6/ Ôn Nhu Đích Tạp Hóa Điếm Lão Bản (温柔的杂货店老板)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Pairing: Hổ lão bản × A Quý

Chính văn

A Quý là thỏ con thiên nhiên ngốc có tiếng trong khu rừng này, trên lớp lông trắng như tuyết còn điểm vài đốm màu trà sữa, sở thích là ngồi ngẩn người bên hồ, hoặc khoác một chiếc áo da tản bộ khắp nơi, thuận tiện đem những gì có thể nhặt được nhặt về nhà tái chế lại.

Hôm nay, lúc A Quý mặc chiếc áo da của nó đi loanh quanh, nhìn thấy nhà gỗ bên rừng mới khai trương một tiệm tạp hóa, liền hiếu kỳ nhảy qua.

Đứng sau quầy hàng, mặc tạp dề là một —— lão Hổ.

"Ông chủ, có bán cà rốt không?"

Râu lão Hổ giật giật, "...... Nơi này là tiệm tạp hóa."

"Thu đồ cũ sao? Anh xem, tôi có......" A Quý phanh áo da ra, để toàn bộ đồ bên trong rơi lên quầy hàng, đồ đạc linh tinh loạn thất bát tao rơi đầy quầy. Nhìn đống 'rác' kia, râu lão Hổ lại giật giật.

"Không thu. Nơi này của tôi là tiệm tạp hóa."

Mắt thấy con thỏ ngốc kia chậm rãi đem đồ vật một lần nữa nhét vào trong áo da, lão bản nhịn không được mà giúp nó xếp, sau đó nhìn nó nhảy nhảy ra khỏi cửa.

...

Qua vài ngày, lúc A Quý ra ngoài đi dạo, lại đi ngang qua tiệm tạp hóa, nó một mạch nhảy qua đây.

Lão Hổ mặc tạp dề đứng sau quầy vừa thấy khách hàng vào cửa, râu bắt đầu giật giật, nhưng y vẫn chưa lên tiếng.

"Ông chủ, hôm nay có cà rốt không?"

"Nơi này là tiệm tạp hóa, không có cà rốt."

A Quý gật gật đầu với Hổ lão bản, sau đó xoay người ra cửa, vừa nhún vừa nhảy đi khỏi.

Lão Hổ đứng sau quầy nhìn chú thỏ đốm trà sửa nhảy nhảy ra ngoài, mắt híp lại.

.........

Lại qua vài ngày, A Quý lại tới, vừa vào cửa liền lớn tiếng hỏi lão Hổ ở đằng sau quầy hàng: "Hôm nay có cà rốt không?"

Lão Hổ nhìn nó, răng hàm sau động động, "Nơi này là tiệm tạp hóa, không có cà rốt."

Lúc A Quý định gỡ ba lô xuống, lão Hổ liền giành nói trước: "Không!"

Chỉ một chữ, đã hiểu được tất cả ý tứ của lão bản, A Quý cũng không lộ ra thần sắc thất vọng, vẫn là vẻ mặt vui tươi, ngừng lại việc mở ba lô, sau đó cười cười với lão bản, xoay người mở cửa, lại nhảy nhảy rời đi.

Không biết vì sao, lúc Hổ lão bản nhìn bóng dáng thỏ con nhảy đi, trong lòng có hơi hơi thấy —— áy náy.

—— Tôi không muốn mua lại đống sắt vụn cậu nhặt về a a...... Ôm đầu ——

............

Không biết bắt đầu từ hôm nào, A Quý mỗi ngày đều dạo qua tiệm tạp hóa, hỏi một câu giống nhau —— "Hôm nay có cà rốt không?"

Hổ lão bản cũng dùng câu trả lời như cũ —— "Chỗ tôi là tiệm tạp hóa, không có cà rốt."

Lúc ban đầu, Hổ lão bản trong lòng tức giận, thầm nghĩ: "Meow! Cậu thực yêu cà rốt a!"

Luôn bị cự tuyệt, luôn không có câu trả lời đáp ứng, A Quý luôn không có biểu hiện thất vọng, vẫn rất vui vui vẻ vẻ, nhảy nhảy ra khỏi cửa.

Một lúc sau, Hổ lão bản —— do dự.

—— Có nên vì cậu ta mà nhập ít cà rốt không nhỉ? Trong khu rừng này đến cửa hàng tạp hóa mua cà rốt, ngoài con thỏ ngốc kia ra, còn có động vật nào khác sao?

............

"Hôm nay có cà rốt không?" Đứng ở quầy tính tiền, A Quý nâng mặt lên nhìn Hổ lão bản, trên mặt vẫn là nụ cười thường trực.

"Chỗ của tôi là tiệm tạp hóa, không có cà rốt." Hổ lão bản vẫn đưa ra câu trả lời như cũ, lúc nói ra những lời này, không biết vì sao, trong lòng có chút tội lỗi.

"Cậu......"

"Sao vậy?" A Quý xoay người định đi quay đầu lại, cười tươi làm chiếc răng cửa thỏ to đặc biệt của nó lộ ra.

"Không có gì?"

Nhìn A Quý ra khỏi cửa, Hổ lão bản trèo lên quầy khó chịu. Lời đến cửa miệng lại nói không ra, thực mất mặt! Hại y xấu hổ a!

.........

Chiều mấy hôm sau, Hổ lão bản của tiệm tạp hóa trong rừng vào thành phố nhập hàng, vội vàng đánh xe ngựa theo đừng nhỏ trở về rừng. Thùng xe phía sau ngoại trừ đồ tạp hóa của cửa tiệm, còn có một rổ hoa quả tươi màu trắng.

Chiều ngày tiếp theo, A Quý lại tới, "Hôm nay có cà rốt không?"

Hổ lão bản đứng sau quầy, đeo tạp dề, còn đặc biệt đội một chiếc mũ bát giác tự cho là làm tăng vẻ đẹp trai, hít thở một chút làm dịu tâm tình, sau đó dùng ngữ khí bình tĩnh nói với A Quý: "....... Có."

"Vậy cho tôi nửa cân lá." Thỏ con đốm trà sữa cười đến xuân quang sáng lạn lớn tiếng đáp.

...... Nửa cân lá? Nửa cân lá? Cái gì gọi là nửa cân lá! Nửa cân lá là có ý gì a a!!!

Hổ lão bản nhịn xuống, y thành công nhịn xuống!! Không có gầm thành tiếng, trên mặt vẫn duy trì nụ cười lễ phép.

"Lá cậu nói...... Hiện tại không có, bất quá tối nay sẽ có. Không bằng.... Tối nay cậu đến một chút, đúng vào giờ ăn tối, được chứ?"

"Được nha." Chú thỏ lộ ra chiếc răng cửa thực to gật đầu, sau đó nhảy nhảy ra khỏi cửa hàng.

Hổ lão bản tựa vào mặt sau quầy hàng, lôi chiếc mũ trên dầu xuống nắm trong tay.

—— Nhóc con! Nửa cân lá! Được!

............

Tối, A Quý theo ước hẹn bước vào, Hổ lão bản đeo tạp dề mời cậu vào trong cửa hàng, sau đó dẫn lên tầng hai tiệm tạp hóa.

Lầu trên là nơi lão bản ở.

Lôi ra một khay to đầy salad, Hổ lão bản thấp giọng ân cần.

"Mời cậu ăn cái này."

"A, anh mời tôi ăn cơm tối sao?" A Quý nhếch môi cười, kinh hỉ nhìn đĩa salad trước mặt —— cà rốt, cải trắng, rau xà lách, ngô, còn có rau diếp, cải bắp cùng cà chua tí hon, xếp đầy một khay, sắc thái phong phú, thỏ con yêu nhất.

Râu Hổ lão bản giật giật. Đương nhiên, đương nhiên là mời cậu ăn cơm chiều.

Lúc A Quý ôm khay ăn rau xà lách, Hổ lão bản ngồi đối diện nó, trên cổ đeo một chiếc khăn ăn màu trắng, nhã nhặn ăn tảng thịt bò.

Bữa tối qua đi, A Quý uống nước ép cà rốt, nhìn nhìn Hổ lão bản: "...... Nửa cân lá của tôi......"

"Có, có, đến, cậu theo tôi đi." Hổ lão bản cười meo meo đứng lên, giữ chặt tay thỏ của A Quý, dẫn nó vào một căn phòng khác.

"Nửa cân lá có, cà rốt cũng có, cái gì cũng có...."

A Quý mờ mịt không rõ, bị Hổ lão bản lôi kéo tay nhỏ, "Thật sự sao?"

"Thật sự, cái gì cũng có......"

1 phút sau.

"Đây không phải phòng ngủ của anh sao?"

2 phút sau.

"Anh không phải nói có bán nửa cân lá sao?"

5 phút sau.

"......... Đừng liếm tôi, buồn quá......"

8 phút sau.

"...... Anh nặng quá, đừng đè tôi......"

15 phút sau.

"...... Ân...... Đau......"

30 phút sau.

"....... Không, từ bỏ......"

Hai ngày sau, các con vật thường tản bộ bên hồ trong rừng phát hiện, A Quý không có tới. Mọi người lo lắng hỏi, đoán nó có phải ốm rồi hay không.

Ngày thứ ba, lúc có con vật đến tiệm tạp hóa mua đồ, kinh ngạc phát hiện, đừng sau quầy cư nhiên là —— A Quý.

"Xin chào! Xin hỏi muốn mua gì?" Trên mặt A Quý là nụ cười rạng rỡ, lộ ra chiếc răng thỏ của nó.

"Hổ lão bản đâu?" Gấu chồn đến mua đồ hỏi.

"Ở trong bếp nấu cơm."

Nói vậy.... Gấu chồn tựa hồ hiểu ra, "A, chúc mừng."

A Quý gãi gãi tai, hắc hắc cười.

Sau khi tiễn Gấu chồn tới mua đồ rời đi, A Quý nghiêng đầu hướng tầng trên gọi: "Nè, hôm nay có cà rốt không?"

Tiếng Hổ lão bản từ trên tầng truyền xuống: "Có."

Phiên ngoại 1

A Quý có tật xấu thích nhặt đồ, mỗi khi nhìn thấy nó mang sắt vụn về nhà, râu Hổ lão bản lại giật giật. Sau khi lão Hổ tốn một ít thời gian chỉnh sửa tật xấu 'xấu xa' của A Quý, hiện tại ít nhất con thỏ này chỉ nhặt mấy thứ đồ sau khi sửa chữa có thể dùng được trong nhà đem về.

Sau khi ăn xong cơm tối, Hổ lão bản cùng thỏ đốm trà sữa hẹn nhau ra ngoài tản bộ, nhìn thấy A Quý đeo trên lưng cái bọc nhỏ của nó, Hổ lão bản muốn ngăn lại, nhếch nhếch khóe miệng, nhịn xuống.

Lúc đi dạo bên hồ, thỏ đốm trà sữa đột nhiên phát hiện mục tiêu, định nhảy qua đó, lão Hổ tay mắt lanh lẹ một vuốt giữ nó lại.

"Em đứng lại đó cho anh."

Tai thỏ nhất thời cụp xuống. Nhìn bộ dạng của nó, Hổ lão bản trong lòng thầm nghĩ: Nhóc con này mắt thực tinh, mình thân là một lão hổ còn không thấy đống rách rưới kia rốt cuộc là cái gì, em ý đã muốn nhảy qua rồi.

"Chúng ta không cần mấy thứ đó, trong nhà không dùng đến." Hổ lão bản tận lực dùng ngữ khí ôn nhu cùng kiên định nói.

Thỏ đốm trà sữa chớp chớp mắt, miệng giật giật, sờ sờ tai mình, sau đó kéo cánh tay Hổ lão bản, tiếp tục đi về phía trước.

Lão Hổ trong lòng lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nếu con thỏ ngốc này kiên trì, hay là vung vẩy làm nũng gì đó, y có lẽ không chịu nổi, không nhưng đồng ý còn tự mình qua đấy nhặt đồng rác kia mang về nhà, rửa rửa sửa sửa, làm thành đồ dùng được.

Hiện tại trong tiệm tạp hóa, có không ít bình thủy tinh to nhỏ được A Quý nhặt về, sau khi rửa sạch liền dùng để trồng hoa. Con thỏ đi ra ngoài sẽ mang chút hoa dại về, sau khi cắm vào bình liền bày trí trong nhà.

Tuy rằng cảm thấy hoa dại cùng căn nhà phong cách thô sơ mình cố tình tạo nên không hề hài hòa, Hổ lão bản vẫn tiếp nhận thói quen của người yêu thỏ con. Y có đôi khi cảm thấy, thỏ con ngồi bên cửa sổ ngẩn người nhìn trời xanh, còn thêm tấm màn phiêu động cùng lọ hoa cắm hoa dại gì đó, cư nhiên có cảm giác giống một bức tranh.

Đây là cái gọi là —— tình nhân trong mắt hóa Tây Thi phải không?

Đương nhiên Hổ lão bản sẽ không tự miệng thừa nhận suy nghĩ trong lòng y.

Yêu một con thỏ con, sẽ phải tiếp nhận thói quen của một con thỏ con.

Phiên ngoại 2

Sau khi một con lão hổ cùng một con thỏ con sống chung, có nghĩa là gì?

Ngăn đá tủ lạnh chất đầy rau củ có thể nói rõ vấn đề.

Thỏ con mỗi ngày đều ăn rau, ăn rau, ăn rau, lão Hổ ngẫu nhiên sẽ nếm thử một chút. Đương nhiên, lão Hổ phi thường chú ý, y sẽ đem máu thịt gì đó chặt chẽ thu hồi, tận lực không cho thỏ con ngửi được mùi tanh không thích.

Sau khi ăn xong thỏ con sẽ ép một ít nước rau uống, ngẫu nhiên cũng sẽ cho thêm hoa quả vào trong rau để bổ sung dinh dưỡng.

Lão Hổ luôn luôn coi việc chiếu cố sinh hoạt thường ngày của thỏ con là một trong những trách nhiệm của mình, vì thế, Hổ lão bản thường đưa cho đám khỉ trong rừng một ít vật dụng thường ngày, đổi lấy hoa quá đám khỉ hái được, sau đó đem hoa quả rửa sạch, để ở nơi thỏ con có thể nhìn thấy.

'Một phần' bữa tối thời gian gần đây là do thỏ con làm, nói là 'một phần' vì Hổ lão bản luôn tự mình nướng thịt. Thỏ con mỗi ngày đều làm canh cà rốt. Hổ lão bản sờ sờ mặt, cảm thấy mặt hổ bắt đầu có xu thế biết thành màu cà rốt.

Hôm nay, thỏ con đang ở bên bồn nước rửa chén, Hổ lão bản lại cọ cọ, ý muốn giúp một tay, bị thỏ đốm trà sửa đẩy ra.

"Anh bảo......" Hổ lão bản do dự không biết phải nói thế nào.

"Sao thế?" A Quý quay sang hỏi.

"Có thể......" Hổ lão bản nhăn nhó, mắt tia về phía sàn nhà bên trái.

A Quý lộ vẻ kinh ngạc, sau đó còn nghiêm túc nói với Hổ lão bản: "Không được."

"Vì sao a?"

Nhẽ nào còn phải lập tức uống canh cà rốt sao? Không muốn đâu ——————

A Quý biểu tình nghiêm túc mang theo chút ngượng ngùng nhỏ giọng nói với Hổ lão bản: "Bây giờ trời còn chưa tối, nếu.... nếu liền như vậy đóng tiệm kéo màn che gì đó, bị người khác thấy được, nhất định sẽ biết chúng ta đang...... cái đó.... thực xấu hổ a."

Cái đó ——————

Cái đó ——————!!!

Râu Hổ lão bản giật giật.

Đang muốn nói rõ cho thỏ ngốc này, A Quý buông bát đang rửa trên tay xuống, tay thỏ ướt đẫm ôm cổ Hổ lão bản, kiễng chân, cánh môi tiến lại hôn 'chụt' một cái lên mặt Hổ lão bản.

"Nhẫn nại một chút đi...... Thân ái."

Trên mặt, xúc cảm lông miệng thỏ mềm mềm lưu lại có cảm giác tê tê, râu Hổ lão bản lại giật giật, thấy A Quý xoay người tiếp tục rửa chén, lời muốn nói liền nuốt trở vào, vươn tay vuốt phần lông sau gáy bị tay thỏ làm ướt.

Nhẫn nại một chút đi.... Ai bảo mình thích con thỏ này.

– Hoàn –

MzҞ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro