Chương 12 - quyển 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Posted on February 6, 2013 by Paris Q

___________________________________

Tác giả : Thiển Dạ Nguyệt

Editor : Berry Q

...

Bởi vì đây là dạ tiệc, nên Jung Yunho và Kim JaeJoong đều mặc tây trang. Khi Yunho chuẩn bị đưa tay thắt caravat, Kim JaeJoong liền bước đến trước mặt hắn, hai tay nhẹ nhàng kéo chiếc caravat, động tác tự nhiên lại thuần thục, chẳng mấy chóc đã kết một nút thắt sang trọng, lịch lãm.

Đáp lại ánh mắt của Jung Yunho, Kim JaeJoong không nặng không nhẹ nói: “Nếu đã diễn vai tình nhân thì phải diễn trọn bộ.”

“Ôi, bình thường sao không thấy Jaejoong của chúng ta tích cực như vậy nha.” Kim Heechul ngồi một bên vừa cười vừa nói móc.

“Phục vụ Kim, tốt nhất là anh đi nghiên cứu xem tối nay phải phục vụ bàn nào đi.” Kim JaeJoong không vừa móc lại một câu, chính xác là giai nhân Kim Heechul đêm nay bị phân làm bồi bàn.

Đêm nay, hai hàng vệ sĩ được bố trí nghiêm ngặt trước cổng chính khách sạn Sheraton Miyako, bên trong đại sảnh được trang hoàn một cây thông noel vô cùng lộng lẫy, kiến trúc sang trọng càng tôn lên sự xa hoa hào nhoáng. Các quý cô xinh đẹp, kiêu kì tay trong tay các chàng trai nho nhã, lịch lãm đi vào khách sạn.

Khi bước xuống xe, Jung Yunho chủ động nắm lấy tay Kim JaeJoong, bàn tay vốn dĩ lạnh như băng thoáng chốc được bao bọc trong hơi ấm vừa quen thuộc vừa xa lạ, trong lòng Kim JaeJoong có chút kinh ngạc.

Cơn sóng nhỏ trong lòng còn chưa bình lặng thì giây tiếp theo, khi trợ lý của Hayashi đi đến chuẩn bị đón tiếp Yunho, ánh mắt hăn vừa nhìn thấy Kim JaeJoong, không giấu nỗi sự sững sờ, “Thật sự là trăm nghe không bằng một thấy. Theo cách nói của người Trung Quốc chắc chắn là chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa.” Tay của tên trợ lý không kiềm được muốn chạm vào JaeJoong, JaeJoong liền giả bộ sợ hãi, trốn ra phía sau Yunho.

Tay Yunho nhẹ nhàng vòng qua thắt lưng JaeJoong, kéo cậu vào lòng, tay còn lại nắm lấy bàn tay của JaeJoong mười ngón tay đan vào nhau khắn khít, Kim JaeJoong bị động tác liên tiếp này của Jung Yunho dọa đến nghệch ra, tự bản thân cậu luôn tự nhủ đây chỉ là đóng kịch, nhưng từ tận đáy lòng, cơn sóng rung động không ngừng dâng lên, tựa như núi lửa ngàn năm ngủ vùi nay lại cuồn cuộn nham thạch nóng chảy.

Jung Yunho sủng nịch cười nói: “Thật xin lỗi tiên sinh, JaeJoong sợ người lạ, không hiểu ngôn ngữ ở đây. Vừa rồi đã thất lễ .”

Yamata – tên trợ lý của Hayashi không hổ danh là cánh tay phải của thủ tướng tương lai, lập tức thay một khuôn mặt tươi cười, nói: “Bảo bối của chủ tịch Jung thật sự là một đại mỹ nhân, Hayashi sama nhất định sẽ rất thích. A phải rồi, Hayashi sama đang chờ mọi người, xin mời vào trong.”

Hayashi ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Jaejoong ánh mắt hắn đã không thể rời khỏi người cậu được rồi, cả người giống như bị bắt mất hồn, hào phóng ký ngay vào bản hợp đồng, miệng cười đầy khoái trá.

Jung Yunho mỉm cười cất bản hợp đồng, nó: “Hayashi tiên sinh, hi vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.”

“Tất nhiên, tất nhiên. Chủ tịch Jung có thể tặng một đại mỹ nhân như vậy cho tôi, tôi đương nhiên sẽ rất vui vẻ.”

Ánh mắt Jung Yunho chưa một giây rời khỏi Kim JaeJoong, gằn nhẹ từng tiếng: “Ngài Hayashi, JaeJoong đối với ta là bảo bối quý giá nhất đó.”

Trái tim vốn đã không lành lặn nay vì một câu nói trong lúc nhất thời mà chệch nhịp, Kim Jaejoong cảm thấy mình không thể thở được, đây là lời nói dối, hẳn đang nói dối, không… chắc chắn là nói dối, nhưng tại sao biết rõ là lời nói dối mà trong lòng ta vẫn có một chút khát khao, ta khát khao cái gì? Khát khao đó là câu nói chân tình của hắn? Kim Jaejoong hiểu rõ, khát khao của cậu là một điều hoang tưởng, nhưng sâu thẳm trong trái tim lạnh giá này vẫn không kiềm được sự hy vọng.

Kim JaeJoong tránh ánh mắt của Jung Yunho, lặng lẽ cúi đầu.

“Ha ha, tôi nhất định sẽ quý trọng cậu ấy, Chủ tịch Jung.”

Rạng sáng, Kim Jaejoong bị Hayashi mang về biệt thự riêng, cậu thư thả nhắm nháp ly rượu trên bàn khách.

Kim JaeJoong ra hiệu với quản gia muốn uống nước, một lát sau người phục vụ đẩy cửa vào, Kim Heechul nhìn cậu cười cười, trên tay là ly trà lài tỏa hương thơm ngát.

Kim JaeJoong ngồi vắt chân trên sofa, hỏi: “Tình hình thế nào rồi?”

“Hoàng Tước đang đến đây, hành động như kế hoạch đã định.”

“Em muốn tốc chiến tốc thắng.”

Kim Heechul ngẩng đầu, cợt nhả cười, hỏi: “Không lẽ cái lão khọm già kia ăn đậu hủ của cậu rồi hả?”

Lời vừa dứt thì cổ của Kim Heechul đã kề bên lưỡi dao bén ngót, Kim Heechul trước sau vẫn cười, ngón tay chỉ lên camera theo dõi trên tường, “Changmin đang nhìn đó nha.”

Kim JaeJoong rút lại con dao, dùng ánh mắt coi thường nhìn Heechul.

Đêm khuya, trong biệt thự càng tĩnh mịch.

Kim JaeJoong bước nhẹ vào thư phòng của Hayashi, nhẹ nhàng bẻ khóa mở cửa, bên trong tối đen, chỉ có thể dựa vào ngọn đèn ngoài cửa sổ soi sáng, cậu tìm kiếm trên các ngăn sách, mục đích lần này là phải tìm ra mối quan hệ giữa cái tên Hayashi và bọ Mafia Nhật Bản.

Tính toán thời gian, Kim Heechul nắm chắc con dao trong tay, chạy nhanh ra khỏi chỗ nấp, băng qua hành lang, gần đến khúc quẹo, đột nhiên giác quan sát thủ nhiều năm lăn lộn của hắn giật một cái, Kim Heechul lập tức cúi người lăn hai vòng trên mặt đất, đạn sượt qua ngay trên đỉnh đầu của hắn, Kim Heechul trong lòng thở ra, may mắn hắn phản ứng kịp thời, nếu không trên đầu sẽ có thêm một cái lỗ nho nhỏ. Nhanh chóng bật người dậy, ngay sau đó cả một gốc hành lang vang lên tiếng nã súng, trong bóng đêm không thể nhìn thấy rõ kẻ nổ súng, nhưng chắc chắn không phải chỉ có một người, đạn nã liên tục, rõ ràng tên giết người này muốn bức Kim Heechul đến chỗ chết.

Trong lúc Kim JaeJoong vẫn còn đang tìm kiếm, đột ngột bên tóc mai sượt qua một viên đạn, đứng chặn ở cửa là hai người đàn ông, một người là Hayashi, người còn lại đứng khuất trong bóng đêm.

“Ngài Hayashi, ghê gớm thật nha, thỉnh được cả Ám Chủ Tập đoàn Jung về nhà nha.” Người đó nở nụ cười khinh miệt.

Kim JaeJoong nhún nhún vai, ném mấy tập tư liệu xuống đất, dao nhọn đã sẵn sàng trong tay, chuẩn bị tô điểm lên gương mặt bị che khuất kia vài đường thì bỗng nhiên một cơn cháng váng ập đến, không khí như bị rút cạn, hai chân của cậu không thể chống đỡ sức nặng toàn thân, ý thức không còn rõ ràng nữa, lúc này thì Kim Jaejoong chắc chắn mình bị thuốc rồi. Đôi giày da bóng loáng của kẻ không rõ mặt từ từ bước lại gần cậu, hắn lấy súng của JaeJoong, đôi giày da khẽ huých lên người Jaejoong, nhìn cậu nằm đó mà nụ cười của hắn vô cùng sáng lạng.

Lúc này Kim Heechul bị truy sát đến bên ngoài biệt thự, đạn đã bắn ra không biết bao nhiêu viến, tình hình này xem ra muốn thoát cũng không dễ, dao găm sắc bén giấu ở ống tay áo bất cứ lúc nào cũng có thể xuất ra, tên sát thủ kia vẫn đứng ở cố định một chỗ, không có bất kỳ động tĩnh nào, tạo thế cục giằng co giữa hai người.

“Yah, ta nói mi muốn cái gì, ít nhất thì cũng bắn một phát cho ta nhờ.” Kim Heechul chịu không nổi tình trạng này nên ong óng lên chửi tên kia.

Người kia chậm rãi bước ra khỏi chỗ nấp, Kim Heechul cảnh giác cao độ. Ngọn đèn dần chiếu sáng lên gương mặt người nọ, từ mơ hồ đến rõ ràng, người nọ cầm trong tay khẩu súng, khi Kim Heechul thấy rõ gương mặt đối phương rồi, hơi thở của hắn như muốn đứt quãng,“Ki… Kibum…”

Kibum thản nhiên nhìn hắn, nói:“Đã lâu không gặp, anh Heechul.”

“Đing” Một tiếng va chạm, cả Kim Heechul và khẩu súng trên tay hắn té đều không còn ý thức nữa.

Changmin nhìn chằm chằm màn hình máy tính trước mặt, một cảm giác bất an ập tới, Changmin lập tức gọi điện thoại cho Jung Yunho.

“Anh Yunho, không ổn rồi.” mười ngón Shim Changmin không giây phút nào rời khỏi bàn phím laptop, “Anh JaeJoong bị trúng thuốc mê, bây giờ bị nhốt ở lầu hai, phòng thứ ba biệt thự của tên Hayashi, nhưng trong phạm vi toàn bộ căn biệt thự không hề tìm thấy anh Heechul.”

Jung Yunho nhìn Shim Changmin đang điều động lực lượng: “Changming, truy tín hiệu GPS di động của Heechul.” Hắn nhanh chóng gọi cho J, “Mang người đi tìm Heechul, chuẩn bị trực thăng.”

Kim JaeJoong dần dần khôi phục ý thức, toàn thân vô lực, cậu nheo mắt nhìn xung quanh, phát hiện mình đang bị nhốt trong một căn phòng chứa đồ cũ kỹ.

Trong căn phòng tối bỗng vang lên giọng nói của một người đàn ông,“Có phải đang nghĩ tại sao Kim Heechul còn chưa đến.” Hắn cúi đầu cười cười “Tôi nghĩ bản thân hắn bây giờ cũng không thể cứu được mình nữa là cứu cậu.”

“Ngươi là ai?”

Người đàn ông có gương mặt thanh tú tay cầm súng dí lên trán Kim JaeJoong, hắn cười cười,“Mọi người gọi ta là Seven. Lần đầu gặp mặt, mong chiếu cố cho.”

“Ngươi muốn gì?”

“Ai nha, cái này bí mật nha. Ta nghĩ, chắc Jung Yunho đã sớm nói cho ngươi biết, thế lực chống lưng lớn nhất cho tên Hayashi chính là Cổ Xà, tuy Cổ Xà không thể lật đổ các ngươi, bất quá…” Seven cầm dao vỗ vỗ lên mặt Kim JaeJoong, “Đó là việc của Cổ Xà, không quan hệ tới ta. Cái ta muốn là mạng của ngươi và Jung Yunho!!!!!!”

Nhìn nét mặt dữ tợn của Seven, trên mặt Kim JaeJoong không hề có một tia sợ hãi, khóe miệng cong lên, không nói câu nào.

“Không được cười!!!!” Con dao hung hăng cắm vào đùi Kim JaeJoong, máu tươi lập tức chảy ra, trán Kim JaeJoong đổ mồ hôi lạnh, gắt gao cắn chặt môi.

“Vậy ta và Ám Chủ cùng chờ chờ Jung Yunho đến đi.”

Hayashi ngồi ở phòng mình, nghĩ đến đến bản thân đã dẫn về nhà một nhân vật cực kỳ nguy hiểm, toàn thân hắn lại phát run. Tuy bên ngoài có vệ sĩ đứng canh, nhưng một chút an tâm hắn cũng không có.

Bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng động, Hayashi còn chưa kịp phản ứng, cửa đã bị phá nát, trong giây phút đó, Hayashi nghĩ mình đã nhìn thấy Satan.

Nòng súng kề trên thái dương của tên Hayashi, làm hắn không thể phản kháng, Jung Yunho đem hắn kéo lê đến lầu hai, trước căn phòng thứ ba, một cước đá văng cánh cửa, đẩy Hayashi lên phía trước.

“Hoan nghênh, hoan nghênh. Lão đại Tập đoàn Jung, Jung Yunho.” Seven thoải mái cười cợt, con dao trong tay kề trên cổ Kim JaeJoong.

Tầm mắt Jung Yunho lập tức nhìn xuống đùi Kim JaeJoong, nơi chảy thật nhiều máu, đôi con ngươi trở nên âm trầm đến không thấy đáy.

“Seven! Cứu tôi! Cứu tôi!!” Hayashi la thất thanh.

Mặt Seven không hề có một tia cảm xúc.

Jung Yunho lúc này mở miệng, nói,“Thả Kim JaeJoong, ta để lại Hayashi.”

“Không đời nào.”

Cười khẽ một tiếng,“Các ngươi cần tên Hayashi này, Cổ Xà không thể không có hắn. Chuyện này hẳn là ngươi hiểu rõ hơn ta.”

Seven dao động, con dao trên tay hắn càng hung hăng cứa lên cổ Kim JaeJoong, máu đỏ tươi lập tức chảy trên chiếc cổ trắng ngần,“Tập đoàn Jung cũng cần Kim JaeJoong.”

“Không hề.” giọng nói của Jung Yunho trước sau vẫn lạnh như băng, làm cho người ta không rét mà run.

“Cái gì?!”

Seven sững sờ, trong đôi mắt Kim JaeJoong đầy sự bàng hoàng, sau đó cậu dùng hơi sức cuối cùng hung hăng đẩy Seven, Jaejoong kéo một thân mệt mỏi hướng về nơi có Jung Yunho mà chạy, nhưng không được, Kim Jaejoong bước được hai bước, Seven lập tức rút súng bắn thẳng vào vai cậu, Kim JaeJoong loạng choạng ngã xuống, Jung Yunho chớp nhoáng chộp lấy khẩu súng bắn hai phát về phía Seven đang chuẩn bị bỏ trốn, Sau đó hắn lập tức đứng dậy rút con dao bên hông, xoay người đâm thẳng vào lưng Hayashi rồi đẩy hắn té trên mặt đất.

Hiển nhiên tiếng súng lớn như vậy đã kinh động đến bọn bảo an.

Kim JaeJoong đã rất yếu rồi, Jung Yunho ôm lấy cậu, hướng về phía ban công lầu hai mà chạy, mấy tên cảnh vệ dưới lầu đã muốn đuổi theo đến nơi.

Không còn đường lui, Jung Yunho cúi đầu nhìn Kim JaeJoong được mình ủng trong lòng nói,“Ôm chặt.”

Nói xong, liền nhảy từ lầu hai xuống.

J lái xe đến thấy một màn nhảy lầu của Jung Yunho, mắt trợn ngược, mém chút nữa là lên cơn đau tim, hắn lập tức phóng xuống xe,“Lão đại!! Lão đại!!!”

Jung Yunho mím môi, gắt gao ôm lấy JaeJoong, bước lên xe, mỗi bước chân là một cơn đau đánh thẳng lên não.

“Lão đại! Ám Chủ làm sao vậy!!”J bị dọa đến xanh mặt.

Mặt Kim JaeJoong tái nhợt, máu từ miệng vết thương không cầm được, Jaejoong dần mất đi ý thức, toàn thân run lẩy bẩy.

Jung Yunho cởi áo khoác đắp người cậu, đôi mắt hắn vẫn mở, vẫn luôn khí phách, vẫn luôn bình tĩnh như vậy, “J, gọi Changmin thả gián điệp vào Cổ Xà, lập tức mang Heechul về Hàn Quốc, phong tỏa chuyện Ám Chủ bị thương, tuyệt đối không để một chữ lọt ra ngoài. Dặn dò các anh em mấy ngày tới hoạt động bình thường, Cổ Xà tạm thời sẽ không tìm chúng ta gây chuyện, nói với Yasu Senaka ký vào bản hợp đồng ngay lập tức, tuần sau chúng ta chuyển hàng đến cảng Tokyo.”

J nhất thời á khẩu, hắn sợ hãi nhìn Jung Yunho cư xử bình thản đến không ngờ, sợ hãi nhìn Jung Yunho giải quyết mọi chuyện trong tích tắc. Người đàn ông này dường như có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, cũng sẽ không bao giờ hoảng hốt, cho dù trời có sập xuống, thì đối với người đàn ông này đó cũng chỉ là một chiếc lá rơi dưới chân hắn mà thôi.

Jung Yunho một bên lấy ra băng gạc, cái nhíp, dao giải phẫu, gọi J cầm đèn cồn, hắn đem Kim JaeJoong ấn thật sâu trên vai mình, hơi thở của cậu thật mỏng manh.

Jung Yunho khẽ nói vào tai của Jaejoong,“Bây giờ tôi muốn lấy viên đạn ra.”

Kim JaeJoong gật gật.

Jung Yunho thành thạo đem cái nhíp sát trùng trên đèn cồn, hai tay Kim JaeJoong gắt gao ôm cổ Yunho, mồ hôi lạnh chảy ướt cả áo. Máu thịt lẫn lộn trên miệng vết thương, J một bên nhìn mà trong lòng run sợ.

Cái nhíp xuyên vào da thịt, máu tươi chảy thành từng dòng trên cánh tay cậu.

Kim JaeJoong hít một hơi, đau đến tái mặt.

“Nếu đau thì cắn tôi.” Jung Yunho thấp giọng nói. Lưỡi dao bén ngót bắt đầu rạch lên vai Jaejoong .

Kim JaeJoong hung hăng cắn bả vai Jung Yunho, nước mắt không kiềm được rơi tí tách xuống lưng Yunho.

Một giây sau sàn xe vang lên tiếng leng keng, viên đạn được lấy ra. Kim JaeJoong choáng váng ngất trên vai Jung Yunho.

Trên lưng, trên trán, hai bên thái dương của Jung Yunho mồ hôi bê bết, hắn dùng băng gạc băng bó miệng vết thương của cậu, nhẹ nhàng chỉnh lại tư thế của người trong lòng một chút, để cậu ngủ thoải mái.

J cảm thấy mình hoàn toàn không thể bước vào thế giới của hai người họ.

Trên bầu trời Tokyo hoa lệ, âm thanh chiếc máy bay cất cánh làm rung động cả một buổi sáng bình minh xinh đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro