Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chẳng hiểu tại sao Khánh không phản đối, nàng cũng đang tự hỏi, bàn tay anh ấm áp sau lưng làm nàng yên tâm. Nhưng đối với mọi người xung quanh, vị trí Khánh đã được xác định.

Quần áo Bảo Khánh đã để lại trên xe hết, nên buộc lòng nàng phải mặc đồ do Linh mượn. Anh nói là của dì anh. Khánh vào phòng tắm trong nhà, căn nhà rộng như thế nhưng chỉ có một cái phòng tắm. Phòng tắm rất sạch sẽ, ốp gạch men hoa văn canh đỏ sặc sỡ, cao hơn đầu người, không có bình nước nóng, cũng không có vòi sen, chỉ có một chiếc vòi bằng đồng đưa cao tới lưng quần, một thau nước cũng bằng đồng, bên trong là cái gàu múc nước bằng gỗ và một chiếc ghế gỗ chồm hổm, đúng phong cách ở quê.

Khánh cởi quần áo ra, xả sơ qua chiếc áo trắng bị lấm bùn, khi nàng chạy. Nàng nhìn chiếc điện thoại sũng nước tắt ngủm, thở dài, lo lắng vì nàng hứa gọi điện thoại cho chồng khi đến nơi. Nàng tranh thủ tắm một chút, dù gì cũng đã mệt mỏi cả ngày. Làn nước mát lạnh ban đầu làm nàng hơi khó chịu, nhưng sau đó nó lại mang đến cảm giác thật sảng khoái.

Khi nàng mặc bộ đồ vào mới dở khóc dở cười, là đồ bộ bằng vải thun, mặc ở nhà, rộng thùng thình, cổ áo nhúng ly rất điệu, nhưng lại trễ xuống khá sâu. Nhìn ngắm mình trong gương nàng lo lắng, vì quần áo lót của nàng đã ướt hết, nếu mặc vào thì khó chịu, có thể bị ngứa, nhưng nếu không, nàng lấy tay kéo cổ áo ra nhìn xuống, nàng có thể thấy trọn vẹn bộ ngực mình. Hay là mượn, nàng thầm rùng mình, dẹp ngay ý nghĩ đó.

Khi Khánh đi ra ngoài thì đã có khách tới, Linh đang loay hoay chạy tới lui tiếp khách, Khánh chợt lúng túng đứng đó cảm thấy mình thừa thải. Chợt Khánh thấy anh Trung tài xế đang ngồi một bàn tiệc góc xa, vẫy nàng. Nàng ngượng ngùng trong bộ quần áo thùng thình đi nhanh qua đó, cầu mong không ai để ý tới mình. Tới bên bàn tiệc, Khánh nhận ra còn đúng 1 chỗ cho mình, xung quanh toàn cánh đàn ông, những người này khá quen mặt, hình như là những người đã gặp khi mới vừa chạy về.

Bảo Khánh khách sáo gật đầu chào mọi người trước khi ngồi xuống. Ai cũng nhận ra nàng, họ mỉm cười thân thiện nhưng đôi mắt cứ lướt qua trên người nàng. Khi nàng vừa ngồi xuống, như đúng quy luật đủ số người trên mâm, cỗ bắt đầu dọn ra trong khi một số bàn khác thì khách vẫn chưa tới.

- Cô có bị cảm không? Hồi chiều cô làm sếp Linh lo lắng lắm đấy.

Trung bất chợt quay sang nói
nhỏ vào tai nàng, mắt hắn không ngại tiện thể nhìn sâu xuống cổ áo Khánh.

Trung sững sờ, bộ ngực Khánh thật lớn, căng tròn, từ góc nhìn đó, hắn có thể nhìn thẳng tới bụng nàng, tuy không thấy được toàn bộ, nhưng hắn có thể khẳng định Khánh không mặc áo lót.

Bảo Khánh ăn qua loa lấy lệ, vì nàng mệt nhiều hơn đói. Bất chợt mắt nàng lóe sáng nhìn về một góc của buổi tiệc, người đàn bà đó, bà béo nàng bắt gặp truy hoan trong ngôi nhà kia. Bà ta đang chạy tới lui, mặt mày hớn hở, đón khách, điều đó nói lên bà ta là người trong nhà bà ngoại của anh Linh, có thể là họ hàng của anh.

- Anh Trung ah, em hỏi chút.

Khánh cho rằng Trung sẽ biết vì anh xuống đây cũng vài lần.

- Có mặt.

Trung buông chén xuống ngay, quay qua tai như áp sát miệng Khánh cho nàng dễ nói, nhưng thực tế là để nuông chiều ánh mắt hư hỏng của mình rà quét trong cổ áo nàng.

- Người phụ nữ mặc đồ hoa màu đỏ kia là ai vậy?

Khánh không dám chỉ, nàng chỉ hướng dẫn bằng ánh mắt của mình.

- Dì Út Thơm, dì của sếp đó, mẹ sếp là chị Hai, dì Út là thứ chín.

Trung nhanh nhẩu nói.

- Ah, vậy ah. Em tự nhiên thấy quen mặt, cứ ngỡ gặp đâu đó thôi.

Khánh kiếm cớ nói cho qua.

Lúc này vừa qua món thứ Hai thì một Bác trong bàn lớn tuổi nhất, lấy dưới gầm bàn lên một can rượu đế loại 20 lít, mọi người ai cũng suýt xoa, hưng phấn.

Họ uống theo kiểu xoay vòng, dùng một chiếc ly trà bằng thủy tinh, hoa văn in trên đó đã bay gần hết. Anh Trung cũng bị ép uống 3 ly, rồi cho tha vì có lý do lái xe chính đáng. Khánh cũng có phần, nàng cầm chiếc ly lên nhìn màu rượu đục đục, nàng thấy ghê ghê, vì mấy tay đàn ông trong bàn cứ uống một ngụm là quay ra sau nhổ nước bọt xuống thẳng nền xi măng. Chỉ 1 ly nhưng đầy ly uống trà loại nhỏ, kể cũng không ít rượu. Người Khánh nóng rần lên, má nàng đỏ nhẹ, nhìn nàng càng quyến rũ. Cánh đàn ông trước khi uống rượu đều lén liếc nàng một cái như nhắm mồi bằng mắt. Họ không dám quá chớn với Khánh, vì họ cứ đinh ninh rằng nàng là bạn gái Linh. Tuy Linh chỉ có vai vế là cháu trong nhà này, nhưng chàng là người cháu thành đạt nhất trong cả dòng họ. Không ai dám làm phật ý chàng, vì họ sẽ phải đối đầu với sự giận dữ của Bà ngoại, người luôn ủng hộ, thương yêu chàng. Trên bàn duy chỉ có mình Trung là biết rõ Khánh là gái có chồng.

- Đây đây, mời mời...

Một người đàn ông tới bàn của Khánh cụng ly.

Ông ta to béo, đầu hói, nhưng ánh mắt lại nói rằng ông rất hiền và thân thiện.

- Cháu là Khánh hả? Dượng là dượng của thằng Linh, chồng của Dì Út Thơm.

Ông tự giới thiệu.

- Ah, dạ cháu chào dượng.

Khánh chợt hiểu ra nhiều chuyện.

- Đây uống với Dượng 1 ly, sau này là người một nhà rồi, không cần khách sáo.

Ông nói huyên thuyên.

Bảo Khánh nghe câu nói của ông mà đầu cứ to ra, nhưng nàng không thể đứng giữa bàn nhậu mà biện bạch. Nàng nâng ly, uống gọn. Rượu chảy vào cuốn họng nàng nóng rần rần, nàng choáng váng, quay cuồng, tay nàng níu lấy mép bàn, nhưng người cứ nghiêng dần, nghiêng dần.

- Ơ kìa, Khánh ơi!

Giọng của Trung vang lên bên tai, nàng còn ngửi được mùi rượu qua hơi thở của hắn.

Khánh ngã dựa lên người Trung, tay hắn vòng qua người nàng giữ lại. Khánh lắc lắc đầu, một tay nàng vẫn đặt trên vai Trung, nàng cảm nhận vòng tay ôm ngang mông mình thật chặt.

- Anh đưa em vào trong nghỉ nhé. - Trung nói.

Khánh không có ý kiến, quả thật nàng chỉ muốn vào trong nghỉ ngơi. Mọi người nhìn nàng với ánh mắt ái ngại. Khánh được Trung dìu đi xiêu vẹo vào căn phòng nghỉ trưa của nàng. Mọi người đang ngồi hết phía trước ăn nhậu, bỏ căn nhà bên trong trống hoắc.

Tay Trung đỡ lưng nàng run nhẹ phấn khích, nó như vô tình vuốt lên tới ngang lưng, rồi trượt xuống tới phần trên mông. Vào tới trong phòng, Trung dìu nàng nằm xuống, ngồi sát mép giường nhìn ngắm nàng như nhìn một món ăn ngon. Khánh mặt đỏ hồng, hai mắt nhắm nghiền, ngực nàng thở phập phồng qua lớp áo mỏng Trung có thể thấp thoáng thấy vị trí nhô lên của hai núm vú. Hắn run rẩy không biết nên bắt đầu từ đâu, tay hắn giơ lên, rồi lại đặt xuống. Hắn cảm thấy căn phòng như ngột ngạt, hắn thở khó khăn. Hắn cúi đầu sát vào ngực Khánh, ở đúng chỗ nhô lên nhỏ đó, hắn ngửi được mùi hương thoang thoảng của cơ thể nàng.

- Anh mà không đi ra ngoài là tôi la lên đấy!

Tiếng nàng chợt vang lên bên tai Trung.

Trung như bị xối một gáo nước lạnh, hắn ngẩn đầu lên nhìn nàng, nàng vẫn nhắm nghiền mắt, như không còn sức kháng cự nhưng... hắn không dám thử.

Sau khi Trung đi ra ngoài, Khánh đã không cưỡng lại được, nàng ngủ thiếp đi. Ranh giới mới nảy thật mong manh, Khánh ráng duy trì sự tỉnh táo cuối cùng để đe dọa Trung, nếu câu nói đó không hiệu quả thì nàng...

Khánh nghỉ không biết bao lâu, chợt nàng nghe có tiếng người nói chuyện, tiếng đàn ông, tiếng phụ nữ, rồi một bàn tay lạnh toát đặt lên trán nàng. Rồi có ai lật sấp người nàng, ai đó kéo áo nàng lên tới vai, mùi dầu gió bay trong không khí, cả phòng như ấm lên, thật dễ chịu.

Khi Khánh tỉnh lại, đầu nàng thật nặng, nàng thấy người mình được đắp ngang một cái chăn bông dày, anh Linh ngồi kế bên khung cửa sổ, tay đang cầm điếu thuốc, mùi thuốc lá bay khắp phòng, mùi nàng rất ghét nhưng sao hôm nay lại như ấm áp, nồng nàng. Linh quay sang, thấy Khánh đang nhìn mình, anh mỉm cười.

- Sao rồi em? Em khỏe chưa? Em bị cảm lạnh, lại còn uống rượu, anh phải nhờ Dì Út cạo gió cho em đó. - Linh nói.

- Em khỏe rồi anh! Mình đi Cần Thơ thôi. - Khánh chợt nhớ đến công việc, định nhổm dậy.

- Em biết bây giờ là mấy giờ không? 9 giờ đêm rồi. Mình ngủ lại đây đi. Sáng mai đi sớm thẳng ra Hội Chợ luôn.

- Em xin lỗi, vì em mà chậm trễ công việc của công ty - Khánh áy náy.

- Trời, em sao phải nói vậy. Cũng vì anh thay đổi lịch trình trước mà.

Chợt nhớ tới điều gì, anh nói tiếp.

- Ừ, em đói rồi phải không? Để anh nhờ người mang cho em ít cháo. - Thấy Khánh mở miệng định nói, Linh nói luôn:

- Phải nghe lời, không ăn sao khỏe được!

Anh ráng làm ra vẻ nghiêm nghị, nhưng Khánh thấy anh không nghiêm chút nào. Nàng mỉm cười, tay chống xuống giường ngồi dậy, định bụng ra ngoài ăn, chứ ai nằm đây đợi người phục vụ bao giờ.

Nhưng khi nàng tốc chăn lên, dưới chăn cơ thể nàng hoàn toàn không mặc gì, Bảo Khánh há hốc cả miệng. Nàng nhìn lên Linh đang đứng đó trân trối, mắt không dứt ra được cơ thể trần truồng của Khánh. Nàng lấy chăn che lại trên người mình, mắt vẫn nhìn chăm chăm vào Linh.

- Anh.. Không phải. Em hiểu lầm rồi. Do em toát mồ hôi nhiều quá, nên Dí Út mới lau người cho em thôi. - Linh ấp úng.

- Ừm, em không trách anh mà. Anh ra lấy giúp em bộ quần áo em treo trong phòng tắm nhé. Chắc nó khô rồi. - Khánh nói nhỏ, hai má nàng hơi đỏ.

Khi Linh đi ra, mắt nàng nhìn theo bóng lưng anh, ánh lên tia suy nghĩ phức tạp, nữa tự hào, nữa lo lắng. Có lẽ tự hào vì nàng thấy được sự ham muốn lóe lên trong ánh mắt Linh, khi anh nhìn thấy cơ thể nàng, phải biết Linh nổi tiếng vì cặp bồ toàn người mẫu và diễn viên, nhưng nàng cũng hấp dẫn kém gì ai. Nhưng Khánh lại càng lo lắng hơn vì mình dường như chấp nhận sự chăm sóc của anh như một điều đương nhiên, nàng sợ mình sẽ phản bội chồng, không phải về thể xác, mà là trái tim.

Linh quay vào, mặt anh hơi đỏ, trong tay anh cuốn lại quần áo của Khánh, anh đưa thẳng vào tay nàng, không nói gì, đi thẳng ra ngoài, đóng cửa lại. Bảo Khánh mở quần áo mình ra, chiếc áo trắng đã khô, quần dài còn hơi ẩm, bên trong là bộ đồ lót Victoria Secret ren đỏ đen, mỏng manh. Nàng chợt hiểu tại sao anh đỏ mặt, mình cũng thật là thiếu ý tứ, lại nhờ anh đi lấy những thứ này, Khánh nghĩ đến bàn tay Linh chạm vào quần lót của mình, người nàng nhộn nhạo nóng rực lên.

- Phù...

Khánh lấy khăn giấy chậm mồ hôi trên trán, đúng là sau khi ăn tô cháo thịt băm, nàng cảm thấy người mình nhẹ hẳn, đầu nàng cũng đỡ nhức.

Nàng đi ra ngoài hiên nhà, cơn gió mát thổi nhẹ vào tóc nàng, cảm giác thật thoải mái. Bảo Khánh chợt nghe như có người gọi tên mình, rất nhỏ. Nàng nhìn quanh, thì có ánh đèn chiếu từ hướng sông lóe lên, một bóng đen phẩy phẩy cây đèn pin về phía nàng. Nàng nheo mắt lại, nhìn thấy dáng người ấy, chợt nhận ra là anh Linh, đứng bên anh là Trung. Khánh thả bộ đi xuống dốc về hướng họ.

- Ăn lâu thế... anh và anh Trung chờ em mãi.

Linh nói. Bây giờ ta đi ngắm trăng trên sông, vui lắm, mát lắm.

Bảo Khánh không nói gì, chỉ mỉm cười gật đầu. Mắt nàng nhìn qua Trung, làm anh ta bối rối quay mặt đi chỗ khác.

Mọi người lên thẳng chiếc ghe nhỏ đang neo tại bến. Chiếc ghe nổ máy chạy, ba người leo lên nóc ghe ngồi, mặc người lái ghe đưa đi. Được một lúc, ghe đã ra đến một nhánh sông lớn hơn, từ xa có thể thấy hình dáng cây cầu Cần Thơ cao lớn hùng vĩ. Chiếc ghe neo lại bên một bụi dừa nước.

Anh Linh và Trung lấy ra chai rượu, không phải rượu đế, mà là rượu tây chính hiệu, mấy con khô mực, bày ra.

- Chú Tư ơi, bỏ đó, lên ngồi lai rai với tụi con đi. - Linh gọi người lái ghe.

- Ừm, bây chờ tao chút, cột neo chặt lại đã. - một giọng nói ồm ồm đáp lại.

Bảo Khánh đang thả hồn, trăng hôm nay thật sáng, soi rõ mồn một con sông, nàng có thể thấy rõ những bụi lục bình trôi bồng bềnh. Bảo Khánh hít sâu một hơi, hương vị phù sa, thoang thoảng mùi bùn, tâm trạng nàng thoải mái lại.

Chuyện Trung mạo phạm nàng hồi trưa, nàng không nghĩ tới nữa. Lúc này bóng dáng một ông già tóc rối tung, leo từ từ lên nóc ghe. Linh và Trung ngồi lùi lại, sát Khánh hơn để chừa một khoảng trống cho ông. Ông ngồi xuống, thấy chai rượu Tây, khoái chí cười khà khà, đưa tay vuốt lại mái tóc, hất qua một bên.

Bảo Khánh sững sờ, ông ta chính là người đàn ông có đôi mắt đỏ, có cái.. như mãnh thú nàng gặp trong căn nhà đó. Cơ thể nàng tự động rung nhẹ, như cảm giác sợ hãi bản năng của con thỏ trước sự uy nghiêm của cọp.

- Đây là chú Tư, ghe này là của chú, hồi nhỏ chú vẫn hay chở anh đi chơi, còn đây là Bảo Khánh, đồng nghiệp của cháu ở Sài Gòn.

- Ừm - ông ta ừ cho có lệ, miễn cưỡng dứt mắt ra khỏi chai rượu nhìn lên cho có.

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt trong veo của Khánh, ông hơi sững người lại, mắt ông nheo lại, mép môi nhếch lên một chút. Tất cả những thay đổi nhỏ đó chỉ lọt vào mắt Khánh, nàng vô thức run rẩy nhiều hơn.

- Em sao vậy? Em lạnh ah....

Linh cảm nhận được đầu gối Bảo Khánh run nhẹ, truyền đến đùi anh.

- Em không sao...

Bảo Khánh lí nhí, đầu nàng cúi xuống né tránh ánh mắt của ông ta.

- Bắt đầu thôi.

Linh vừa nói vừa xoay nắp chai rượu.

- Đây ly đầu tiên, kính lão đắc thọ, của chú Tư.

Anh đưa ly qua.

- Ực... khà... chát.

Ông uống thật ngọt, tay đánh cái đét lên đùi, sảng khoái.

Khánh nghe theo lời Linh, nàng uống một ly cho ấm cơ thể, rồi thôi. Mọi người uống qua vài vòng thì chai rượu chỉ còn lưng nữa. Trung bắt đầu ca hát, dù Khánh không thích anh ta vì chuyện hồi trưa, nhưng vẫn phải công nhận giọng hát của anh rất ấn tượng. Nó vang xa trên dòng sông, mọi người lắng nghe đều tự trôi nổi tới một phương trời riêng.

... Bạc liêu ơi... có nhớ chăng người ...

- Ah....

Anh Linh hưng phấn đứng lên hét vang, đã lâu lắm rồi, anh mới được thoải mái như thế này.

Anh đứng đó, cởi áo, rồi mở khóa quần, chợt nhớ ra, anh quay bắt gặp ánh mắt Khánh tròn mắt nhìn mình. Anh đỏ mặt, ấp úng:

- Anh xin lỗi, anh thích nhất tắm sông trong đêm trăng sáng. Em quay mặt lại đi. - Anh nói.

- Ah...

Thùy Dương đỏ bừng, nhưng nàng chợt nghĩ muốn trêu anh.

- Anh cứ cởi đi, em là gái có chồng mà, lạ lẫm gì mấy thứ đó.

Linh há hốc miệng không biết nói gì, nhìn mặt Khánh dửng dưng như không, không hề có ý sẽ quay đi. Trung thì ngồi đó nhe răng cười, nghe đối đáp của hai người. Ông Tư không phản ứng gì, chỉ tự rót rượu uống. Linh chợt thấy mình buồn cười, cứ như trai tân không bằng, đã muốn xem thì cho xem. Anh cởi luôn chiếc quần dài, sau đó tuột nốt chiếc boxer short bên trong. Khánh nóng bừng cả mặt, tuy nàng nói cứng, nhưng ngồi ở vị trí nàng nhìn qua giữa hai chân anh có thể thấy dương vật anh đung đưa, thật dài. Linh quay đầu lại cười híp mắt.

- Sao? Có muốn bơi thi với anh không?

Nói xong không chờ nàng trả lời, anh phóng ào xuống sông.

Nhìn tư thể lao xuống nước của anh, có thể đánh giá anh là tay bơi cự phách.

Bây giờ đến Trung, hắn cởi quần áo ào ào, nhưng không cởi quần lót, cứ thể nhảy xuống theo Linh. Hai người bơi quanh thuyền mở giọng trêu chọc Khánh, rủ nàng xuống bơi. Khánh chỉ cười, dĩ nhiên nàng không đáp ứng, nàng bơi rất khá, nhưng nước sông đen thui, đục ngầu làm nàng sợ, vả lại, nàng không cho rằng mình sẽ thoát y tắm cho đồng nghiệp xem. Nhất là... nàng chợt nhớ tới ông Tư, ánh mắt ấy. Nàng nổi da gà, nhìn sang, như đọc được suy nghĩ của nàng, ông ta đang nhìn nàng chằm chằm. Bảo Khánh sợ hãi thật sự, nàng nhìn xuống sông, thấy Linh và Trung đang bơi xa hơn, họ bơi hướng về cái đèn phao màu đỏ. Nàng muốn kêu hai anh quay lại, nhưng không biết nói lý do gì.

Khánh quay đầu nhìn lại, ông già biến mất, nàng hoảng sợ, vùng quay lại sau lưng, sát mặt nàng là đôi mắt đỏ ngầu ấy.

- Á - Khánh hét lên.

- Hề.. hề..., đừng sợ đừng sợ, có ai làm gì đâu. - Ông Tư đứng lên đi về chỗ cũ.

Khánh lo sợ, nàng ráng kềm chế hơi thở của mình. Nàng lùi người chậm chậm ra sát rìa của nóc mui, nàng định bụng sẽ lao xuống nước nếu ông ta chạm đến nàng.

- Ah hèm, hồi trưa xem đã mắt chứ? - Ông Tư hỏi nhưng không nhìn nàng.

- Ông nói gì? Xem gì chứ? Tôi không hiểu? - Khánh thoái thác.

Lão ta ngẩn đầu lên nhìn thẳng vào mắt nàng, mắt lão lúc này cũng bình thường, Thùy Dương tự hỏi liệu ai có thể thay đổi màu mắt nhanh như vậy.

- Còn chối ah... xem ra phải dùng tuyệt chiêu cô em mới thành thật đây - Lão nói xong nhổm người như muốn ngồi dậy.

- Ah.. ông muốn làm gì.. ông muốn tôi nói gì - Khánh hét lên.

- Chỉ muốn nói chuyện với cô em chút thôi, không làm gì hết.

Bảo Khánh quay đầu lại nhìn về hướng Linh, hai người mới gần đến cái đèn phao, còn lâu mới quay lại.

- Ông muốn hỏi gì? Chuyện của ông tôi chỉ vô tình thấy thôi, tôi sẽ không nói cho ai hết.

Khánh đành ứng phó tình thế

- Ha ha... nói thì sao chứ. - Ông ta ngửa đầu lên trời cười.

- Cô em xem thấy gì?

- Tôi.. tôi không .. - Nàng thấy ánh mắt của lão ta nhìn mình, nàng rùng mình

- .. thì ông sao tôi thấy vậy thôi.

Lão ta nhếch mép lên cười, tay rót rượu, rồi đưa ly rượu sang cho Khánh.

- Tôi không uống - Khánh kiên quyết.

Tay lão không rụt về, vẫn giữ nguyên ly rượu đưa tới, không có ý định rút về. Khánh mím môi, kiên quyết không nhận ly rượu, nhưng ánh mắt lão ta như đe dọa, làm nàng lo lắng, nếu mình không uống thì hắn làm gì? Thôi một ly cũng được.

- Một ly thôi đó. Đừng ép tôi -
Khánh đưa tay nhận lấy và uống gọn.

Nàng nhăn mặt vì vị nồng của lọai rượu Tây này, trán nàng bắt đầu rịn mồ hôi.

- Có muốn xem lại nó cho rõ không? - Lão già nói nhỏ.

- Xem gì?.. Ah, không, không... tôi không muốn.

Bảo Khánh vừa nói vừa lùi người về, mông nàng đã chạm đến rìa của nóc ghe.

- Ha ha.. cô em có biết nó nuôi bao nhiêu người đàn bà của cái xóm này không?

Giọng ông ta hơi lè nhè, tay nắm lấy đũng quần dứ dứ.

- Không một đứa nào làm với nó một lần mà quên được, có muốn thử không? - Hắn nói tiếp.

- Không.. không.. ông mà bước đến một bước là tôi nhảy đấy. Tôi không biết bơi đâu.

Khánh cũng đứng lên thủ thế.

Hắn hơi ngần ngừ, hắn ngồi yên đấy, không nói gì nữa, nhưng vẫn liếc nhìn Bảo Khánh ánh mắt lóe lên.

Khánh leo xuống, nàng đi ra phía trước đến mũi ghe, ngồi đây nàng cảm thấy yên tâm hơn, tránh xa lão già gớm ghiếc đó. Nàng ngồi đó, 15 phút sau thì Linh và Trung bơi về đến nơi, Khánh thở phào nhẹ nhõm, 15 phút vừa qua dài như vô tận. Linh vừa nhúng người lên ghe, Khánh đã vọt với bên anh, nàng nói mình mệt muốn đi về ngay. Ánh mắt anh nhìn nàng, miệng hơi mỉm cười.

- Thì về, nhưng em cũng phải cho anh mặc quần vào chứ! - Anh nói, mắt nháy tinh nghịch.

- Ah..

Khánh cúi xuống nhìn, rồi quay mặt đi ngay, mặt nàng đỏ như nắng chiều, trong lúc vội vàng nàng quên mất.

Về đến nhà, chui vào phòng, nàng chốt cửa thật kỹ, tinh thần Khánh mới ổn định lại. Sau khi suy nghĩ mọi chuyện, nàng muốn sáng sớm mai phải rời đây càng nhanh càng tốt. Khánh chìm vào giấc ngủ, vì thể xác và tâm trí của nàng đã mệt mỏi quá độ.

Sáng sớm hôm sau, một chiếc xe Lexus màu đồng chạy thẳng hướng Cần Thơ. Bảo Khánh đã vui vẻ hoạt bát trở lại. Đoạn đường gần 30 phút, thoáng cái đã tới, Khánh muốn ghé khách sạn trước để nàng thay đồ, vì nàng không thể mặc bộ đồ nhăn nhúm này vào Hội Chợ được.

Chiếc xe dừng trước Khách sạn Thanh Hoa trên đường Trần Phú, đây là khách sạn tư nhân nhưng có quy mô khá lớn, cao 18 tầng, 4 thang máy, hồ bơi tầng thượng... Khánh vào ở phòng kế bên sếp Linh, còn Trung thì bị ép xuống tầng dưới vì không đủ phòng chung một tầng. Nàng lao vào trong, cấp tốc tắm rửa, thay đồ và không quên gọi điện thoại cho chồng.

Nghe giọng anh ngái ngủ, Khánh thật thương anh, sáng hôm nay Chủ Nhật mà mới 7 giờ sáng mình đã gọi anh dậy.

- Khánh hả? Em ở đâu? Sao qua tới giờ mới gọi cho anh? Anh gọi em lại tắt máy điện thoại. - Trí hỏi dồn dập.

- Em không sao mà. Anh yên tâm. - Nghe giọng chồng quan tâm nàng thấy ấm áp.

Nàng kể sơ qua về những tình huống của nàng, dĩ nhiên cũng tránh đi những tình tiết nguy hiểm để anh không lo lắng. Minh Trí dặn dò vợ phải tìm mua ngay 1 số điện thoại mới và gọi về báo cho anh biết số.
Bất chợt ở đầu giây bên kia vang lên tiếng chuông điện thoại, rồi tiếng kéo cửa kính ban công, giọng vang lên Trí hơi run:

- Ừ, em ráng giữ gìn sức khỏe nhé. Ăn uống đầy đủ đó.

Khánh hơi im lặng, vì nàng suy nghĩ, tiếng chuông điện thoại đổ bên người Trí, nghe khá quen thuộc. Nàng chợt nghĩ ra, rồi thở phào nhẹ nhõm.

- Alô - giọng Trí lo lắng.

- Em nghe nè... Em lớn rồi, em tự biết lo cho mình mà, anh yên tâm. Anh cũng ăn uống đàng hoàng đó, không được uống nhiều rượu bia. Và nhớ gửi lời hỏi thăm của em đến Thục Nhi nhé. Nhắn cô ấy, em cho cô ấy mượn chồng 3 ngày thôi đấy, khi về phải trả lại nguyên trạng đó.

- Em.. Anh... Haizz anh xin lỗi, vì anh quá say đêm qua, nên mới gọi nhờ Thục Nhi đưa anh về. - Trí giải thích.

- Em không sao. Trước khi đi em cũng đã nói với anh là nếu nhớ em thì tìm Thục Nhi mà. Anh rất ngoan, rất nghe lời em. Em vừa đi là anh tìm cô ấy ngay. - Giọng Khánh nghe hơi chua chát.

- Không phải vậy đâu, em đừng giận anh. Không phải vậy đâu - Trí nói liên tục như sợ nàng ngắt máy.

- Em nói vậy thôi. Em không ghen với Thục Nhi đâu. Nhưng em có hơi buồn vì anh đấy. Thôi được rồi, anh không phải lo lắng như thế. Anh cứ thoải mái trong thời gian này đi. Em yêu anh nhiều lắm. Em phải đi đây. - Khánh cúp máy.

Nói nàng hoàn toàn không ghen, nàng cũng không tin vì lòng nàng buồn bực, xót xa. Nàng biết anh có nhu cầu của đàn ông, nhưng ngay sau khi nàng đi, anh không nhịn được một đêm sao.

Tiếng gõ cửa vang lên, giọng anh Linh vang lên bên ngoài.

- Xong chưa em ơi.

- Dạ, em ra liền. - Tiếng Khánh vang lên.

Nhưng nàng vẫn ngồi trên giường, bần thần suy nghĩ, tại sao mình lại nóng với chồng như thế, Thục Nhi cũng do nàng dành làm quà bất ngờ cho chồng, cũng là nàng khuyến khích anh đi tìm nàng nếu có nhu cầu. Trong khi đó, anh yêu nàng như vậy, anh hy sinh đủ thứ vì những thú vui của nàng, nhưng chỉ vì chuyện anh tìm tới Thục Nhi sớm hơn nàng dự định thôi. Mắt Khánh như tinh tường được sự việc, nàng tỉnh táo trở lại, đứng lên nhìn lại mình qua gương, mỉm cười rồi đi ra ngoài.

Khánh mở cửa ra, thấy anh Linh đang dựa tường hút thuốc, dáng anh cao ráo, mặc chiếc vest đen, thật lịch lãm. Nàng đi đến bên anh, hai người nhìn nhau cười rồi đi xuống thang máy. Linh ngắm nhìn Khánh trong kính thang máy, nàng mặc một chiếc váy đen qua đầu gối, phía trên là chiếc áo ren trắng, tay dài, kín cổ, nhưng vẫn ôm sát thân mình tôn lên đường nét của nàng.

Hội chợ Nông nghiệp năm nay thật hoành tráng, có cả sự tham gia của các nước bạn trong khối ASEAN, giới thiệu từ sản phẩm nông nghiệp, các sản phẩm phụ trợ như thuốc trừ sâu, phân bón, máy móc ... Hàng trăm cửa hàng, dầy đặc chen chút trong khuôn viên rộng gần 35,000 mét vuông, đi giữa các lối đi cứ như mê cung.

Sếp Linh và Khánh đi tới khu vực có gian hàng của Công ty. Gian hàng được trưng bày khá hợp lý, bắt mắt, có các cô PG đứng phía trước phát quà tặng cho khách tham quan. Ai cũng sôi nổi chuyện trò hỏi han hai người, không khí rất vui.
Sau đó tới giờ trưa, anh Linh báo hẹn ông Sáu Minh, là chủ của miếng đất 5 hecta anh định thuê nuôi trồng thử nghiệm.

Buổi gặp mặt được tổ chức tại một nhà hàng sang trọng trên đường Hoàng Hoa Thám trong phòng riêng. Ông Sáu Minh không phải là nông dân như Khánh nghĩ, ông ta là một thương lái, đầu cơ nông sản, bất động sản, miếng đất đó chỉ là một cái vảy cá trên mình con cá vàng thôi. Ông nhìn các điều khoản rất kỹ, còn yêu cầu bổ sung nhiều quy định bồi thường về các tác động môi trường nước theo mẫu nước lấy trước và sau so sánh các hàm lượng chất dinh dưỡng ... Khánh theo đồng ý của sếp Linh, thêm luôn các điều khoản này vào hợp đồng dùng máy laptop mang theo. Buổi gặp mặt thành công tốt đẹp, hợp đồng được ký thời hạn thuê 6 tháng bằng 1 vụ mùa canh tác.

Sau khi ăn uống xong, anh Linh mời ông Sáu Minh đi hát hò, nhậu nhẹt, vì theo anh được giới thiệu, ông Sáu cho thuê rất nhiều mảnh đất làm thử nghiệm phân bón và thuốc trừ sâu. Những hợp đồng thuê đó từ công ty đối thủ mà Linh muốn tìm hiểu, anh muốn tạo mối quan hệ, để ông cung cấp cho anh các mẫu đất đang được thử nghiệm.

Linh muốn đưa Bảo Khánh về trước nhưng nàng không muốn. Vì về khách sạn lại nhớ đến chuyện của Trí, nàng càng buồn hơn. Ông Sáu Minh dẫn đường, vì ông còn hơn cả thổ địa nơi này. Thế là cả ba người đều đi.

Điểm đến là một Trung tâm dịch vụ giải trí cao tám tầng, cafe ở trệt và lửng, lên trên còn có Billiard, Massage, Karaoke và Bar trên cùng. Hai chiếc xe hạng sang vừa tấp vào bên lề đã có tiếp tân nam chạy ra mở cửa xe, một cô gái mặc sườn xám đỏ xẻ tới gần mông chạy ra choàng tay Ông Sáu Minh đưa vào. Khánh bước xuống nhìn quanh, nàng ngạc nhiên thấy hàng ôtô và xe máy xếp phía trước, toàn bộ là xe đắt tiền, từ khi nào dân Cần Thơ trở nên giàu vậy nhỉ, nàng tự hỏi.

Cô gái mặc sườn xám chỉ có mỗi nhiệm vụ đưa ông Sáu Minh lên lầu, nhưng mặt mày nàng hớn hở như đang tiếp một siêu sao điện ảnh. Mỗi nơi ông đi tới là có một anh bảo vệ đứng đó mở cửa với nụ cười trên môi, đoàn người vừa đi qua, anh ta lại thông báo bằng bộ đàm cho những người khác chuẩn bị đón tiếp. Nhìn cung cách phục vụ cũng có thể đoán được ông trên cả hàng VIP ở nơi này.

Vào thang máy, anh Linh quay sang nói đùa.

- Chú Sáu không phải là chủ của chỗ này chứ?

Ông Sáu Minh phì cười, lắc đầu.

- Tôi mà là chủ chỗ này, tôi đuổi liền cả đám người mới nảy.

Linh và Khánh ngạc nhiên.

- Mỗi lần Chủ tới mà tiếp đón kiểu như vậy thì lấy người đâu ra phục vụ khách.

Bảo Khánh nghe câu nói của ông mới vỡ lẽ, nàng gật gù, ý ông nói nghe đơn giản nhưng lại rất sâu sắc. Trong thời đại kinh tế thị trường ai cũng hô to khẩu hiệu, khách hàng là thượng đế, nhưng mấy người làm chủ có thể thật sự đặt khách hàng trên bản thân mình.

Căn phòng karaoke ở tầng 6, phòng rất rộng, trang trí xa hoa, ghế sofa da Ý, trải thảm, màn hình led 100 inch với hệ thống âm thanh hiện đại nhất. Bảo Khánh cảm thán, dường như mình mới là người Cần Thơ lên Sài Gòn.

- Ở Cần Thơ chỉ như vậy thôi hai em, đừng chê nhé!

Ông Sáu Minh nói, nhưng vẻ mặt ông không hề tỏ ra tự đắc, có lẽ ông đang nói thật lòng.

Linh và Bảo Khánh quay qua nhìn nhau, hiểu được suy nghĩ của nhau, chỉ biết cười trừ. Họ đã biết quá ít về Sài Gòn rồi.

- Dạ, em thấy đẹp lắm anh.
Linh nói cho qua.

Lúc này có hai cô gái đi vào, cũng mặc sườn sám, nhưng chỉ đường xẻ đã cao hơn, cao đến nỗi mỗi bước chân của họ hầu như trọn vẹn cặp đùi đều đưa ra. Nhưng Khánh không thấy được bản quần lót bên hông, nàng tự nghĩ hay là...

Họ chia ra, đến bên hai người đàn ông duy nhất trong phòng, ngồi xuống bên cạnh và giới thiệu danh sách các loại rượu. Linh liếc qua danh sách anh thầm giật mình, không phải giá ở đây cao, nhưng trong danh sách toàn những loại cao cấp nhất. Anh thầm nhủ, bữa nay chiêu đãi có thể xem như chi phí nghiên cứu thị trường vậy. Nghĩ vậy nên anh thoải mái hẳn.

Sau khi chọn rượu, hai cô gái đứng dậy cúi đầu thật sâu và đi ra ngoài.

Lát sau chừng 3 phút, một người phục vụ mang theo khay thức uống vào, khui rượu, rót mời mọi người, rồi anh ta đứng lùi sang một bên. Khánh cũng tự nhiên đón nhận ly rượu, mời và uống không hề nhăn mặt khó chịu như mọi khi. Khánh cảm thấy người mình nóng bừng bừng, nàng vẫn cố điềm tĩnh như không có gì, vì nàng biết hai người kia đang quan sát mình. Bảo Khánh dửng dưng như không, đưa tay kêu anh bồi rót thêm.

Rượu vào được ba tuần thì cánh cửa bật mở, lần này là mười cô gái mặc sườn xám, may bằng von trắng mỏng tanh, ôm sát khít các đường cong cơ thể, hoàn toàn không mặc nội y. Bảo Khánh và Linh tròn cả mắt, vì họ không nghĩ nơi này lại chịu chơi quá mức như vậy. Linh toan đứng lên mời các nàng ra ngoài, chẳng qua anh ngại cho Khánh.
-
Sao vậy? Em không thích? - Ông Sáu Minh nói.

- Chú Sáu, có phụ nữ mà, không tiện lắm. Mấy vụ này sau này thiếu gì dịp chú cháu mình đi riêng. - Linh cười gượng, nói nhỏ.

- Anh Linh và Chú Sáu không phải lo. Cháu không lạ mấy chuyện này đâu, cứ thoải mái đi. - Khánh ngã người ra sau ghế nói thật sành điệu.

Nàng cảm thấy khó chịu về việc mười cô gái gần như khỏa thân đứng cho hai người đàn ông này lựa chọn, dù gì nàng cũng là một phụ nữ. Nàng có nghe nói đến những hình thức ăn chơi như thế này, nhưng nghe và thấy cảm giác rất khác nhau. Nhưng vừa rồi khi nghe lời của Linh nói, nàng cảm thấy mình bị xúc phạm, nàng không phải là cô bé. Tại sao anh Linh, cũng giống Minh Trí, cứ xem mình như búp bê cần gìn giữ, rồi sau đó mình vừa quay lưng đã tìm người khác? Bảo Khánh bị cảm xúc của cơn giận khi sáng ảnh hưởng, nàng vô tình liên kết hai sự việc như một.

Lúc này hai cô gái cao ráo nổi bật nhất được ông Sáu Minh chỉ định, vào ngồi với ông. Linh thì ngồi đần ra đó, bồn chồn khó xử với Khánh. Anh thật sự hối hận mang nàng vào những nơi như thế này. Khi đến đây đầu tiên anh đã khá yên tâm, vì không khí của nơi này không hề giống những chốn sa đọa chỉ dành riêng cho đàn ông ở Sài Gòn.

- Ơ kìa, cậu Linh không kêu em nào vào phục vụ ah? - Ông Sáu nói, vẻ mặt cười.

- Dạ, thôi... chắc... - Linh định từ chối.

- Em, còn em nữa, vào ngồi với ảnh đi... - Giọng Khánh vang lên.

Linh giật mình quay lại, anh sững sờ vì hành động của Khánh nàng chọn đào cho mình. Hai cô gái mặc váy mỏng manh đi về phía anh, luồn chân vào khoảng trống giữa ghế và bàn, người cô cạ sát vào mặt anh, hương thơm thoảng qua mũi anh. Nhưng lúc này Linh không để ý gì hết, anh đang nhìn Bảo Khánh, anh không hiểu nàng đang làm gì, nàng khác hẳn hôm qua.

Anh bồi lại rót thêm rượu, lúc này rượu uống nhanh hơn hẳn vì có sự tham gia của bốn cô gái. Rượu qua 2 tuần nữa thì, Khánh đã bắt đầu ngà ngà. Ông Sáu không e ngại gì, ông dày vò ngực của hai cô gái, ông yêu cầu 2 cô ngồi lên hai đùi mình, đưa đủ bốn vú ra ngang trước mặt ông, ông ngậm lấy núm vú các cô qua làn vải mỏng, hai cô ôm lấy đầu ông, cười ngặt nghẽo. Anh Linh đỏ mặt, anh ngồi cứng đờ, dù hai cô gái bên cạnh có ưỡn ẹo, cạ ngực vào tay anh, anh cũng mặc. Anh đang nhìn Khánh, nàng rất bình thường, mặt không hề biểu hiện bất cứ nét gì liên quan đến hai chữ e ngại, ánh mắt nàng nhìn cử chỉ của ông Sáu Minh như tán thưởng.

Cảm thấy Linh đang nhìn mình, Khánh nhìn sang.

- Anh sao vậy? Anh không thích hai cô này ah? - Khánh hỏi, giọng nàng lạnh băng.

- Không, nhưng... - Linh lắc đầu cười khổ - Anh thấy em lạ quá, Khánh à!

- Em vẫn vậy thôi! Chắc do đó giờ sếp Linh chưa hiểu hết em thôi - Nàng cố tình nhắc lại chữ 'sếp' mà 2 ngày nay nàng đã không dùng.

- Ah, quên. Cô Khánh không ngồi với một em ah... - Ông Sáu nói xong, phá lên cười.

- "Em" thì em không thích, nhưng nếu có một hai "anh" thì cũng được. - Khánh nói trong vẻ mặt khó tin của hai người kia.

Nàng ngoắc anh bồi, nói nhỏ vào tai anh. Anh ta gật đầu như đã hiểu. Anh đi ra ngoài.

- Thú vị, thú vị thật.

Ông Sáu Minh nâng ly mời, mắt ông không ngừng đánh giá Bảo Khánh , cô gái này rất đẹp, cũng rất mạnh mẽ, khác hẳn hình dáng kiêu sa, mềm mại bên ngoài.

Năm phút sau, có hai anh to con, ngực nở, eo thon, mặt mày sáng sủa, chỉ mặc chiếc quần lót trắng đi vào. Khánh nhìn hai anh chàng này như đánh giá, thật ra nàng đã nhận ra đây là hai anh chàng bảo vệ trong nhóm bảo vệ của quán mà nàng đã gặp khi đi vào. Hai anh hơi ngượng, chắc không quen làm việc này, họ đi vào ngồi hai bên Khánh.

- Em ra ngoài anh nói chuyện chút.

Linh đứng bật dậy, đi thẳng qua nắm cánh tay Khánh dắt ra ngoài, không thể thương lượng.

Hai người đi ra ngoài phòng sau lưng là tiếng cười hô hố của ông Sáu Minh.

- Em làm cái gì vậy? - Giọng Linh đang cố kềm chế, run run.

- Anh sao thế? Em có bị làm sao đâu? - Khánh nói mà không nhìn anh.

- Nhưng hai thằng đó...

Khánh ngẩn đầu lên nhìn Linh.

- Hai anh chàng đó thì sao? Anh có đào, em có kép thôi - giọng nàng thách thức.

- Em.. Em.. - Linh bực bội

- Em về khách sạn ngay đi, Trung sẽ đưa em về.

- Anh ra lệnh cho em ah? OK sếp.

Khánh xoay người đi thẳng.

Linh nhìn theo lưng nàng, anh thoáng chần chừ, anh chạy theo. Anh nắm hai vai nàng xoay mạnh lại hướng mình, trước đôi mắt bất ngờ của Khánh, anh hôn nàng. Môi anh run run, mắt anh nhắm lại. Bảo Khánh không từ chối anh, nàng mở miệng ra, đón lấy lưỡi anh, hai tay nàng vòng qua cổ anh. Hai người hôn nhau say đắm, bất chấp ánh mắt ngạc nhiên của mọi người đi qua lại.

- Anh yêu em, Khánh à. - Linh nhìn thẳng vào mắt nàng.

Bảo Khánh thở dài, đây là kết quả nàng không bao giờ mong muốn. Nàng không muốn một người đàn ông khác yêu mình, ngoại trừ chồng nàng - Minh Trí . Anh Linh là một người tốt, một người đàn ông hoàn hảo, nhưng nàng là một người phụ nữ có chồng, vẫn rất yêu chồng, đối với nàng, Linh chỉ có thể là bạn, bạn thân hoặc bạn tình. Nàng phải làm sao, nàng không muốn có lỗi với Minh Trí, không muốn phản bội anh. Mắt nàng nhìn anh, trong khoảng khắc đó nàng quyết định bóp chết tình yêu mong manh của Linh vừa chớm nở.

- Anh sao vậy? Nói như thật vậy. Anh làm em yêu anh thật đó.

Tay Khánh đặt lên ngực Linh, vuốt ve nhẹ, mắt nàng nhìn anh.

- Em... Anh thật lòng đó Khánh.

Anh bất ngờ, anh bối rối.

- Hi Hi... Tối nay muốn chui vào giường em à? Tối nay em chờ anh đó.

Bảo Khánh nói, nàng áp thẳng bộ ngực lên người Linh, mắt nàng nhìn anh mơ màng.

- Thôi em vào hát đây!
Nàng nhón mũi chân, hôn nhẹ vào khóe miệng Linh.

Linh đứng đó bần thần, tay chạm nhẹ lên miệng nơi môi Bảo Khánh vừa chạm vào, anh có thể ngửi được mùi son môi của nàng. Anh không thể tin vào tai mình, những điều Khánh nói, sao lại như thế nhỉ.

Anh quá chán những cô bạn gái người mẫu, diễn viên thực dụng, vật chất, từ lúc làm việc với Bảo Khánh từ lần đầu anh đã rất ấn tượng với tính chuyên nghiệp, sự khéo léo và hiền diệu của nàng. Dù nàng là người đã có gia đình nhưng anh luôn cho rằng mình có trách nhiệm phải bảo bọc, che chở cho nàng, ít ra cho đến hết chuyến công tác. Và buổi chiều hôm đó, nhìn nàng bị cảm lạnh, sốt lì bì, anh luôn tự dằn vặt mình, anh đã không làm tốt nhiệm vụ của mình. Nhìn Khánh ngủ, nàng thật đẹp, đẹp như một thiên thần ngủ quên trong vườn địa đàng. Linh yêu nàng tự lúc nào không hay, cho đến khi nhìn nàng thay đổi hôm nay, lòng anh nhói đau, anh chợt hiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro