Chương 16: Mặt cười

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái độ nhiệt tình của Điền Chính Quốc làm Trịnh Ân Phi có chút ngại ngùng, cô đoán rằng lý do có thể vì cô đã đi cùng anh tới tiệc rượu. Trước đây cô không biết gì về Điền Chính Quốc, nhưng từ những người bạn này cô cũng có thể hiểu được chút ít rằng Điền Chính Quốc sẽ không phải là người tốt một cách vô cớ.

Nếu là vài ngày trước, cô có thể còn tự mình đa tình mà cho rằng Điền Chính Quốc có ý với mình, nhưng người ta đã nói như vậy, trong mắt người ta, cô chỉ là một đàn em.

Đi thuê nhà cũng có rất nhiều chuyện phiền phức, thuê của bạn bè cũng yên tâm hơn, một cô gái như cô ở ngoài một mình dù sao cũng phải lo lắng nhiều thứ.

Điền Chính Quốc thấy Trịnh Ân Phi không từ chối thẳng thừng, cũng biết chuyện này còn có hy vọng, anh nhướng lông mày.

"Đại ca, anh nói căn hộ 80 mét vuông kia à?" Kim Hữu Khiêm có chút ngạc nhiên: "Căn phòng này anh bỏ không đã hơn một năm rồi, không biết mạng nhện đã giăng đầy chưa?" Là thư ký của Điền Chính Quốc, ánh mắt và khả năng phản ứng của anh không phải tệ.

Điền Chính Quốc tán thưởng nâng mắt nhìn Kim Hữu Khiêm: "Quá bận rộn nên không nhớ tới."

"Ân Phi, phòng đã có sẵn rồi, em đừng tìm ở ngoài nữa, hiện giờ thuê nhà đôi khi rất nhiều phiền phức, hơn nữa căn nhà này cũng gần chỗ Chính Quốc, nếu em đi mua gạo gặp thang máy hỏng, em còn có thể gọi cậu ta tới xách giúp em, có chuyện gì có người ở gần cũng tiện." Thôi Du Nhã cầm một tách trà, chậm rãi nói: "Dù sao mọi người đều là chỗ quen biết, quá khách sáo là không được."

Vốn tưởng rằng Điền Chính Quốc đã theo đuổi được người ta rồi, xem ra cậu ta còn bị vây ở vị trí không chắc chắn, nhìn Jungkook diễn trò thật là khó khăn.

Lời Thôi Du Nhã nói rất có lý, Trịnh Ân Phi cười gật đầu: "Vậy cảm ơn anh Điền, khoảng cuối tuần em sẽ chuyễn tới, lúc đó có tiện cho anh không?"

"Không có gì không tiện cả, khi nào em chuyển tới đều được, đến lúc đó gọi điện cho anh, anh lái xe tới đón em." Điền Chính Quốc lại bồi thêm một câu: "Đồ điện gia dụng cơ bản trong nhà đều đủ cả, em chỉ cần chuyển đến ở là được."

Kim Hữu Khiêm ở bên cạnh nghĩ thầm, căn phòng kia từ khi sửa sang xong chưa từng mua đồ điện gia dụng, từ khi nào đã trở nên đầy đủ vậy? Đại ca, em vẫn nghĩ khi anh theo đuổi con gái nhà người ta sẽ không nịnh nọt như chúng em, em thật sự không đoán sai, anh thật sự không nịnh nọt như chúng em, mà so với chúng em còn chân chó hơn.

Bây giờ đã như thế này, đến lúc kết hôn rồi không biết sẽ bị vợ quản thành thế nào nữa?

Buổi chiều, tất cả mọi người đứng dậy tạm biệt, Kim Hữu Khiêm cầm chìa khóa xe ra khỏi nhà, lấy lý do Trịnh Ân Phi không có xe mà đưa cô về, chỉ chừa lại một mình Kim Hữu Khiêm không có xe đứng bên ngoài khu biệt thự vắng vẻ làm tượng đá.

Cái thời buổi trọng sắc khinh bạn này!

Khi xuống xe, Trịnh Ân Phi rất chân thành nói lời cảm ơn Điền Chính Quốc, cô đóng cửa xe lại, nhìn người đàn ông tuấn tú ngồi ở vị trí lái, đột nhiên nghĩ, làm bạn với một người đàn ông ưu tú như vậy thật là một chuyện may mắn.

"Tạm biệt." Điền Chính Quốc từ sau cửa sổ vươn ra, cười với Trịnh Ân Phi, khởi động xe rời đi, chiếc xe màu đen phản xạ ra ánh sáng chói mắt dưới anh mặt trời.

Trịnh Ân Phi bị ánh sáng chợt lóe lên làm nhức mắt, đưa tay lên che, cảm khái nói: "Đây là thanh niên tài tuấn nha." Nhưng suy nghĩ tươi đẹp trong lòng này cũng nhanh chóng bị sứt vào một góc, người đàn ông này dù có ưu tú, có săn sóc hơn nữa cũng không hợp với mình.

Trịnh Ân Phi cô coi tìm một bạn trai thật thà, chất phác, ngay thẳng là điều mục vô cùng quan trọng.

Trở lại nhà Trịnh Duệ Lân, cô nàng còn chưa về, có lẽ tối nay sẽ không về, ông bà Trịnh chỉ có một người, yêu thương không gì sánh được.

Mở máy tính lên, cô đăng lên blog của mình hình ảnh của ớt xanh trứng muối và canh cá cay chụp trong phòng bếp nhà Điền Chính Quốc.

Ngón tay rất nhanh gõ một dòng chữ: "Đã lâu không làm ớt xanh trứng muối, hôm nay làm một lần, tay nghề còn chưa thụt lùi. Canh cá cay do một chàng trai cao ráo rất đẹp trai, cái gì cũng tốt làm, đáng tiếc người này không phải người phù hợp với tôi, đáng tiếc, đáng tiếc."

Đăng xong, rất nhanh đã có người bình luận, người thì bảo cô đổ đi, người thì bảo cô giới thiệu, Trịnh Ân Phi vừa xem vừa gõ chữ.

"Món ớt xanh trứng muối và canh cá cay này sao lại giống món buổi trưa nhà Chính Quốc như vậy?" Thôi Du Nhã ôm notebook ngồi dựa lưng trên giường, kéo kéo tay áo ngủ của Phác Chí Mẫn: "Anh xem, có giống không?"

Phác Chí Mẫn liếc hình ảnh phóng to trên màn hình: " Không phải là giống, mà chính là một, ngay cả hoa văn trang trí cũng giống nhau, vì vậy chính là cùng một món."

"Ân Phi chính là Ngân Hà?!" Bàn tay Thôi Du Nhã hơi run run, nắm lấy tay Phác Chí Mẫn nói: "Cả bộ sách cần kí tên của em có cách lấy được rồi, khó trách em nhìn thấy Ân Phi thuận mắt như thế, thì ra cố ấy chính là tác giả em thích."

Phác Chí Mẫn cũng hơi run lên, anh bị Thôi Du Nhã ép đọc rất nhiều tiểu thuyết của tác giả tên Ngân Hà này, những người phụ nữ trong tiểu thuyết của Ngân Hà này ngôn từ đều rất sắc bén, hơn nữa quá cá tính, khiến cho anh là đàn ông mà đôi khi cảm thấy nếu anh gặp phải nữ chính trong tiểu thuyết này, không chết cũng sẽ mất nửa cái mạng.

Hình tượng của Trịnh Ân Phi trong cảm nhận của Phác Chí Mẫn nhất thời thăng cấp từ một cô gái thông minh lên một người phụ nữ đáng sợ, phụ nữa không đáng sợ, đáng sợ là phụ nữ có tư tưởng, có năng lực, lại có cá tính. Đồng thời, anh cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ Điền Chính Quốc.

Thích một cô gái như vậy, thật dũng cảm.

Mà lúc này, Điền Chính Quốc cũng đang nhìn hai bức ảnh đó vừa vui vừa buồn, vui vì Trịnh Ân Phi khen mình là bạn trai tốt, buồn vì Trịnh Ân Phi nói mình không hợp với cô, Anh không nhịn được mà phản hồi lại vài câu.

[Chờ Nhạc: nếu là người đàn ông tốt, vì sao không suy nghĩ kỹ càng, đừng để người phụ nữ khác được hưởng lợi.]

Qua vài phút, Điền Chính Quốc được đối phương đáp lại.

[Chính bởi vì anh ấy là người đàn ông tốt, có tiền lại đẹp trai, phụ nữ thích anh ta nhiều lắm, áp lực của tôi rất lớn, lại chỉ có diện mạo của người qua đường A, tôi không đành lòng hủy hoại một anh chàng tốt như vậy nha.]

Viện cớ, toàn là viện cớ, Điền Chính Quốc sờ sờ mặt, lẽ nào... anh thật sự phải đi phẩu thuật thẩm mỹ?

Viết xong một chương mới, đăng lên trên mạng, đúng lúc di động vang lên, là tin nhắn, người gủi tin là Điền chính Quốc.

"Ăn cơm tối chưa, nghỉ ngơi sớm một chút sáng mai anh sẽ tới đón em đi làm. ^_^"

Trịnh Ân Phi nhìn hình mặt cười ở cuối cùng, tay run lên, rất nhanh đã nhắn lại: "Anh Điền, anh... điện thoại của chị bị trộm?"

"Không có, sao vậy?"

Trịnh Ân Phi nhất thời có chút 囧rz, trả lời: "Không có gì, chỉ là sự thật không ngờ anh cũng biết đánh biểu tượng biểu cảm."

"Ừ, mấy hôm trước anh phát hiện hai dấu chấm câu ghép lại có thể đánh ra một mặt cười, rất thú vị ^_^"

Trịnh Ân Phi cảm thấy hình tượng to lớn về người thanh niên tài tuấn trong cảm nhận của cô ầm ầm sụp đổ, cô nhìn hình mặt cười đáng yêu kia, cơ mặt không nhịn được mà giật giật.

"Đúng vậy, rất thú vị." Trịnh Ân Phi 囧囧 nghĩ lại, quả nhiên, cái gì mà nhân vật phong vân, cái gì mà thanh niên kiệt xuất, đều tan vỡ, tan vỡ rồi!

"Sáng mai mấy giờ em đi làm?"

"Tám giờ rưỡi."

"Được, lúc đó anh tới đón em, nhớ phải ăn cơm tối. ^_^"

Điện thoại dần dần yên tĩnh lại, Trịnh Ân Phi nhìn hình mặt cười trên tin nhắn cuối cùng, đột nhiên cười ra tiếng, đàn anh họ Điền này, thật sự rất đáng yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro