Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1

Trên đường người qua lại đông đúc, tiếng rao hàng thay nhau vang lên.

Người đông như thế này, rõ ràng không thích hợp để cưỡi ngựa. Tiêu Sắt nắm cương con ngựa Dạ Bắc tốt nhất, bên hông đeo Vô Cực côn, len lỏi trong dòng người qua lại.

Tiêu Sắt rời khỏi Thiên Khải Thành đã lâu, nhưng y vẫn cưỡi ngựa chậm rãi lắc lư trên đường. Thật ra, y cũng không biết đi đâu, trở về Tuyết Lạc Sơn Trang ấy à, y cảm thấy khách điểm đổ nát của mình không đáng để đi một chuyến; về Tuyết Nguyệt Thành ư, nghĩ đến việc phải đối mặt với chuyện nào đó, y liền có chút kháng cự. Nhưng mà cụ thể là chuyện gì thì trong lòng y không rõ, sự kháng cự kia cũng không rõ nguyên nhân.

Khi y đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, không nghe thấy tiếng ồn ào của dân chúng và tiếng đao kiếm leng keng phá không truyền đến từ phía sau. Đứng mũi chịu sào, xui xẻo nhất chính là con ngựa y đang cưỡi.

Dây cương của con ngựa bị giật đi trong chớp mắt, một nam tử cầm kiếm ôm tân nương mặc hỉ phục nhảy lên ngựa, chạy như điên.

Tiêu Sắt: "? ? ?"

Y tức giận: "Trả ngựa cho ta!"

Chân vừa động, thân y như bước trên mây, lao theo đuổi.

Tiêu Sắt đuổi theo, cuối cùng đuổi đến rừng rậm ngoại thành.

Lúc này vẫn là buổi sáng, ánh nắng chói chang, nhưng khu rừng rậm rạp che kín ánh mặt trời, khiến cho nơi này có phần u ám.

Tiêu Sắt lần theo dấu vết móng ngựa từng bước tìm tới, cuối cùng tìm thấy con ngựa Dạ Bắc bị buộc dưới một gốc cây lớn.

Ngựa ở đây, người kia tất nhiên cũng không chạy quá xa.

Tiêu Sắt vỗ vỗ đầu ngựa, đi xung quanh tìm kiếm tên cướp ngựa.

Đây là ngựa Dạ Bắc đấy, cưỡi ngựa của y mà không đưa tiền cho y à! Đã chạy xa thế này, ít nhất cũng phải trả năm mươi lượng!

Tiêu Sắt ôm suy nghĩ này tìm kiếm rất nghiêm túc.

Rõ ràng tên cướp kia cũng không có ý định trốn, chưa đến hai khắc, Tiêu Sắt đã phát hiện ra đôi nam nữ kia đang tranh chấp dưới một gốc cây liễu to.

Tiêu Sắt đứng trên cây gần đó, thích thú lắng nghe cuộc trò chuyện của họ.

Tên cướp ngựa có gương mặt công tử văn nhã, nói chuyện vô cùng thâm tình tha thiết : "Tuệ Nương, nàng đừng lấy chồng được không? Nàng chờ ta, chỉ một tháng nữa thôi, ta sẽ bỏ nàng ta cưới nàng. . ."

Nữ tử mặc đồ tân nương, đầu đội kim quan, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía nam tử. Nàng ngắt lời gã, lạnh lùng nói: "Trước đây người nói không phải nàng ta không lấy chính là ngươi, người vứt bỏ ta như giày rách cũng là ngươi. Giờ ta sắp thành hôn, ngươi có tư cách gì để ngăn cản? Ta khuyên ngươi nên thả ta về. . ."

"Này, hai vị bên dưới, "Tiêu Sắt mới nghe được mấy câu đã nắm rõ chân tướng sự tình. Y dựa vào thân cây, lười biếng nói, "Hai người cướp ngựa của ta, định bồi thường cho ta như thế nào?"

Câu nói này thực sự dọa hai người bên dưới.

Nam nhân đem nữ nhân bảo hộ phía sau, cảnh giác nhìn Tiêu Sắt đang đứng trên cây.

Tiêu Sơ ngáp một cái, nhẹ nhàng nhảy xuống từ trên cây.

"Đừng lo, ta không phải đến bắt các ngươi về. Ta ấy à, chỉ là một người qua đường đáng thương bị các ngươi cướp mất ngựa. Giờ ta không có ngựa đi đường, các ngươi nói xem, có phải nên bồi thường cho ta không?"

Nam tử kia nói: "Ngươi muốn bao nhiêu?"

Tiêu Sắt cười như hồ ly: "Năm trăm lượng!"

Nói về hét giá, không ai dám so với y.

Hai người kia: ". . ."

Đã từng gặp gian thương, nhưng chưa gặp ai gian như thế này.

"Chỉ là một con ngựa thôi, làm sao lại đòi nhiều tiền như vậy?"

Tiêu Sắt lắc đầu, nghiêm túc nói: "Lời này sai rồi, ngựa của ta là ngựa Dạ Bắc tốt nhất, lúc mua đã hơn ngàn lượng bạc, năm trăm lượng cho các ngươi mượn dùng, tính ra là rẻ cho các ngươi rồi."

Nam tử cắn răng nói: "Được, nhưng hiện tại trên người ta không có nhiều tiền như vậy. Nhà ta ở Đỗ gia Thập Tam phường, Thanh Thủy Trấn, ba ngày sau ngươi cầm ngọc bội này đến tìm ta là được."

Gã ném cho Tiêu Sắt một miếng ngọc bội.

Tiêu Sắt vui vẻ nhận lấy, nhanh chóng rời đi.

Nhhưng mà, con ngựa đó cũng bị gã dắt đi luôn

Còn hai người kia sau này thế nào, thì không liên quan gì đến y nữa. Hiện tại y phải hỏi đường đến Đỗ gia Thập Tam phường, Thanh Thủy Trấn.

Thời gian thoáng cái đã đến ba ngày sau.

Lúc đó, Tiêu Sắt đứng trước cổng Đỗ gia, nơi y phải vất vả lắm mới tìm được, trong khi chờ người hầu mở cửa, y suy nghĩ liệu có nên đòi thêm ít tiền nữa không, dù sao y tìm được Đỗ gia cũng không dễ dàng gì.

Người hầu đón y vào phủ, nhưng tiếp đón y không phải là vị Đỗ công tử cướp hôn kia, mà là một lão nhân tóc hoa râm và một thiếu phụ ăn mặc giản dị.

Lão nhân bảo người hầu mang ra năm trăm lượng bạc, ngồi ở chủ vị, thở dài nói: "Thật xấu hổ, tiểu nhi hoang đường, mấy ngày trước đã cướp ngựa của công tử, năm trăm lượng này xem như bồi tội."

Tiêu Sắt định hỏi xem chuyện Đỗ công tử hôm đó kết quả thế nào, nhưng lúc này rõ ràng không tiện mở lời, nên y trả lại ngọc bội rồi rời đi.

Y lại dắt ngựa đi trên đường lớn, nghe được phụ nhân qua lại bên cạnh nghị luận xôn xao.

"Tiểu tử Đỗ gia kia, trước đây đã dây dưa không rõ với nữ nhi Tần gia, chuyện này ngươi không biết à! "Một bà lão mua thịt nói với chủ quầy đang cắt thịt. Chủ quầy vừa cắt thịt vừa gật đầu đồng ý.

"Nữ nhi Tần gia kết hôn, hắn đi cướp dâu!"

Chủ quầy giật mình: "Chẳng phải hắn đã thú thê rồi sao, sao lại. . ."

Bà lão tiếp lời: "Khuê nữ ông bác hai của cháu ta làm việc cho Đỗ gia, nghe nói Đỗ công tử không thích thê tử của mình, ngược lại một lòng nhớ đến cô nương Tần gia kia."

Chủ quầy kinh ngạc: "Còn có chuyện như vậy!"

Người tập võ tai mắt tinh tường, Tiêu Sắt tất nhiên nghe rõ những lời này.

Thực ra rất dễ hiểu: Nữ nhi Tần gia thích Đỗ công tử, nhưng Đỗ công tử lúc đó không thích nàng, nên cưới người mình thích. Sau đó không lâu lại phát hiện người mình yêu thực ra là nữ nhi Tần gia, nên khi cô nương Tần gia đại hôn, gã đã đến cướp dâu.

Thâm tình đến muộn không khác gì cỏ rác, cô nương Tần gia kia đương nhiên không muốn theo gã.

Nhưng Tiêu Sắt vẫn cảm thấy rất kỳ lạ: Thực sự có người không rõ người mình yêu là ai sao?

Y không ở lại nơi này lâu, cưỡi ngựa đến trấn tiếp theo.

Tiêu Sắt tìm một quán trọ, thuê một phòng thượng hạng, sau đó ngồi trong đại sảnh gọi tiểu nhị mang lên một bình rượu và vài món nhắm.

Lúc này không phải giờ cơm, quán cũng không có ai khác, chỉ có bà chủ dựa vào quầy xem sổ sách và tính bàn tính.

Tiêu Sắt uống hai chén, khi ngà ngà say, y thấy một đứa nhỏ chạy vào, lớn tiếng nói: "Mẹ, con muốn nuôi chó!"

Bà chủ đặt xuống bàn tính trong tay, ngồi xổm xuống, dịu dàng hỏi: "Sao bỗng nhiên con lại muốn nuôi chó?"

"Vì con thích chó! Chó rất nghe lời!"

Bà chủ xoa đầu bé trai, thở dài nói: "Con có biết không, kiểu thích mà con tưởng là thích ấy, thực tế có lẽ con không gánh nổi trách nhiệm khi nuôi chó đâu. . ."

Có một kiểu thích là con tưởng mình thích.

Có một kiểu yêu là con tưởng mình yêu.

Tiêu Sắt đột nhiên hiểu ra nghi hoặc trong lòng mình khi ở Đỗ gia.

Đỗ công tử tưởng rằng mình yêu thê tử nên mới cưới nàng, nhưng kết quả vừa quay đầu liền phát hiện, hóa ra gã không có Tần cô nương thì không được, đó mới là tình yêu thật sự. Vì vậy, gã bất chấp tất cả để đi cướp hôn. Chỉ tiếc rằng, không phải tất cả người làm sai đều có thể được tha thứ, ít nhất Đỗ công tử không phải.

Có một giọng nói vang lên trong lòng Tiêu Sắt: Vậy còn ngươi? Ngươi thực sự thích Tư Không Thiên Lạc sao?

Tiêu Sắt do dự.

Cuối cùng, y hiểu ra kháng cự của mình với Tuyết Nguyệt Thành bắt nguồn từ đâu.

Y sợ áp lực của mọi người đối với tình cảm của mình và Tư Không Thiên Lạc, lại càng sợ phần tình cảm này.

Ban đầu, y không muốn chấp nhận phần tình cảm này, nhưng mọi người đều nói như thể nó là thật, và rồi y cũng quên mất rằng, thực ra y không thích Tư Không Thiên Lạc.

Bây giờ y nhớ rồi.

Tiêu Sắt uống một ngụm rượu lớn, cảm thấy mình may mắn hơn Đỗ công tử rất nhiều. May mắn y kịp thời phát hiện, cũng có thể dừng lại đúng lúc.

Vậy. . . người mà y thực sự thích, rốt cuộc là ai?

Đêm đó, trước khi đi vào giấc ngủ, trong lòng Tiêu Sắt luôn ngổn ngang suy nghĩ này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro