Chương 4: Bạn học Trịnh rất bình tĩnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong thời khắc mọi vật đều tĩnh lặng này, Trịnh Ân Phi chết lặng nhìn người đàn ông đang cầm cổ tay mình, người này có vẻ cao hơn một mét tám, cơ thể rắn chắc, ngũ quan cân đối, mặt mày tuấn tú, đáng tiếc ánh mắt này nhìn thế nào cũng có cảm giác đào hoa, đồ tây trên người theo thẩm mỹ của cô là rất vừa người, hơn nữa giá trị nhất định không nhỏ, ít nhất cũng không phải loại một trăm ngàn won ba bộ bán ngoài vỉa hè. Đây là một người đàn ông có tài có diện mạo, sau khi suy nghĩ ba giây, vẻ mặt Trịnh Ân Phi bình tĩnh chọc chọc móng vuốt bị tình nghi là đang ăn đậu hũ của mình, vội vàng ho một tiếng: "Anh là..."

"Anh Điền!" Phác Thái Anh ngạc nhiên nhìn Điền Chính Quốc đang đứng bên cạnh Trịnh Ân Phi, lại nhìn vẻ ngây ra của mọi người xung quanh, Trịnh Ân Phi qua lại với anh Điền từ khi nào? Không đúng, thẩm mỹ của anh Jeon từ khi nào lại rớt thảm hại như thế? Để ý Trịnh Ân Phi thì không nói làm gì, nhưng sao lại có thể dùng cách thức cũ rích như thế để lên sàn?

Phác Thái Anh tiện tay cầm lấy một quả quýt ở bên cạnh, bình tĩnh bóc vỏ, thế giới này biến hoá quá nhanh, cô đã già rồi.

Khi Quyền Thuận Vinh nhìn thấy Điền Chính Quốc cầm tay Trịnh Ân Phi, sắc mặt chuyển biến, hắn biết Điền Chính Quốc, khi hắn mới vào trường, Điền Chính Quốc chính là chủ tịch hội sinh viên của trường, khi đó, Điền Chính Quốc đã là một nhân vật phong vân, sau này, khi Jungkook đã tốt nghiệp, hắn trở thành chủ tịch hội sinh viên, nhưng vẫn có không ít người nhắc đến Điền Chính Quốc.

Đối với nam sinh mà nói, Điền Chính Quốc chính là đối tượng để bọn họ vừa hâm mộ vừa đố kị, nhưng trong lòng, Quyền Thuận Vinh không thích Điền Chính Quốc, bất cứ ai đã quen ở trên mọi người cuối cùng lại bị so sánh với người khác, điều này làm cho người ta không vui nổi.

Tuy Trịnh Ân Phi không nói gì, nhưng mọi người ở đây không còn dùng ánh mắt thương hại nhìn cô nữa, mà là đủ loại ao ước, ghen tị.

"Anh Điền, không ngờ lại gặp anh ở chỗ này." Quyền Thuận Vinh đứng lên, khoé miệng luôn mỉm cười, vươn tay: "Đã lâu không gặp, anh Điền vẫn phong độ như trước."

Điền Chính Quốc lễ độ bắt tay với Quyền Thuận Vinh, rồi lại lễ độ hỏi: "Cậu là?"

Nụ cười trên mặt Quyền Thuận Vinh cứng đờ, hắn vào đại học A được hai tháng đã trở thành một trong những nhân vật nổi tiếng, không ngờ tới lúc này Điền Chính Quốc lại hỏi trực tiếp như thế, khiến cho hắn khó xử: "Anh Điền nay đã là tinh anh trong giới doanh nhân, không nhận ra tôi cũng là chuyện thường, cho phép tôi tự giới thiệu, tôi là đàn em học dưới anh hai khoá, tên Quyền Thuận Vinh."

"A, thì ra cậu chính là đàn em Quyền đó." Điền Chính Quốc buông tay Quyền Thuận Vinh ra, lập tức cuối đầu nhìn về phía Trịnh Ân Phi: "Muốn uống gì không, anh đi lấy cho em."

Phác Thái Anh nhét một quả quýt vào miệng, không nhịn được cảm thán, Quyền Thuận Vinh này đúng trong bọn họ coi như có thể là nhân tài, nhưng đứng trước mặt anh Điền, chỉ có thể thảm bại thảm hại, nhìn sắc mặt xấu xí của Thấu Kì Sa Hạ, Phác Thái Anh cười nhạt, thật là một ả đàn bà ngu xuẩn, tạo thể diện của mình bằng đàn ông, không biết vừa mới náo loạn đa mất hết mặt mũi. Trận đấu này, cả Thấu Kì Sa Hạ và Quyền Thuận Vinh đều thua đến nhục nhã. Cô lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Trịnh Ân Phi, thở dài lắc đầu, cô vĩnh viễn không thể trông cậy vào khả năng đối phó với đàn ông của Trịnh Ân Phi, cho dù người đúng bên cạnh Trịnh Ân Phi lúc này là anh Điền, vẻ mặt Trịnh Ân Phi cũng sẽ thật bình tĩnh, nói chính xác phải là vẻ mặt chết lặng.

Thật là một cô gái có phúc mà không biết hưởng, Phác Thái Anh oán hận ăn một múi quýt.

Trịnh Ân Phi không hiểu tại sao nhân vật phong vân của trường này đột nhiên giúp mình, nhưng cô không phải là người không có thức thời, cho dù lúc này không biết mục đích của đối phương, cô cũng sẽ không làm người giúp mình khó xử, cô cười cười với Điền Chính Quốc: "Tôi không khát, cảm ơn." Nói xong, cô cầm lấy túi xách trên sofa: "Mọi người nói chuyện đi, tôi vào nhà vệ sinh một chút."

Điền Chính Quốc nhìn bóng lưng Trịnh Ân Phi, để hai tay vào trong túi quần, ngồi xuống một bên của chiếc sofa đôi, rất nhanh đã có bạn học tới chào hỏi, trò chuyện với nhau rất vui vẻ.

"Thì ra Trịnh Ân Phi quen biết anh Điền nha." Thấu Kì Sa Hạ nửa cười nửa không nhìn Điền Chính Quốc đang bị bạn học vây quanh, trong mắt có chút lo lắng, Trịnh Ân Phi luôn luôn như vậy, bất cứ khi cô cho rằng mình đã thắng, cô ta lại đá mình một cú thật đau.

Trịnh Ân Phi, Trịnh Ân Phi! Thấu Kì Sa Hạ oán hận trong lòng, đứng lên, ra khỏi phòng, đi về phía nhà vệ sinh ở bên cạnh.

Bước vào cửa nhà vệ sinh, Trịnh Ân Phi mới chính thức thở dài một hơi, cô nhìn chính minh trong gương, bề ngoài tuy không quá tệ nhưng cũng không khuynh quốc khuynh thành, nếu nói Điền Chính Quốc kia vừa gặp mình đã yêu, trong lòng thương tiếc nên mới giải cứu mình khỏi cảnh khốn cùng, chi bằng bảo cô tin ngay lúc này ra cửa, mua một tấm vé số là có thể trúng năm trăm ngàn won.

Mở túi xách, lấy điện thoại định gọi cho Trịnh Duệ Lân, lại thấy Thấu Kì Sa Hạ đi vào, trong không gian nhỏ này, Trịnh Ân Phi mặc kệ Thấu Kì Sa hạ, xoay người định đi ra.

"Trịnh Ân Phi, chẳng trách cô vui vẻ đá Quyền Thuận Vinh như vậy, thì ra đã câu được Điền Chính Quốc, thật ra cô rất có thủ đoạn." Thấu Kì Sa Hạ quay về phía gương, vừa trang điểm vừa nói một cách khinh thường: "Cô luôn như thế này, ra vẻ là một người phụ nữ mạnh mẽ, bên trong thật ra chẳng khác gì những ả đàn bà khác."

Trịnh Ân Phi dừng bước, buồn cười nhìn Thấu Kì Sa Hạ, khoanh trước ngực nói: "Thấu Kì Sa Hạ, nếu cô vừa ý Quyền Thuận Vinh, vậy chú ý cái miệng của cô nhiều chút, cô làm trò này trước mặt Quyền Thuận Vinh, không sợ anh ta không thích cô sao?"

"Hừ." Thấu Kì Sa Hạ bỏ son môi vào túi xách, chỉnh lại tóc: "Đàn ông thôi, ngoài mặt đều nói thích phụ nữ thanh cao, thật ra trong lòng ai chẳng muốn nhìn phụ nữ tranh giành vì anh ta, phụ nữ càng tranh giành vì anh ta, trong lòng anh càng vui vẻ. Vì sao Quyền Thuận Vinh ngoại tình, không phải vì cô quá lý trí sao, đàn ông kiểu này, phần lớn ra vẻ tôn trọng phụ nữ, trong lòng lại hy vọng phụ nữ tranh giành tình cảm vì anh ta, thật có sĩ diện."

Trịnh Ân Phi nhìn Thấu Kì Sa Hạ không nói gì, cô thật không ngờ Sana sẽ nói ra những lời này, nhưng nhìn từ một góc nào đó, những lời Thấu Kì Sa Hạ nói không phảu hoàn toàn đều vô lý, tuy đối phương đang làm thấp đi giá trị bản thân. Nhưng trên thế giới này, quả thật có những người đàn ông thích nhìn phụ nữ tranh giành tình cảm vì họ, như vậy mới có thể chứng minh sức hút của anh ta.

Thấu Kì Sa Hạ thấy Trịnh Ân Phi không nói gì, giễu cợt cười một tiếng: "Thế nào, cô cũng hiểu là mình thua rồi?"

Trịnh Ân Phi trừng mắt nhìn: "Vì sao tôi phải đi tranh cướp với cô vì một gã đàn ông như thế?"

Nụ cười trên mặt Thấu Kì Sa Hạ cứng đờ.

"Tôi rất có nhiều việc muốn làm, vì sao phải vì một gã đàn ông không đáng giá, vô duyên vô cớ mất mặt mũi của mình." Trịnh Ân Phi cười cười: "Tôi nên cảm ơn cô, ít nhất không để tôi kết hôn với Quyền Thuận Vinh sau mới biết anh ta là hạng người gì, cô từ từ trang điểm, tôi ra trước."

Thấu Kì Sa Hạ đi ra theo, nhưng thấy Điền Chính Quốc đứng cách đó không xa, giống như nhìn thấy Trịnh Ân Phi đi ra khỏi nhà vệ sinh, lập tức bước tới nói thấp giọng gì đó với cô, cô đứng ở của toilet, sắc mặt biến đổi vài lần. Khi cô đang chuẩn bị đi, lại thấy Quyền Thuận Vinh cũng đi ra.

Trịnh Ân Phi nhìn thấy Điền Chính Quốc chỉ cảm thấy đau đầu, khi nhìn Quyền Thuận Vinh lại bắt đầu cảm thấy đau dạ dày, cô gật đầu với hai người, tuy hiện giờ cô đã chia tay với Quyền Thuận Vinh, nhưng tại hoàn cảnh này cũng phải duy trì hữu nghị.

Điền Chính Quốc nhìn thấy Quyền Thuận Vinh đi ra liền bước một bước đứng bên cạnh Trịnh Ân Phi, vừa khéo lại đứng ở bên trái Trịnh Ân Phi, rất có cảm giác bảo vệ. Chỉ là cử động này khiến cho Quyền Thuận Vinh phải dừng bước.

"Ân Phi." Quyền Thuận Vinh nhìn Điền Chính Quốc một cái: "Chúng ta nói chuyện riêng đi."

Nụ cười của Trịnh Ân Phi khi nghe đến lời này của Quyền Thuận Vinh đã không duy trì được nữa: "Tôi không biết giữa hai chúng ta còn gì để nói nữa, Quyền Thuận Vinh, bạn gái anh ngay ở phía sau tôi, có gì anh nói với cô ta."

Quyền Thuận Vinh liếc nhìn Thấu Kì Sa Hạ đứng cách đó vài bước, thu lại tầm mắt, tự giễu nói: "Em luôn như thế, lý trí đến mức làm cho người ta tự động rút lui, rốt cuộc một người thế nào mới có thể khiến em bằng lòng thay đổi chính mình."

Trịnh Ân Phi nghe vậy không khỏi cảm thấy buồn cười, ngày đó, khi Quyền Thuận Vinh theo đuổi cô đã nói rất thích tính kiên cường của cô, rất thích sự lý trí của cô, hôm nay, khi tình cảm hai người có vấn đề, anh ta quay lưng nhìn người phụ nữ khác, lý do lại giống như năm đó, bởi vì cô quá lý trí?

"Một người thật sự tốt với cô ấy sẽ không nỡ để cô ấy thay đổi bản thân." Điền Chính Quốc  không hề cảm thấy đứng ở đây nghe hai người nói chuyện là sai, cũng không hề cảm thấy xấu hổ khi cắt ngang hai người: "Cả ngày chỉ muốn người khác thay đổi vì mình, đó là ích kỷ, không phải là yêu."

Trịnh Ân Phi híp mắt giống như đang đánh giá Điền Chính Quốc cẩn thận, bề ngoài người này rất bảnh bao, vì sao phải nhúng tay vào chuyenj người khác, cô cảm thấy vô cùng bất mãn khi Điền Chính Quốc nói tranh lời mình định nói: "Này, tốt xấu gì anh cũng phải để tôi nói một câu chứ."

Điền Chính Quốc nghe vậy cúi đâu cười cười với Trịnh Ân Phi, cười như trăm hoa đua nở, vẻ mặt đầy sắc xuân.

Trịnh Ân Phi không nhìn gương mặt đủ khiến hàng ngàn phụ nữ động lòng kia, liếc mắt về phía Hoshi, vô cùng bình tĩnh, vô cùng lý trí mở miệng nói: "Xin lỗi, Quyền Thuận Vinh, tôi nghĩ có một việc anh chưa rõ ràng, tại thời điểm anh ôm người phụ nữ khác, chúng ta đã chia tay rồi, tính cách tôi thế nào, không cần anb đánh giá. Trịnh Ân Phi tôi dựa trời, dựa đất, dựa vào chính mình, nhưng chưa từng có một ngày nghĩ rằng cần có anh mới có thể sống sót, tôi thấy anh suy nghĩ qua nhiều rồi." Nói xong, cô không nhìn vẻ mặt tái mét của Quyền Thuận Vinh, lộp cộp giẫm giày cao gót, ung dung bỏ đi.

Điền Chính Quốc chờ Trịnh Ân Phi đi xa mới không chút cảm xúc liếc nhìn Quyền Thuận Vinh, nhấc chân đuổi theo.

"Thuận Vinh, chúng ta cùng vào đi, buổi liên hoan sắp bắt đầu rồi." Thấu Kì Sa Hạ cười tươi đẹp ôm lấy cánh tay Quyền Thuận Vinh: "Vừa rồi em còn đặc biệt bảo mấy đứa bạn học gọi mấy món anh thích ăn, để anh nếm thử món ăn ở đây thế nào, nếu ngon, sau này chúng ta sẽ trở lại."

Quyền Thuận Vinh liếc nhìn Thấu Kì Sa Hạ, không nói gì, chỉ xoay người đi vào phòng. Hắn cũng lười nói cho Sân, chỗ này chẳng phải chỗ ngon làn gì.  Nếu là Trịnh Ân phi tuyệt đối sẽ nói như vậy, nghĩ đến Trịnh Ân Phi, sắc mặt hắn khó nhìn.

Thấu Kì Sa Hạ giống như không nhìn thấy vẻ mặt của Quyền Thuận Vinh, vẫn dựa đầu lên vai hắn, chỉ là, bàn tay cầm túi xách nắm chặt lại.

Khi sắp bước vào phòng, Trịnh Ân Phi thấp giọng nói lời cảm ơn với Điền Chính Quốc: "Anh Điền, cảm ơn anh đã giải vây."

Điền Chính Quốc cười ấm áp: "Không cần, em là đàn em của anh, đây là chuyện nên làm."

Trịnh Ân Phi yên lặng đẩy cưa phòng, nhìn mười mấy người cả trai lẫn gái ăn mặc chỉnh tề trong phòng, quay đầu nhìn Quyền Thuận Vinh và Thấu Kì Sa Hạ phía sau, lẽ nào trong mắt đàn anh Điền, những người này là củ cải?

Trong giờ khắc này, Trịnh Ân Phi có một loại ảo giác đặc biệt vô nghĩa, cô cảm thấy áp lực tăng gấp nhiều lần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro