Chap 3: Lâm Vỹ Dạ, cô cố ý (¹)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù Lâm Vỹ Dạ đang choáng váng, nhưng cô nghe rõ ràng câu nói vừa rồi Trường Giang. 

Một câu cô ấy là người phụ nữ của tôi, nói ra từ trong miệng anh, tùy ý đơn giản tựa như nói tôi không thích ăn bí đao vậy. 

Đúng vậy, người đàn ông này chính là Trường Giang, mỗi lời nói cử chỉ đều ảnh hưởng đến sự tồn tại của toàn bộ thành phố S, anh có bao nhiêu người phụ nữ, sợ không ai biết được. 

Vương tổng ở trước mặt anh tựa như con kiến không đáng chú ý, dĩ nhiên không dám tiếp tục nói thêm gì, chỉ có thể liên tục cúi người mấy cái, xám xịt lui xuống.

Trường Giang thản nhiên nhìn cô gái trong ngực, ánh mắt của anh thanh lãnh, mặt của cô lại đỏ đến nóng lên. 

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng chạm vào vầng trán nóng hổi của cô gái, đầu ngón tay mang theo vài phần lạnh buốt, khiến cô cảm thấy dễ chịu đôi chút. 

Thấy dáng vẻ của cô khó chịu như vậy, khóe môi Trường Giang cong lên, thong dong nói: "Bị người bỏ thuốc à?"

Giọng của người đàn ông từ tính êm tai, lại nói ra một sự thật khiến Lâm Vỹ Dạ không thể nào chấp nhận được nhất. 

Cô cắn môi, đang xoắn xuýt nên gật đầu hay lắc đầu, bỗng nhiên, cô kêu len một tiếng, hai chân cách mặt đất, toàn bộ cơ thể nhỏ gầy được ôm lên không trung!

Không ngờ anh bế cô vào trong lòng! 

Một tay anh ôm lấy bờ vai cô, một tay ôm lấy đầu gối của cô, thân hình người đàn ông cao lớn, cánh tay hữu lực, khiến nhịp tim Vỹ Dạ lập tức chậm một nhịp. 

Mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái trên cơ thể người đàn ông khiến người ta an tâm, nhưng mà, bây giờ là tình huống như thế nào?

Cô mới trốn khỏi từ trong phòng của một người đàn ông, lại rơi vào trong tay một người đàn ông khác

  Lâm Vỹ Dạ hơi hoảng, nhẹ giọng mở miệng: "Võ tổng, cám ơn anh, anh có thể cho tôi xuống..."


Nếu thật là với Vương tổng thì cũng thôi đi, nhưng người đàn ông ở trước mắt, là Trường Giang

Tình cảnh của cô bây giờ, bất kể như thế nào cũng tuyệt đối không muốn dính dáng gì đến anh.

Nhưng anh lại như không nghe thấy lời của cô, ôm cô, trực tiếp đi vào một phòng.

Lâm Vỹ Dạ há to miệng, trơ mắt nhìn anh đặt mình trên giường lớn trắng noãn.

Động tác của anh rất chậm rất nhẹ.

Ánh đèn trong phòng nhu hòa, chiếu vào trên người Trường Giang, đẹp mắt đến nỗi khiến người ta không dời mắt nổi. 

Anh nhìn Lâm Vỹ Dạ trên giường, chậm rãi cởi âu phục của mình đi.

Lâm Vỹ Dạ trừng to mắt.

Anh anh anh, anh muốn làm gì?

Bên trong Trường Giang mặc áo sơmi màu nhạt, ưu nhã gợi cảm, bởi vì anh chậm rãi kéo cà vạt, càng tăng thêm một phần vẻ đẹp tà khí trí mạng, dọa trái tim của Lâm Vỹ Dạ đập mất tiết tấu. 

"Anh muốn làm gì?" Vỹ Dạ co lại vào góc giường, run lẩy bẩy như mèo con.

Trường Giang nhìn cô: "Ngoại trừ đi ngủ, còn có thể làm gì?"



Mọi người đọc truyện vui vẻ🥰

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro