Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn nhìn nàng với ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ.Ả hoàng hậu mỉm cười với vẻ đắc ý,với trực giác của nữ nhân ả biết nàng là nữ tử không những vậy nàng còn yêu hắn sâu nặng.Ả muốn nàng biết một nửa âm mưu của ả chỉ để hắn hiểu lầm và phế bỏ võ công của nàng.Và dĩ nhiên hắn đã không làm ả thất vọng tất cả thuộc hạ và ám vệ của hắn đã rời kinh thành 10 ngày sau mới trở về,nàng cũng bị phế võ công.Mà hắn đã sắp 'xuống suối vàng' rồi, chết không đối chứng.Tội danh giết vua sẽ đổ hết lên đầu nàng vì yêu thương mà không được hắn đáp lại nên ra tay sát hại hắn rồi tự sát.Trong hoàng cung này tất cả đều là người của ả nên chắc chắn không có bất trắc gì.Đến lúc đó thuộc hạ của hắn sẽ trung thành với ả.Phò tá nhi tử của ả lên làm hoàng đế mà ả sẽ là thái hậu quyền lực trên vạn người.Âm mưu này rất hoàn mĩ.Ả nhìn nàng với vẻ trào phúng:
-Vô Tâm ám vệ a ngươi thật sự quá si tình biết rõ hắn chỉ yêu mình ta mà vẫn ngu ngốc như thế.Đa tạ sự ngu ngốc của ngươi đã giúp ta một tay.
-Vô Tâm ở đây sẽ bảo vệ Vương đến hơi thở cuối cùng.Ngươi không có tư cách xen vào chuyện của ta:Nàng nhìn hắn bằng ánh mắt lo lắn,hắn sắp không trụ được rồi phải nhanh chóng thoát thân thôi.Nàng đưa mắt lạnh nhìn ả hắn thật ngu ngốc khi yêu một nữ nhân độc ác ham mê quyền lực đến như thế.Nàng còn ngốc hơn hắn nửa nhưng nàng mãi mãi không hối hận vì điều đó.Ít ra hắn không phế bỏ võ công của nàng đây có được xem là hắn cũng có chút tình cảm với nàng chăng?
-Ha ha nể tình bọn ngươi sắp chết ta nói một chút chuyện vui.Độc của hắn không có thuốc giải dùng nội công bức độc sang người khác mới giải độc được.Mà ngươi đã bị phế võ công.Hôm nay là ngày chết của bọn ngươi.Người đâu bắt bọn họ lại:ả ngoan độc lên tiếng.Kết cục đã được định rồi.Giang sơn sắp đổi chủ rồi.Sự ngu ngốc của hắn là đã trao tình yêu cho ả.Là đế vương không nên vướng phải nhi nữ tình trường.
-Thử xem ai là người cười cuối cùng:Nàng lạnh giọng trả lời.Hắn đã ngất rồi phải nhanh chóng rời khỏi hoàng cung may ra còn cơ hội sống.Dùng hết nội lực tung chưởng đánh lừa thuộc hạ của ả.Nhanh tay ôm lấy hắn bay khỏi hoàng cung..nàng biết nàng sắp không cầm cự thêm nửa
3 hôm sau tại ngôi nhà tranh cách xa hoàng cung...
Hắn giật mình tỉnh dậy,kiểm tra toàn thân không có vết thương nào độc trong người cũng đã được giải.Đưa mắt tìm kiếm hình bóng quen thuộc của nàng nhưng không thấy..hắn nhớ lúc Nguyệt Nhu hạ độc hắn..hắn nhớ lúc nàng xuất hiện với thân phận là nữ nhân sau đó hắn không nhớ gì cả.Nàng ở đâu?Tại sao nàng lại tránh hắn?Phải chăng nàng giận hắn vì đã trách lầm nàng.Tim hắn nhói lên khi không có nàng hắn hoảng hốt như mất đi thứ quý giá.Có lẽ nàng đã đi vào tim hắn mà hắn không hề hay biết.Hắn nhất định phải tìm nàng..nhất định phải nói rõ..
Hang động gần căn nhà tranh..
Nàng yếu ớt dựa vào chiếc giường đá.Dung nhan kiều diễm không còn giọt máu,mái đen huyền đã thay bằng mái tóc bạc và võ công của nàng cũng mất hết.Chất độc đã ngấm vào lục phủ ngũ tạng không biết nàng còn sống được bao lâu.Một mạng đổi một mạng nàng cảm thấy rất xứng đáng.Thuộc hạ và 5 ám vệ còn lại nàng đã phát tín hiệu cho họ không lâu sau sẽ trở về đây bảo vệ hắn hồi cung.Nàng không muốn hắn thấy bộ dạng nàng lúc này...không muốn hắn tự trách..rồi hắn cũng quên cái tên Vô Tâm này thôi.Hắn còn cả một giang sơn..còn cả sứ mệnh với dân chúng.«Minh Diệc kiếp sau ta vẫn muốn bảo vệ chàng.Ta nguyện đánh đổi mọi thứ chỉ vì yêu chàng»

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vôtâm