Vo lam tinh su het

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi 8

HẮC KỲ BANG XUẤT HIỆN

     Dưỡng thương vài ngày, khi đã bình phục rồi, Thanh Bằng bèn nói với Tuyết Vân:

     - Huynh phải đi tìm hiểu về thân thế mình, cáo từ muội và mong một ngày gần đây nhất, chúng ta sẽ gặp lại.

     - Huynh đi đâu để tìm hiểu về thân thế của mình ?

     - Có một người đàn bà, sống ở giữa rừng gai xương rồng, bà ta nói là huynh giống một người quen của bà năm xưa. Nhưng rừng gai xương rồng là trận thế, lần trước muội giải thoát cho huynh khỏi tay thầy trò La Sát Tiên Tử, đi một chút thì huynh lại gặp hai thầy trò họ. Huynh chạy vào đó lánh nạn và gặp bà ta.

     - Huynh có duyên với La Sát Tiên Tử quá ha.

     Nghe nàng nói vậy, chàng không biết nói gì luôn, chỉ cười trừ.

     - Cho muội đi với huynh đi, muội biết cách phá trận thế đó đó.

     - Muội biết hả ? Nhưng muội ở lại đây đi, huynh linh tính được chuyến đi này nguy hiểm lắm.

     - Nguy hiểm vậy thì muội phải cần đi cùng để giúp cho huynh.

     Chàng trầm tư, chàng không muốn Tuyết Vân dấn thân vào chỗ nguy hiểm. Chàng đang còn suy nghĩ thì Tuyết Vân đã bắt đầu bước đi.

     - Ði lẹ đi huynh, nếu tới đó lúc tối thì khó mà phá trận được đó.

     Chàng không biết làm sao hơn, đành cất bước theo nàng.

     Khi tới nơi, chàng nhớ lại lần đầu tiên gặp gỡ Tuyết Vân. May cũng nhờ nàng mà chàng trốn thoát. Chuyện đó đối với chàng như mới xảy ra hôm qua mà thôi.

     - Cái rừng xương rồng đó đó hả huynh ?

     - Ừ, cái rừng đó đó muội.

     Tuyết Vân không nói gì, chỉ cười và bước vào rừng gai. Chàng lo sợ cho nàng nhưng tin vào tài trí của nàng nên cũng bước theo.

     - Huynh theo sát muội, đừng có đi trật, coi chừng bị gai đâm đó.

     Nói tới gai đâm, chàng nhớ tới lần trước cũng bị vây hãm trong trận này, và chàng nhớ tới nàng, và những suy nghĩ của chàng khi trước lại trở về.

     Lần này chàng bước theo nàng, thì lạ thay, những cây gai không còn đâm nữa. Trước mặt chàng dường như là một lối đi, và những cây gai chỉ là những cây gai hai bên vệ đường, không còn đâm chàng như lần nào chàng đã vào đây.

     Ðang đi, họ lại nghe tiếng nói, giọng nghe rất quen:

     - Muội, cho huynh gặp mặt muội đi. Huynh đứng trong chỗ này vài ngày, vài tháng hay vài năm cũng được. Xin tha thứ cho huynh, cho huynh gặp mặt muội.

     Họ đi về phía trước, và nhìn sang thì thấy người cất tiếng nói là Phi Ðộc Hành. Họ ngạc nhiên không biết sao lão lại tới đây, và gọi người trong kia là muội. Thấy lão như vậy, Thanh Bằng cũng thấy tội nghiệp.

     - Lão tiền bối làm sao lạc vào đây ?

     - Hai ngươi cũng tới đó hả, tới đây làm gì ? Ðây là chuyện của ta và nàng, hai ngươi không phải người trong cuộc, đừng xen vào. Hãy đi ra khỏi đây đi.

     - Muội có thể dẫn lão tiền bối ra không ?

     - Dẫn ra thì dễ thôi, nhưng muội sợ người trong kia sẽ không vui đâu.

     - Không sao đâu, có gì huynh chịu cho.

     - Ta không cần hai ngươi dẫn ta ra, ta tình nguyện ở đây.

     Chàng không ngờ lão này lại cổ quái vậy, thích đứng trong cái rừng gai này. Chàng không biết làm sao hơn, đành nháy mắt ra hiệu cho Tuyết Vân. Nàng hiểu ý và cất bước đi, và giờ đây căn nhà tranh đã hiện ra trước mắt.

     Nhìn thấy căn nhà tranh, lòng chàng dâng lên một cảm xúc khó tả. Rồi đây, những thắc mắt về thân thế chàng sẽ được người trong căn nhà tranh giải đáp.

     Chàng vừa bước lại gần cánh cửa thì nghe tiếng của người đàn bà.

     - Ai đó ?

     Chàng chưa kịp lên tiếng thì Tuyết Vân đã cất tiếng:

     - Là đệ tử đây sư phụ.

     Lời nói của Tuyết Vân, làm chàng ngạc nhiên, không ngờ Tuyết Vân là đệ tử của bà ta. Chàng nhìn Tuyết Vân bằng ánh mắt ngạc nhiên. Ðáng ra chàng phải biết từ sớm chớ, vì nàng là đệ tử nên mới biết đường đi nước bước trong trận đồ này.

     - Vào đi.

     - Có người muốn gặp sư phụ.

     Tuyết Vân đi vào, Thanh Bằng cũng nối bước vào theo.

     Vừa thấy chàng, bà ta hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cũng lấy lại vẻ mặt bình thường.

     - Thì ra là ngươi đó hả ?

     - Vâng, vãn bối trở lại để thỉnh giáo tiền bối vài việc.

     - Về thân thế của ngươi đó hả ?

     - Vâng.

     - Ngươi đã học được tuyệt nghệ hả ?

     - Vãn bối may mắn gặp được sư bá, người truyền cho đệ tử một chiêu kiếm.

     - Một chiêu kiếm thì nói làm gì. Dù là một trăm chiêu đi nữa cũng chưa chắc đã trả được thù của ngươi.

     - Xin cho vãn bối biết thân thế vãn bối, và cha mẹ.

     - Ngươi hãy thi triển chiêu kiếm đó cho ta coi coi.

     Thanh Bằng liền y lời, tất cả tinh thần tập trung vào chiêu kiếm và thi triển chiêu Thiên Ðịa Vô Tình. Ánh kiếm bao phủ, tràn ngập cả căn phòng. Từ khi phát hiện ra điều bí mật từ Bông Sen Ngọc, chàng đã gắng tập luyện. Và giờ đây chàng có thể thu phát chiêu kiếm theo ý mình. Chàng cũng thấu hiểu thêm về chiêu kiếm, chàng gần như lãnh hội được gần hết chiêu kiếm.

     - Chiêu kiếm cũng khá lắm. Ngươi có nhớ lần trước ta nói ngươi giống ai không ?

     - Tiền bối nói vãn bối giống Thanh Ðông.

     - Vậy ngươi còn nhớ chủ nhân của Bông Sen Ngọc, ta nói cho ngươi lần trước không ?

     - Sư phụ, chàng có Bông Sen Ngọc.

     Tuyết Vân bèn lấy Bông Sen Ngọc ra đưa cho sư phụ nàng. Bà ta nhìn Bông Sen Ngọc, lòng thêm đau. Bà nhớ tới muội muội của mình.

     - Bông Sen Ngọc này thuộc về hắn đó, con hãy giao lại cho hắn.

     Khi bà ta nói như vậy, chàng đã hiểu, biết rõ thân thế chàng.

     - Huynh đã tặng muội Bông Sen Ngọc, muội hãy giữ nó đi. Xin cho vãn bối biết tại sao cha mẹ vãn bối chết ?

     - Tuy Tây Vũ và cha ngươi giết chết Hắc kỳ bang chủ, nhưng sau đó Hắc Kỳ bang quật khởi và tìm cha và bá phụ ngươi. Cha mẹ ngươi thì bị giết chết, còn gia đình bá phụ ngươi sao thì ta không rõ.

     - Xin hỏi tiền bối, lão Phi Ðộc Hành ngoài kia có liên hệ thế nào với tiền bối ? Lão đã chịu đựng gai đâm chắc cũng đã lâu, mà hình như muốn gặp mặt tiền bối thì phải.

     - Ðừng nhắc tới lão đó. Lão là trượng phu của ta đó. Vì năm đó cũng có tham gia tham gia chống lại Hắc Kỳ bang, nên sau đó chúng tìm ta để trả thù. Lúc đó, hai chúng ta bị đánh thì lão thấy đánh không lại bọn họ nên đã bỏ chạy trước. Ðúng là tiểu nhân mà, may mà lúc đó ta có cao nhân trợ giúp, giải thoát cho ta. Nếu không có cao nhân, thì giờ đây thân ta đã dưới lòng đất lạnh. Thử hỏi kẻ như vậy có đáng cho ta bận tâm không ?

     Chàng không biết trả lời ra, nói làm sao. Giờ đây chàng mới hiểu được câu nói của lão trước khi đi hôm trước và không đánh chàng quyền thứ ba, không thì giờ đây thân chàng cũng đã năm dưới lòng đất lạnh. Chàng tính nói tốt cho lão, thì nghe ngoài kia tiếng binh khí, và đánh nhau. Mọi người nghe tiếng đánh nhau thì ra ngoài thấy lão Phi Ðộc Hành đang đơn thân độc đấu với một nhóm bịt mặt bận đồ đen. Bọn họ bịt mặt bận đồ đen, từ trên xuống dưới một màu đen. Cái màu chết chóc, tang thương. Vừa nhìn thấy họ, sư phụ của Tuyết Vân bèn kêu lên.

     - Hắc Kỳ bang, bọn chúng là người của Hắc Kỳ bang.

     Vừa nghe tới ba chữ Hắc Kỳ bang, Thanh Bằng muốn nhảy vào giết bọn chúng ngay. Dường như hiểu được ý của Thanh Bằng, Tuyết Vân la lớn:

     - Huynh cẩn thận, coi chừng lạc trong trận thế, để muội vào với huynh.

     Nói xong nàng bèn đi trước dẫn đường, Thanh Bằng cũng bước theo. Và sư phụ của Tuyết Vân qua một phút phân vân cũng bước theo.

     Vừa bước vào, Tuyết Vân đã bị một tên trong Hắc Kỳ tấn công liền. Nàng dùng khinh công né tránh. Khi nàng thi triển khinh công thì dường như có rất nhiều Tuyết Vân, khó phân đâu là thiệt đâu là giả. Chàng nhìn vào thấy hoa mắt. Chàng cũng thi triển chiêu Thiên Ðịa Vô Tình, giết những tên nào cản đường chàng. Có tên bị kiếm đâm ngay yết hầu mà chết, có kẻ bị đâm xuyên tim. Kiếm chiêu không gò bó, khi tấn công một chỗ nào đó, nhưng phát hiện ra sơ hở thì liền biến chiêu và tấn công vào chỗ sơ hở nhanh như chớp làm cho địch thủ khó mà đỡ kịp.

     Ai cũng tham gia trận chiến, chỉ có bà lão thì đừng ngoài nhìn. Hình như đối với bà, những điều xảy ra trước mặt không làm cho bà bận tâm. Bà ta đang nhớ lại chuyện đả xảy ra cách đây hai mươi năm. Bà nhớ lại cảnh hai vợ chồng bà bị Hắc Kỳ bao vây đánh. Ðang suy tư thì một tên hắc y đã đâm bà một kiếm.

     - Uyển muội coi chừng !

     Lão Phi Ðộc Hành tuy nãy giờ đánh với bọn Hắc Kỳ, nhưng khi thấy bà ta xuất hiện thì luôn quan tâm cho bà. Nay thấy bà ta sắp bị Hắc Kỳ đâm một kiếm, lão ta bèn nhảy sang hứng lấy một kiếm vào tim. Còn bà ta thì giật mình khi nghe tiếng của lão Phi Ðộc Hành, và khi nhìn lại thì thấy lão đã chịu một kiếm của tên kia và cũng đâm hắn một kiếm.

     Tuy miệng bà ta nói không quan tâm mấy lão Phi Ðộc Hành vì nhớ tới trước đây đã bỏ mặc bà mà chạy, nhưng nếu cho trở ngược về thời gian, bà cũng sẽ cố ngăn chặn bọn Hắc Kỳ cho lão chạy. Nhìn thấy Phi Ðộc Hành đang năm dưới đất, bà đã nhỏ lệ.

     - Muội cuối cùng cũng đã gặp mặt huynh rồi hả ? Huynh biết muội giận huynh về chuyện hai mươi năm về trước.

     Bà ta chưa kịp nói gì thì Phi Ðộc Hành đã nhắm mắt, tắt thở. Bà ta muốn nói rằng không còn giận lão, nhưng đã quá muộn.

     Trận chiến giờ đây chỉ còn hai tên Hắc Kỳ, Thanh Bằng và Tuyết Vân. Thanh Bằng liền thi triển chiêu Thiên Ðịa Vô Tình, và giết đối thủ của mình. Chàng quay sang thì thấy Tuyết Vân đang giao chiến tên cuối cùng.

     - Dừng tay.

     Nghe tiếng hét của chàng, Tuyết Vân bèn nhảy lùi lại, và nàng thấy sư phụ nàng đang khóc bên xác của lão Phi Ðộc Hành.

     - Ngươi về nói lại với bang chủ ngươi, rằm tháng tám này sẽ gặp nhau trên Sanh Tử Kiều.

     Nghe tới địa điểm "Sanh-Tử" tất phải có kẻ chết và chỉ một kẻ được sống sót rời khỏi đó mà thôi.

     Tên đó nghe vậy, quay mình đi. Nhưng liền quay lại:

     - Xin dẫn tại hạ ra khỏi trận này.

     Thanh Bằng nháy mắt cho Tuyết Vân. Nàng bèn đi trước dẫn tên Hắc Kỳ sống sót ra khỏi trận. Khi nàng trở lại thì mọi người ta vào nhà tranh, và trời cũng đã tối.

     Ðôi với Thanh Bằng, mái nhà tranh, ngọn đèn dầu là điều thê lương. Nhưng nay lại càng thê lương hơn khi có chuyện buồn xảy ra. Chàng chỉ biết im lặng đứng nhìn mà thôi.

*****

12-03-2002 02:08 PM #12

Kiếm Phổ

Xem thân thế

View Forum Posts

View Blog Entries

View Articles Vạn lý truyền thư

Nhập hội

Oct 2002

Số chiêu thức

354

Hồi 9

QUYẾT CHIẾN TẠI SANH TỬ KIỀU

     Còn chỉ hai chục ngày nữa là tới ngày Thanh Bằng sẽ đi phó hội cùng Hắc Kỳ bang chủ. Nhìn thấy chàng hàng ngày luyện võ để đấu với Hắc Kỳ bang chủ, người đàn bà nhớ tới cảnh trước đây. Tuy đã nhiều năm trôi qua, nhưng đối với bà chuyện đó hình như chỉ mới xảy ra đây thôi. Thanh Bằng giống như cha hắn khi xưa, cùng nghĩa huynh là Tây Vũ, cùng bà và sư muội của bà đấu với Hắc Kỳ bang chủ. Sự kiện thì giống, hoàn cảnh thì hơi giống nhưng người xưa thì giờ đây nơi nào.

     Thanh Bằng hàng ngày luyện chiêu kiếm mà chàng được sư bá truyền dạy. Với sự chỉ dẫn của người thiếu phụ và sự lo lắng, chăm sóc của Tuyết Vân, kiếm chiêu của chàng tiến triển rất nhiều. Nhưng chàng biết, với chiêu kiếm đó, chàng chưa chắc thắng được Hắc Kỳ bang chủ. Chàng cố tình nghĩ ra chiêu kiếm mới, mạnh mẽ hơn để giết kẻ thù. Nhưng tốn bao công sức nhưng chàng cũng chưa tìm được chiêu kiếm trọn vẹn.

     Trong khi ở tại ngôi nhà tranh. Thanh Bằng chứng kiến thấy sự đau buồn của người đàn bà tên Uyển và Phi Ðộc Hành. Bà ta đau buồn vì khi muốn nói ra lời tha thứ, nói lên nổi lòng của mình thì quá muộn. Nhìn thấy cảnh ngộ đó, nhiều lúc chàng cũng muốn nói lên nổi lòng của mình với Tuyết Vân. Nhưng rồi nghĩ sao đó, chàng lại thôi.

     Thấm thoát cũng gần tới ngày rằm. Chàng bèn từ giã người đàn bà và Tuyết Vân để lên đường. Khi chia tay, chàng lại một lần nữa định cất tiếng nói với Tuyết Vân. Nhưng chàng lại làm thinh, chàng đứng lặng nhìn hai thầy trò họ một hồi rồi quay lưng bước đi. Sau lưng chàng vẫn còn vang tiếng của Tuyết Vân "Huynh hãy ráng mau quay về, muội có điều muốn nói với huynh". Chàng không dám quay đầu lại, chỉ biết nhìn về phía trước mà đi. Chàng sợ khi quay đầu lại sẽ thấy những giọt nước mắt của Tuyết Vân. Từ nhỏ tới lớn, chàng không bao giờ thích cảnh người ta khóc lóc chia tay. Nhìn cảnh đó, chàng cũng buồn bã, dầu là cảnh chia tay của người ta. Lần này thì không phải của người ta, mà là chính của chàng. Ðời người rồi ai cũng phải có lần đầu tiên.

     Chàng không hề quay đầu lại, cất bước đi. Nhưng bước đi thật chậm rãi, vì chàng không muốn xa mái nhà tranh, xa người đang tiễn biệt chàng. Nhưng rồi cái gì tới rồi cũng tới, và chàng cũng đã thấy "Sanh Tử Kiều" ở phía trước.

     Sanh Tử Kiều đúng là một nơi nguy hiểm. Chiếc cầu bắt ngang một vực thẳm, bên dưới là vực thẳm không thấy đáy và trên là những vầng mây. Khi đứng trên chiếc cầu, làm cho người ta đang đứng giữa không trung. Chiếc cầu bề ngang chỉ có hơn trượng, và chiều dài nối từ bờ bên nay qua tới bên kia.

     Chiếc cầu đã nhiều năm không được sửa chữa, không có chắc cho lắm. Không biết tại sao lúc trước người ta lại làm nên cây cầu này để rồi giờ đây vận mạng của chàng cũng có thể chết tại đây.

     Chàng đi chầm chậm từ bên này đi qua, và Hắc Kỳ bang chủ cũng từ bên kia đi tới. Chàng muốn càng chậm càng tốt, vì chàng không dám tin chắc là sau lần phó hẹn này chàng sẽ được trở về. Những điều mà đã xảy ra cho chàng bao lâu nay làm chàng không thể nào quên được. Chàng nhất định phải trở về, vì khi ra đi, chàng chưa nói điều mà chàng muốn nói với Tuyết Vân. Cơ hội có đến với chàng lần nữa chăng ? Hay chàng đã bỏ mất cơ hội. Chàng trách mình sao không nói ra những điều chất chứa trong lòng.

     Hắc Kỳ bang chủ từ trên xuống dưới bận một bộ đồ đen, ngay cả mặt cũng được che bằng vải đen. Chỉ có hai con mắt là có thể nhìn thấy được thôi. Khi nhìn thấy đôi mắt đó, Thanh Bằng thấy rất là quen, nhưng chàng nghĩ là mình lầm.

     - Ngươi là cái tên hẹn ta tới đây đó hả ?

     Giọng nói hình như rất quen, nên hắn đã cố tình sửa giọng. Chàng không bao giờ nghĩ rằng Hắc Kỳ bang chủ là một trong những người quen của chàng.

     - Tại hạ hẹn bang chủ tới đây để thanh toán mối thù của cha mẹ, và những nợ nần mà bang chủ đây gây cho chốn giang hồ.

     - Sao ngươi không gia nhập với Hắc Kỳ bang, cùng ta xây dựng cơ nghiệp, cần gì phải đấu sống chết với ta. Ta biết mối thù giữa ta và ngươi khó mà xóa bỏ được. Thôi như vầy, nếu ngươi thắng ta thì ta sẽ chịu chết với kiếm ngươi, còn nếu ngươi thua thì ở dưới quyền chỉ huy của ta và từ nay về sau, không bao nhờ được nhắc tới mối thù này và cũng đừng tìm cách báo thù.

     Thanh Bằng suy nghĩ, chàng không chắc là chàng có thể diệt được hắn. Nhưng nếu đánh cá, nếu thua lần này thì chàng không còn cơ hội để trả thù vì sẽ vĩnh viễn dưới quyền hắn. Còn nếu không đánh cá thì chắc hắn sẽ giết chàng khi chàng thua và cơ hội cũng sẽ không tái diễn. Nếu đây chỉ là một canh bạc bình thường, đặt cuộc không phải là mạng sống chàng và gia thù thì chàng không do dự. Nhưng lần này, không phải là một canh bạc bình thường. Chàng thua thì sẽ không có cơ hội mà gỡ gạt, dù có thì chắc cũng sẽ lún sâu vào nợ nần mà thôi. Không nên đánh bạc nếu mình không nắm chắc phần thắng. Nhưng có ai nắm chắc mình sẽ thắng khi vào sòng bạc ?

     - Nếu như ta thua, nhưng vẫn mưu đồ phục thù thì sao ?

     - Ta tin tưởng lời nói của ngươi, ta không cần ngươi thề độc.

     Chàng bất ngờ vì thấy Hắc Kỳ bang chủ rất tin tưởng vào lời nói của mình. Nhưng chàng đã quyết định sự việc:

     - Tại hạ không muốn đánh ván bài này. Tại hạ sẽ nhất quyết trả thù này, ngày nào mình còn sống sẽ vẫn tìm các hạ trả thù. Cách tốt nhất là nếu các hạ thắng thì hãy giết tại hạ đi.

     - Ðược, vậy coi chiêu.

     Và kiếm của Hắc Kỳ bang chủ đã rút ra đánh về phía chàng một chiêu rất tầm thường. Nhìn thấy chiêu này, chàng nghi ngờ rằng phía sau thế nào cũng có sát chiêu. Chàng cũng đánh ra một chiêu rất thường để đỡ chiêu kiếm và chuẩn bị nếu có sát chiêu thì chàng sẽ thi triển chiêu Thiên Ðịa Vô Tình. Nhưng không như chàng nghĩ, hết chiêu kiếm đó, Hắc Kỳ bang chủ lại đánh ra một chiêu tầm thường nữa. Thanh Bằng cũng như lần trước mà tiếp chiêu.

     Hai người qua lại cũng trên năm mươi chiêu, toàn những chiêu tầm thường. Giống như là hai người đang luyện kiếm trên một chiếc cầu nguy hiểm và có thể mất mạng bất cứ lúc nào.

     Thanh Bằng thấy đã đến lúc kết thúc trận đấu. Chàng đợi Hắc Kỳ bang chủ ra chiêu và chàng trả lại bằng chiêu Thiên Ðịa Vô Tình. Chàng đinh ninh rằng với chiêu kiếm này của chàng, Hắc Kỳ bang chủ khó mà thoát. Nhưng ngoài dự liệu của chàng, lão ta phá kiếm chiêu của chàng cũng bằng vào một chiêu thật bình thường.

     Chàng rất ngạc nhiên, điều này là điều chàng không ngờ tới. Ðiều làm chàng ngạc nhiên không phải là Hắc Kỳ bang chủ phá được chiêu kiếm của chàng, mà điều làm chàng ngạc nhiên là dùng một chiêu kiếm bình thường để phá giải chiêu kiếm của chàng. Dường như người này rất am hiểu về chiêu kiếm này của chàng. Chàng không cam tâm, bèn thi triển chiêu Thiên Ðịa Vô Tình một lần nữa. Và cũng như lần trước, Hắc Kỳ bang chủ phá kiếm chiêu của chàng không mấy khó khăn.

     Thấy rằng chiêu kiếm của mình không giết được đối thủ, bao nhiêu hy vọng của chàng tiêu tan. Chàng đem tất cả hy vọng đặt vào chiêu kiếm này, chàng nghĩ dù không giết được kẻ thù thì cũng làm hắn bị thương. Nhưng ngay cả vạt áo của kẻ thù chàng cũng không đụng được thì nói chi đến việc giết. Tuy rằng hy vọng đã tiêu tan, nhưng chàng không buông xui, bó tay chịu chết.

     Thấy rằng tấn công không hiệu quả, chàng bèn đổi cách đánh. Chàng không tấn công thẳng trước mặc Hắc Kỳ bang chủ nữa, mà chàng tấn công vào hai chân của hắn. Tuy hơi bất ngờ vì chàng đổi mục tiêu, nhưng Hắc Kỳ bang chủ không nao núng. Hắc Kỳ bang chủ liền lùi lại tránh chiêu kiếm. Vì mục tiêu đã bị di động, không trúng vào chân của Hắc Kỳ bang chủ, nhưng lại chém trúng Sanh Tử Kiều. Giờ ngay giữa chiếc cầu có một đường chém và bị đứt ngay chỗ đó. Tuy bị đứt ngay giữa nhưng mà vết đứt đó không làm cho cây cầu rơi xuống vì hai bên bờ được người ta làm thật kiên cố. Nếu mà cây cầu rớt xuống vực thẳm chắc là Hắc Kỳ bang chủ và Thanh Bằng đều cùng chung số mạng với chiều cầu, khó mà thoát chết vì họ đang đứng ngay chính giữa của cây cầu, dù khinh công nhanh thế nào cũng không trở về bên bờ được.

     Nhìn thấy cái cầu bị cắt đứt, Thanh Bằng chợt nãy ra một kế. Chàng tính đánh Hắc Kỳ bang chủ từ trên đánh xuống. Chàng đứng ngay chỗ cắt và nhún mình nhảy lên, nhờ sức bắn của chiếc cầu chàng bay cao lên và lại thi triển chiêu Thiên Ðịa Vô Tình trên không, tấn công vào đầu của Hắc Kỳ bang chủ.

     Mặc dầu có thế đánh từ trên cao xuống, nhưng Hắc Kỳ bang chủ cũng phá chiêu bằng cách chỉ kiếm xuyên vào khe hở của chiêu kiếm của và đâm vào đùi của Thanh Bằng. Hắc Kỳ bang chủ cũng nhảy lên cao và từ trên đánh xuống. Thanh Bằng bèn chém một đường nữa trên cây cầu và lùi lại. Hắc Kỳ bang chủ đánh hụt Thanh Bằng, khi rơi xuống thì là không có chỗ đáp chân vì bây giờ cây cầu đã mất đi một khoảng trống.

     Thanh Bằng đinh ninh rằng Hắc Kỳ bang chủ sẽ rớt xuống vực sâu mà chết. Nhưng khinh công của Hắc Kỳ bang chủ không phải là tầm thường. Chân phải liền đạp chân trái lấy thế nhảy lên lại. Thanh Bằng không bỏ qua cơ hội, chàng nằm rạp xuống cầu và bắn mình bay tới, thanh kiếm đâm ngay vào yết hầu của Hắc Kỳ bang chủ. Trước khi chết, Hắc Kỳ bang chủ đã thi triển chiêu kiếm đâu vào ngực Thanh Bằng. Chỗ đâm chỉ cách tim Thanh Bằng vài tất. Nếu nhích qua chút thì Thanh Bằng cũng đã chết. Lạ thay là chiêu kiếm mà Hắc Kỳ bang chủ thi triển lại là chiêu mà chàng không bao giờ quên vì nó không lạ gì với chàng. Ðó là chiêu Thiên Ðịa Vô Tình.

     Xác của Hắc Kỳ bang chủ từ từ rơi xuống vực thẳm, mang theo luôn thanh kiếm của Thanh Bằng còn đang cắm trong yết hầu của Hắc Kỳ bang chủ. Thanh Bằng không có cơ hội để mà coi coi Hắc Kỳ bang chủ là ai ? Hắc Kỳ bang chủ là ai, vĩnh viễn chàng sẽ không bao giờ biết được. Chàng mang vết thương trên người, và cất bước nhanh nhẹn đi về cái nơi mà chàng mong ước sẽ về nhanh vì chàng biết nơi đó chắc sẽ cũng có kẻ đang đợi chàng. Dù muốn nhanh, nhưng mà sức chàng hầu như đã kiệt, chàng có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Cái mà làm cho chàng còn đủ sức để đi về nơi mà chàng mong muốn đó là "hy vọng". Chàng hy vọng rằng về tới đó để gặp "nàng". Hy vọng là chiếc chìa khóa để mở cánh cửa năng lực của con người. Nếu không có hy vọng, thì nhiều người đã chết từ lâu rồi. Khi ra đi, chàng đi chậm rãi nhưng khi về lại mong muốn về nhanh.

     Vừa đi, chàng vừa suy nghĩ, Hắc Kỳ bang chủ là ai ? Tại sao lại biết được chiêu kiếm Thiên Ðịa Vô Tình. Trong giang hồ, có bao nhiêu người biết được chiêu kiếm đó ? Người đó rất am hiểu chiêu kiếm Thiên Ðịa Vô Tình và rất quen thuộc đối với chàng nên đã cố tình sửa giọng và che mặt. Không lẽ là............... ? Không........ Không thể nào đâu.

*****

12-03-2002 02:13 PM #13

Kiếm Phổ

Xem thân thế

View Forum Posts

View Blog Entries

View Articles Vạn lý truyền thư

Nhập hội

Oct 2002

Số chiêu thức

354

Hồi 10

TRỞ VỀ

     Chàng về tới miếu mà chàng trước đây đã cư ngụ để luyện võ. Nhìn thấy cảnh này, chàng lại mong muốn được gặp Tuyết Vân. Nhưng trong miếu không có ai cả. Chàng nghĩ chắc nàng ở trong căn nhà tranh. Nếu trong căn nhà tranh thì một chuyện khó khăn cho chàng vì trận đồ trong đó chàng không biết cách giải. Chắc là phải như lão Phi Ðộc Hành nhảy vào trận gai rồi la làng để nàng ra mà thôi.

     Trước khi về căn nhà tranh, chàng muốn ghé qua nơi bờ hồ. Nơi chàng và Tuyết Vân vẫn thường tới chơi, nơi mà chàng phát giác ra bí mật của Bông Sen Ngọc.

     Khi chàng tới bờ hồ, xa xa chàng thấy bóng dáng một người giống y hệt như Tuyết Vân. Chàng không tin vào mắt mình, không lẽ mới đây mà điều chàng mong muốn lại thành thực ? Ðúng thực là Tuyết Vân.

     - Tuyết Vân muội.

     - Huynh, huynh đã trở về đó hả ?

     Nàng rất mừng vì thấy Thanh Bằng đã trở về, dù là mang trên người mấy vết thương. Dù là thương tích, nhưng vẫn còn mạng sống.

     - Huynh phải trở về, vì khi huynh đi có điều huynh chưa nói với muội. Huynh sợ cơ hội sẽ không tái diễn. Giờ gặp muội đây, nên không muốn bỏ lỡ cơ hội.

     - Muội hiểu ý huynh. Huynh không cần phải nói. Lúc huynh đi, chính muội cũng sợ cơ hội sẽ không tái diễn. Nhưng sợ nếu nói ra thì huynh có thêm điều để bận tâm và cuộc chiến khó có thắng.

     - Huynh, ai là Hắc Kỳ bang chủ vậy ?

     - Chính huynh cũng không biết nữa, vì xác của Hắc Kỳ bang chủ đã rơi xuống vực sâu muôn trượng rồi. Ðó không còn là chuyện quan trọng nữa. Chuyện quan trọng là.... là huynh sẽ lo cho muội, sau này muội khỏi làm hành khất nữa, huynh sẽ lo lắng cho muội.

     - Huynh lo lắng cho muội bằng cách nào ?

     - Huynh có đôi tay mà.

     - Không phải huynh tính đi móc túi thiên hạ để nuôi muội chớ ?

     - Huynh sẽ không làm như vậy nữa đâu.

     - Hihi, Huynh móc túi dở ẹt, người ta thò tay vào túi mình mà mình cũng không biết. Vậy bị người ta lấy hết sao có thể nuôi muội được ?

     Chàng rất ngạc nhiên, dầu là sư bá của chàng thò tay vào túi chàng, chàng còn phát giác ra được. Không lẽ có người nào thò tay vào túi mình mà mình không biết hay sao ?

     Thấy chàng ngạc nhiên, Tuyết Vân mỉm cười:

     - Lần đó giải cứu cho huynh, muội đã bỏ cây trâm vào đó để huynh sau này lưu lạc giang hồ có thể dùng. Nhưng không ngờ là huynh vẫn giữ nó.

     - Thì ra....... thì ra........ là muội ...

     Chàng lấy cây trâm ra, thì ra cây trâm này là của Tuyết Vân cho nên khi lão Phi Ðộc Hành đòi nhưng chàng vẫn không đưa ra vì chàng cảm thấy nó có gì đó thân thiết với chàng, không nỡ trao nó cho người khác.

     - Thôi để lần này huynh dùng nó cho muội vui lòng.

     - Huynh dùng vào chuyện gì ?

     - Thì trâm để cho người ta cài, huynh cài cho muội.

     Cây trâm đã được cài lên, hành động đã thay cho bao nhiêu lời nói. Hai người đã hiểu nhau, nên không cần nói nhiều.

     Từ đó giang hồ không còn thần thâu nữa. Thiên Hạ Ðệ Nhất Thần Thâu đã không còn trên thế gian. Thanh Bằng thì không ra tay nữa. Sư bá, sư đệ và Trúc Diệp Thanh không còn thấy trên giang hồ nữa. Nghi vấn trong lòng chàng vẫn chưa được giải đáp.

     Ai là Hắc Kỳ bang chủ ?

     Hắc Kỳ bang chủ là ai không quan trọng, điều quan trọng là chàng đã tìm ra được hồng nhan tri kỷ, đã đưa chàng ra khỏi vũng bùn mà chàng trước đây đã cố gắng vẫy vùng để bước ra. Chàng đã may mắn, cơ hội đã đến với chàng lần thứ hai. Nhưng cơ hội sẽ không tái diễn trong nhiều cuộc sống tương lai của chàng hoặc bất cứ ai.

----- HẾT -----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro