Theo anh về nhà!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khách kiếm Thiên Y không ai khác ngoài......Thiên Long. Cô nhăn mặt, quay sang trốn sau lưng Thảo Nhi.

"Thái độ gì vậy hả?". Cả hai cùng đồng thanh, nhíu mày nhìn cô.

Rồi không đợi Thiên Y trả lời, Thiên Long bước tới kéo mạnh tay cô đi phăm phăm về hướng cái xe. Thiên Y giãy nãy, túm tay con bạn ghị lại, khóc òa như trẻ bị giành kẹo.

Thiên Long chán nản hết nhìn Thiên Y, rồi lại nhìn sang Thảo Nhi. Anh buông tay cô ra, bực tức không biết làm gì, hết vò đầu rồi lại gãi tai, nhăn mặt nói như dỗi.

"Thiên Y làm riết nhìn anh như là ông kẹ vậy. Bộ em ghét ở chung với anh thế à?"

Thấy Thiên Long mặt mày bí xị vậy Thiên Y cũng thấy có lỗi. Mà cô cũng chẳng hiểu nổi mình, cô không ghét ở chung với anh, cũng chẳng sợ sang nhà anh ở, từ nhỏ đến giờ cô cũng ở miết bên ấy đấy thôi, thế rốt cuộc thì cô sợ gì ở anh nhỉ?

"Em không thích qua nhà anh thì anh dọn sang nhà em ở, thế có được chưa?". Thiên Long hết cách, mắt ngước nhìn cô, chớp chớp tỏ đáng yêu năn nỉ.

Cái tên đáng ghét này có biết suy nghĩ không vậy? Cô sang nhà anh ở hay anh dọn sang ở với cô thì có khác quái gì đâu chứ? Rõ tên dở hơi.

Thiên Y quay sang ôm tay Thảo Nhi cứng ngắt, trừng mắt nhìn Thiên Long thách thức.

"Tui ứ theo anh về, tui ở đây với Thảo Nhi hết 1 tuần luôn".

"CÁI GÌ?".

Sét đánh ngang tai, như không tin vào điều mình mới nghe, Thảo Nhi hỏi lại, "1 tuần??? Rồi tao lấy gì nuôi mày hả con kia, về ngay cho tao".

"Hix hix tao bạn mày mà Nhi". Thiên Y thút thít, giương đôi mắt cún con ươn ướt nhìn nhỏ, ảo giác tí dám Thảo Nhi thấy luôn cả cái tai nhỏ nhỏ cũng không chừng.

Thiên Long thở dài thườn thượt, lấy trong túi ra một lá thư, đưa cho Thiên Y xem. Cô mở thư ra xem, đọc xong mém tí ngất xỉu, là "thánh chỉ" của mẫu thân đại nhân.

''Gửi Thiên Y yêu quí của mẹ! Mẹ và bố con cùng hai vợ chồng cô Tâm đi du lịch nghỉ ngơi một chuyến, để con ở nhà một mình mẹ không yên tâm nên nhờ Long chăm sóc con. Đồ đạc của con mẹ đã chuyển hết sang nhà bên ấy rồi, ngoan ngoãn mà theo anh Long về nhà. Khoảng 1 tuần mẹ sẽ về, nếu ngoan thì sẽ có quà, còn nghịch thì con biết là có gì chờ con rồi đấy. Mẹ chỉ thương bé ngoan thôi, con hiểu mẹ mà phải không? Yêu con nhiều''

Thiên Y vẫn đứng đó, ngơ ngơ như đang du hành vũ trụ. Này giống như mami bán con cho anh ta vậy. Mà cô thì không được cãi lại, dù cưng cô cỡ nào thì lúc mami cô giận lên vẫn vô cùng đáng sợ, mami từng bảo ''ngoan thì muốn gì mẹ cũng cho, còn hư thì sang mà ở với má Tâm, mẹ chẳng cần bé hư''.

"Oa oa mày ơi mami bán tao cho cái tên mê kẹo, tao ghét hắn, tao không chịu đâu". Thiên Y ôm Thảo Nhi òa khóc tức tưởi.

"Nói bậy không! Mama mày đâu phải vỡ nợ hay gì mà phải bán mày cho anh Long chứ". Thảo Nhi cốc đầu cô một cái cho cô tỉnh ra.

Thiên Long đứng nhìn hai cô bé mà chỉ biết thở dài. "Thánh chỉ" đã ban mà Thiên Y cứ đứng đó khóc lóc níu kéo Thảo Nhi, cứ làm như anh bắt cô về ăn thịt không bằng.

Đã vậy còn bảo gì cơ, "tên mê kẹo" á? Anh đâu mê kẹo, anh chỉ "hơi" thích kẹo "tí xíu" thôi chứ bộ.

Thiên Long tức quá chừng, cục tức cứ nghẹn ứ cổ họng nuốt mãi không trôi. Anh bỏ hẳn một buổi gặp đối tác để về sớm đến trường đón Thiên Y, thế mà vừa gặp lại bị cô cho ăn ngay một "trái bơ" to đùng, chẳng thèm nghe anh nói câu nào.

Anh lại phải chạy theo cô về nhà, nói quá chừng mà chẳng câu nào cô nghe lọt tai, đã thế còn hăm dọa "cho anh khỏi thấy ngày mai" hỏi xem có tức không?

Mới đây thôi anh phải ngồi chờ trước cửa nhà Thảo Nhi cả tiếng đồng hồ đợi 2 cô bé tám chuyện. Thế mà vừa thấy anh đã muốn tránh mặt, riết cứ như anh bị bệnh truyền nhiễm không bằng.

Nguyên một buổi chiều anh bị cô xoay như chong chóng vậy, hết đến trường, rồi chạy về nhà, rồi lại chạy sang nhà Thảo Nhi. Cứ chạy theo cô nhóc này thì có mà mệt đứt hơi, còn phức tạp hơn đi bàn chuyện làm ăn với đối tác.

Trách Thiên Y, Thiên Long lại quay sang trách bản thân mình, ai bảo anh cứ chiều chuộng cô riết rồi lại đâm ra hư, haiz khổ quá cơ.

Nói nhẹ nhàng không nghe, lấy mami ra hù cũng chẳng thèm sợ, thôi thì đành dùng biện pháp cưỡng chế vậy.

Thiên Long bước tới bế thốc Thiên Y lên, mặc cho cô giãy nãy, la oai oái hay đạp lung tung.

"Nói với em hoài mỏi miệng quá, giờ ngoan ngoan theo anh về hay muốn vừa khóc vừa đi bộ sang nhà anh hử?". Thiên Long nhại lại câu nói ban chiều của cô.

"Rồi thì về, thả em xuống, em tự biết đi".

Thiên Long thả Thiên Y xuống, cô nhìn anh hứ một tiếng dài cả cây số, đi thẳng ra xe, không quên "tặng" anh một cú đạp vào chân đau điếng.

Thiên Long ôm chân xoa xoa, cô nhỏ này thiệt khiến anh dở khóc dở cười mà.

Biết làm sao được, Thiên Long chỉ yêu mình cô bé ngốc đó thôi, số trời đã định vậy rồi.

"Xin lỗi anh nha, con bạn em nó bạo lực thế đấy, sau này anh phải chịu khổ nhiều rồi". Thảo Nhi nói, vẻ cảm thông lắm lắm.

"Khổ 17 năm rồi, khổ thêm tí thì nhằm nhò gì". Thiên Long mỉm cười hiền lành, đôi mắt ánh lên niềm yêu thương.

"Thế anh có đi không? Tui đổi ý bây giờ". Giọng Thiên Y bực tức vọng vào.

Thiên Long mỉm cười chào tạm biệt Thảo Nhi.

Nhìn ra xe thấy cô bé ngốc ấy đang phụng phịu giận dỗi, nhưng không còn cự tuyệt cùng anh về nhà, trong lòng anh dâng trào một cảm xúc hạnh phúc khó tả.

Chàng trai trẻ miệng ngậm kẹo, nụ cười luôn túc trực trên môi, ánh mắt lúc nhìn cô người yêu bé nhỏ luôn là ngập tràn sự dịu dàng.

Hạnh phúc đôi lúc chỉ đơn giản là được nhìn thấy người mình thương yêu luôn bên cạnh mình.

Thảo Nhi đứng thật lâu ngoài cửa, nhìn theo bóng chiếc xe khuất dần, chẳng hiểu sao lại mỉm cười, lòng nhủ thầm "Đến bao giờ mới có người yêu mình như anh Thiên Long yêu Thiên Y nhỡ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro