Rơi Vào Động Hòa Thượng Phải Làm Sao Đây

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau án Lang Gia vương mưu nghịch, Lục hoàng tử mai danh ẩn tích đổi tên thành Tiêu Sắt, trở thành một lão bản của một khách điếm. Một năm gần đây cuộc sống sinh hoạt yên bình không chút gợn sóng, lại không ngờ vẫn có người quyết tâm tìm được hắn, dẫn tới họa sát thân.

Tiêu Sắt đã mất hết võ công rơi vào tình cảnh bị các cao thủ bức tới bên bờ vực.

Vách núi này sâu thăm thẳm, vô cùng hung hiểm. Nghe nói những người khinh công cao cường đều có đi mà không có về. Dưới vực thỉnh thoảng truyền đến tiếng thú gầm vô cùng khủng bố, càng làm cho người khác chùn bước.

Lúc này Tiêu Sắt thân bị trọng thương, hắn nhìn đám người trước mắt từng bước từng bước dồn hắn về phía sau, lại nghiêng người nhìn về phía vách vực sâu thẳm, mây mù lượn lờ. Tiêu Sắt bất ngờ thả người nhảy xuống, rơi vào tầng tầng lớp lớp mây mù.

So với bị người khác giết, chi bằng để bản thân tự lựa chọn cách ra đi.

Hắn đã chán ghét việc cốt nhục tương tàn trong cung, không màng ngôi vị Hoàng đế, lại chưa từng có nhiều vướng bận, chỉ muốn bình thản hưởng thụ cuộc sống như những người thường, trớ trêu thay lại luôn có người không muốn cho hắn được như ý nguyện.

Hiện giờ, hắn đã không sợ sinh tử.

......

Tiêu Sắt nhắm hai mắt, bên tai là tiếng gió vù vù, cảm giác thời gian rơi xuống rất lâu nhưng vẫn chưa chấm dứt.

Mãi vẫn không có cảm giác đau nhức khi rơi xuống như tưởng tượng, bóng tối trước mắt dần thay bằng ánh sáng. Ngay sau đó Tiêu Sắt cảm thấy bản thân xuyên qua một tầng năng lượng gì đó, giống như một dòng nước ấm áp đang gợn sóng. Sau khi xuyên qua tầng năng lượng này tốc độ rơi của hắn giảm hẳn, tựa như đang bay xuống, xung quanh cũng không còn tiếng gió vù vù mà chỉ có cảm giác ấm áp như xuân.

Tiêu Sắt nghi hoặc mở mắt ra, lúc này hắn đã rơi xuống một mảnh cỏ mềm mại.

Còn chưa thấy rõ chung quanh chỉ thấy mười mấy tiểu hài tử tầm năm sáu tuổi vây quanh lại đây.

Đám tiểu hài tử đều đầu trọc lóc, mặc tăng bào trắng đeo Phật châu.

"Ca ca, ngươi từ đâu đến đây? Ngươi thật là đẹp!" một tiểu hài tử khều Tiêu Sắt ngây thơ nói.

Tiêu Sắt nhìn nhìn tiểu hài tử, mắt to long lanh rất đáng yêu. Hắn chịu đựng cảm giác đau nhức toàn thân, cong khéo miệng cười một cái, chưa kịp nói chuyện đã hộc ra một búng máu, trước mắt tối sầm ngã xuống.

Trước khi xỉu hắn nhịn không được suy nghĩ: Ta đây là rơi vào động hòa thượng rồi sao?

Khi tỉnh lại, Tiêu Sắt phát hiện mình đang nằm trên giường trong một căn nhà gỗ, xung quanh vẫn là bốn năm tiểu hòa thượng đang tò mò nhìn.

Thấy hắn mở mắt, tiểu hòa thượng vội vàng hướng ngoài cửa kêu: "Vô Tâm ca ca, hắn tỉnh rồi!"

Ngay sau đó một đại hòa thượng mặc tăng bào trắng đẩy cửa đi vào.

Nói đại cũng không phải lớn tuổi lắm, chỉ là lớn hơn so với đám tiểu hòa thượng này thôi, thoạt nhìn cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi.

Hòa thượng tên Vô Tâm bưng một chén thảo dược không nhanh không chậm đến gần mép giường, nhìn về phía Tiêu Sắt, "Tỉnh rồi?"

Tiêu Sắt đánh giá người này, cũng không nói lời nào nhưng trong lòng lại nghĩ thầm: tên hòa thượng này cũng thật đẹp, chẳng lẽ ta lạc vào tiên cảnh? Không đúng không đúng, tên này cười lên có chút tà khí, e rằng không phải người tốt! Chẳng lẽ là yêu tinh trong núi biến thành mỹ nam đi hút tinh khí?

Sau khi đánh giá một phen, ánh mắt Tiêu Sắt có chút cảnh giác, cũng không quá khách khí hỏi: "Vì sao cứu ta? Ngươi là người phương nào?"

Vô Tâm còn chưa nói lời nào thì tiểu hòa thượng bên cạnh nhanh chóng cướp lời: "Bởi vì ca ca đẹp nha!"

Tiêu Sắt bị những lời này làm cho ngây người một chút, nghĩ thầm chẳng lẽ bọn họ thật sự muốn hút tinh khí của mình?

Vô Tâm nghiêm trang nhìn nhìn Tiêu Sắt, "ừm, chính là vì lý do này."

Sắc mặt Tiêu Sắt trắng bệch, khóe môi còn dính vệt máu đỏ tươi, ngược lại còn tăng thêm vài phần thê mỹ.

Vô Tâm cảm thấy vệt máu trên môi Tiêu Sắt có chút chói mắt, liền duỗi tay đến trước mặt hắn lau đi vệt máu kia sau đó đem chén thuốc nhét vào tay Tiêu Sắt: "Uống thuốc đi"

Bởi vì đối phương hành động bất ngờ, Tiêu Sắt không kịp né tránh bàn tay trên môi mình, chỉ đem chén thuốc đặt xuống mép giường tỏ vẻ cự tuyệt.

"Ngươi cho ta uống thứ gì?"

"Đây là thảo dược ta vừa sắc xong, trị nội thương."

Tiêu Sắt vẫn như cũ cảnh giác, "Vì sao lại cứu ta? Đừng nói với ta người xuất gia phải rũ lòng từ bi nhé" Tiêu Sắt đồng thời đánh giá bốn phía, "Xem tình cảnh của ngươi cũng không giống người trong Phật môn chân chính."

Vô Tâm cười khẽ, "Đúng vậy, ta đã hoàn tục, hiện giờ đương nhiên không thể coi là người xuất gia, cứu ngươi...... Là bởi vì......" Vô Tâm ra vẻ âm trầm nói: "Chúng ta đã lâu chưa thấy qua người sống."

Nghe vậy, Tiêu Sắt trong lòng lộp bộp một tiếng, nắm chặt góc chăn, thầm nghĩ: Đây quả thật là bầy yêu tinh sao? Bọn họ muốn ăn ta sao?

Tiêu Sắt đang khẩn trương suy nghĩ cách chạy trốn, một tiểu hòa thượng lại thanh thúy mở miệng, "Vô Tâm ca ca, hình như ngươi dọa hắn sợ rồi!"

Tiêu Sắt quay đầu nhìn về phía tiểu hòa thượng, không nhìn đến thì không sao, đằng này vừa thấy hắn thiếu chút nữa bị dọa bay nửa cái mạng.

Lúc nãy còn không có tinh lực chú ý tới, những tiểu hòa thượng này có gương mặt giống Vô Tâm như đúc, chẳng qua là thiếu niên thì mảnh khảnh, trẻ con thì tròn trịa, đến cả y phục cũng giống nhau như đúc!

Này không phải rơi vào hang ổ hòa thượng, mà là rơi vào hang ổ yêu tinh!

Vốn tưởng rằng rơi vào sơn cốc này thì có thể sống sót, không nghĩ đến lại gặp tình cảnh càng hung hiểm hơn.

Hắn không có võ công lại bị trọng thương, một phàm nhân như thế sao có thể thoát ra ngoài được đây?

Thoạt nhìn đám yêu tinh này rất thông minh, chi bằng cùng bọn họ nói một chút đạo lý, hoặc là đánh cược một phen?

Tiêu Sắt đang nghĩ đông nghĩ tây, Vô Tâm lại đưa chén thuốc tới bên miệng Tiêu Sắt, "Nhân lúc còn nóng nhanh uống đi."

Tiêu Sắt cứng đờ cầm lấy chén thuốc, lại nghiêm túc nhìn nhìn Vô Tâm. Đẹp thì đẹp thật đấy, nhưng cũng thật đáng sợ, không biết biến thành nguyên hình thì tính tình sẽ thế nào đây.

"Ngươi thật sự muốn cứu ta?"

"Đương nhiên, nếu không vừa rồi đã một ngụm ăn luôn ngươi!" Vô Tâm liếm liếm khóe miệng, "Trông ngươi cũng rất ngon miệng."

"Hay là ngươi là muốn...... nuôi béo rồi mới ăn?"

"Còn phải xem tâm tình ta thế nào đã, ngươi biểu hiện tốt chút thì ta sẽ tạm thời giữ mạng cho ngươi."

"......" Tiêu Sắt không nói gì nữa. Xem ra tạm thời giữ được cái mạng này, vậy trước hết dưỡng thương đã, sau này có thể dần tìm hiểu tình hình rồi tùy thời bỏ chạy.

Tiêu Sắt uống thuốc xong trầm trầm ngủ một buổi trưa, khi tỉnh lại trời đã sắp tối.

Bốn bề yên ắng, trên bàn nhỏ kế bên đã bày sẵn đồ ăn nóng hổi đang tỏa ra hương thơm mê người.

Tiêu Sắt chống thân ngồi dậy, do dự không biết có nên ăn đồ ăn mà "ác ma" chuẩn bị cho hay không.

Cảm giác lúc này cũng không phải là rất đói bụng, nhưng đầu váng mắt hoa đang nói cho hắn biết hiện tại cần phải bổ sung thể lực.

Nhưng vừa nhúc nhích muốn đứng dậy lục phủ ngũ tạng liền đau đớn khó nhịn khiến hắn ngã trở về.

Lúc này Vô Tâm đẩy cửa vào, tự mình múc cháo trên bàn lại gắp thêm ít thức ăn, sau đó ngồi bên mép giường múc một muỗng nhỏ đưa đến bên miệng Tiêu Sắt.

Thôi được rồi bất quá thì chết thôi, lấp đầy bụng vẫn quan trọng hơn, chết cũng thoải mái chút.

Tiêu Sắt nghĩ xong liền hung hăng cắn cái muỗng một cái, sau đó đoạt lấy chén cháo.

Nhìn biểu cảm khẳng khái chịu chết của đối phương Vô Tâm nhịn không được bật cười, sau đó lắc đầu liền ra cửa. Y còn phải sắc thuốc cho Tiêu Sắt.

Một lúc sau có hai tiểu hòa thượng tới đưa thuốc, Vô Tâm cũng không thấy bóng dáng nữa.Tiêu Sắt thở dài nhẹ nhõm đêm nay hẳn là có thể nghỉ ngơi rồi.

Có thể ngủ yên dưới mí mắt của "ác ma" cũng chỉ có người đã chết hai lần như hắn có thể làm được.

Tiêu Sắt sau khi đơn giản lau mặt cùng tay liền chuẩn bị đi vào giấc ngủ.

Không nghĩ tới lúc này cửa bỗng "kẽo kẹt" một tiếng mở ra, bạch y hòa thượng nhẹ nhàng bước vào.Tiêu Sắt lập tức cảnh giác ngồi dậy, "Ngươi muốn làm gì?"

Vô Tâm đến bên tủ gỗ ở đầu giường lấy chăn trải xuống sàn nhà, lại lấy gối trúc nằm xuống thản nhiên nói: "Ngủ"

"Ngươi muốn ngủ dưới đất?"

"không thì sao? Ta ngủ trên giường à? Bỏ đi, trên người ngươi còn có thương tích, mấy ngày này sẽ không lăn lộn ngươi."

Đối mặt với sự "săn sóc" của đối phương, Tiêu Sắt cũng không mấy vừa lòng: "Ý ta là ngươi không có phòng khác để ngủ sao?"

"Toàn bộ sơn cốc chỉ có duy nhất căn phòng này ngươi bảo ta đi đâu ngủ đây?"

"Vậy những tiểu hòa thượng kia ngủ ở đâu?"

"Bọn họ có sơn động."

"......" Tiêu Sắt nghĩ thầm, yêu tinh ngủ sơn động thì cũng bình thường. Nhưng dù sao Vô Tâm cũng là ân nhân cứu mạng hắn, y muốn ăn hắn cũng coi như là chuyện sau này, hiện tại vẫn là không nên chiếm phòng của người ta rồi đuổi người đi sơn động được.

Xoay người nằm xuống, Tiêu Sắt lăn qua lăn lại một chút buồn ngủ cũng không có.

Ở cạnh tên yêu tinh muốn ăn thịt mình sao có thể ngủ yên được!

Vô Tâm mắt đầy ý cười nhìn Tiêu Sắt, sau đó ngồi dậy im lặng dựa ở mép giường.

Tiêu Sắt quay người lại thiếu chút nữa hôn lên chóp mũi Vô Tâm, hắn vội vàng lùi ra sau, động đến vết thương đau đến méo miệng.

Vô Tâm cuối cùng nhịn không được cười ra tiếng.

Tiêu Sắt trừng y, "Ngươi đột nhiên làm cái gì vậy?"

Vô Tâm thu vài phần ý cười, ánh mắt đem Tiêu Sắt từ trên xuống dưới đánh giá một phen, "Đêm nay muốn ăn ngươi."

Tiêu Sắt nghe vậy lại tiếp tục lui về sau, thẳng đến khi dán đến trên tường, "Lục phủ ngũ tạng ta đều hỏng rồi...... Không thể ăn!"

"Không ăn nội tạng cũng được, da thịt non mịn, vừa nhìn đã thấy ngon miệng."

"......"

Tiêu Sắt không nói nữa, cắn môi, mắt đảo mấy vòng, tựa hồ đang suy nghĩ làm sao để thuyết phục đối phương đừng ăn thịt mình.

Vô Tâm tiến lại gần đem Tiêu Sắt bức tới góc tường, tà ác cười. Sau đó y chỉ nhẹ nhàng nói: "Ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện xưa."

Chuyện xưa bắt đầu từ một ngôi chùa ở Bắc Ly, có một tiểu hòa thượng năm tuổi bắt đầu theo sư phụ tu hành. Nhưng tiểu hòa thượng này thân phận đặc biệt dẫn đến không ít kẻ thù tìm đến, may mắn có lão hòa thượng bảo hộ y mười hai năm.

Cuối cùng lão hòa thượng vì cứu y mà tẩu hỏa nhập ma viên tịch, từ đó về sau y đã không còn người thân trên cõi đời này nữa.

Lúc y rời khỏi chùa, kẻ thù giết cha tự sát trước mặt y, những kẻ muốn lấy bí pháp Phật môn tranh nhau đuổi bắt y, cũng có rất nhiều kẻ thù của phụ thân y đến đòi mạng.

Cuối cùng y tự phế bỏ một thân Phật môn võ công, bị đám người nọ bức tới bên vách núi.

Thời khác sống chết, y đột nhiên nghe thấy từng tiếng triệu hoán từ phía xa xa, phảng phất như đáy vực sâu thẳm kia mới là cõi về của y.

Y không chút do dự nhảy vào huyền nhai, thần kỳ chính là y bị đưa tới một sơn cốc hoa thơm chim hót, bốn mùa như xuân. Thanh âm kia tự xưng mình là Sơn Thần. Mà tiểu hòa thượng chính là Cốc chủ do Sơn Thần lựa chọn.

Nơi đây linh khí dồi dào, Cốc chủ tiền nhiệm trước khi phi thăng lưu lại đủ loại bí tịch, y dựa theo các bí tịch này tu luyện tiên pháp. Bên trong sơn cốc có muôn thú cùng hàng ngàn hàng vạn loại thực vật sinh sống, vô cùng phồn thịnh, mà y chính là nhân loại duy nhất.

Y là Cốc chủ nhưng lại không thể ra khỏi sơn cốc. Bên ngoài sơn cốc có một kết giới rất kiên cố, nếu không phải là người được Sơn Thần lựa chọn sẽ không vào được.

......

Tiêu Sắt cuối cùng cũng hiểu ra, tên hòa thượng này lúc trước là hù doạ hắn, thật đáng giận!

Cũng tự trách bản thân không nhìn thấu, thấy hòa thượng này quỷ dị liền cho rằng đối phương là yêu tinh, lại không nghĩ đến y cũng là người sống sờ sờ ra.

Từ từ đã......

"Ngươi là Diệp An Thế?" Chính là con tin mà Thiên Ngoại Thiên lưu lại ở Bắc Ly.

"Ngươi không nhắc ta cũng quên mất tên tục của mình. Nơi này chỉ có ta và ngươi, ta là ai cũng không quan trọng."

"Một năm trước tất cả mọi người cho rằng ngươi đã chết, hóa ra là có kỳ ngộ như vậy." Tiêu Sắt nói xong nhớ đến hoàn cảnh của mình, không chừng hiện tại mọi người cũng nghĩ như vậy.

"Còn ngươi? Ngươi thế nào cũng rơi vào đây rồi? Cũng là bị người đuổi giết?"

Tiêu Sắt chỉ chỉ một thân thương tích của mình "Ngươi nghĩ sao?"

"Chúng ta quả thật rất có duyên."

Tiêu Sắt xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, liếc y một cái, "Vì sao phải dọa ta?"

"Oan uổng quá, ta chỉ là đùa ngươi chút thôi, nào ngờ ngươi lại tưởng thật!"

"Ngươi!......" Tiêu Sắt phát hiện chính mình không có cách nào phản bác. Đều do gương mặt hết sức yêu nghiệt của y! Sau đó Tiêu Sắt bỗng nhớ đến cái gì "Vậy còn những tiểu hòa thượng kia là sao?"

"Ta dựa vào linh khí trong cốc, đồng thời cũng dùng linh khí của bản thân để nuôi dưỡng những sinh linh trong cốc. Những tiểu hòa thượng trông giống ta kia chính là yêu tinh mượn linh lực của ta hóa hình. Bởi vì có linh lực của ta nên sau khi hóa hình cũng có chút đặc điểm giống ta, hơn nữa chúng cũng chưa thấy qua người thứ hai nên hóa thành bộ dáng của ta cũng là lẽ đương nhiên."

"Trách không được chúng thấy ta lại hưng phấn như thế." Hóa ra là cảm thấy mới mẻ.

"Ngươi cho rằng bọn chúng muốn ăn ngươi?"

"Khụ......" Tiêu Sắt không muốn nhắc đến đề tài này, "Ngươi là người nhưng bọn chúng là yêu, cũng không phải là không có khả năng."

"Yên tâm, chúng bản tính thuần lương không sát sinh, huống chi bên cạnh ta đều là yêu tinh ăn chay, không ăn người."

"Vậy không ở cạnh ngươi thì ăn người sao?"

"Đương nhiên, không chỉ có yêu, còn có sài lang hổ báo, đại mãng xà, chúng đều có thể một ngụm nuốt chửng ngươi."

Tiêu Sắt rất là kiêng kị rụt rụt cổ, xem ra về sau vẫn nên ở cạnh Vô Tâm cho an toàn.

......

......

Tiêu Sắt sau khi được Vô Tâm tận tâm trị liệu và chăm sóc mấy ngày đã có thể ra ngoài phơi nắng.

Nhà gỗ được dựng trên mỏm đá cao nhất trong cốc, dựa lưng vào một ngọn núi, phía trước cửa trồng rất nhiều loại hoa cỏ tinh xảo, có thềm đá đi xuống phía dưới, cạnh thềm đá là hàng rào gỗ trồng đầy hoa nhỏ màu xanh lam.

Tiêu Sắt quả thực rất thích phong cách tao nhã tươi mát như thế này.

Đi xuống thềm đá, cách đó không xa có một dòng suối nhỏ, vài tiểu hòa thượng thoạt nhìn khoảng năm sáu tuổi đang ở bên suối chơi đùa.

Cách đó không xa là đồng ruộng, lại có vài tiểu hòa thượng mười bốn mười lăm tuổi đang làm cỏ. Gương mặt đều giống Vô Tâm như đúc.

Thấy Vô Tâm dẫn theo hắn, đám tiểu hòa thượng đều vây lại đây.

Một đám "Vô Tâm" vây quanh chính mình, tuy là có chuẩn bị tâm lý nhưng Tiêu Sắt vẫn bị dọa sợ. Cũng may Vô Tâm dung mạo đẹp đẽ, bằng không trường hợp này muốn bao nhiêu quỷ dị liền có bấy nhiêu quỷ dị.

Vô Tâm giới thiệu cho Tiêu Sắt: "Đây là Ngưu đại, Ngưu nhị, Lộc đại, Lộc nhị, Lộc tam, Mã lục, Dương tam, phía bên kia là Thố nhị, Thử thất, Thử bát, Dương cửu, Thứ thập."

Tiêu Sắt vẻ mặt kinh ngạc, "Ngươi làm thế nào phân biệt được bọn chúng?"

Vô Tâm tới gần bên tai hắn nói khẽ: "Kỳ thật ta cũng không phân biệt được, chúng cũng quen rồi......"

Tiêu Sắt "......"

......

Một đám đã sớm nhìn chán gương mặt Vô Tâm cuối cùng cũng được gặp người thứ hai, người này dung mạo lại đặc biệt đẹp khiến chúng tràn ngập tò mò, tranh nhau lắc lư trước mặt Tiêu Sắt nhìn cực kì chăm chú.

Thế là lúc sau, Tiêu Sắt liền yên tâm thoải mái hưởng thụ một đám "Vô Tâm" hầu hạ. Một tên xoa vai, một tên bóp chân, một tên dâng trà, một tên đút trái cây. Miễn bàn có bao nhiêu hưởng thụ!

Nhưng mỗi khi Vô Tâm nhìn đến cảnh này đều rất không vui, đem đám đầu trọc vây quanh Tiêu Sắt đuổi đi.

Tiêu Sắt cho rằng nhất định là Vô Tâm cảm thấy thân phận Cốc chủ của mình bị uy hiếp nên ghen ghét.

Cho nên đám tiểu hòa thượng chỉ có thể đứng xa xa nhìn Tiêu Sắt, đưa trà đưa trái cây đặt ở bên cạnh Tiêu Sắt liền đi, đứng lâu một chút liền giống như đòi mạng.

Nội thương của Tiêu Sắt đã sắp khỏi, nhưng vì trước kia ẩn mạch bị phế khiến thân thể tổn thương nghiêm trọng, lần này lại bị thương nặng càng làm tổn thương nguyên khí, thân thể suy nhược.

Hôm nay, hắn cùng Vô Tâm đang phơi nắng ngoài cửa, một "Vô Tâm" khoảng hai mươi tuổi xách theo mấy con cá đi tới hướng Tiêu Sắt nói: "Công tử, Cốc chủ bảo ta bắt mấy con cá cho ngươi bồi bổ cơ thể."

Tiêu Sắt nhìn mấy con cá treo trên dây cỏ đang tung tăng nhảy nhót liền nhíu nhíu mày, có chút không đành lòng. Thời gian này hắn cùng các loại yêu tinh hóa thành tiểu hòa thượng đáng yêu ở chung, cảm thấy những động vật bình thường này sớm muộn gì cũng có thể biến thành tiểu đầu trọc, cho nên vẫn theo Vô Tâm ăn chay.

Hiện tại những con cá này vì hắn mà chết, hắn sao có thể nỡ ăn chúng được.

Tiêu Sắt lắc đầu, "Thả chúng nó đi, ta chỉ ăn chay."

Vô Tâm tựa hồ sớm đã đoán được, thở dài nói: "Ngươi không ăn thịt, xem ra ta chỉ có thể đút ngươi ăn."

Tiêu Sắt nghi hoặc, "đút ta cái gì...... ưm......"

Lời nói còn chưa nói xong, chỉ thấy mặt Vô Tâm đột nhiên phóng đại trước mặt hắn, nhân lúc hắn không phòng bị bất ngờ hôn lên, một đạo năng lượng tinh thuần theo môi y tiến vào trong kinh mạch Tiêu Sắt.

Tiêu Sắt sau khi phản ứng lại lập tức đẩy Vô Tâm ra, chỉ thấy đối phương mở miệng nói: "Linh khí."

Tiêu Sắt ngẩn ra, "Đây là linh khí?" Trách không được cảm giác thật xa lạ, cũng thật thoải mái.

"Linh khí có thể giúp ngươi tu bổ ẩn mạch, cường thân kiện thể, nói không chừng sau này ngươi cũng có thể có và vận dụng được linh lực."

Nhìn thấy một đám tiểu đầu trọc đang vây xem, mặt Tiêu Sắt có chút nóng: "Ngươi cũng không thể trước mặt mọi người......"

"Được, lần sau chúng ta về phòng làm."

Lời này nghe kiểu gì cũng không thích hợp!

"Không có phương thức khác sau?"

Vô Tâm cười thần bí: "Có, về sau ngươi sẽ biết."

"Phương thức gì? Ta hiện tại liền muốn biết."

"Không, tin tưởng ta, hiện tại ngươi không muốn."

"......" Tiêu Sắt không vui liếc Vô Tâm một cái, lại đột nhiên nghĩ tới cái gì, "Bọn họ cũng có linh lực của ngươi, không phải ngươi cũng......"

"Không, bọn họ là sinh linh sống trong cốc, tự mang linh lực, cũng có thể dễ dàng hấp thu linh lực ta phóng ra. Còn ngươi không có linh lực lại càng không phải người trong cốc, muốn truyền linh khí cho ngươi đương nhiên phải có phương pháp đặc thù."

Tiêu Sắt chấp nhận, thôi được, hôn thì hôn đi, đại nam nhân thân cũng không sợ bị chiếm tiện nghi......

Nhưng mà giống như chính mình đi chiếm tiện nghi của y?

Sống ở trong cốc được một tháng hơn, được Vô Tâm mỗi ngày đều "hôn chào buổi sáng", thân thể Tiêu Sắt dần hồi phục, đã có thể tung tăng nhảy nhót.

Gần đây bên dòng suối nhỏ có vài yêu tinh hệ băng đến tu luyện dẫn đến nhiệt độ giảm đi không ít, giống như đã bước vào mùa đông.

Ban đêm, Tiêu Sắt mí mắt vừa muốn khép lại, liền nghe Vô Tâm lăn qua lộn lại, còn không ngừng hút khí vuốt ve cánh tay.

Tiêu Sắt thăm dò nhìn về phía dưới giường, "Làm sao vậy?"

Vô Tâm đáng thương nói: "Lạnh quá!" Nói xong còn hít một chút nước mũi.

Tiêu Sắt sờ sờ giường gỗ, thật ấm áp, phía dưới giường gỗ còn có thể thêm than củi.

"Nếu không ngươi bảo yêu tinh kia đi nơi khác tu luyện đi? Ngươi có thể tiết kiệm được củi đốt mỗi ngày."

"Trong cốc ấm áp, yêu tinh hệ thủy rất nhiều, nhưng hệ băng cực kỳ hiếm, thật vất vả mới có yêu tinh hệ băng sắp có thể hóa hình, nơi đó gần ta nhất, vẫn là không nên quấy nhiễu chúng tu hành."

Tiêu Sắt nghĩ nghĩ, nhích người vào trong: "lên đây ngủ đi, đây vốn dĩ là giường của ngươi, nhưng mà ta cũng sợ lạnh, ta không muốn nằm dưới sàn đâu."

Vô Tâm do dự: "Thương thế của ngươi...... Ta sợ chạm vào vết thương của ngươi."

"Ta đã sớm lành rồi, hơn nữa giường rất lớn, không đụng đến được." Tiêu Sắt nói, lưu loát lăn đến tận trong cùng, chừa cho Vô Tâm một khoảng rộng.

"Được rồi." Vô Tâm ôm chăn gối của mình lên chậm rãi nằm xuống, ngoan ngoãn nhắm lại.

Thấy thế, Tiêu Sắt cũng an tâm khép mắt.

Một đêm ngủ ngon.

Sáng hôm sau, Tiêu Sắt đang mơ thấy ôm Kháng Hạo chơi vui vẻ, tiểu cẩu cọ cọ trong ngực hắn, cọ đến ngứa ngáy.

"Ha ha, đừng quậy......" Tiêu Sắt nói mớ xong liền tỉnh, tựa như Kháng Hạo còn ở trong ngực, hắn thuận tay sờ sờ, không có xúc cảm lông xù xù của Kháng Hạo, mà lại là cái đầu trơn bóng.

Tiêu Sắt giật mình hoàn toàn thanh tỉnh, cúi đầu nhìn xuống, hóa ra là Vô Tâm đang cọ ở trong ngực hắn, dọa hắn nhảy dựng.

Vô Tâm gắt gao ôm hắn, trong miệng không biết lẩm bẩm cái gì.

Tiêu Sắt kéo người ra không được, liền lắng tai nghe, Vô Tâm tiếp tục lẩm bẩm: "Tiêu Sắt, đừng đi......"

Tiêu Sắt muốn trợn trắng mắt, thầm nghĩ: Ngươi ôm ta chặt như vậy ta chạy kiểu gì?

Tiêu Sắt sờ sờ đầu Vô Tâm nhẹ giọng nói: "Ta không đi."

......

Ngày hôm sau, Tiêu Sắt ở bên dòng suối luyện quyền cước. Nhờ vào linh khí dồi dào của Bách Linh Cốc cùng Vô Tâm tận tâm trợ giúp, ẩn mạch của hắn đã phục hồi không ít, rất nhanh sẽ có thể tiếp tục luyện võ.

Vô Tâm nhìn chằm chằm thân ảnh xanh lục kia, trong mắt lại toát ra vẻ ưu sầu.

Tiêu Sắt quay đầu lại, vừa lúc bắt gặp ánh mắt Vô Tâm.

Hắn dừng động tác đi qua quan tâm hỏi: "Làm sao vậy?"

Vô Tâm biểu tình khôi phục bình thường, chỉ nhàn nhạt hỏi: "Ngươi khi nào rời đi?"

Tiêu Sắt có chút kinh ngạc, "Ta có thể ra ngoài sao?"

"Ngươi không phải người trong cốc, kết giới sẽ không ngăn cản ngươi ra ngoài, nhưng khả năng ngươi sẽ không vào được nữa."

Tiêu Sắt trầm mặc một hồi, "Ta sao có thể vào đây được?"

"Nếu ta đoán không nhầm, ngươi là Thiên tuyển chi tử, tự mang một thân long khí, do vậy nên lúc rơi đến đây tác động đến kết giới, kết giới vì cứu ngươi nên cho ngươi tiến vào."

"Xem ra ngươi biết thân phận của ta."

"Với ta mà nói thân phận của ngươi cũng không quan trọng." ta chỉ để ý ngươi......

"Đúng vậy, ta hiện tại chỉ là một người bình thường. Vậy lần sau ta lại nhảy vực có phải cũng có thể vào được?"

"Lần sau ngươi sẽ không gặp vận khí tốt như vậy đâu, rất có thể ngươi sẽ chết."

"Vậy ta cũng sẽ không mạo hiểm như vậy." Tiêu Sắt nói xong, thấy sắc mặt Vô Tâm không tốt, lại cố ý nói: "Sao nào? ngươi rất muốn ta rời đi? Chê ta ăn của ngươi, ở của ngươi lại còn khi dễ ngươi?"

Vô Tâm thật sâu nhìn vào mắt Tiêu Sắt: "Ta đương nhiên sẽ không chê ngươi, chỉ là nếu ngươi không muốn ở lại, ta cũng không thể cưỡng cầu, tùy duyên mà thôi."

Nhìn Vô Tâm nghiêm trang trả lời, Tiêu Sắt thầm nghĩ: Nếu không phải tối hôm qua ngươi ôm ta nói ta đừng đi, đáng thương vô cùng, ta thiếu chút nữa liền tin ngươi.

"Vậy được rồi, sơn cốc này cũng ngươi cũng nhàm chán, ta còn muốn về nhà."

Vô Tâm nghe xong vội vàng nói: "Nhưng ngươi đi rồi thì không trở lại được nữa!"

"Vậy thì không trở lại thôi, ta thấy ngươi cũng không hoan nghênh ta......"

"Không có!"

Tiêu Sắt cười khẽ, "Vậy sao ngươi còn đuổi ta đi?"

"Ta không phải!"

Tiêu Sắt ý cười càng sâu, nghĩ thầm: Lạt mềm buộc chặt sao, ta biết. Tiểu hòa thượng vẫn là quá non, sốt ruột một chút liền bại lộ. Thôi vậy, bổn đại gia hôm nay tâm tình tốt, không đùa hắn nữa.

Tiêu Sắt kéo tay Vô Tâm tay đặt trên ngực mình, nghiêm túc nói: "Mạng này là ngươi cứu, người về sau sẽ nghe theo ngươi, ngươi muốn ta đi ta sẽ không ở lại, ngươi muốn ta ở, thì cả tâm của ta cũng sẽ ở lại."

Đôi mắt Vô Tâm lập tức lóe sáng, "Thật sự?"

"Đương nhiên."

Vô Tâm lập tức ôm chặt lấy người, vui sướng nói: "Vậy sau này ngươi nửa bước cũng không được rời khỏi ta!"

"Dù sao cũng phải cho ta chút không gian riêng tư chứ?"

"Không! Ngươi nói rồi, ngươi là của ta! Chúng ta phải thân mật khăng khít!"

"Ta cũng không phải là ý này!"

......

Hưng phấn qua đi, Vô Tâm lại sầu.

Tiêu Sắt thở dài, "Lại làm sao nữa?"

"Ngươi vẫn là vì ta cứu ngươi nên mới thích ta sao?"

Tiêu Sắt nghiêm túc nghĩ nghĩ, "Bởi vì linh khí của ngươi."

Vô Tâm nháy mắt giống như cún con bị vứt bỏ, ủy khuất cực kỳ.

Tiêu Sắt buồn cười ôm lấy người, nhẹ nhàng hôn lên môi Vô Tâm. "Ta nói chính là cái này, mỗi ngày độ linh khí khi hôn. Ngươi là cốc chủ, ngươi muốn cho ta linh khí như thế nào đều có thể, ngươi cho rằng ta không biết sao? Còn không phải nguyện ý phối hợp ngươi......"

Lời còn chưa dứt, Vô Tâm đã ôm lấy người lại lần nữa hôn sâu.

Tâm ý tương thông, người này rốt cuộc thuộc về hắn.

Vậy có thể làm càng thêm một chút!

......

Bất đồng với nụ hôn ôn nhu triền miên lúc trước, Vô Tâm thế công mãnh làm Tiêu Sắt có chút chống đỡ không được, nơi hai người tiếp xúc với nhau càng nảy lên cảm giác quái lại, khiến người muốn thoát đi lại nhịn không được trầm mê.

Chỉ chốc lát, Tiêu Sắt bị hôn đến đứng không vững.

Vô Tâm ôm ngang người lên, đi thẳng đến nhà gỗ.

"Ngươi...... Muốn làm cái gì...... Thả ta xuống dưới!"

"Cho ngươi nhiều linh lực hơn!"

Tiêu Sắt bỗng có dự cảm không ổn......

Hắn còn chưa có chuẩn bị tốt, "Ngày khác......"

"Liền hôm nay!"

"Ban ngày ban mặt...... Không thích hợp......"

"Ta có kết giới, người khác nghe không thấy, xem không được."

"Đây chính là ngươi tự tìm!" Tiêu Sắt lời nói tàn nhẫn, lúc này đã bị ném vào trong chăn, không hề ý thức được chính mình mới là người bị đè.

Vô Tâm đương nhiên nghe ra ý tứ của hắn, chỉ cười cười không trả lời. Cũng không cần phải cãi nhau, hạ thủ vi cường mới là đạo lý.

Chờ Tiêu mỗ cả người mơ mơ màng màng đã quên mục đích muốn kiên trì của bản thân, Vô Tâm liền có thể muốn làm gì thì làm.

"Đau! Đem ngón tay lấy ra đi!" Tiêu Sắt giãy giụa lên, "Ngươi dám!"

"Đừng nhúc nhích ~ thả lỏng......"

"Nhanh lấy ra đi!"

"Ngươi không thả lỏng ta ra không được......"

"A!...... Ngươi......" Tiêu Sắt thật hối hận, vì sao lại nghe lời tên đầu trọc này nói, để y tiến vào càng sâu làm cho chính mình nói cũng không nói ra được.

......

Vô Tâm được như ước nguyện, cùng người trong lòng phiên vân phúc vũ.

Đến lúc cao trào, hai người tay đan chặt vào nhau, một đạo linh lực mất khống chế bay ra từ lòng bàn tay của cả hai.

......

Hôm sau, mặt trời lên cao Tiêu Sắt mới từ từ tỉnh dậy.

Cả người đầy vết đỏ ái muội, cơ bắp đau nhức, nhắc nhở hắn sự tình hoang đường ngày hôm qua.

Vô Tâm đã sớm không thấy bóng dáng, ngoài cửa liên tục truyền đến âm thanh tiểu hài tử vui đùa.

Tiêu Sắt ngồi dậy, chầm chậm mặc quần áo sau đó đẩy cửa ra ngoài.

Cảnh tượng ngoài thềm đá làm hắn sợ ngây người.

Đứng ở trước mặt hắn là hơn hai mươi tiểu hài tử mới tập đi, mập mạp trắng trẻo, gương mặt giống nhau như đúc.

Lần này không hề là tiểu hòa thượng, mà là vừa giống Vô Tâm lại vừa giống hắn. Đám tiểu gia hỏa này tóc ngắn ngắn, trơn bóng cái gì cũng không có mặc.

Này liền giống.... Giống như hắn cùng Vô Tâm sinh mấy đứa con!

Không! Không có khả năng!

Tiêu Sắt nhanh chóng phủ định ý nghĩ hoang đường của mình.

Hắn nhìn thấy Vô Tâm đang bế tiểu hài tử đi đến vội vàng hỏi: "Sao lại thế này?"

"Chúng ta tối hôm qua có một cỗ linh lực mất khống chế phóng ra đánh trúng một ổ linh xà, vừa vặn tất cả đều là rắn con mới nở, liền nhờ linh lực hóa hình."

Tiêu Sắt hồi tưởng, linh lực mất khống chế? Còn không phải là lần đầu tiên cao ~ trào ~ khi hai người linh lực kết hợp hình thành sóng xung kích! Cư nhiên lại còn có tác dụng này, cũng đáng thẹn quá đi!

Đám tiểu hài tử nhìn nhìn Tiêu Sắt, cùng kêu lên: "Nương~"

Tiêu Sắt cả kinh, "Ta không phải!" Sau đó chỉ vào Vô Tâm, "Hắn mới là nương của các ngươi!"

Đám tiểu hài tử lại hướng Vô Tâm cao giọng kêu: "Cha!"

"Ơi ~" Vô Tâm cao hứng đáp lời, "Ngoan ~"

Tiêu Sắt: "......"

Từ từ, tất cả đều là con trai sao?

Nghĩ vậy, Tiêu Sắt lại cẩn thận nhìn nhìn, còn được, nam nữ đều có.

Nhi nữ song toàn? Hỉ đương nương?

Hắn mới không cần!

Có điều con gái trưởng thành có giống hắn cùng Vô Tâm không? Có đẹp không?

Tiêu Sắt cảm giác lo lắng sâu sắc.

......

Tiêu Sắt phát hiện Vô Tâm kỳ thật là có thể tự do ra vào Bách Linh Cốc, chỉ là phải cải trang để không bại lộ thân phận, mỗi tháng chỉ có thể ra ngoài một lần, mỗi lần ra ngoài không được vượt quá ba ngày. Vô Tâm sau khi xác định tâm ý Tiêu Sắt, dịch dung đưa hắn ra ngoài chơi vài lần.

Bởi vì hấp thu quá nhiều linh khí của Vô Tâm, Tiêu Sắt cũng được Sơn Thần xem thành người trong cốc. Bọn họ không có sinh lão bệnh tử, lại có thể tu luyện phi thăng, trở thành thần tiên.

Nhưng Vô Tâm cùng Tiêu Sắt đều không muốn thành tiên, chỉ muốn làm người bình phàm vĩnh viễn bầu bạn với nhau, dưới trướng lại có "con gái" hiếu kính thì còn gì bằng?

Hoàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro