Hồi 2 - Hắc hóa cực độ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi hai.

Diệc Tam Đồ gặp qua rất nhiều kẻ phản đối sư tôn mình, bởi vì tính khí Lăng Vong Xuyên thật sự không tốt, nhưng chưa bao giờ đụng phải một kẻ vô lý gây sự như vậy. Lăng Vong Xuyên cũng chưa từng gặp Ấn Huyền, vậy tại sao nữ nhân này lại ghét sư tôn của hắn đến như thế? Một bộ dạng giống như là đã hạ quyết tâm cá chết lưới rách.

"Mặc kệ ngươi có ý đồ gì. Nếu còn gây sự với sư tôn ta sẽ không để ngươi yên."

Người khác có thể bắt nạt hắn, nhưng sư tôn hắn thì tuyệt đối không thể. Dựa vào cái gì nữ nhân này có thể công khai khiêu khích sư tôn?

Tạ Ân không trả lời, đặt chén rỗng xuống đất, sau đó lưu loát đi tới trước mặt hắn. Diệc Tam Đồ không biết cô muốn làm gì, đầu lông mày dày rậm nhíu chặt, thái độ rõ ràng rất phản cảm nữ tử này.

Cũng phải, Tạ Ân vừa gặp đã muốn chèo kéo hắn về phía mình, còn lớn giọng tranh chấp với sư tôn của hắn.

Diệc Tam Đồ khó chịu thì khó chịu, tức giận cũng có tức giận, nhưng hắn ngàn vạn lần không ngờ rằng, Tạ Ân lại đột nhiên rút kiếm, giây tiếp theo thứ kim loại lạnh lẽo kia đã chui qua ổ bụng hắn.

Diệc Tam Đồ kinh ngạc cúi đầu, Tạ Ân thật sự đâm hắn!

Bọn họ có mâu thuẫn, nhưng làm gì tới mức phải giết người? Hơn hết ai dám giết người ở Trường Hiên Cung?

"Ngươi... ngươi vì sao..?"

"Thay trời hành đạo."

Nhãn thần lạnh lẽo như băng, Tạ Ân lại rút kiếm muốn đâm thêm một nhát. Diệc Tam Đồ thức thời ôm bụng xoay người bỏ chạy, Tạ Ân xách kiếm đuổi theo sát đằng sau. Tình huống này hoàn toàn bất lợi cho Diệc Tam Đồ. Bởi vì hắn chỉ mới luyện khí tầng thứ năm, mà Tạ Ân đã là Trúc Cơ trung kỳ, đệ tử trẻ nhất đạt được Trúc Cơ.

Tạ Ân như hung thần ác sát cầm kiếm chém loạn, vật bày trí trên đường bị cô chém đổ lung tung. Bỗng nhiên, ngay tại thời khắc lưỡi kiếm của Tạ Ân suýt chút chặt xuống gáy Diệc Tam Đồ, bên cạnh thình lình giáng xuống một tia sét lớn.

Mây đen giăng kín trời, sấm sét rền rĩ rít gào như đe dọa.

Tạ Ân cười lạnh, là thiên đạo bao che cho nam chính sao?

[ Ding! Ký chủ không được giết nam chính! Như vậy là làm trái với luật lệ của Luân Hồi Chi Cảnh, nếu còn tiếp tục sinh mệnh của ký chủ sẽ kết thúc, bị đánh ra khỏi thế giới! ]

"Biết rồi, ngươi căng thẳng làm gì."

Hệ thống có vẻ tức giận [ Cô đùng đùng vác kiếm chặt đầu nam chính, người khác có thể không căng thẳng sao? ]

"Ngươi cũng tính là người sao?" Tạ Ân không đuổi theo nữa, đứng yên nhìn Diệc Tam Đồ ba giò bốn cẳng chạy mất "Ta chỉ muốn thử xem giết hắn được không."

[ ... ]

Tạ Ân giũ giũ máu tươi trên thanh kiếm, tùy tiện chém nát cột đá trước mặt. Hệ thống cảm thấy Tạ Ân này quả thực là người không thể nói chuyện được, trực tiếp đi vào quên lãng. Tạ Ân chém xong xuôi một vòng, thì người của Cửu Liên phong đến, còn mang theo người của Giới Luật đường.

Hay lắm, nữ chính thật biết hòa nhập.

Lăng Vong Xuyên thấy Diệc Tam Đồ bị thương không nhẹ, giận dữ đến đỏ mắt, dĩ nhiên là kéo người tới hỏi tội. Cô ta một thân y phục lam sắc đáp xuống, dung mạo yêu nghiệt câu nhân, ngay cả lúc giận dữ cũng không giống phàm phu tục tử, toàn thân đều phát ra tiên khí, phiêu diêu bất phàm.

"Tiện nhân to gan! Người của ta cũng dám động thủ?"

Nếu không muốn nam chủ yêu ngươi, việc gì phải biểu hiện thái quá lên như thế, từ ngữ cũng dễ gây hiểu lầm. Một người trong lòng thực sự muốn khước từ tránh né thái độ tất nhiên phải khác.

Tạ Ân không trả lời, Lăng Vong Xuyên càng thêm tức giận.

"Ngươi đừng tưởng dựa vào sư tôn ngươi Dao Hoa phong chủ mà làm càn. Ngươi chẳng qua chỉ là một tiểu đồ đệ, ta có bóp nát, nàng ta cũng không thể bao che."

Tạ Ân giơ kiếm lên, ánh mắt tối tăm, bộ dạng giống như muốn động thủ. Lăng Vong Xuyên liền nhếch miệng cười.

Dựa vào tu vi đó của Tạ Ân, đối với Diệc Tam Đồ lúc này có thể ra oai, nhưng chẳng tính là gì so với năng lực của một phong chủ. Càng hay cho Lăng Vong Xuyên có cớ hạ sát!

Lăng Vong Xuyên nhún người xông qua, xuất ra hai chiêu, Tạ Ân phải dốc hết sức mới cầm cự nổi, nếu tiếp tục khẳng định cô sẽ bị đánh chết. Lăng Vong Xuyên không để Tạ Ân có cơ hội tránh thoát, mau chóng xuất ra đòn chí mạng, không ngờ rằng trưởng lão Giới luật đường nãy giờ chưa nói tiếng nào đột nhiên xuất thủ, không phải hỗ trợ Lăng Vong Xuyên mà ngăn cản cô ta. Trong sát na, Tạ Ân tranh thủ cơ hội lui về liền mười bước thoát khỏi sát chiêu.

Lăng Vong Xuyên quay đầu, phẫn nộ gầm lên: "Hạng Chính Thần!"

Hạng Chính Thần không đáp, xông về phía trước, không quá hai chiêu đã chế ngự Tạ Ân. Tạ Ân cũng không thật sự chống cự nên hành động này trở nên dễ dàng lưu loát. Sau đó Hạng Chính Thần dùng dây giới tiên trói Tạ Ân, bảo chúng đệ tử giải về Giới luật đường.

"Hạng Chính Thần, ngươi đây là ý gì?"

"Ta cần phải giải thích với ngươi?"

Lăng Vong Xuyên bụng đầy lửa giận lại còn bị tạt nước lạnh. Hạng Chính Thần không thích cô ta, cô ta dĩ nhiên cũng không thích Hạng Chính Thần, vốn dĩ cô ta không muốn người của Giới luật đường nhúng tay vào, nhưng chẳng biết vì sao hắn ta cũng hay biết.

"Ả dám ra tay với đồ đệ của ta, hôm nay ta không thể để ả dễ dàng rời khỏi như vậy được."

Đám đệ tử đi theo sau Lăng Vong Xuyên cũng lên tiếng phụ họa: "Đúng, đúng, đúng, không cho bọn ta lời giải đáp thì đừng hòng mang người đi!"

Hạng Chính Thần đưa mắt nhìn một lượt, lạnh lẽo phun ra hai chữ: "Câm miệng."

"Sao, ngươi đuối lý rồi nên bắt người khác câm miệng? Ngươi cố tình bao che ả ta phải không? Hay là các ngươi cùng một giuộc?"

Hạng Chính Thần bị lời lẽ kết tội của Lăng Vong Xuyên công kích, vừa định đáp trả, đột nhiên nghe thấy âm thanh nhẹ nhàng, ôn nhuận thanh lương từ đằng sau vang lên.

"Sư thúc xin bớt giận."

Lăng Vong Xuyên nhất thời ngây người. Hạng Chính Thần nhìn cũng không nhìn, lời định nói nuốt trở lại.

"Thần nhi không để người ra tay là bởi vì Giới luật đường sẽ điều tra xử lý kỹ càng, nếu như bây giờ sư thúc động thủ, lỡ tay chết người, truyền ra bên ngoài sẽ không hay."

Tạ Ân âm thầm quan sát người đến, là nam phụ Hạng Dật, cũng là nam nhân nữ chính yêu nhất. Ban đầu nữ chính vì đọc tiểu thuyết mà phải lòng anh ta, về sau càng tiếp xúc càng lún sâu không thoát được. Sau khi Diệc Tam Đồ hắc hóa có mấy lần dùng Hạng Dật khống chế gây gổ với nữ chính, kéo cho nam phụ không ít phiền toái.

Mà điểm đặc biệt của nam phụ này là, y chưa hề yêu qua nữ chính. Toàn bộ quá trình đều là hai kẻ kia đánh nhau văng miểng.

Lý do nam chính yêu nữ chính có rất nhiều, nhưng nữ chính chỉ cần hai chữ Hạng Dật này thôi cũng đủ không yêu hắn. Cũng không thể trách, một người thiên tiên thoát tục, cao thượng đức hạnh như Hạng Dật, dĩ nhiên tốt hơn nhiều so với tên bệnh thiếu nữ bạch liên hoa nam chính kia. Dù Lăng Vong Xuyên có vặn vẹo, mắt nhìn đàn ông của cô ta cũng chưa biến chất.

Hạng Dật đã nói như vậy, Lăng Vong Xuyên cũng không bày ra dáng vẻ giết người nữa, tránh cho để lại ấn tượng xấu trong lòng crush.

Hạng Chính Thần nhìn nửa con mắt cũng biết nữ quái này có tâm tư không thuần khiết đối với huynh trưởng mình,  càng thêm khó chịu, hừ lạnh quay lưng đem người rời đi.

Kết quả điều tra, Tạ Ân kinh mạch bất ổn, khí huyết hỗn loạn, là biểu hiện của chứng tẩu hỏa nhập ma. Xét thấy Tạ Ân không cố tình gây ra thương tích cho đồng môn, có thể giảm tội, nhưng Diệc Tam Đồ bị thương không nhẹ, cộng thêm việc chưởng môn chân nhân rất quan tâm chiều chuộng Lăng Vong Xuyên, cho nên bản án cuối cùng là đến Tư Quá Nhai diện bích hai năm.

Con số hai năm nhìn bức tường đối với người khác mà nói là vô cùng dài, vô cùng buồn chán, tuy không phải chịu nỗi đau thể xác, nhưng không thoát khỏi cảnh tẻ nhạt vô nghĩa dày vò. Đối với Tạ Ân diện bích hai năm cũng không phải không tốt, xem như bế quan thôi.

Thoáng một cái, Tạ Ân thật sự bế quan hai năm. Ngày Tạ Ân xuất quan, ngoài dự liệu, cô nhìn thấy trong đám người tới đón mình có Diệc Tam Đồ, kẻ mà lúc này đáng nhẽ đã rời khỏi Trường Hiên Cung.

Sau đại hội Tiên Kiếm xảy ra rất nhiều chuyện, Diệc Tam Đồ vào phút cuối đánh chết thí sinh, Lăng Vong Xuyên bề ngoài đứng ra bao che dàn xếp, bảo vệ đồ đệ chu toàn, nhưng bóng ma tâm lý ngày một phát triển khủng bố, rốt cuộc đến một ngày không kềm chế được, nữ chính giao cho nam chính một nhiệm vụ không thể hoàn thành, bẫy hắn chết ở Tây Vực. Tất nhiên nam chính không chết, nhờ vào đó triệt để hắc hóa rồi quay về báo thù.

[ Ding! Cảnh báo, nếu ký chủ đâm chết nam chính, thế giới luân hồi sẽ lập tức thoát ra. ]

Tạ Ân: "Ngươi nghĩ hắn đến đón ta thật sao mà không cho ta đâm?"

[ Việc đó tùy ký chủ giải quyết, nhưng không thể khiến nam nữ chính tử vong. ]

"Tại sao hắn còn ở đây?"

[ Ký chủ tự hỏi lại mình đã làm gì thì hơn! ]

Tạ Ân ngẫm lại, lúc cô đâm Diệc Tam Đồ rất gần với đại hội Tiên Kiếm, vết thương nặng như vậy không thể ngày một ngày hai là khỏi. Thời điểm đại hội Tiên Kiếm diễn ra, Diệc Tam Đồ còn đang xanh xao vàng vọt nằm trên giường dưỡng thương, lấy đâu ra kẻ đánh chết người, như vậy bóng ma tâm lý của Lăng Vong Xuyên cũng không quá khuếch trương. Trái lại, Diệc Tam Đồ ngày ngày bên cạnh ngoan ngoãn phục dịch, không đi chống đối xã hội, chiếm được không ít thiện cảm từ nữ chính, lúc này nói nữ chính không rung động thì cũng không phải.

Tạ Ân đáp lại lời chào hỏi của đám sư muội đệ, cũng không bỏ quên nam chính: "Đã lâu không gặp."

Diệc Tam Đồ lạnh lùng rút kiếm: "Ta biết ngươi không bị tẩu hỏa nhập ma. Là ngươi lén dùng dược qua mặt mọi người phải không?"

"Phải thì sao không phải thì sao?"

"Ngươi đâm ta một nhát, còn bất kính với sư tôn, hôm nay để ngươi đi há chẳng phải quá dễ dàng?!"

Tạ Ân làm ra vẻ ngạc nhiên: "Lăng Vong Xuyên còn sống à? Ả chưa chết già ư."

Diệc Tam Đồ nghẹn giận: "Ngươi... ăn nói cho đàng hoàng!"

Tạ Ân cười: "Ta sai rồi? Vậy xin lỗi, mộ ả ở đâu?"

Diệc Tam Đồ phát hiện nữ nhân này thực sự không cách nào nói chuyện, không thể làm rõ đúng sai, chi bằng cứ xách kiếm lên đánh nhau một trận cho thống khoái, tiểu tiết đều bỏ qua cả đi. Nghĩ vậy Diệc Tam Đồ liền không chần chừ vác kiếm phóng qua, Tạ Ân kết ấn bắn ra một đạo bạch quang, bị Diệc Tam Đồ chém nát, thừa thắng xông lên.

Tạ Ân nhìn thanh kiếm trên tay Diệc Tam Đồ một giây, rút kiếm đối kháng.

Vốn dĩ tu vi của Tạ Ân đã cao hơn Diệc Tam Đồ, mà trong hai năm qua cô không ngừng rèn luyện, so với một kẻ bỏ bê luyện công chìm đắm trong đống việc nhà việc vặt như Diệc Tam Đồ, rõ ràng tiến bộ vượt xa. Thậm chí Tạ Ân còn sắp theo sát Lăng Vong Xuyên. Những năm này nam chính luôn an phận thủ thường, nữ chính đâu cần áp lực luyện công làm gì.

Luyện khí tầng thứ bảy. Tạ Ân nhếch miệng cười, chém gãy thanh kiếm đồng nát Lăng Vong Xuyên tùy tiện đưa cho Diệc Tam Đồ lấy lệ.

Đối diện Diệc Tam Đồ là thiếu nữ lạnh lẽo âm u như đầm nước, hai mắt tối đen tĩnh lặng, thoạt nhìn vô cùng thản nhiên an tĩnh, vậy mà lại khiến cho hắn có cảm giác cuồn cuộn sóng ngầm. Là loại sóng có thể đánh nát thân thuyền.

Diệc Tam Đồ không ngờ chỉ trong hai năm mà Tạ Ân lại tăng tiến không ít, nhất thời không kịp phản đòn, lưỡi kiếm lần thứ hai muốn xuyên qua bụng hắn. May thay, Tạ Ân ngừng tay trước khi kịp sát thương.

Diệc Tam Đồ vừa sững sờ, vừa khó hiểu nhìn Tạ Ân.

Vì sao lại ngừng tay? Người động thủ trước là hắn, Tạ Ân mượn lấy cớ này, đâm hắn lần nữa cũng có thể dễ dàng thoát tội.

Tạ Ân không quản Diệc Tam Đồ nghĩ gì, giơ tay đấm vào mặt khiến hắn văng ra mười thước. Thu kiếm, lưu loát quay người bỏ đi trước con mắt mở to của mọi người.

Diệc Tam Đồ thật sự không hiểu, nữ tử này phút trước còn như muốn giết chết hắn, phút sau lại không xuống tay?

Hắn nghĩ rất nhiều khả năng, trong đó bao gồm khả năng Tạ Ân cảm thấy vẻ ngoài của hắn quá soái, không nỡ xuống tay...

Vạn lần không ngờ, sự thật là Tạ Ân chỉ không muốn bị sét đánh.

Bây giờ quan hệ của nam nữ chính rất tốt, nhưng lại thiếu chất xúc tác, cho nên giống như giẫm chân tại chỗ. Đáng nhẽ lúc này Diệc Tam Đồ đang làm loạn ở ma giới, cường hóa bản thân, sau đó trở về xòe bàn tay vàng tát chết những kẻ bắt nạt mình, nhưng bây giờ chuyện đó không xảy ra. Nam chính lớn lên trong yên bình, tự khắc sẽ không dữ dội như sắp đặt.

Hai người bọn họ ở chung một chỗ, quấn lấy nhau không rời, người ngoài nhìn vào còn nhận ra điểm không thích hợp, thậm chí còn lan truyền những lời thêm thắt. Đám thiếu nữ mới lớn để ý Diệc Tam Đồ có không ít, nhưng bởi vì Diệc Tam Đồ thể hiện thái độ quá rõ ràng, nên chẳng có nữ phụ ngốc nghếch nào tự nhiên đào hố nhảy vào. Tuy nhiên đặc tính của nữ phụ thì vẫn là nữ phụ, luôn không nhịn được xoay quanh nam chính, trong đó có một nữ yêu tu xinh đẹp.

Nữ yêu tu nhiều lần gây chiến với Cửu Liên phong, thực tế chỉ kiếm cớ để gặp Diệc Tam Đồ. Lăng Vong Xuyên biết Tạ Ân đã quá hạn chịu phạt, liền sai hai đồ đệ nói chuyện phiếm cố tình để nữ yêu tu nghe được, nói rằng Tạ Ân suýt giết Diệc Tam Đồ. Như dự đoán, ngày hôm sau nữ yêu tu lập tức tìm Tạ Ân ám sát.

Tu vi của nữ yêu tu này còn kém, chưa đến mười chiêu đã bị Tạ Ân đánh ngã. Nhưng cô không giết nàng ta, không muốn giết, cho nên không giết.

"Ngươi tên là gì?"

"Độc phụ! Ngươi không có tư cách biết tên Bạch Chỉ ta!"

Tạ Ân dí lưỡi kiếm lên mặt nàng, tuy không giết, cũng có thể vạch lên trên khuôn mặt xinh đẹp đó vài đường. Bạch Chỉ bị động tác của Tạ Ân dọa cho mặt mũi trắng bệch, lông mi cong cong run rẩy, trông vừa tội nghiệp vừa đáng yêu.

Tạ Ân thở dài thu kiếm về. Bạch Chỉ là một nữ phụ tội nghiệp, về sau nàng ta cũng thê thảm không kém nguyên chủ. Bạch Chỉ bán mạng cho Diệc Tam Đồ, giúp hắn thống nhất tam giới, vậy mà hắn vẫn không cho nàng một ánh mắt dịu dàng, cuối cùng còn vì nghi ngờ nàng hãm hại Lăng Vong Xuyên mà tàn độc hạ thủ. Về việc đó, kỳ thực là do Lăng Vong Xuyên tự hại mình đổ tội cho người khác, bởi vì Bạch Chỉ là cánh tay đắc lực của Diệc Tam Đồ, Lăng Vong Xuyên liền mặc định chính Bạch Chỉ khiến mình rơi vào bi kịch giam cầm. Dù sao thì tư duy của nữ chính cũng chỉ có nữ chính mới hiểu. Nếu không đã chẳng làm cả đống việc mâu thuẫn đẩy tình huống trở nên phức tạp đến vậy rồi.

"Bạch Chỉ, nếu không muốn chết thì làm đồ đệ của ta."

"Ngươi làm sao biết tên ta?" Bạch Chỉ kinh ngạc thốt lên "Ngươi sớm đã biết ta sẽ tới đúng không?"

Đối với trí thông minh của nữ phụ, Tạ Ân nghẹn lời.

"Ngu ngốc như ngươi, giết luôn cho rồi."

Bạch Chỉ hoảng sợ giật thót người, nàng ta kín đáo dò xét, nữ tử trước mặt tuy còn trẻ nhưng tu vi cao thâm, nàng thật sự không phải đối thủ, muốn giữ mạng trước tiên chỉ có thể nhịn nhục. Bạch Chỉ tự cho bản thân uống thuốc bổ tinh thần, sau đó quỳ gối ngoan ngoãn.

"Sư phụ, xin hãy nhận của Bạch Chỉ một lạy!"

Tạ Ân cười như không cười, thuận tay sờ đầu nàng một cái.

Bạch Chỉ đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng, lại phát giác ra Tạ Ân không có sát khí với nàng ta, mới len lén nâng mắt nhìn, thấp giọng hỏi nhỏ: "Sư phụ... vì sao lại muốn thu nhận ta?"

"Bồi dưỡng ngươi."

"Bồi dưỡng?"

"Bồi dưỡng ngươi quyến rũ nam nhân."

Vẻ mặt lạnh lùng cấm dục của Tạ Ân và lời nói của cô chẳng ăn nhập vào nhau. Bạch Chỉ cảm thấy quả thực không theo kịp nữ tử này rồi.

"Nhưng ta không cần!"

"Diệc Tam Đồ ngươi có cần không?"

"Cần!"

Vì thế, màn ám sát của Bạch Chỉ kết thúc như vậy. Tạ Ân công khai thu nhận Bạch Chỉ làm đồ đệ, bảo nàng ta từ yêu tu cải tà quy chính trở thành kiếm tu, thực ra nội tình chỉ có hai người biết, Tạ Ân không quản nàng ta là chính hay tà, miễn sao lúc cần thiết nàng phải ra vẻ chính đạo là được.

Tạ Ân kiên nhẫn giải thích, có hai lý do. Một là yêu tu không thể ở lại Trường Hiên Cung, bớt đi cơ hội gặp được Diệc Tam Đồ, không gặp nhiều sao khiến hắn lưu tâm nhớ đến. Hai là...

"Ngươi cho rằng tà đạo lúc nào cũng phải tỏ ra mình là kẻ xấu?"

"Ớ..."

"Ấu trĩ. Bất quản ngươi hại ai, miễn ra tay xong biết xử lý là được."

"Ớ..."

Mới đầu Bạch Chỉ còn nghi ngờ Tạ Ân không hòa hợp với đám đồng môn cho lắm bởi vì cô không quá chính nghĩa, sau đó liền xác nhận, Tạ Ân mà chính đạo thì nàng ta đi bằng đầu.

"Ha, con yêu nữ kia da mặt thật dày, chỉ vì theo đuổi tiểu sư đệ mà nhập môn thật luôn rồi?"

Đám người Cửu Liên Phong ở thực quán phá lên cười nhạo. Bạch Chỉ ném cho họ một cái liếc mắt, khó chịu đáp trả: "Ta thích hắn thì theo đuổi hắn, ngươi có can hệ gì?"

"Cũng không nhìn lại mình, chỉ là một con yêu nữ thấp kém. Đến kỳ khảo sát, để xem ta có đánh ngươi hiện nguyên hình không! Hahhaa!"

"Ngươi..!"

"Ăn cơm."

Tạ Ân ngồi đối diện, chuyên chú ăn cơm. Bạch Chỉ cắn cắn môi, trong lòng ấm ức, thấy nàng ta như vậy Tạ Ân đành mở miệng ban thêm ít chữ.

"Ngươi cứ xem họ là đám châu chấu gào đực là được."

Vị sư phụ này... dùng từ thật sống động.

Tạ Ân dùng con ngươi đen thẳm nhìn Bạch Chỉ: "Ngươi là một con chim sẻ, giơ vuốt ra liền có thể quắp chết chúng, vậy cần gì phải tức giận? Ngược lại bản thân ngồi ở vị trí cao hơn, nghe bọn chúng ríu rít chẳng phải rất thú vị?"

Thân phận của Bạch Chỉ ở yêu tộc không nhỏ, tuy rẳng bây giờ tu vi nàng ta không cao lắm, nhưng cũng chẳng thấp hơn đám người Cửu Liên Phong, bọn họ về cơ bản không có tư cách khinh thường người khác. Bạch Chỉ hiểu lời của Tạ Ân, thế giới này mạnh được yếu thua, cứ mặc bọn nhãi nhép cười đùa, chỉ cần bản thân không bao giờ bị bọn chúng kéo xuống ngang hàng, bởi vì đối thủ của nàng ta phải là kẻ lợi hại nhất.

Nhìn chung Bạch Chỉ là một tiểu hài dễ dạy.

"Sư phụ, sao người biết chân thân của con?"

"Tùy tiện ví dụ, dù sao não ngươi cũng không lớn hơn."

"Sư phụ..."

Bên này Tạ Ân tích cực bồi dưỡng Bạch Chỉ, bên kia Lăng Vong Xuyên đã đứng ngồi không yên. Cô ta cảm thấy Ấn Huyền này không được bình thường, trong lòng có tật giật mình, cho rằng người bên đó cũng xuyên không giống mình. Như vậy nếu Ấn Huyền cùng một phe thì không có vấn đề gì, chỉ là có đui cũng nhìn ra Ấn Huyền ghét cô ta như thế nào.

Người này, cần phải diệt trừ.

Trong lúc Lăng Vong Xuyên bận rộn đấu đá với Tạ Ân, thì Bạch Chỉ ở bên cạnh tiếp cận Diệc Tam Đồ. Vế đầu tiên, bản thân Lăng Vong Xuyên địa vị cao hơn, nhưng lại tranh chấp nhỏ nhặt với hậu bối, hình ảnh không tốt đẹp gì càng bị bôi đen thêm, danh tiếng bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Vế sau, Bạch Chỉ không phải yêu tu nữa, không vô lý gây sự, gặp nhiều thành quen, vừa hoạt bát vừa đáng yêu thì cớ gì Diệc Tam Đồ phải tiếp tục căng thẳng?

Bạch Chỉ là nữ phụ, Diệc Tam Đồ không căng thẳng với nàng, Lăng Vong Xuyên liền cho rằng Diệc Tam Đồ đã đi theo mạch truyện Tam Đồ Cuồng Đồ Thông Thiên Ký mà yêu nàng rồi. Lần này đến lượt Lăng Vong Xuyên vô lý gây sự.

Không liên quan đến tình cảm nam nữ, Diệc Tam Đồ là tiêu điểm, Lăng Vong Xuyên nuôi hắn mấy năm cũng quen thuộc, hắn lại "thân thiết" với phe cánh cô ta đấu đá thì sao mà chẳng khó chịu. Thậm chí là bạn bè, nhìn thấy bạn thân nói chuyện với kẻ mình ghét, có khi còn giận dỗi tuyệt giao. Mà nhất là loại người như Lăng Vong Xuyên, không hề rộng lượng lại còn tràn ngập toan tính.

Tính cách bất cần kiêu ngạo ấy, tam giới bị hủy diệt liên quan gì cô ta? Lăng Vong Xuyên rắp tâm đẩy Diệc Tam Đồ vào chỗ chết, phần lớn là muốn bảo mệnh mà thôi.

Ban đầu Diệc Tam Đồ cảm thấy sư tôn mình vô lý gây sự có chút đáng yêu, nhưng dần dần, hắn cũng có phần mệt mỏi. Vì sao một nữ nhân kiêu kỳ cao quý lại trở nên nhỏ nhen sinh sự như vậy?

Hắn chỉ không biết, không phải là trở nên, mà ngay từ đầu hắn chưa nhìn thấy toàn diện một con người mà thôi.

"Ngươi bảo ta tránh xa Diệc Tam Đồ thì ta liền tránh sao?"

"Ngươi chán sống thì cứ tiếp tục."

"Lăng Vong Xuyên, ngươi già như vậy rồi, còn không biết xấu hổ cản trở bọn ta?"

"Hỗn xược!" Lăng Vong Xuyên vung tay tát Bạch Chỉ, cay nghiệt nói "Tên tạp chủng kia là đồ đệ của ta, ta không thích hắn qua lại với ai, hắn dám không nghe? Lại nói, đến cả sư phụ của ngươi còn phải gọi ta hai tiếng sư thúc. Hôm nay không đánh chết tiện nhân ngươi thì e ngày sau tất loạn!"

Lăng Vong Xuyên xách cổ áo Bạch Chỉ nhấc lên, lại cho nàng thêm một cái tát. Bạch Chỉ không phản kháng, khóe môi bật máu ngã xuống đất, nước mắt trong suốt rơi ra.

Nội tâm Bạch Chỉ lại có chút chờ mong, đến, đánh nữa đi, Diệc Tam Đồ vừa tới rồi kìa! Cho hắn rửa mắt ra mà nhìn nữ tử khiến hắn mê muội là ả đàn bà ghen tuông độc địa như thế nào!

Tạ Ân nói không sai, mấy cái tát này rất đáng giá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro