

Ngờ đâu y hôm nay gặp phải Hoàng Dược Sư một con người cũng đã nửa đời làm bạn với bể khơi, thủy tánh cao còn hơn y gấp mười, nên Hoàng Dược Sư từ xa đã thấy rõ Trịnh Thiên Vân đang lăm lăm trên tay ngọn binh khí sáng láng phản chiếu trong ánh nước, liền mắng thầm :

- Thật là đồ trước cửa Lổ Bang mà dám múa búa.

Chàng chợt nhìn thấy Võ Nguyên Khánh đang lội ở cách phía tả Trịnh Thiên Vân độ ba trượng, sực nghĩ được một kế, liền bỏ mặc gã họ Trịnh ở đó, quảy mình lội theo Võ Nguyên Khánh.

Gã họ Võ đang lặn phía trước thình lình nghe sau lưng có tiếng nước khua động, biết là Hoàng Dược Sư đuổi theo mình.

Không dám chần chờ, vội ngoáy tay một cái, ánh sáng lạnh liền loáng lên, một ngọn ám khí vẹt nước băng băng bay đến tấn công Hoàng Dược Sư.

Môn ám khí của gã họ Võ vừa rồi tên là "Ngư vĩ cang thoa", thật ra khi ở dưới nước giao đấu nhau, vì có sức nước cản trở, nên bất luận là binh đao ám khí cũng khó là sử dụng. Thứ nhất là áp dụng ám khí , khó càng thêm khó, chẳng qua loại ám khí "ngư vĩ cang thoa" của Võ Nguyên Khánh, sở trường ở dưới nước sâu, nhờ ở một cái lò so trong ống thiết, dấu dưới tay áo , đẩy bật ra, có thể xuyên qua sức nước ngăn trở, giết chết đối phương trong vòng một trượng.

Hoàng Dược sư chợt thấy trong làn ánh sáng lấp loáng ấy có một vật ám khí hình cá, lao đến trước mặt, chàng liền nhanh tay chộp lấy rồi lặn sâu xuống nước .

Võ Nguyên Khánh thấy ám khí mình vừa phóng ra, liền có một bóng người tự dưng chìm sâu xuống, ngỡ là đã thâu hoạch được công hiệu, thầm mừng rỡ trong lòng, vội đạp chân quay lại, hai tay vẹt nước băng băng, định xem cho tỏ rõ.

Hoàng Dược Sư lẹ như cắt từ dưới sâu bắn vọt lên, một tay chộp lấy hai cổ chân của hắn, dìm xuống đáy nước.

Phàm những kẻ lặn lội dưới nước, tối kỵ là bị người khác giữ lấy tay chân, dìm xuống dưới dáy sâu, dù thủy tánh tinh thông đến bực nào, cũng phải cậy vào tứ chi để xoay tròn nên khi Võ Nguyên Khánh vừa bị nắm lấy cổ chân, đã hiểu ngay mình bị lừa. Dù cho vùng vẫy cũng vô ích trái lại còn bị uống phải nước biển, mà khi uống vào bụng rồi thì dầu tinh thông thủy tánh thế nào cũng phải đi đời .

Võ Nguyên Khánh cố nhịn hơi định bụng tìm cơ hội phóng ra ngọn ngư vĩ kim thoa thứ hai hoặc may trong cái chết tìm lấy ngõ sống, hắn đâu có dè là kẻ cao vẫn có kẻ cao hơn.

Hoàng Dược Sư chộp được cườm chân của đối phương, liền đẩy mạnh hắn về phía Trịnh Thiên Vân đang ẩn mình.

Gã họ Trịnh nằm mơ cũng không ngờ rằng đồng bọn mình đã bị Hoàng Dược Sư bắt sống và đẩy sang phía mình.

Trịnh Thiên Vân đang trầm sâu dưới đáy nước, đôi mắt lom lom chờ đợi, thình lình thấy phía trên đầu lờ mờ có bóng người vẹt nước lướt tới, ngỡ là Hoàng Dược Sư đuổi đến, lập tức đạp chân lặn trồi trở lên, vung cây nga mi thích, đâm vào huyệt đơn điền dưới bụng dưới đối phương kêu "sực" một tiếng ghê rợn.

Trịnh Thiên Vân không ngờ nổi là sự đột kích bất ngờ vừa rồi, lại thành công dễ dàng như thế, thầm mừng trong bụng vội ngoắt mạnh ngọn nga mi thích một cái, kéo cả ruột gan của đối phương ra có nùi, máu tươi vọt phún ra, đỏ hồng cả một khoảng nước .

Đáng tội cho Cửu Đầu Ngân Ngao tung hoành Đông Hải suốt nửa đời người lại chết trong tay của đồng đội Trịnh Thiên Vân.

Trịnh Thiên Vân vừa rút ngọn Nga Mi thích ra thi hài của đối phương liền nổi phù lên mặt bể, khiến y giật mình kinh ngạc vô cùng ! Y dư hiểu là bản lĩnh của Hoàng Dược Sư rất cao cường, một cái đâm bất ngờ vừa rồi mà có thể giết chết chàng được như vậy sao ? Trong lòng lấy làm hồ nghi bất định chẳng lẽ lại đâm nhầm người của bổn đảo sao ? (Vì trong thời gian ấy tất cả bộ hạ trên thuyền đều ùn ùn nhãy xuống biển thoát thân cả).

Trịnh Thiên Vân còn đang lưỡng ước băn khoăn, chợt thấy sau lưng gáy có một bàn tay cứng như sắt nguội chộp cứng cần cổ mình. Trịnh Thiên Vân vì quá bất ngờ, hốt hoảng mở miệng ra, nước biển được dịp tuôn vào bụng òng ọc như chảy vào lổ cống, tiếp theo đấy bụng dưới bị nện cho một quyền thích đáng.

Trinh Thiên Vân đau quá vừa mở miệng thì nước biển lại một phen nữa chảy vào miệng.

Trịnh Thiên Vân uống một hơi nước biển đã lâm vào tình trạng nửa tỉnh nửa mê.

Hoàng Dược Sư liền nắm đầu xách lên khỏi mặt nước, lúc ấy Thốn Hải Trường Kình mới kịp nhìn thấy cái tử thỉ bị y đâm chết lúc nãy và nổi lềnh bềnh trên mặt nước kia, lại chính là người bạn kết nghĩa Võ Nguyên Khánh. Y buộc miệng kêu "á !" lên một tiếng.

Hoàng Dược Sư khi ấy mới quát to :

- Thằng giặc thúi ! Thấy rõ chưa ! Mi ở dưới nước ám toán ta không xong, lại nhè đồng bọn mình mà đâm chết có người hậu bạn cùng mi đến Uổng tử thành chết cũng đành dạ rồi vậy !

Trịnh Thiên Vân chưa kịp đáp, ngọn chương của Hoàng Dược Sư đã chém xả xuống, bể cả sọ óc trắng vọt ra ngoài chết liền không một tiếng rên.

Giết xong hai đầu đảng Đông Hải Vương, Hoàng Dược Sư thuận tay đoạt lấy thanh bồi đao của họ Trịnh cắt lấy thủ cấp hai người buộc xâu xách vào tay.

Lúc ấy chiếc lầu thuyền chẳng ai lèo lài, bị sóng đánh trôi dạt ngoài xa tít mù một trăm dặm ngoài.

Nhưng Hoàng Dược Sư là người tinh thông thủy tánh, lập tức lội đuổi theo chiếc thuyền nắm lấy tấm ván bánh lái lật mình một cái đã nhãy vút lên thuyền, kiểm soát trước sau mũi lái, trừ bạc nén chất trong khoang ra không còn một tên nào sao lái, Hoàng Dược Sư mới bỏ hai chiếc thủ cấp xuống dong buồm quay lại trực chỉ về phía bờ biển Triết Giang.

Lần này Hoàng Dược Sư đơn thân bình định Hắc Phong Đảo, một người một thuyền sát hại trên sáu trăm tên cướp bể. Sau trận huyết chiến kinh khủng ấy, uy danh của Hoàng Dược Sư chấn động khắp cả miền Đông Hải, Triết Giang trở thành một tông sư duy nhất miền Đông. Tổ cùng với Trung Thần Thông Bắc Cái, Nam Đế. Tây Độc lừng danh trong thiên hạ.

Chiếc lầu thuyền của Hoàng Dược Sư, qua hai ngày một đêm thuận theo ngọn gió, đến chiều ngày thứ hai đến phụ cận vùng bờ biển Hà Nam. Lúc ấy nơi Thanh Vân thôn, Võ Hồng Quang và Phùng Hương Điệp, vì thấy Hoàng Dược Sư đi đã mấy ngày mà chưa trở về, trong lòng hết sức nóng nảy lo âu, sợ chàng gặp chuyện bất trắc, nên nhờ cậy vài người dân làng di dọc theo bờ biển dò la trông chừng tin tức.

Họ vừa thấy Hoàng Dược Sư cặp thuyền vào bờ, an lành trở lại, thật mừng còn hơn bắt được vàng, hoan hỉ la hét vang dậy.

Hoàng Dược Sư bèn bảo bọn họ :

- Ta đã phá tan sào huyệt của bọn cướp biển Hắc Phong Đảo, chém lấy thủ cấp của hai tên chúa đảng đem về đây, kể như đã báo được huyết hải thâm thù cho Phùng cô nương, lại còn đem về vô số tài vật của bọn cướp, các người mau trở về kêu gọi dân làng ra đây khiêng về.

Đám dân làng cả mừng chạy như bay trở về không bao lâu, Võ Hồng Quang dẫn theo một đám đông dân làng rầm rộ đến nơi, nhìn thấy trong khoang thuyền bạc nén từng đống trắng chói cả mắt , hớn hở vui cười, một hô trăm ứng, gồng gánh số bạc trở về thôn.

Hoàng Dược Sư cắt lấy một chéo buồm, bao gói hai chiếc thủ cấp đỏ lòm máu me kia lại trở về Thanh Vân thôn.

Phùng Hương Điệp thấy Hoàng Dược Sư nửa mừng nửa thẹn, lại thấy trên tay Hoàng Dược Sư ôm một cái bọc lớn bèn hỏi :

- Tướng công, trong tay tướng công cầm vật chi thế ?

Hoàng Dược Sư cười thật dịu dàng đáp :

- Đây là chiếc đầu của kẻ thù đã giết cha mẹ cô, nên tôi cắt đem về đây cho cô hả tức, còn chở theo hai mươi vạn lạng bạc trong trại cướp đem về, đủ cho cô ăn tiêu suốt một đời !

Nói đoạn rủ mạnh gói vải buồm trên tay ra, hai chiếc đầu máu me lem luốc rơi lông lốc xuống mặt đất như hai trái dưa hấu.

Phùng Hương Điệp cúi xuống nhìn xem quả đúng là đầu của hai tướng cướp Đông Hải Vương mừng rỡ đến suýt ngất đi.

Hoàng Dược Sư bèn bảo nàng :

- Cô nương, số bạc từ sào huyệt bọn cướp chở về đây, xin nhường lại một phần cho cô, đám tham quan ở Thiệu Hưng cũng đã bị tôi trừng trị tởn vía rồi. Cô có thể trở về cố hương an cư lạc nghiệp mà chẳng còn lo gì nữa.

Phùng Hương Điệp ngập ngừng giây lâu mới đáp :

- Không ! Tôi không cần vàng bạc, cũng chẳng muốn trở về làng cũ ! Nếu tướng công không chê, tiện nữ nguyện ý đến đảo Đào Hoa, làm kẻ tì nữ hèn hạ, suốt đời hầu hạ bên tướng công !

Hoàng Dược Sư hiểu lời nói của Hương Điệp vừa rồi là rõ ràng có ý gởi thân cho, chàng thầm nghĩ nửa đời người giang hồ lang bạc là có cái diễm phúc được một người vợ sắc thắm hoa nhường, phong tư dịu dàng đầm thắm, con người vẹn đôi như thế, còn muốn gì hơn nữa ?

Song vì Hoàng Dược Sư là một danh sĩ quen thói khí khái trượng phu không muốn làm cho người khác dèm siểm mình là kẻ thi ân cầu lợi để cưới một cô gái mồ côi, nên chàng lắc đầu nói :

- Cô nương như vậy sao đặng ? Đào Hoa Đảo tuy phong cảnh thanh tú, nhưng chẳng qua chỉ là một cô đảo giữa biển khơi, cách biệt thế giới bên ngoài thanh tịnh vắng buồn, cô làm sao ở được !

Phùng Hương Điệp đáp :

- Lời của tướng công sai chăng ? Thuở xưa Lâm Hòa Tịnh với nếp sống cội mai làm vợ, hạc trắng làm con, tự cho mình là người trong giới thần tiên ngoại tục ! Thiếp tuy bất tài cũng không sợ tịch mịch là gì !

Hoàng Dược Sư nghe lời đáp, trong lòng hết sức cảm động.

(Nguyên vì thời Bắc Tống, có một vi tu sĩ tên Lâm Thông tại đất Giang Nam tự xưng là Hòa Tịnh tiên sinh, không thích công danh, ẩn cư nơi biệt dã, lúc về gìa ngụ tại bến bờ tây Hàn Châu, trước cửa nhà mình trồng mấy cụm mai to, lại nuôi được hai con hạc trắng. Có người hỏi ông tại sao chẳng chịu cưới vợ, chẳng iẽ không muốn có con để nối hậu sao ?

Lâm Thông bèn mỉm cười lấy tay chỉ mấy cội mai trước nhà và đáp :

- Đấy là thê phòng của tôi !

Lại chỉ vào mấy con hạc đang đứng xớ rớ kế bên chân và nói tiếp :

- Còn đây là con tôi, Lâm mỗ này lấy mai làm vợ, có hạc là con, cần gì phải như thói tục không chịu nổi kia, nhất định phải cưới vợ mới được hay sao ?

Do đấy người mới có câu chuyện Hòa Tịnh tiên sinh là Mai thê, Hạc tử).

Lời của Phùng Hương Điệp vừa rồi, làm cho Hoàng Dược Sư không khỏi bật cười to lên và nói :

- Thật chẳng ngờ Hoàng Cổ tôi lại còn có một người hồng nhan tri kỷ như thế. Tốt số thay ! Cô nương đã nói như thế, tôi cũng chẳng hẹp gì mà không đưa cô nương đến Đào Hoa Đảo sống thử một phen !

Hoàng Dược Sư bèn đem hai mươi vạn lượng bạc kia phân phát cho tất cả cư dân làng Thanh Vân thôn, mỗi người được lảnh hơn một trăm lượng, vui mừng hớn hở ca tụng công đức họ Hoàng chẳng tiếc lời.

Hoàng Dược Sư lưu lại tíc t thôn Thanh Vân thêm hai ngày rồi cùng Phùng Hương Điệp, Võ Hồng quang đáp thuyền trở về Đào Hoa đảo .

Sau đó Phùng Hương Diệp thành ra Hoàng phu nhân.

Hoàng Dược Sư tự dưng được một cô vợ mỹ mạo song toàn nhưng tiếc thay hồng nhan bạc mạng, vì nàng cưởng đọc Cửu Âm Chân Kinh của Châu Bá Thông do dó mà tạ thế, trước khi lâm chung sanh được một cô con gái tên là Hoàng Dung tánh mình cao ngạo cổ quái y như Hoàng Dược Sư chẳng khác

Hồi 68

Xuất Du Viễn Phương

Nhắc lại Toàn Chân Giáo Chủ Vương Trùng Dương, sau khi đại hội Luận Kiếm Hoa Sơn trở về. Vì được danh Thiên Hạ Đệ Nhất Bá oai danh chấn động sáu cõi, nên chẳng bao lâu nhân vật võ lâm trên khắp miền Nam Bắc các tỉnh đều biết đến bản lĩnh cao sâu của Trùng Dương, nối tiếp nhau kéo đến Tung Sơn.

Những nhân vật võ lâm ấy, một số vì muốn thi tranh tài nghệ với Trùng Dương, một số muốn được kết thân với chàng, không đầy mấy tháng trời mà số vô lâm đồng đạo kéo đến Tung Sơn không dưới số ba bốn mươi người.

Trùng Dương tuy dặn dò Mã Ngọc và Khấu Xử Cơ tìm lời khôn khéo từ chối khách lạ, nhưng cũng cảm thấy hết sức phiền trí bực lòng, nên một hôm bèn phân trần với Châu Bá Thông :

- Này sư đệ, thật là tự ngu huynh chuộc lấy sự bực trí, đáng lẽ ngu huynh chẳng nên đến Hoa Sơn so tài võ nghệ để làm gì, dẫn dắt bao nhiêu tục khách đến quấy nhiểu mải Tung Sơn.

Vừa nói đến đây Châu Bá Thông đã vọt miệng ngắt lời :

- Sư huynh đừng trách tiểu đệ là lắm miệng, những thứ tìm đến so tài sư huynh, chẳng tên nào được lòng dạ tốt cả, sư huynh không chịu động thủ cùng họ thì thôi, sao chẳng để cho tôi đánh họ phun phẩn té tiểu ra, cong đuôi mà chạy một lần cho họ tởn !

Trùng Dương nạt to :

- Nói xàm ! Nếu một người luyện võ công, cốt chỉ để đánh lộn với người thì chả hóa ra gieo rắc thù hận khắp nơi chăng ! Thà chẳng học võ nghệ còn hơn. Đừng nói chi đâu xa, năm trước sư đệ chỉ vì háo thắng tự cường mới bị hai anh em song quái họ Âm vây khổn tại Đông Hải, lại bị nhịn đói ở Đào Hoa Đảo, bài học đó sư đệ quên rồi sao ?

Châu Bá Thông thẹn thùng đỏ mặt cứng họng hết lời.

Khấu Xử Cơ cùng mọi người đứng bên bụm miệng cười khúc khích.

Trùng Dương nhìn ra ngoài núi xa, thở dài một tiếng buồn bã rồi bỗng đứng phắt dậy nói :

- Bá Thông sư đệ, ngu huynh định sáng mai du hành phương Nam một chuyến, sư đệ ráng ở nhà dạy dỗ mấy đứa đồ đệ vậy !

Lời chàng vừa thốt khiến bảy đệ tử của Toàn Chân phái đều giật mình kinh ngạc, chắp tay cúi đầu cung kính thưa :

- Tại sao sư phụ lại động ý viễn hành như thế ?

Trùng Dương đáp :

- Từ mấy tháng nay, Vân Hà động của ta ồn ào như cửa chợ, hết người này lại đến người khác tìm thầy để kết giao bái sư. Một nơi thanh tịnh tốt lành bỗng chốc biến thành một trường danh lợi ô trọc, cho nên thầy muốn rời động du hành, một là tạm thời tránh khách, hai là tai mắt được phần nào thanh tịnh, các con phải ngoan ngoãn cùng sư thúc Bá Thông luyện tập tài nghệ nghe chưa !

Châu Bá Thông chợt lên tiếng :

- Sư huynh, tôi đi theo với sư huynh vậy ?

Trùng Dương hết sức ngạc nhiên bèn hỏi :

- Sư đệ lần này ta đến phương Nam, là vì muốn tránh đám tục khách kia đến quấy rầy. Sư đệ cũng đòi đi theo ta, với dụng ý gì ?

Châu Thông đáp :

- Sư huynh đâu có rõ, lần trước sư huynh đến Hoa Sơn cùng cái tên chết bầm Âu Dương Phong đánh lộn nhau, để một mình đệ ở nhà với mấy sư điệt thật buồn muốn thúi cả ruột, nếu kỳ này sư huynh không đưa tôi đi, đừng trách sao tiểu đệ gây họa cho sư huynh .

Trùng Dương càng lạ lùng hỏi dồn :

- Gây họa dử ? Sư đệ nói năng gì thế ?

Châu Bá Thông gải đầu đáp :

- Sư huynh còn phải hỏi : Nếu sư huynh đi rồi, bọn tồi ấy tìm lên Yên Hà động quấy rầy, tiểu đệ mặc kệ họ, động nào phái nào thấy mặt là đập liền, một tên đập một tên, hai đứa chơi hai đứa, cùng với bọn chúng đánh chơi bỏ ghét !

Trùng Dương cả kinh nói :

- Sư đệ em định làm reo với ngu huynh đấy chăng ?

Châu Bá Thông đáp :

- Sư huynh muốn tôi đừng làm reo cũng chẳng khó, đem tôi đi theo là mọi việc đều êm !

Trùng Dương biết rõ tánh tình của sư đệ mình hễ nói thì làm không chút đắn do hơn thiệt, nếu y đã nói cùng người đánh lộn, thì thế nào cũng xảy ra cuộc ấu đả, chàng không có ở Yên Hà động, lấy ai mà quản thúc nổi y ?

Trùng Dương chẳng biết làm sao hơn chỉ còn cách dậm chân đáp :

- Thôi thôi ! Tôi đưa ông mãnh đi được rồi !

Châu Bá Thông nghe Trùng Dương cho mình đi theo, mừng như mở cờ trong bụng, cười hăng hắc nói :

- Như vậy mới thật là hảo sư huynh ! Thỉnh tướng không bằng khích tướng, hơ hớ ! Sư huynh, anh trúng kế khích tướng của tiểu đệ rồi !

Trùng Dương bị y nói như thế, thật là lỡ khóc lỡ cười. Nhưng đã lỡ hứa cho y theo, không thể nuốt lời.

Hai anh em bèn quyết định sáng hôm sau rời khỏi Yên Hà động xuống núi vân du miền Nam.

Lần du Nam này Trùng Dương đã có định ý đến thành Đại Lý ở đất Vân Nam thăm viếng Nam Đế Đoàn Hoàng Gia, nhưng chàng chẳng hề nói ý mình cho sư đệ biết.

Anh em Trùng Dương khi xuống núi liền theo đường Uyển Lạc thẳng về hướng Tây, qua ranh giới Hà Nam xuyên qua dãy Trường Sơn, Phục Ngưu, Trung Điều, Hùng Nhỉ, trực chỉ đến Đồng Quan cận biên giới Thiểm Tây.

Con đường này đối với Châu Bá Thông không lạ lắm nên y bèn ngạc nhiên hỏi :

- Sao thế ! Sư huynh có định tới Hoa Sơn nữa không ?

Trùng Dương lặng thinh lắc đầu chẳng đáp, sau khi vào biên giới Thiểm Tây. Chàng không đi về hướng Hoa Sơn lại tẻ qua đường đến Đại Tản Quan.

Châu Bá Thông mới lấy vỡ lê :

- Ồ ! Thế ra sư huynh định vào Tứ Xuyên, sao chẳng sớm nói cho tiểu đệ biết với !

Trùng Dương chỉ khẽ mỉm cười lầm lũi tiến về phương Nam, đầu óc đang bận quay về với thời gian năm xưa, lần đầu tiên chàng đến viếng Đại Lý quốc, tình cờ cứu được triều đại họ Đoàn khỏi cơn quốc biến.

Thì ra thành Đại Lý là thủ phủ của Nam Chiến Quốc, quốc vương là giòng họ nhà thế đại tương truyền ngôi báu.

Nam Chiến Quốc là một quốc gia duy nhất của dân tộc thiểu số ở biên cương hai tỉnh Vân Nam, Quý Châu trước kia là Lục Chiến quốc , qua đời Ngũ đại , Tân Đường binh oai cả dậy, sau trong nước sanh nội loạn, có một quan đại thần họ Đoàn (tổ tiên của Đoàn Hoàng Gia hiện tại) dắt cả gia tộc đào vong đến biên trấn lập thành Nam Chiến Quốc, truyền đến vua Hiếu Tông đời Tống Quốc Vương Nam Chiến là Đoàn Thạnh, nhân dân quen gọi là Lão Hoàng Gia.

Đoàn Thạnh là một quốc vương anh hùng đại lược , siêng năng cần mẫn việc quốc chánh, khiến cho một quốc gia tiểu nhược trở thành thạnh trị , trong thành Đại Lý , nhân dân sung túc ấm no. Người đi đường không lượm của rơi, đêm không đóng cửa ngỏ , mường tượng như một thiên đường thế giới.

Đoàn Lão Hoàng Gia tuổi đã nửa đời, tam cung lục viện thê thiếp dẩy đầy nhưng chỉ sanh được một mụn Thái Tử tên là Đoàn Cẩm, chính là Nam Đế đã liệt danh trong hàng Ngũ Bá Vô Lâm trong kỳ Hoa Sơn luận kiếm vừa qua .

Đoàn Cẩm từ nhỏ đã tỏ ra rắn mắc háo động, thích võ hơn văn, một hôm vào tiết tháng hai, khí xuân phơi phới, trong thành ngoài nội muôn hoa ngạt ngào sắc thắm hương thơm. Thái Tử Đoàn Cẩm cảm thấy chân tay ngứa ngáy vì thời tiết rực rỡ quyến rũ

kia, bèn dắt theo vài tên tùy tùng đến Phỉ Thúy hồ để du ngoạn.

Hồ Phỉ Thúy cách xa thành Đại Lý mười dặm về hướng Bắc, mặt hồ rộng chừng hai mươi dặm vuông nhưng cảnh sắc u nhàn mỹ lệ vì núi thẩm nước xanh, quanh năm mặt nước phẳng lì như một viên ngọc bích nên sĩ phu miền trấn Tây mới đặt tên là Phỉ Thúy hồ.

Đoàn Cẩm cùng đoàn tùy tùng đến bên bờ hồ thấy nước trong leo lẻo rất dễ thương, cảm thấy trên người lại nóng bức khó chịu, muốn nhãy ngay xuống hồ xanh biếc kia tắm cho mát, bèn quay lại bảo thị vệ cởi áo cho mình.

Bọn tả hữu tùy tùng kinh hãi bèn quì xuống cản ngăn :

- Tâu điện hạ, không thể tắm ở nơi đây được vì hồ Phỉ Thúy này từ xưa tới nay không ai xuống tắm bao giờ, hễ nhãy xuống là mất mạng ngay .

Đoàn Cẩm hết sức lạ lùng bèn hỏi :

- Trong hồ có yêu quái ăn người chăng ?

Nội thị bèn bẩm :

- Vì điện hạ chưa biết dưới đáy hồ có một con quái long ẩn mình, mỗi kỳ trăng tròn tháng ba, tháng năm, liền xuất hiện trên mặt hồ, vùng vẫy dưới ánh trăng, hào quang màu vàng lóe mắt, đã có nhiều người ở ven bờ hồ nhìn thấy qua, nên không ai dám léo hánh đến bờ hồ trong vòng năm mươi bước mỗi khi về đêm, có mấy đứa bé người Mèo thử xuống hồ tắm chơi nhưng liền mất tích luôn, cho đến thi hài cũng chẳng còn, nghe đồn là bị con khủng long ấy ăn thịt mất.

Đoàn Cẩm vốn tánh cường ngạo bèn bảo tả hữu :

- Trời đất thanh bình như thế này làm gì lại có yêu quái ăn thịt người, đừng có nghe thiên hạ đồn vô căn cứ mà tin nhảm ! Dù có con quái long đi nữa, ta nhất định cũng xuống tắm xem con quái long ấy ra sao, thuận tiện giết chết nó, để trừ hại cho dân lành.

Nội thị xúm nhau hết sức khuyên can, chẳng ngờ càng làm cho vị Tiểu Hoàng Gia cứng đầu kia thêm nổi giận, rút phăng thanh thất thủ đao bên mình ra, hoa lên trong không khí và quát to :

- Đứa nào ngăn trở không cho tao tắm, ta sẽ ngoáy cho một đao thấu tới sau lưng cho biết tay !

Bọn nội thị hốt hoảng vẹt ra hai phía, chẳng tên nào dám lải nhải thêm một câu, chỉ vì Tiểu Hoàng Gia này trời sanh dị bẩm sức mạnh vô cùng, tánh khí như lửa đốt, mỗi khi nổi xung lên là bất kể thân sơ xa gần. Bọn họ chỉ đành nín lặng tiếng mặc cho tiểu chủ tự do hoành hành.

Đoàn Cẩm đắc chí cười lên ha hả rồi ung dung cỡi bỏ áo quần chỉ mặc một chiếc quần lót, ùm một tiếng nhún chân nhãy tòm xuống, hụp vùng vẫy thỏa thích dưới nước hồ xanh mát, hết lội lui lội tới, lại đánh đu theo mấy nhành cây gie ra bờ hồ, cười lên cầm cắc vang cả núi rừng.

Bọn nội thị thấy Đoàn Cẩm nô đùa rất cao hứng, sự sinh nghi trong lòng họ đã tiêu đi phân nửa , ngở là câu chuyện "quái long" chẳng qua chỉ là một câu chuyện thần kỳ bịa đặt của đám dân quê không công ngồi rồi dựng đứng lên cho vui miệng mà thôi.

Đoàn Cẩm đùa nghịch ven bờ hồ một hồi, cảm thấy gần bờ nước quá cạn không mấy hứng , bèn lội ra giữa hồ, chàng vừa lặn ra sâu cách bờ hồ độ mươi trượng, chàng cảm thấy dưới bàn chân có một vật mềm mềm trơn nhớt lạnh quấn lấy bàn chân mình.

Đoàn Cẩm lúc đầu ngở là một con cá lớn trong hồ chạm phải chân mình, tánh chàng vốn ỷ lại hay nghịch, lập tức lặn sâu dưới nước, định bụng bắt con cá to ấy chơi, thình lình nơi chân đau nhói lên dử dội dường như bị một vật gì nhọn cứng đâm vào da thịt, trong lòng đang lúc sợ hãi thì bỗng nhiên nghe những tiếng đập trong nước "Đùng ! Đùng !"

Cách đấy bảy tám bước, rồi trong vùng sóng nước tung tóe ấy, hiện ra một chiếc đầu quái vật lớn như cái đấu, lốm đốm sắc vàng đen, quậy trên mặt nước vài cái rồi lập tức lặn mất ngay.

Bọn thị vệ trên bờ hồ nhìn rõ ràng, hốt hoảng réo gọi vang dậy :

- Điện hạ ơi, không xong Không xong ! Quái long đến rồi chạy mau ! Leo lên bờ chạy cho mau !

Đoàn Cẩm nghe bọn thị vệ réo gọi om sòm trong lòng rất ghét, nhứt định ở lì dưới hồ trêu bọn họ chơi, hơn nữa bản tính trời sanh lại ghét ác như kẻ thù, thầm nghĩ là quái vật núp mình trong hồ kia, quyết không phải là rồng, tuy chưa hề tận mắt thấy trong sách vở, rồng có thể đằng vân biến hóa, hớp khí thành mây, hà hơi thành mưa, có đâu chỉ núp sâu dưới đáy hồ để cắn chân mình ?

Như thế nhất định chỉ là loại thủy quái mà thôi, chàng lại là kẻ sức mạnh hơn người, thủy tánh lại tinh thông hà tất lại sợ nó, trong tay lại có sẵn một lưỡi dao gâm sắc bén, thật là cơ hội rất tốt để trừ khử vật ác giúp ích cho lê dân.

Chủ ý đã quyết bèn chẳng thèm lội lên bờ, mặc cho đám thị vệ kêu réo.

Hồi 69

Thân thế Nam Đế

Chàng bình tỉnh lội ra giữa hồ, vừa lội ra độ bốn năm trượng, chợt nghe dưới chân bị giật mạnh một cái, tiếp theo đó hai cổ chân chàng bị một chiếc đuôi mọc đầy vẩy cứng quấn chặt lại và kéo mạnh xuống, thân hình của Đoàn Cẩm chìm lỉm xuống đáy hồ ngay .

Sự nguy hiểm quá ư bất ngờ ấy, nếu gặp phải kẻ khác, tất cả quýnh quíu tay chân vùng vẫy loạn xạ, nhưng Đoàn Cẩm vẫn không chút bối rối, hít đầy một hơi khí trời vào phổi, lặn tuốt xuống nước. Ngọn dao găm liên tiếp vung ra bảy tám nhát đâm vào chiếc đuôi nhám xì đang quấn chặt hai chân chàng, máu từ đuôi quái vật phún ra đỏ hồng cả một khoảng nước hồ !

Quái vật đau quá không chịu được liền nới lỏng chiếc đuôi ra, nhãy lồng lên khỏi mặt hồ.

Bọn thị vệ đồng thanh hét xướng lên :

- Cá to ! Cá to, con cá to quá cỡ !

Thì ra chiếc đuôi mà con vật đã quấn chặt đôi chân của Đoàn Cẩm trơn tru chẳng có kỳ vi gì cả, tựa như chạch cũng không phải chạch, mà là một loài quái ngư to lớn từ đầu chí đuôi, dài độ ba trượng, to như cái thùng cây , đầu nhọn và dẹp, toàn thân sắc vàng óng ánh lại lốm đốm hoa đen. Cái nhãy phóng mạnh vừa rồi cao khỏi mặt nước một trượng ngoài, trên lưng vảy vàng long lanh chói mắt, rơi trở xuống đánh ầm một tiếng, sóng bủa cao như ngọn núi nhỏ, bọt nước sôi ùng ục, quậy cả chất bùn dưới đáy hồ lên đục ngầu cả một khóm nước xanh veo.

Đoàn Cẩm thấy rõ toàn thân con vật lộ trên mặt nước, liền phóng người nhãy ào đến, ngọn dao găm trên tay nhắm ngay sườn con quái vật thích mạnh một mủi, rạch một đường dài trên lưng con quái vật gần hai tấc, máu phún ra như ngọn suối đỏ.

Quái ngư vì đau quá nổi điên, chiếc đuôi quẫy mạnh uốn vòng từng đoạn, trong nháy mắt đã quấn khắp người Đoàn Cẩm trên bốn năm vòng siết chặt lại.

Đoàn Cẩm trong lúc gấp rút, vung lưỡi dao găm nhắm ngay dưới ức con vật đâm nhầu, sức đâm vừa rồi quá mạnh nên ngọn dao gâm lút mất cái mủi lẫn cán vào họng con quái ngư !

Tuy bị trúng ngay chỗ yếu nhưng vì thân hình quái ngư to tớn dị thường, sức chịu đựng rất bền, nên trong nhất thời không sao giết chết được nó.

Quái vật càng đau ráng xiết chặt thân hình, đẩy vẩy vào thân hình Đoàn Cẩm khiến chàng đau nhức khắp châu thân, xương cốt cơ hồ như bị gảy ra.

Quái vật còn ngoái đầu lại hả chiếc họng ngo ngoe hai cái râu kỳ dị hai bên mép ra, nhọn lêu lểu như hai chiếc sừng, định thọc vào yết hầu và Thái Dương huyệt của Đoàn Cẩm để giết chàng .

Nào ngờ Đoàn Cẩm lanh lẹ mưu lược, rút mạnh hai tay ra khỏi vòng siết của quái vật ,chộp lấy chiếc râu bên mép của nghiệt súc, sử dụng thần lực trời ban của mình, cố sức chống đở với hai cọng râu mép kỳ dị kia.

Đoàn Hoàng Gia nhìn thấy nơi phía dưới vị trí đầu và ức của quái ngư, có một chỗ da trắng như sữa không có vảy, trong cơn gấp liền sanh mẹo hay, hả họng táp đại chỗ da mỏng ấy, ngậm chặt cứng chẳng buông, hút mạnh chất máu trong cơ thể quái vật, định bụng cho quái vật mau kiệt sức mà chết.

Chẳng ngờ chất máu ấy vào miệng, tức thì chàng cảm thấy mùi vị vô cùng ngọt mát, chảy xuống vào cuống họng, nghe tinh thần sảng khoái vô cùng, càng cố sức hút mạnh thêm, và lạ kỳ thật, chất máu của quái vật có một sự công hiệu phi thường, hút được một ngụm máu vào miệng, liền cảm thấy tinh thần phấn chấn, sức mạnh tăng thêm một phần, đến lúc uống no đầy bụng, thì thần lực của Đoàn Cẩm đã gia bội không biết bao nhiêu lần.

Chàng bèn dùng sức bẻ mạnh một tiếng "rắc !" khô khan vang lên, hai chiếc râu mép cứng như sắt nguội của quái ngư dài gần hai thước, đã bị sức mạnh kinh hồn của Đoàn Cẩm nhổ nguyên cả cộng ra khỏi miệng quái vật.

Quái ngư mất đi cặp râu, đau quá không chịu được cuốn cả Đoàn Cẩm nhãy dựng lên khỏi mặt hồ trên hai trượng cao rồi "đùng !" một tiếng cả người và vật rơi xuống trên bờ hồ, quái ngư vùng vẫy ưỡn lưng đập đuôi mấy cái, là chết tại trận.

Bọn thị vệ từ nảy giờ nín thở nhìn cuộc chiến giữa người và vật không khỏi sợ hải la lên tru tréo.

Đoàn Cẩm nhờ hút đầy một bụng máu của quái ngư, sức mạnh tăng tiến dị thường chẳng cần bọn thị vệ đến giải cứu đã từ dưới đất trở mình nhãy dựng dậy tuột khỏi vòng quấn của quái ngư, mình mẩy ướt đẩm như chuột lột.

Đoàn Cẩm nhìn lại chiếc quần lót rách như sơ mướp của mình, rồi nhìn quái ngư đoạn vỗ tay cười khanh khách và nói :

- Cái gì mà quái long, khủng long, đấy nguyên hình của quái long, bị ta giết chết, chẳng chút phí sức hà hà...

Chàng đang nhãy nhót vui vẻ cười nói bô bô ra chiều đắc ý bỗng dưng ngã xỉu tại chỗ !

Bọn thị vệ quýnh quíu tay chân, vội vực tỉnh Đoàn Cẩm dậy, khiêng thẳng về triều, để lại hai thị vệ canh chừng xác của quái ngư, và phái một chiếc xe trâu, đến chở xác quái ngư về thành Đại Lý.

Tin ấy không mấy chốc loan đồn khắp dân gian trong Nam Chiến Quốc. Mọi người đều biết Thái tử trời sanh thần lực đánh chết quái long ở Phỉ Thúy hồ, thầm mừng cho Nam Chiến Quốc có phước được trời giáng sanh một vị chân mạng đế vương.

Đoàn Cẩm sau khi được đưa vào nội cung, mê man bất tỉnh cho đến suốt đêm, rồi phát nóng như lửa đốt. Rờ vào da thịt chàng như chạm phải than hồng.

Lão Hoàng Gia hết sức bối rối vội cho đòi ngự y đến chẩn mạch.

Nhưng kể cũng lạ, các vị ngự y trong triều sau khi chẩn mạch xong, vị nào cũng lắc đầu không dám ra toa, vì đều cảm thấy Thái tử Đoàn Cẩm sáu mạch hòa bình, chẳng có một triệu chứng gì bệnh hoạn cả.

Nhưng bảo là không bịnh làm sao Lão Hoàng Gia chịu tin. Nói một cách tóm tắt là Đoàn Cẩm mắc một chứng bịnh lạ, mà ngự y chỉ có thể trị những bịnh thông thường, chứ đối với chứng bịnh khác thường của Đoàn Cẩm thì đành bó tay !

Lão Hoàng Gia càng nóng nảy triệu tất cả danh y trong thành Đại Lý đến cung vi, truyền lệnh bọn họ trị bịnh cho Thái tử, nhưng rốt cuộc các vị danh y này chẩn mạch xong cũng đều lắc đầu, không dám khai toa y như những vị ngự y trong triều.

Lão Hoàng Gia càng nổi cơn lôi đình, một vị cận thần bèn tâu rằng :

- Khải tâu Bệ hạ bịnh của Thái tử rất lạ kỳ , danh y thường không sao chữa được. Bệ hạ treo bảng trọng thưởng, triệu thỉnh vị nào có thể trị bịnh lạ cho Điện hạ, hoặc may có người tài chăng ?

Lão Hoàng Gia vì lo lắng cho Thái Tử mất cả sáng suốt nghe cận thần tâu như thế rất đẹp ý rồng, lập tức cho treo bảng trước Hoàng môn, kể rõ căn do bịnh trạng của Thái tử, trọng thưởng cho kẻ nào trị lành được bịnh của Thái tử đương triều, một ngàn cân vàng ròng thêm phong ấp muôn bộ.

Bảng treo lên không đầy nửa ngày thì phía thành Nam có người giựt bản xin vào triều kiến.

Kẻ xin vào điều trị bịnh trạng cho Đoàn Cẩm, là một đạo sĩ áo tím.

Vị quan viên canh chừng tấm bảng cả mừng đưa đạo sĩ vào chầu.

Lão Hoàng Gia thấy vị đạo sĩ ấy râu dài năm chòm dung nghi thanh tuấn biết rõ là một đạo nhân đức độ, trong bụng mừng thầm, vừa định lên tiếng hỏi han, thì lão đạo sĩ đã cúi đầu thi lễ từ tốn nói :

- Vô Lượng Thọ Phật, bần đạo là Ngọc Động Chân Nhân, nhà tại núi Thanh Thành tỉnh Tứ Xuyên, lấy cứu dân độ thế làm tôn chỉ, từ Tứ Xuyên vân du qua đây nghe đồn Thái Tử lâm bịnh lạ, mạo muội đến đây để xem bịnh tình của người.

Lão Hoàng Gia cả mừng lập tức truyền chỉ cho thị vệ đưa Ngọc Động Chân Nhân vào cung Thái Tử để xem bịnh .

Ngọc Động Chân Nhân vừa đưa tay tuần mạch cho Đoàn Cẩm liền "ủa !" một tiếng lớn và quay sang hỏi một tên thị vệ :

- Quái ngư mà Điện hạ giết chết hôm nọ, hiện để ở đâu ? Hay là quăng rồi ?

Gã thị vệ liền đáp :

- Quái ngư ấy ư ? Không có quăng, để một đống sau hoa viên, tanh hôi lắm, Lão Hoàng Gia định ra lịnh đốt ra tro đấy !

Ngọc Động Chân Nhân liền đứng dậy, nhờ tên thị vệ dẫn đường đưa mình đi xem xác con quái ngư.

Gã thị vệ thấy lão đạo sĩ chẳng chịu trị bịnh cho Thái Tử, trái lại muốn đi xem chuyện không đâu, trong lỏng nghi hoặc chẳng hiểu nhưng không dám cãi lời đành đưa ông ta đến nơi ngự uyển.

Ngọc Động Chân Nhân thấy con quái vật nằm cuộn lại một đống như hòn đồi non, mùi tanh tưởi xông lên lợm cả giọng, liền thò tay vào túi móc ra một lọ ngọc nhỏ, trút ra một chút thuốc bột bôi vào mũi, đoạn bước đến gần xác quái ngư, nhìn xem một hồi, trên gương mặt lộ sắc mừng, vòng tay rút ra một thanh kiếm sáng ngời, chém mạnh vào đầu quái ngư, dùng sức kéo mạnh một cái, khều ra một viên ngọc lớn bằng trứng bồ câu hào quang lấp lánh khắp cùng.

Ngọc Động Chân Nhân bèn dùng khăn tay bao viên ngọc ấy lại mừng rỡ trở vào điện, vừa thấy mặt Lão Hoàng Gia đã nói ngay :

- Kính mừng cho Bệ hạ, bịnh của Thái tử không những chẳng có gì đáng ngại, mà sau khi lành hẳn bịnh chắc chắn sẽ trở thành một vị đại anh hùng oanh liệt nhứt nhì trong thiên hạ làm rạng rỡ cho Nam Chiến quốc thật đáng mừng thay !

Đoàn Lão Hoàng Gia đang cơn ưu sầu khắc khoải vì bịnh trạng của con. Nghe Ngọc Động Chân Nhân nói chẳng đầu chẳng đuôi gì cả, không khỏi ngạc nhiên ngở là lão đạo sĩ có bịnh khùng.

Ngọc Động Chân Nhân bèn nghiêm sắc một nói tiếp :

- Hoàng Gia nên hiểu, quái vật mà Điện hạ giết chết bên hồ Phỉ Thúy chính là một thiện ngư (con lươn) sống lâu năm, rất thông linh, tên gọi là Kim Thiên Vương.

Tuy con lươn chỉ là một loại cá tôm tầm thường, song khi nó đã sống được ba trăm năm sấp lên sẽ trở thành một vật quí trong trời đất rất hiếm gặp được, thịt và máu của nó quí báu vô ngần, ăn được sẽ tăng thêm sinh lực sức mạnh.

Điện hạ trong lúc cùng con Kim Thiên Vương cầm cự nhau dưới nước, vô tình cắn trúng cần cổ , hút được máu của nó, mà lại hút máu dưới cần cổ là một thứ máu tinh hoa của đơn huỳnh huyết, nến phải mê man ba ngày, chớ chẳng có gì đáng ngại cả. Bần đạo chỉ cần thi thố một chút thuật nhỏ mọn là Điện Hạ sẽ tỉnh ngay. Nhưng sau khi Điện hạ tỉnh dậy, sức mạnh sẽ vô cùng, trên châu thân trừ mặt mày ra, khắp da sẽ mọc lên lớp vảy dày như đe cứng, đạo thương đâm chẳng lủng. Bệ hạ thử nghĩ đấy có phải là phúc duyên của Điện hạ chăng ! Có gì mà bệ hạ phải lo rầu cho hao tổn mình rồng .

Lão Hoàng Gia mới vỡ lẽ vì sao mà bao nhiêu danh y chẩn bịnh Đoàn Cẩm không ra nên không khỏi đổi buồn thành vui.

Ngọc Động Chân Nhân liền đi đến bên giường Thái tử Đoàn Cẩm cởi tất cả quần áo trên người chàng ra, xoa hai tay cho thật nóng đoạn xoa bóp trên khắp châu thân của Đoàn Cẩm độ thời gian một buổi cơm, trong bụng Đoàn Cẩm có tiếng sôi lụp bụp.

Chân Nhân liền lấy viên ngọc lươn trong chiếc khăn tay ra, dùng hai ngón tay nhón lấy viên ngọc, lăn qua lăn lại nơi trên ngực dưới phía vú của chàng, cứ lăn đi lăn lại như thế qua nửa giờ đồng hồ sau.

Đoàn Cẩm bỗng cất tiếng rên to :

- Ối cha !

Đôi đồng tử chuyển động không ngừng rồi mở mắt tỉnh dậy ngay .

Lão Hoàng Gia thương con rất mực vội tiến sát bên giường, ôn tồn hỏi :

- Vương nhi, con cảm thấy thế nào ? Trong mình chẳng sao hả con ?

Đoàn Cẩm mở mắt ra, nhớ lại lúc cùng con lươn chúa ác đấu nhau như thật như mơ, bèn ngơ ngác hỏi :

- Phụ Vương ! Sao Thần nhi lại ở đây ? Còn con quái ngư lúc nãy đâu rồi ?

Đoàn Lão Hoàng Gia thấy con mình còn ngơ ngơ ngẩn ngẩn chưa tỉnh hẳn, trong lòng chua xót muôn vàn bèn dịu dàng đáp :

- Quái ngư ấy đã chết rồi ! Vương nhi, vị đạo trưởng này đã cứu mạng con đấy !

Đoạn đem sự việc đã qua thuật sơ lại cho chàng hiểu rõ.

Đoàn Cẩm rất mực thông minh, lập tức xuống khỏi ngọc sàng định cúi đầu tạ ơn, chẳng ngờ vừa cử động thân hình, cảm thấy tứ chi gân cốt khắp châu thân đau đớn như dần, không sao chỗi dậy nổi liền "ối chà !" một tiếng rồi nằm mẹp trên giường ngọc.

Ngọc Động Chân Nhân đở lấy lưng chàng, trong đôi mắt tía ra những tia nhìn hết sức từ ái và nói :

- Điện hạ không cần tạ ơn bần đạo, cũng đừng nói chuyện nhiều hãy nằm nghỉ yên cho lại sức.

Nói xong bèn nhẹ nhàng đở Đoàn Cẩm nằm xuống, đoạn lấy mắt ra dấu Đoàn Lão Hoàng Gia rời khỏi tẩm điện.

Đoàn Lão Hoàng Gia nghi ngại chẳng hiểu ra sao, cũng bước vội theo ra, và hỏi :

- Thưa đạo trưởng, con tôi thế nào có chắc đã lành chưa ?

Ngọc ĐộngChân Nhân chấp tay đáp :

- Bịnh của Điện Hạ chẳng có gì đáng ngại nữa, bần đạo khai một toa thuốc cho Điện hạ uống trong vòng ba ngày là phục hồi như cũ, còn như điều kiện trên bảng vàng...

Đoàn Lão Hoàng Gia liền hớt lời :

- Một ngàn cân vàng chăng ? Tất nhiên là phải dâng kính cho đạo trưởng, xin đạo trưởng yên tâm, Cô Vương sẽ sai người đem đến ngay.

Ngọc Động Chân Nhân vội lắc đầu từ chối :

- Lão Hoàng Gia hiểu lầm rồi ! Bần đạo là một kẻ huyền môn tu hành tứ đại giai không, vô nhân vô ngã, còn lấy số vàng thưởng ấy làm gì ? Bần đạo chỉ có một điều thỉnh nguyện chẳng biết Đoàn Lão Hoàng Gia có thuận tình chăng ?

Đoàn Lão Hoàng Gia vội nói tiếp :

- Có lẽ đạo trưởng chê vàng hơi nặng nề chứ gì hay là đổi lấy châu ngọc vậy !

Ngọc Động Chân Nhân tức cười, đáp :

- Lão Hoàng Gia lại ngộ nhận nữa rồi, điều bần đạo thỉnh nguyện, chẳng phải châu báu bạc vàng, bần đạo có ý nói là những điều kiện trên bảng, bần đạo nhất nhất chẳng muốn, chỉ hy vọng được thu nhận Thái Tử làm môn hạ, để bần đạo dạy người trở thành một trang võ nghệ tuyệt luân, để cho võ lâm một đóa kỳ hoa sau này, Lão Hoàng Gia có chấp thuận lời yêu cầu ấy chăng ?

Lão Hoàng Gia vỡ lẽ bèn đáp :

- Hay lắm ! Đạo trưởng là một cái thế kỳ nhân. Tiểu nhi được hầu dưới gối đạo trưởng, thật là duyên tu mấy kiếp. Bắt đầu từ hôm nay lão đạo trưởng hãy lưu lại ở cung đình với cha con trẫm.

Nói dứt lời, liền quay sang ra lịnh cho nội thần, dọn dẹp một gian cung điện u nhàn cho Ngọc Động Chân Nhân nghỉ ngơi.

Hồi 70

Nam Đế trổ Thần Oai

Bắt đầu từ hôm ấy, Ngọc Động Chân Nhân lưu lại trong cung điện của vua họ Đoàn, mỗi ngày lại một toa thuốc huợt huyết lưu khí cho Đoàn Cẩm uống. Quả nhiên, hôm sau là lành bịnh như thường.

Sau khi phục hồi sức khoẽ, Đoàn Cẩm cảm thấy con người mình từ lúc uống được huyết con lươn chúa, trong cơ thể có hai hiện tượng lạ kỳ.

Hiện tượng thứ nhất là sau khi rời khỏi giường bịnh, sức lực mạnh vô cùng, sức lực ở chân tay càng lợi hại hơn nữa .

Trong buổi đầu rời khỏi ngọc sàng, cung nữ đến hầu hạ giúp chàng thay đổi xiêm y, Đoàn Cẩm y theo ngày thường dùng tay vịn lấy vai cung nữ.

Nàng cung nữ ấy mặt hoa liền đổi sắc, "ối cha ! " lên một tiếng, rồi ngất xỉu ngay trên mặt đất.

Đoàn Cẩm ngơ ngác chẳng hiểu chuyện chi, sau lại ngự y khám bịnh và nói rõ cung nữ ấy té chết giấc nguyên do vì Đoàn Cẩm vịn lên vai cung nữ ấy quá mạnh, khiến nàng trật cả khớp xương vai, quá đau nên ngất đi.

Chàng không thể tin là mình lại có sức mạnh như thế, song khi chàng tự mình thử dùng tay ấn nhẹ lên bàn ghế vật dụng trong tẩm điện, hễ ấn tới đâu là những tiếng "rắc rắc !" vang lên đến đấy, liên tiếp ấn lún luôn mà híc ghế cây bằng danh mộc.

Đoàn Cẩm mới hiểu rõ là kết quả kỳ lạ của sự uống huyết con Kim Thiện vương, giúp chàng trở thành một người có thần lực kinh hồn như thế, trong dạ nửa sợ nửa mừng.

Hiện tượng thứ hai là sau khi bình phục vài ngày, cảm thấy da dẻ châu thân ngứa ngáy khó chịu vô cùng, không đầy nửa buổi trời, dưới lớp da mọc lên từng mụt đỏ bầm, những mụt màu đỏ ấy, ngứa xót phi thường. Chàng thử dùng tay khưới lên, nhưng vừa khượi phải, da chỗ ấy lập tức biến nên cứng rắn lạ lùng.

Trước sau chẳng tới hai ngày, khắp châu thân mọc lên từng miếng da cứng như vẩy cá, chắc chắn vô cùng, thử dùng dao nhọn cắt đi, nhưng chẳng hề hấn, mường tượng như có một lớp giáp sắt bao bên ngoài vậy.

Đoàn Cẩm mười phần lạ lùng chẳng biết vì sao ?

Đoàn Lão Hoàng Gia thấy con mình đã lành hẳn bịnh, bèn lựa ngày huỳnh đạo kiết nhựt, dạy Đoàn Cẩm bái sư cùng Ngọc Động Chân Nhân, đổi cách xưng hô thành thầy trò.

Lúc ấy Đoàn Cẩm chỉ mới mười bốn tuổi đầu.

Ngọc Động Chân Nhân chờ Đoàn Cẩm lạy mình nhận làm thầy xong mới nói :

- Đồ đệ vô tình giết được con Kim Thiện vương nơi hồ Phỉ Thúy, hút được linh huyết đơn huỳnh nơi cổ quái ngư. Không những tăng tiến thêm mấy ngàn cân thần lực, còn mọc lên một lớp da dày như hình vảy cá, đao thương chẳng phạm được. Đấy là phúc duyên trời ban riêng cho đồ đệ, song le đừng nên vì đó mà tự cao tự mãn, từ nay phải chuyên cần dụng công tập luyện võ nghệ mới đạt đến mức lực địch vạn nhân được !

Đoàn Cẩm hết sức vui mừng, nhất nhất vâng dạ theo lời chỉ giáo của sư phụ.

Ngọc Động Chân Nhân đầu tiên dạy chàng công phu bên ngoài, trong hoàng cung sắp năm cái lu lớn, mỗi lu chứa hơn phân nửa nước.

Loại nước ấy không phải là nước là mà là một thứ nước thuốc sền sệt như chất keo, mỗi ngày bắt Đoàn Cẩm ngâm mình trong lu ấy, mỗi lu ngâm hai tiếng đồng hồ.

Ròng rã ba tháng trời, Đoàn Cẩm phải ngâm mình trong lu thuốc như vậy.

Lúc ấy tay chân gân cốt khắp người của Đoàn Cẩm đã trở nên cứng rắn lạ thường, dùng đao thương chém vào người chàng chỉ nghe những tiếng "coong coong" chứ chẳng chút suy suyển da thịt .

Nhưng Ngọc Động Chân Nhân chưa cho đấy là thành công mà kêu Đoàn Cẩm đến trước mặt và nói :

- Cẩm nhi, ngoại trạng công phu của con hiện giờ chỉ mới luyện ở bước đầu , thân thể con chỉ có thể chống cự với loại đao thương, côn bổng tầm thường, nhưng không có thể chống lại với sức nhọn bén của đao kiếm đâm phải.

Ví như kẻ địch dùng bảo kiếm đâm vào ngực của con vẫn có thể đâm thấu qua suốt bên kia, như vậy con cần phải khổ luyện đến giai đoạn thứ hai nữa .

Chân nhân bèn sai cắt tả hữu trong cung ra sau ngự viện trồng một giàn rào tre, cao độ ba trượng rộng bốn trượng, giữa giàn tre buộc hai sợi giây thành hình như một chiếc đu, bốn phía đu treo bảy tám bao cát lớn.

Chân Nhân bảo Đoàn Cẩm ngồi trên chiếc đu, lại bắt tám tên cận thần giữ lấy đầu giây mỗi bao cát, hễ Chân Nhân hô một tiếng ra lịnh, là tám tên thị vệ lay động đầu giây, những bao cát ấy sẽ như cuồng phong bảo tố, bốn phương tám hướng tống, đẩy vào chỗ chiếc đu Đoàn Cẩm đang ngồi.

Chân Nhân bắt buộc Đoàn Cẩm không được ngồi trơ một chỗ trên đu để mặc cho túi cát xông kích, mà phải nhào lên lộn xuống như một con vượn, lợi dụng sức mạnh của tay chân đánh vẹt túi cát từ hướng Đông bay vù đến, Đoàn Cẩm phải bay một chân lên đá túi cát bật trở lại, hay khi túi cát bên hướng Tây tông lại, Đoàn Cẩm phải đánh hất ra, nếu như ba bốn túi cát không cùng phương hướng nhưng đồng thời công ập đến, Đoàn Cẩm cũng phải đồng thời vận dụng sức của tay chân, đầu gối hoặc cánh chỏ đánh bật trở ra tất cả.

Có lắm lúc tay chân không thể ứng phó kịp phải dùng cả đỉnh đầu để hất bao cát trở ra, lối luyện tập ấy không những huấn luyện cho tay chân và đôi mắt Đoàn Cẩm thêm linh lợi mà còn tăng cường thêm sức mạnh của chân tay chàng.

Tập luyện như thế độ nửa năm, Ngọc Động Chân Nhân mới triệt bỏ túi cát và thay vào đấy một lối tập luyện khác.

Lối tập luyện này dùng ba mươi sáu trái dao cầu bảy gai, mỗi trái dao cầu lớn bằng trái dưa hấu, đúc bằng sắt cứng, trên mỗi bề tròn của trái cầu ấy, có tra bảy mũi dao nhọn lểu như chiếc gai, mỗi trái cầu đều dùng sợi xích buộc vào sào tre, cao thấp, xa gần không đồng đều nhau.

Đoàn Cẩm không ngồi trên đu như lúc trước mà đứng dưới giàn tre, đặc biệt trên người mặc bộ quần áo bằng da dày, tai mắt cũng được che bằng một lớp mặt nạ dày, hiệu lịnh vừa phát ra, tên thị vệ phụ trách lấy sợi dây lay động ba mươi sáu trái dao cầu liền ghì mạnh sợi giây. Tức thì những trái dao cầu như điện giăng sao xẹt bốn phương tám hướng bay ào đến tấn công Đoàn Cẩm.

Vị Thái tử lúc ấy phải sử dụng tất cả sự khéo léo của võ công thượng thừa, chưởng quét chân đá, chảo hất tay đấm, đánh hất tất cả nhưng trái dao cầu công đến.

Lúc đầu vì dao cầu quá khít khao, Đoàn Cẩm không sao đương cự kịp bị trái dao cầu đập trúng vào lớp áo da "soạt !" lên một tiếng, tức thì lớp áo da bị lủng một lỗ to, may là trên mình Đoàn Cẩm có một lớp da dày như vảy cá, lại nhờ lớp áo da bên ngoài án bớt sức bén của trái dao cầu, cho nên trên người không bị tổn thương.

Nhưng dù vậy, sau buổi luyện tập xong, lớp áo da trên người đã rách bương chẳng thành hình.

Ngày thứ hai cũng y theo cách thức như thế để luyện tập.

Nói một cách khác là mỗi ngày phải phí một chiếc áo da để luyện công phu.

Luyện như vậy hơn nửa năm trời , Ngọc Động Chân Nhân mới bảo Đoàn Cẩm bỏ lớp áo da, để mình trần trùn trục, nhãy nhót quay cuồng giữa những quả dao cầu loạn xạ ấy, mặc cho những mũi thương sắc nhọn đập lên người cũng chẳng tổn thương được chàng !

Ngoại trạng công phu của Đoàn Cẩm nhờ đấy trở nên độc nhất vô nhị trong thiên hạ, lừng danh với ngoại hiệu Nam Đế đứng trong hàng Ngũ Bá Võ Lâm vậy !

Thời gian thấm thoát, Đoàn Cẩm đã được hai mươi mốt tuổi thành niên rồi. Dưới sự chỉ giáo của Ngọc Động Chân Nhân người chàng không những cứng như sắt đá, sức mạnh vô cùng, mỗi cái nhấc tay nhấc chân của chàng, có thể giết chết một con trâu mộng như chơi, và hơn nữa đao thương đâm chẳng lủng, tên bắn chẳng hề hấn đến thân thể chàng .

Ngọc Động Chân Nhân thấy công trình dạy dỗ đào luyện của mình đã thành quả được một phần, bèn cáo từ với Đoàn Lão Hoàng Gia để vân du nơi khác .

Đoàn Lão Hoàng Gia hết lòng cầm cọng, nhưng Ngọc Động Chân Nhân khăng khăng một mực, chẳng thuận lời, chỉ hứa là ba năm sau sẽ trở lại thành Đại Lý, để thăm nom tài nghệ của đồ đệ mình thôi !

Đoàn Lão Hoàng Gia đành thết tiệc lớn để tiễn biệt.

Từ khi Ngọc Động Chân Nhân đi rồi, Đoàn Cẩm ở trong hoàng cung cảm thấy vắng vẻ vô cùng, ngày tối ủ rũ nhớ thầy chàng nguôi.

Đoàn Lão gia thấy thế, nên một hôm hạ chỉ ra ngoài thành Đại Lý để săn bắn cho Đoàn Cầm giải khuây.

Lão Hoàng Gia cho điều động hơn ba ngàn binh sĩ theo cuộc săn bắn của mình, đoàn người đi ra khỏi thành Đại Lý trực chỉ về khu rừng hướng Nam, một nơi rừng sâu u tịch, nằm bên cạnh một dãy núi trùng điệp xanh lơ, điểu thú ẩn mình nơi đây rất nhiều.

Đoàn Lão Hoàng Gia hạ lịnh cho binh sĩ bao vây khắp một khoảng rừng núi, giăng lưới giương bẫy, mười bước có một tiểu đội cung thủ hờm sẵn cung tên.

Mọi việc bố trí xong xuôi, một tiếng hô lớn ra lịnh, thì bốn phương tám hướng, tiếng tù và xen lẫn tiếng còi, cùng tiếng reo hò tở mở của ba ngàn quân sĩ chấn động khắp rừng núi thâm u.

Những loài điểu thú sơn cầm ẩn mình trong hang sâu bụi rậm nghe tiếng động rền vang như trời long đất lở, ùn ùn rời khỏi ổ hang chạy trốn.

Nào nai hưu thỏ cáo sói dử heo rừng, từng đàn từng lũ kéo nhau chạy ra ngoài.

Binh sĩ đã hờm săn cung huyền, mặc sức buông tên giựt lưới.

Đoàn Cẩm thấy thú rừng chạy nhãy khắp nơi chân tay cảm thấy không chịu được bèn hú lên một tiếng như rồng gầm, ném cả cung tên, tay không nhãy vào vòng vây, vừa lúc từ trên núi có ba con heo rừng dử dằn hộc tốc chạy nhầu xuống.

Đoàn Cẩm chẳng chút đắn đo, tiến ra trước đón đầu ba con heo rừng ấy lại.

Đám binh sĩ thấy thế đều cả kinh thét lên, vì theo kinh nghiệm của con nhà săn thì heo rừng còn hung dử hơn cả cọp beo. Không những da heo thật dày, đao thương khó hại được nó mà đáng sợ nhứt là lúc heo rừng đang gặp cơn nguy hiểm, tánh càng trở nên hung hăng hơn bình thường bá bội, lồng lộn như điên, nhe hai chiếc răng nanh chơm chởm trước mỏ ra xông ào tới kẻ địch, bất luận là một tráng đinh sức lực mạnh bạo cỡ nào, chỉ cần bị chiểc răng nanh ấy vít phải, là đổ phèo lòi ruột ra chết trong khoảng khắc.

Nói tóm tắt, heo rừng là một loại dã thú liều mạng không sợ chết, những kẻ đi săn tay mơ không thể nào đương cự nổi nó.

Đoàn Cẩm lại một mình tay không chận lại một lượt cả ba con heo rừng, mà con nào cũng to bằng một con trâu nghé, hung hăng hộc lên từng hồi chiếc răng nanh, lêu lểu như hai thanh kiếm sắc, bốn móng cứng như thép nguội bương trên mặt đất, nhãy ào vào người Đoàn Cẩm.

Quân sĩ tả hữu không khỏi vì chàng mà gạt mồ hôi lạnh.

Nhưng Đoàn Cẩm cậy mình tài cao gan lớn, chẳng chút bối rối, thấy bầy heo rừng hồng hộc xông đến, chàng soạt chân xuống tấn đứng chờ, con heo thứ nhất như một ngọn núi bay ào đến, chiếc nanh dài hất lên định vít mạnh vào đùi kẻ thù.

Đoàn Cẩm lanh như cắt giơ tay chộp lấy chiếc nanh nhọn lểu trắng hếu ấy, dùng sức bẻ mạnh một cái "cách !cách !" vang lên hai tiếng thật dòn như bánh tráng gãy, đôi nanh rắn chắc của con heo rừng gảy lìa theo tay chàng một cách dễ dàng, thân hình nặng nề của con heo cũng bị chàng nhấc bổng lên khỏi mặt đất. Con heo rừng thứ hai cũng vừa vặn lao tới như sấm sét đến nơi.

Đoàn Cẩm gầm lên một tiếng cực lớn, ném mạnh con heo rừng thứ nhất vào con heo thứ hai, "bộp ! bộp !" hai tiếng nặng nề, hai con heo đùn cụt nhau một đống trên mặt đất.

Con heo rừng mà Đoàn Cẩm vừa quăng ra, bị hai chếc nanh bén của đồng bọn cắm sâu vào da bụng chết chẳng kịp kêu !

Và con heo rừng thứ hai bị thân hình của đồng bọn đập mạnh lên đầu, cũng chống cẳng quay lơ chết giấc một chỗ.

Đoàn Hoàng Gia chẳng chút bỏ lỡ cơ hội lướt mình tới trước nhấc chân trái lên đạp mạnh vào xương bụng con heo, sức đạp ấy nặng ước có ngàn cân, khiến nội phủ ruột gan của con thú bị nhừ nát chết chẳng kịp dãy dụa !

Đoàn Cẩm liên tiếp đánh chết hai con dã trư khổng lồ, chỉ với một cái giơ tay nhấc chân nhẹ nhàng như trò chơi, con heo rừng thứ ba cũng kịp thời vừa lướt đến hả chiếc mỏ tàng hoạt như máu ra táp nhầu vào phía bụng của kẻ địch.

Khen thay cho sự lanh lẹ biến ứng của Đoàn Cẩm, chàng hơi rùn người xuống, vung tả chưởng nặng như chiếc búa sắt ra, nhắm ngay đầu dã trư đảo mạnh một thoi như trời giáng, ngọn quyền ấy vô cùng lợi hại khiến cho hai chiếc răng nanh bén ngót của mãnh thú, bể thành từng mảnh vụn.

Dã trư quá đau nổi tánh điên lên, hộc to một tiếng dựng thẳng hai vó trước lên bổ ập tới tấn công đối phương.

Đoàn Cẩm hai tay quẫy tròn một vòng, tay trái nắm lấy gáy mãnh thú, tay phải đở lấy dưới bụng nó, quát một tiếng cực lớn tung mạnh đôi tay lên.

Con heo rừng tựa như một viên đạn bật khỏi đường cung, lộn tròn lên cao sáu, bảy thước văng ra xa ba bốn thước "ạch !" một tiếng thật to như bức tường sập xuống, bốn vó sãi lại nằm im trên mặt đất.

Thì ra con vật lãnh trọn một quyền của Đoàn Cẩm vừa rồi đã bị chấn bể nát hết sườn, nên chết trước khi bị ném xuống đất.

Tả hữu binh sĩ thấy vị tiểu Hoàng gia của mình thần dũng như thế ấy đều hoan hô reo hò như sấm động.

Đoàn Cẩm đang lúc dương dương đắc ý, chẳng ngờ nơi một góc vòng vây, có tiếng người hốt hoảng la to :

- Ôi ! Trời ơi, không xong ! Quái thú Quái thú !

Đoàn Cẩm nghe tiếng "quái thú", giật nẩy cả người, vội quay đầu lại nhìn, thì thấy một số binh sĩ đang ôm đầu lủi chạy, phía sau lưng đám binh sĩ độ vài mươi trượng có một mãnh thú chạy tuôn như vũ bảo.

Mãnh thú ấy, trên gáy lông dài sù sụ như bờm sư tử, đầu lại lớn như đầu trâu, cổ dài như cổ ngựa, trên mình rần rặc sắc vàng đen như da cọp, bốn móng cứng rắn như móng hưu dê, thật là một loại thú kỳ dị chưa hề thấy qua bao giờ.

Con mãnh thú ấy cứ nhắm vào đám binh sĩ mà rượt nà tới, tuy có vô số binh sĩ buông tên rào như mưa vào mình mảnh thú, mà những binh sĩ đi theo cuộc săn này có thể nói là những ấy thiện xạ bách phát bách trúng, những mũi tên bắn ra đều trúng phong phóc lên mình quái thú ấy, nhưng kể cũng lạ, bên ngoài thân hình của quái thú mọc lên những cọng lông vàng li ti thưa thớt ấy, thế mà mỗi khi mủi tên vừa chạm vào những sợi lông vàng kia chưa kịp phạm đến da thịt của thú, liền tự dưng dội ra và rơi xuống đất.

Con mãnh thú ấy gầm lên những tiếng quái lạ liên hồi, ầm ỉ như tiếng trâu rống, chỉ còn cách cho Đoàn Cẩm đứng không tới hai mươi trượng.

Bỗng từ bên nên vòng vây "vù" một tiếng ba không, một múi phiêu trượng theo tiếng gió vi vút vào, có lẽ là một cao thủ nào trong đám binh sĩ phóng tới, nên sức đi rất kình mãnh, lao vút vào chiếc miệng rộng đỏ như máu của quái vật.

Mãnh thú ấy liền hả chiếc mõm rộng ra, táp lấy mũi thương nọ, chiếc lưỡi đỏ loét cuốn một cái, đả cắn gảy cán thương rơi xuống đất rồi nhai lên rào rạo nghe ê cả răng.

Thì ra quái thú này lại có thể ăn cả vàng sắt như ăn cỏ non.

Quái thú nuốt xong mũi thương sắt, liền sửng lộng lên "ngoạm !" một tiếng kỳ dị, nửa như tiếng mèo kêu, nửa như trâu rống, bốn móng chụm lại một cái, lao tới chỗ Đoàn Cẩm đứng như một mủi tên xẹt.

Đoàn Cẩm thấy quái thú bổ nhào đến, chẳng chút đắn đo vung tay một quyền đấm vào óc quái vật "bình ! bình !" hai tiếng, quyền trước quyền sau đều trúng phong phóc, không hề sai lệch, nhưng tựa như đánh lên mặt trống chầu, con quái thú chắng hề hấn gì cả.

Quái thú thừa cơ le chiếc lưỡi đỏ ra, liếm vào chiếc khóa giây nịch của Đoàn Cẩm, cho đến ngọn dao gâm bên lưng cũng liếm nốt !

Thì ra quái vật không hề hại người mà chỉ ăn ngũ kim: vàng, đồng, bạc, sắt, kẻm, trên mình người ta thôi.

Đoàn Cẩm bừng bừng nổi giận, hai chân liên tiếp bay ra hai ngọn liên hoàn cước vào dưới bụng của mãnh thú.

Sức lực của chân tay Đoàn Cẩm hùng mạnh mười phần. Nặng nề to lớn như con heo rừng mà chỉ một cái đạp nhẹ nhàng của chàng đã nát tan gan ruột mà chết.

Nhưng con quái thú này trúng luôn hai ngọn cước của chàng chỉ thối lui có hai bước và có lẻ bị đau nên nổi tánh hung lên rống "ngoạp !" một tiếng, hả miệng ra táp đại đối phương.

Đoàn Cẩm liền vung tít hai đầu quyền như hai trái chùy sắt ra chống cự với quái vật, tả một chưởng, hữu một quyền, hai tay như hai chiếc dùi trống nện liên tiếp vào mình quái vật kêu lên "bình ! bình !" như trống thúc quân, thế mà quái thú chẳng chút nao núng, hả rộng chiếc miệng máu táp liên miên vào người Đoàn cẩm, có lúc lại bay hai vó trước lên đá phịch phịch !" vào người chàng, nhưng Đoàn Cẩm cũng y nhiên chẳng hề hấn gì.

Nói tóm tắt là cả người lẫn thú đều được trời sanh cho một thể cách kỳ đạc, tuyệt chẳng biết sợ đao thương quyền cước. Hai bên quần nhau ngót cả buổi vẫn cầm cự nhau bất phân thắng bại.

Đoàn Cẩm hết sức bồn chồn trong lòng, thầm nghĩ :

- Loại thú gì mà kỳ lạ khó đấu quá thế kìa !

Lúc nãy ba con heo rừng, hung hăng cỡ nào mà còn bị một quyền một cước của ta chết chẳng kịp ngáp, mà sao con nghiệt súc này trúng liên tiếp mấy mươi ngọn quyền của ta, chỉ như gãi ngứa nó thôi, kỳ thật !

Đang khi chàng phân vân tính thầm, con quái thú bỗng gầm đầu xuống, cụng mạnh vào người chàng.

Đoàn Cẩm sực nghĩ được một ý hay, vươn tay ra ôm lấy cần cổ quái vật bẻ mạnh một cái, định bụng vặn gảy cổ quái vật, như cách thức giết con heo rừng thứ nhất lúc nãy.

Chẳng ngờ, chàng mới ôm được cổ quái thú, liền cảm thấy da lông của quái thú trơn lùi như như mỡ, vòng tay trợt lớt ra phía ngoài, không những chẳng ôm được quái thú, trái lại bị quái thú hất té ngữa dưới đất, lộn mèo luôn hai tuông.

Đoàn Cẩm nổi giận đùng đùng, chưa kịp phản ứng, thì nghiệt thú thừa khi Đoàn Cẩm lăn tròn dưới đất , liền hung hản cất hai vó trước bổ xuống ngay bụng chàng nguy hiểm vô cùng.

Thân pháp Đoàn Cẩm không kém lanh lẹ, lăn tròn dưới đất lòn trở lại dưới bụng của quái vật tránh khỏi tiếp theo đấy nhãy phóc người dậy theo thế Lý Ngư phiên Thân (cá chép trở mình) với tay chộp lấy cái đuôi dài của quái vật kéo mạnh trở ra sau rồi nhấc bổng lên cao.

Đoàn Cẩm trời sanh thần lực, nên nhấc cao quái thú lên khỏi mặt đất một cách nhẹ nhàng, đoạn quăng mạnh trở xuống, quái thú bị ném

lăn cù dưới đất, binh sĩ bên ngoài không ngớt reo hò hoan hô ầm ĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#thanh