CHƯƠNG 1.15: Khuất (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sự tĩnh lặng, lạnh lẽo xâm chiếm không gian rộng lớn mặc cho ngọn lửa bập bùng bừng cháy giữa gian phòng, soi rọi mọi cảnh vật trải dài thành bóng đen đổ xiêu vẹo lên những bức tường bao quanh.

Nơi đốt lửa được đặt trong khung vuông khoét trũng xuống so với nền nhà tầm một gang tay, nền và bốn phía ô vuông đều được lát đá để tránh hỏa hoạn. Than chất thành ngọn núi thu nhỏ, bị đốt cháy phảng phất những tàn lửa bay lên trong không trung rồi biến mất chỉ còn lớp vụn đen rơi rớt trong đám lửa đang chập chờn nhảy múa.

Thiếu niên sở hữu ngũ quan tinh xảo, ngồi quỳ ngay ngắn trên sàn nhà bằng gỗ. Tấm lưng thẳng tắp, một tay chống nhẹ lên bắp đùi, một tay cầm thanh kim loại dài khều khều những tàn tro đang lụi dần trong bếp than đặt giữa ngôi nhà sàn.

Trong không gian tĩnh mịch chỉ còn nghe tiếng tiếng lửa cháy bập bùng nho nhỏ. Ngay cả chút chuyển động nhẹ từ cái bóng trên bức tường do ánh lửa xuyên tạc cũng xua đi phần nào buổi đêm vắng lạnh.

Biểu cảm bình thản cùng đường chân mày hơi chau nhẹ khiến không ai hiểu thiếu niên đang suy nghĩ gì. Mọi món đồ ném vào ngọn lửa hồng đều lần lượt bị thiêu đốt nhưng đầu thanh kim loại vẫn khều khều trong đám lửa. Mất trật tự và nhàm chán.

Hôm nay là sinh nhật thiếu gia nhà Chivaaree, chính thức tròn mười lăm tuổi.

So với những bữa cơm bình thường, trở nên thịnh soạn hơn, và sự xuất hiện của bà nội thì thật sự không có gì đặc biệt.

Chính Bright cũng không cảm thấy ngày mình sinh ra có gì đặc biệt. Có gì vui vẻ. Chỉ đơn giản trên mặt đất này đông thêm một người.

Thế thôi!

Không giống Win, ngày cậu sinh ra hẳn rất tuyệt vời, bởi lẽ vẻ tự hào, hạnh phúc đều hiện qua trong đôi mắt, nụ cười cùng những lời yêu thương từ cha mẹ vợ của hắn dành cho cậu.

Khi Win sinh ra mệnh của cậu mang một chữ 'Phúc' trăm vạn người chỉ có một. Linh hồn được cầu nguyện từ những lời ban phước của thánh thần.

Win sau bà nội là người quyền lực nhất cái nhà này, nhưng hễ trong vòng tay ông bà Opas-iamkajorn thì hệt một đứa trẻ. Có nét dễ thương, trẻ trung hơn so với vẻ nghiêm nghị, đoan chính thường ngày. Dù gì thì Win cũng chỉ mới hơn hai mươi lăm, cái độ tuổi trưởng thành đầy sôi động của đời người. Một thanh niên tràn trề những mơ ước, sự hiếu kỳ với thế giới bên ngoài lại bị bó buộc trong chiếc lồng son chật chội.

Hẳn rất khó chịu!

Trái ngược hoàn toàn với Bright, hắn từ nhỏ đến lớn đều quẩn quanh trong vùng đất này, chưa từng nhìn ngắm mặt trời ở một nơi nào khác. Có lẽ vì chưa từng được hưởng thụ sự tự do nên hắn cũng không hề thiết tha khung cảnh ngoài kia...nơi đối với Bright đều là những cạm bẫy và hiểm họa.

Rời khỏi nhà Chivaaree, Vachirawit hắn sẽ chẳng là ai cả!

Đó là điều mà Bright đã thấm nhuần từ nhỏ. Giấu sau nụ cười ngây ngô, hắn phải tự nhẩm đi nhẩm lại mình là ai. Tự khắc sâu vào tâm trí, mãi mãi không được quên.

Thật kỳ lạ, đôi khi hắn từng nghe Win kể về vô số thứ, xuyên qua từng câu nói đầy khắc khoải lẫn ánh mắt ngập tràn tia sáng lấp lánh...hắn dần mường tượng ra một khoảng thời gian nào đó của Win, có không gian mà cậu luôn muốn thuộc về. Maichaing và thế giới ngoài kia gần như vậy, nhưng hắn lại chẳng biết gì về nó, mọi thứ cứ lãng đãng xa xôi. Thiếu niên chỉ có thể chạm vào nơi đó qua lời kể của một người khác.

Và như thế thôi, hắn đã cảm giác quá đủ.

Bầu trời của hắn nhỏ bé nhưng hắn chưa hề thấy cô đơn. Bởi lẽ Win đã tồn tại song hành cùng hắn.

Win hằng năm đều tặng cho hắn những món quà khác nhau, Bright đều nở một nụ cười vui mừng, lộ vẻ hào hứng nhất. Ừm, hắn vui lắm. Vì Win luôn quan tâm hắn, từ việc lớn cho đến điều nhỏ nhặt nhất.

Nhưng có một chuyện hắn chưa từng nói cho vợ mình biết. Món quà quý giá nhất hắn được nhận...chính là con người mang tên Win Metawin!

Món quà bà hắn trao tặng từ năm hắn chỉ mới sáu tuổi.

Từ đó cuộc sống của Bright Vachirawit trở nên ấm áp hơn rất nhiều. Không còn cô đơn, hiu quạnh nữa.

Chỉ cần mở mắt thì liền trông thấy con người đó, khiến hắn thật an tâm. Win đẹp lắm, hệt như hình bóng trước đây từng hiện hữu trong những giấc mơ của hắn.

Từ sâu trong ký ức xa xăm, về cánh rừng hoang vắng bạt ngàn chỉ đáp lại bằng tiếng mưa rơi rả rích. Khi con người ta nằm bất động trên nền đất lạnh lẽo, chỉ còn những giác quan hoạt động mới thấy bản thân thật nhỏ bé giữa đất trời bao la. Ngay cả giọt nước lóng lánh sắp rơi khỏi phiến lá cũng khiến tâm hồn muốn vỡ tan.

Lạnh lẽo và cô đơn biết bao nhiêu!

Bà hắn từng kể cho hắn nghe về vùng đất của những linh hồn. Nơi con người ta khi chết đi sẽ đến nơi đó để chờ đợi vòng xoay định mệnh cho họ luân hồi thêm lần nữa. Linh hồn là những luồng sáng không bao giờ tắt, cứ mãi mãi chuyển sinh từ kiếp này sang kiếp khác.

Nhưng không phải linh hồn nào cũng được phép tồn tại ở vùng đất đó.

Có những luồng sáng thuộc về những nơi thật tối tăm, chỉ có thể quẩn quanh làm ngọn đèn heo hắt giữa cõi u minh. Mãi mãi không thể tái sinh dưới ánh mặt trời.

Không có linh hồn, không có định mệnh.

Chẳng có gì cả ngoài một luồng sáng.

Trừ khi được thần linh ban ơn, thì mới được siêu sinh, bước qua cánh cổng luân hồi, kẻ đó liền mang trong mình vận mệnh tốt đẹp. Bởi lẽ luồng sáng ấy vô vàn thuần khiết, suốt hàng triệu năm chưa từng bị vấy bẩn. Một luồng sinh mệnh kỳ lạ và diệu kỳ.

Hắn từng thấy một luồng sáng như vậy, bừng lên giữa khung cảnh u tối, xác xơ.

Cứ như hàng vạn tinh quang phủ quanh con người đó. Là do ảo ảnh nảy sinh khi linh hồn kề cận cái chết?

Thân hình bé nhỏ khi đó cảm thấy thật ấm áp, cứ như đang ôm một bình nhiệt chứa đầy hơi nóng.

Ngay cả những giọt nước mưa chảy dài từ khuôn mặt người đó rơi vỡ trên lồng ngực yếu ớt của đứa bé cũng nóng rát, khiến cậu nhóc cảm giác đau.

Lại muốn khóc!

Tròng đáy mắt nâu trong suốt bất giác nhìn về phía sau, thi thể của cha mẹ cùng những người khác dần khuất xa. Chìm dần vào khoảng sáng heo hắt hun hút.

Mí mắt trở nên nặng trĩu, bóng tối muốn ập tới, toàn thân rã rời nhưng đứa trẻ vẫn cố mở to mắt chỉ sợ lỡ mình thiếp đi, người kia sẽ tan biến. Sẽ rời xa mình giống những người khác.

Dù không biết đó là ai, có phải là thiên thần hộ mệnh hay thần chết thì đứa bé con cứ cảm thấy giữa họ như có một mối liên kết vô cùng gần gũi.

Một sợi chỉ mành quấn quanh những ngón tay...mỏng manh lại khó chia lìa.

"Anh ơi...anh là ai vậy ạ?"

Lồng ngực ngập trong chất lỏng tanh tưởi trào lên cuống họng. Cứ như từng từ thốt ra đều tuôn ra luồng dịch màu đỏ chói mắt. Nhưng vẫn cố dốc hết chút hơi thở còn sót lại để mấp máy môi, cầu nguyện người kia sẽ nghe thấy.

Bàn tay thon gầy dịu dàng lau đi bụi bẩn, máu tươi bám trên làn da mỏng manh. Đôi mắt bên trên là đôi mắt đẹp nhất lại mang đầy ưu thương nhất mà đứa trẻ từng được thấy...lại vô thức khiến nhóc đến đôi mắt mẹ mình trước khi chết, người lớn tại sao lại luôn mang nhiều tâm sự và nỗi đau như vậy? Sau này trưởng thành, liệu mình có phải chịu đựng những thứ cảm xúc đó không?

Nhưng bản thân còn cơ hội để lớn lên hay sẽ kết thúc tại nơi này?

Chết đi sẽ được ở bên cạnh cha mẹ? Liệu người con trai kia, nhóc có còn được gặp lại?

Quả tim nhỏ bị ngâm trong dòng nước, đã chẳng thể cảm nhận được nhịp điệu hay cảm giác. Mọi thứ xung quanh bồng bềnh, nhẹ bẫng. Tựa như bước chân chạm lên những đám mây. Vừa xa lạ, lại có chút quen thuộc.

Dường như trước đây đã từng trải qua.

Một lần chìm trong hư vô, tăm tối. Một lần được một hơi ấm mang trở về. Cũng dịu dàng và thật buồn bã.

Tình yêu của một con người có thể lớn đến mức nào chứ?

Đủ lớn để một người chấp nhận hi sinh hết mọi thứ cho người còn lại?

"Giá như con không được sinh ra, thì có lẽ tất cả chúng ta đã không đau khổ như vậy...ta đã từng nghĩ con là một món quà nhưng hóa ra tất cả đều là dối trá. Sự lừa dối ngọt ngào và hạnh phúc" nụ cười sắc lạnh, trống rỗng phảng phất nét điên dại hiện lên trên gương mặt người phụ nữ xinh đẹp luôn dịu dàng, hiền hòa.

Mẹ ơi...xin đừng ghét con!

Ngày sinh nhật của con, bà không vui, nhưng mẹ đừng giận. Bright hứa sẽ là đứa trẻ ngoan.

Mẹ rất thương con mà...mẹ luôn nói mẹ yêu con hơn cả cha. Tại sao giờ mẹ lại như vậy?

Bright đã làm gì sai sao?

"Đ...ừng giết con......" đứa bé tuyệt vọng nói.

Bốn tuổi, một đứa bé con không nên thốt ra những lời này. Không nên gánh chịu những sợ hãi lẫn đau đớn. Dù chỉ là một chút tổn thương cũng đừng nên làm đau đôi cánh nhỏ.

Bàn tay thon gầy chạm lên bên gò má ướt đẫm nước mắt, lau đi giọt lệ nóng đong đầy trên hàng mi "Mẹ yêu con đến mức nào con biết không? Bright của mẹ, con là con của mẹ...dù con không phải từ mẹ sinh ra nhưng khi bế con trên tay, con đã là tất cả cuộc đời của mẹ, chỉ cần nghĩ mất đi con, mẹ đã cảm giác thở không nổi" nhẹ nhàng ấp ôm thân hình bé nhỏ vào lòng mình, gò má cọ lên mái tóc non mềm, như muốn khắc nhập đứa bé kia vào thân thể. Buông tiếng thở dài, vuốt ve tấm lưng đứa bé "Đừng sợ...sẽ rất nhanh thôi. Mọi đau đớn sẽ kết thúc! Gia đình ba người chúng ta sẽ mãi ở bên nhau" nòng súng đặt lên thái dương đứa trẻ ngây dại.

Vòng tay nhỏ thút thít bấu chặt lấy vai mẹ mình.

Lách cách.

"Bright...khô...ng muốn chết..."

Tiếng súng nổ lần nữa vang lên, phá tan vòng không gian tĩnh mịch, âm u. Đánh động cánh chim đập cánh vội vã trên những tán cây um tùm rợp bóng.

Mây đen thoáng chốc vây kín bầu trời, từng giọt mưa rơi xuống. Lất phất rồi biến thành dòng nước xối xả, phủ thành lớp sương mờ dày đặc, lạnh lẽo. Giăng lên chiếc xe ô tô nằm lẻ loi bên bìa rừng. Từ những mô đất cao bị làn nước cuốn trôi thành thác bùn lũ lượt trôi xuống, hòa vào dòng chất lỏng tuôn ra từ những thân thể bất động nằm rải rác khắp nơi.

Tiếng mưa rõ ràng dội vào thính giác, khứu giác bao quanh bởi mùi đất lẫn mùi tanh không rõ là từ đâu lao tới. Cơ thể người phụ nữ sóng soài trên nền đất, bên thái dương hõm sâu một lỗ đen từ bên trong tuôn ra dòng dịch lỏng, tay còn nắm chặt khẩu súng lục. Đôi mắt xinh đẹp mở to, nhãn cầu in sâu bóng hình đứa bé con bê bết máu tươi đang nằm úp người bên cạnh. Đôi mắt nâu đờ đẫn, tiêu cự không rõ đang hướng về nơi đâu.

Chỉ đơn giản là một ánh mắt.

Trống rỗng.

Không còn sức sống.

"Bright à, con sẽ hạnh phúc chứ?"

Có phải nếu kết thúc ngay từ đầu thì những nỗi đau, muộn phiền đã chẳng kéo dài dai dẳng?

Một sinh mệnh chìm trong bóng tối, chưa từng thụ hưởng ánh sáng mặt trời chắc sẽ không cảm thấy luyến tiếc với việc được sinh ra đúng không?

Trong tiềm thức đứa nhỏ chợt nhớ về vùng đất linh hồn, nhóc đã từng hỏi bà nội rằng khi mình chết đi cũng sẽ tới nơi đó sao. Tham sống là bản năng của con người, một đứa bé con cũng rất tò mò về thế giới bên kia. Thật sự có tồn tại? Sẽ còn cơ hội trở lại ư? Nhóc nhớ bà chỉ ôm mình vào lòng, mang vào ngón cái của nhóc chiếc nhẫn xanh ngọc to quá khổ "Kiếp này có người rất thương con. Vì con mà hi sinh hết tất thảy...ta sẽ làm mọi cách để bảo vệ cháu trai của mình, cho con một sinh mệnh vững vàng nhất. Ngay cả khi ta phải đánh đổi mọi thứ bởi lẽ sinh mạng con người quý giá, của cháu trai ta lại càng quý giá".

Đứa nhỏ ngây thơ ngúc ngắc chiếc nhẫn trong ngón tay bé xíu. Ngây ngô mỉm cười.

Dù khi đó chả hiểu gì!

Trang giấy trắng trong chưa từng dính bụi, nào ngờ đã lấm tấm những vệt đỏ ngày càng dày lên. Xiên vẹo, nghiêng ngả đến mức có lúc tự hỏi...có đáng không?

Những đánh đổi tựa dòng gió nóng đi qua sa mạc, có đáng không?

Cuối cùng cũng giống cánh hoa rẻ quạt rơi xuống bàn tay, rực rỡ mang đầy sắc màu lộng lẫy nhưng cuối cùng cũng theo năm tháng mà úa tàn.

Câu chuyện cũ tan biến, chỉ đọng lại những nuối tiếc lẫn day dứt. Nhưng thời gian cứ trôi đi không thể trở lại, để cho phép ta sửa chữa bất kỳ điều gì.

Tổn thương dù cho được chữa lành thì vẫn cứ âm ỉ những vết nứt mà tâm thức luôn biết rõ, nó từng tồn tại ở đó.

Giá như có liều thuốc đánh mất ký ức, nếu bắt đầu lại sẽ hạnh phúc chứ?

Những ngón tay nhỏ chạm lên chiếc khuyên tai vàng được chạm khắc tinh xảo đung đưa cạnh sườn mặt người kia, chậm rãi lặp lại lần nữa "Anh là ai vậy ạ?"

Nhưng đáp lại chỉ là những giọt nước nóng rực rơi xuống, tầng sương phủ mờ nửa đôi mắt đen tròn xinh đẹp "Đứa nhóc này, khi bé đáng yêu bao nhiêu, lớn lên chỉ giỏi làm người khác sợ hãi thôi"

Lớn lên...em sẽ thành người xấu sao?

Không làm đau anh đó chứ?

"A...nh đừng khóc" lồng ngực đau nhức, khó khăn lên tiếng, cố gắng an ủi người kia.

"Giá như có thể mang em rời khỏi đây" người con trai kia gượng gạo nhoẻn môi cười, bàn tay vuốt ve mái tóc cụt ngủn ướt mẹp của đứa trẻ "Giá như em cứ bé nhỏ thế này thì tốt biết bao"

Nắm tay nhỏ không có sức thì làm sao đủ mạnh để đạt được mọi điều mình khao khát? Con người sinh ra cứ phải lớn lên, ngày càng vươn cao thì mới đúng quy luật tự nhiên, đâu phải điều gì tốt thì mãi giữ nguyên như ban đầu. Điều ta mong muốn đa số thường không như ý. Cuộc sống trên thế gian này thật sự rất khó khăn.

Khi đó trong lồng ngực nhỏ nhói lên suy nghĩ mình đang trông chờ điều gì?

Bốn năm đầu đời tưởng chừng là một sinh mệnh hạnh phúc, thiếu gia ngậm thìa vàng vô lo vô nghĩ, được cha yêu mẹ thương, người người trông chờ ngưỡng mộ...thoáng chốc hóa thành tàn tro bay lơ lửng. Chỉ sợ từ nay về sau nụ cười trong trẻo thuở nào đều chìm nổi giữa những suy tư, ám ảnh.

"Em...sẽ lớn lên được đúng không?"

Người kia gật đầu, nét buồn bã dường như đã xâm chiếm toàn bộ biểu cảm trên gương mặt đẹp đẽ...người đó thật sự rất trắng, những thứ trang sức mang trên người càng khiến dung mạo kia thêm rực rỡ.

Bright muốn gặp lại người đó lần nữa...không hiểu sao lại muốn được ở bên cạnh người đó. Dù không biết chàng trai lạ mặt này là ai, từ đâu đến nhưng tận đáy lòng dâng lên cơn sóng cuồn cuộn, rì rào. Giống sóng biển...thứ mà nhóc chưa từng tận mắt chứng kiến hay chạm vào.

Có lẽ khi càng cận kề cái chết, nỗi cô đơn càng phủ giăng lên tâm hồn. Thân thể đứa nhỏ hơi ngọ nguậy, từng một cử động thì một cơn đau lại nhói lên trong từng khớp xương, tựa như đang tìm chút hơi ấm trên da thịt người kia. Nhóc cứ nghĩ mình sẽ ra đi một mình, không ai biết đến giữa rừng núi hoang vu, u tối.

May mắn anh đã tìm thấy em!

"Đừng sợ...chỉ cần em về lại nhà, em sẽ không sao, ngôi nhà sẽ bảo vệ em"

Ừm, bà nội cũng thường nói vậy. Hai người có quen biết nhau không?

"Em...buồn ngủ quá à" hàng mi cong vút khẽ chớp, khóe mắt cay nóng rơi lăn dài vệt nước, khẽ thều thào. Bên tai nghe rõ mồn một tiếng nhịp đập dồn dã từ lồng ngực người kia...thanh âm như tiếng nhạc khiến tâm thức rã rời dần dịu lại.

"Ngủ đi, đến khi tỉnh dậy hãy sống thật vui vẻ...đợi anh đến nhé!"

Giọng nói trầm bổng vang lên, người đó dừng lại, cúi xuống chăm chú nhìn gương mặt đang mở to hai mắt nâu, bàn tay vuốt dọc theo làn da non trên đôi gò má lành lạnh.

"Anh sẽ đến chỗ em...rất nhanh thôi"

Rất nhanh sẽ chấm dứt mọi đau khổ, rồi hạnh phúc sẽ đến chứ?

"Anh sẽ ở bên em chứ...?"

"Ừm, bên em, chăm sóc em, cưng chiều em, yêu thương em...bảo vệ em, chồng nhỏ ạ!" vừa nói xong, thì cúi xuống áp môi mình lên vầng trán đứa bé con trong vòng tay. Những ngón tay sờ chạm lên từng đường nét của đứa bé, tựa như đang ghi nhớ vừa hằn lên sự luyến tiếc.

Chồng nhỏ...? Là gì nhỉ? Hẳn là gì đó vui lắm!

Miễn sao được ở bên cạnh người con trai kia là tốt rồi.

Đứa nhỏ cong lên nụ cười, như chú chim non tìm chỗ trú ẩn dưới cơn mưa, vùi mặt vào lồng ngực rắn chắc. Tận hưởng sự ấm áp và bình yên.

Thật kỳ lạ là mọi điều người kia thốt ra, đứa bé ấy đều tin tưởng. Nhất mực tin tưởng.

Vòm trời ngự trị trên ngôi nhà chính dòng họ Chivaaree vẫn cao, xanh như chưa trước giờ vẫn thế. Đứa bé con lúc tỉnh dậy cảm tưởng như mình vừa trải qua một giấc mộng dài. Cứ như đôi chân đã bước qua một kiếp người.

Mọi người trong nhà ai cũng ái ngại cùng nét mặt trầm buồn, họ cứ vuốt đầu an ủi đứa bé con điều gì đó. Nhưng nhóc chỉ tròn xoe mắt nhìn, sau đó vùi đầu vào chăn ngủ tiếp. Bác sĩ nói thiếu gia nhà họ trải qua sự kiện chấn động, có lẽ vì phải nhìn thấy những thứ khủng khiếp vượt quá ngưỡng chịu đựng nên ký ức bị đóng băng. Nếu vậy thì cũng tốt! Chuyện bất hạnh nếu có thể quên đi, chính là hạnh phúc.

Cũng không ai biết chuyện gì đã xảy ra trong khu rừng ấy, tại sao chuyến đi dã ngoại của một gia đình hòa thuận lại hóa thành thảm án chỉ còn sót lại mỗi đứa bé con, và điều thần kỳ gì giúp cậu chủ nhỏ tìm được đường chạy về nhà, rồi lịm đi trước cổng. Hơi thở thoi thóp yếu ớt tựa chỉ mành, thân thể lạnh lẽo, bê bết máu tươi trộn lẫn vào những vết máu khô.

"Con trai của mẹ, nếu còn sống, con sẽ hạnh phúc chứ?"

Đôi mắt nâu trong veo nhìn chăm chú lên hai bức di ảnh đặt trên bàn thờ long trọng. Nụ cười, ánh mắt của đôi vợ chồng trẻ mới bình yên làm sao. Bước chân có chút không vững, ngoan ngoãn theo lời chỉ dẫn của nhà sư mà cúi đầu hành lễ.

Điệu bộ ngây thơ, vụng về cùng sự không hiểu chuyện của một đứa trẻ càng khiến những người chứng kiến thêm đau lòng, đều rơm rớm nước mắt nghẹn ngào.

Đứa bé ấy sau đó ngủ rất nhiều, dường như việc trong nhà vắng đi hai người vô cùng thân thiết không khiến đứa trẻ ấy bần thần hay sợ hãi. Vẫn cười đùa nhí nhố, là tiểu bá vương nghịch ngợm, có lúc quá quắt quát tháo gây náo loạn trong nhà, phiền lòng thì khóc lớn ăn vạ...cứ như trước giờ chưa từng thay đổi.

Chỉ là đôi khi đứa bé con sẽ ngẩn người, dõi mắt về phía xa xa, ngoài bờ sông xa tít, cứ âm thầm lặng lẽ chờ đợi điều gì đó.

Bên kia sông có gì chứ?

Liệu người đó đang ở bên kia bờ không?

Ngủ nhiều một chút, một ngày trôi đi, có lẽ ngày mai anh ấy sẽ tới...

"Anh là...ai?" đôi mắt nâu mở to, không tin được vào mắt mình, tự hỏi mình chưa tỉnh ngủ hay sao nhưng cái người kia vẫn chọc chọc ngón trỏ vào má nhóc, cảm giác ấm ấm vô cùng chân thật.

Người con trai đó còn mỉm cười, gãy đầu ngón tay lên sống mũi cao thẳng của nhóc, tựa cằm trên vai bảo mẫu, đứa bé con không chút sợ hãi mà còn vô cùng háo hức.

Cứ mãi nhìn người kia không dứt, sợ rằng nếu nhắm mắt hình bóng kia sẽ tan biến giống trước đây. Như trong giấc mơ của nhóc.

"Anh đến đây...để làm vợ em!"

Vẻ mặt người kia rất non trẻ so với từng đường nét chững chạc trong trí nhớ của đứa bé con nhưng vẫn đẹp cùng nụ cười mềm dễ dàng khiến con tim người khác rung động.

Đứa bé sáu tuổi ngẩn ngơ. Bên tai vang lên tiếng đọc kinh, tiếng nhạc réo rắt...len lén vùi mặt vào hõm cổ người đang bế mình, đứa bé con âm thầm mỉm cười.

Lại luyến tiếc hướng mắt theo ai kia dù bản thân đang di chuyển trong dòng người đông đảo. Chàng trai trẻ trong bộ đồ lụa truyền thống trang trọng, trên cổ mang theo vòng hoa đủ màu, ánh sáng từ những khung cửa sổ chiếu vào càng làm gương mặt mềm mại tươi đẹp đó thêm rực rỡ, cùng đôi mắt đen trong trẻo. Cứ mãi nhìn cho đến khi mí mắt trĩu nặng và nhóc con dần dần thiếp đi.

Cuối cùng thì cũng không cần phải nằm ngủ mơ nữa!

Thả mớ vật phẩm bằng giấy cuối cùng vào đám lửa, đôi mắt đăm chiêu nhìn chúng co cụm rồi hóa thành tro đen lẫn vào mớ tro cũ.

Ngọn lửa bập bùng vẫn lật bật tiếng kêu, thanh âm va chạm giữa than, lửa nóng và tro bụi. Tựa tiếng thở than rầm rĩ nho nhỏ.

Bright không thích tiếng lửa cháy, thứ âm thanh khiến tiềm thức bất chợt nhớ về nhiều thứ trước kia. Cuộn phim cũ lần lượt hiện ra trước mắt gợi lên trong lòng thiếu niên nhiều thứ xúc cảm hỗn tạp.

Đôi khi bóc tách từng lớp để cố gắng phân biệt đâu là mơ đâu là thực.

Có lúc hắn tự hỏi ngày đó, Win thật sự xuất hiện trong khu rừng hay là đầu óc hắn tự vẽ lên mọi thứ. Nhưng tại sao có thể chân thật đến thế, ngay cả những giọt nước mắt trên gò má người đó mỗi khi nhớ đến đều khiến trái tim nhói đau.

May mắn là Win, vợ hắn chưa từng khóc...ngay cả lúc nguy khó nhất, cậu cũng kiên cường vượt qua, đầy bình thản và vô tư. Những sóng gió cuốn xô càng làm chàng trai đó thêm vững vàng, mạnh mẽ. Vợ hắn ấy mà, thật sự là bức tường thành sừng sững, hại hắn phấn đấu mãi vẫn thấy mình thua kém. Mười một tuổi, khoảng cách lớn đến mức, Bright tự hỏi đến khi nào mới đuổi kịp. Để Win hoàn toàn công nhận mình, thay vì mãi là đứa bé trong mắt cậu.

Đốm lửa nhảy múa trong nhãn cầu màu nâu, biểu cảm nguội lạnh, đặt thanh thép qua một bên. Chàng trai trẻ đứng dậy, phủi phủi lớp bụi tro vướng trên người đi. Mùi khói ám lên cơ thể thật khó chịu. Chả hiểu nổi, bà nội hắn nghĩ gì mà hằng năm vào ngày sinh nhật đều gọi hắn đến chỗ này quỳ gối, đốt giấy tiền vàng bạc, hình nhân, bùa chú gì đó.

Nhiều khi trở về phòng nghe Win hỏi han, hắn không biết phải trả lời thế nào. Gia đình này vốn dĩ kỳ lạ, Win bài xích không ít chuyện hủ tục cổ quái, giờ mà biết hắn đi đốt đồ mã vào ngày sinh nhật, thể nào cũng bị Win chất vấn một trận. Bright cũng không mặn mà vì với việc này nhưng hắn không muốn làm bà mình phật lòng nên đành chiều theo. Nếu hắn chống đối thể nào cũng khiến bà ấy hiểu lầm, tin theo lời đám họ hàng xuyên tạc về việc Win khống chế, dạy dỗ hắn những điều không hay. Chống lại lợi ích của gia tộc.

"Sinh nhật vui vẻ!"

Lúc Bright vừa rời đi, thì phu nhân Mymaya cũng vừa tiến đến. Nhỏ to hỏi han tỳ nữ thân cận canh gác bên ngoài, người đàn bà khẽ thở dài nhẹ nhõm. Bàn tay vuốt những lọn tóc trên mái đầu mượt mà đen óng, cầm theo một giỏ hoa cúc đi vào trong phòng, nơi ngọn than hồng vẫn đang rực cháy.

Nhẹ nhàng thả những cánh hoa vào ngọn lửa, ánh sáng vàng rực chiếu rọi gương mặt sắc sảo của người phụ nữ, nụ cười hiền dịu hiếm có nở trên môi bà "Thằng bé rất khỏe mạnh, cũng đang sống rất hạnh phúc...ta nhất định sẽ bảo vệ con trai của con bằng tất cả những gì ta có. Con gái ngoan, đừng lo lắng gì nhé" rồi sẽ đến lúc, ta sẽ đến chỗ của mọi người, liệu ta còn có thể gặp lại những đứa con của mình không?

Chúng đã tha thứ cho bà hay chưa?

Những sai lầm đã qua lãnh chịu sự trừng phạt của vùng đất này, đã đủ hay chưa?

Nơi này có mắt, tựa như chiếc lồng sắt giam cầm những kẻ bước vào.

Chưa từng biết bao dung ai, cho đi nhiều cướp lại càng nhiều hơn. Đến lúc tự hỏi, những đánh đổi có xứng đáng hay không?

========tbc========

Đại loại thì không biết nói gì luôn 😑

Chương này viết hai tuần không xong. Kiểu gì không hiểu luôn, không phải do ảnh hưởng đợt vote mà cứ thấy không có động lực để hoàn tất. Nên thôi theo tâm trạng mà update vậy.

Theo sắp xếp bố cục thì chương này xa lắm mới tới mà do đọc mấy chương tiếp theo thì thấy nên post chương này để bà con lên tâm lý. Chứ lúc lên cơn post cái gì điên điên lên thì lại thành không liên kết truyện.

Hết hôm nay tác giả sẽ thổi bánh kem qua màn hình 😌 không ngờ cũng có ngày này, nhớ năm trước cười to mồm với đám bạn kẹt ở vùng dịch làm gì để giờ nghiệp quật te tua.

Hãy ủng hộ truyện bằng follow, like, comment để tạo động lực cho tác giả!

Tác giả: Isa
20.07.2021
Đợt vote kết thúc, nghe đâu còn vòng chung kết couple nào đó, mọi người tìm hiểu rồi ủng hộ 2 luôn nhé.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro