Tiền truyền: Nhân sinh nếu chỉ như sơ kiến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiền truyền: Nhân sinh nếu chỉ như sơ kiến

Vũ trụ vô ngần luôn là thần bí, sau khi bước chân con người rời khỏi hành tinh, bước lên hành trình chinh phục vũ trụ, càng khám phá ra nhiều sự vật mới, càng là như vậy.

Vô Tâm nhìn không trung như phủ một tầng màn nhung trước mắt, bên tai là tiếng pháo súng và động cơ nổ vang không ngừng, đáy mắt lóe lên ánh lửa, xán lạn tựa pháo hoa, lại vô tình cướp đi vô số mạng sống.

Suy nghĩ lướt nhanh trong đầu, Vô Tâm không cân nhắc bao lâu, liền mở kênh thông tin nội bộ: "Toàn quân rút lui!"

"Nhưng mà, thiếu tướng..."

"Đây là mệnh lệnh!"

Không đợi bên kia nói thêm gì, Vô Tâm trực tiếp cắt đứt liên lạc, mặc dù vừa làm ra một quyết định không thể quay đầu, giọng điệu của hắn vẫn bình tĩnh như vậy, hắn tin tưởng thủ hạ của mình. Ngay cả khi có người đoán được hắn muốn làm gì, cũng sẽ lựa chọn tuân theo mệnh lệnh, bởi vì bọn họ đều là hắn và người kia một tay huấn luyện ra.

Quên đi những ý tưởng dư thừa, Vô Tâm tập trung vào chiến đấu.

Trận chiến có lẽ là cuối cùng.

"Ầm..."

Tiếng nổ vang lên trong yên lặng, không truyền được đến tai người khác, cũng không làm Vô Tâm cảm thấy một chút sợ hãi.

Ý thức tựa như bị rút ra, ném vào vòng xoáy, qua lại xoay tròn, cuối cùng lại ném về cơ thể.

Vô Tâm miễn cưỡng mở mắt, lọt vào tầm nhìn chính là khuôn mặt lo lắng của Lôi Vô Kiệt.

"Vô Tâm, cậu tỉnh rồi!" Nhìn thấy Vô Tâm mở mắt, Lôi Vô Kiệt thiếu chút nữa liền chảy nước mắt, vội vội vàng vàng quay sang gọi Đường Liên.

"Đại sư huynh, Vô Tâm tỉnh!"

Vô Tâm còn có chút mơ hồ, chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, đã bị Lôi Vô Kiệt bô bô một trận làm cho đau đầu, chỉ hận bản thân vì sao còn tỉnh lại.

Hắn nhớ rõ ràng lúc đó tình huống vô cùng nguy hiểm, trong quân có nội gián, kế hoạch tác chiến bị tiết lộ, ảnh hưởng không lớn không nhỏ, nhưng trên chiến trường tình thế thay đổi từng giây, một chút sơ sót cũng đủ trí mạng.

Vì vậy hắn hạ lệnh rút lui, bản thân đoạn hậu, trên đường gặp phải mẫu trùng, cuối cùng kíp nổ Hàn Thủy cùng mẫu trùng đồng quy vu tận.

Theo lý mà nói, hắn là không có khả năng sống trở về.

Đường Liên dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng Vô Tâm, giải thích: "Mẫu trùng chết, trùng tộc đại loạn. Thiên Lạc và Nhược Y bắt được nội gian, tiểu ngu ngốc sống chết đòi đi tìm cậu, những người khác không ngăn được, cuối cùng toàn Tuyết Nguyệt và Thiên Ngoại Thiên, có thể đi đều đi. Hai quân tìm tròn bảy ngày, lúc đó cậu chỉ còn một hơi, thiếu chút nữa không cứu được."

Vô Tâm nghe xong vẫn cảm thấy có chút khó tin. Trước không nói những vết thương hắn chịu trong lúc chiến đấu với mẫu trùng, chỉ riêng việc tự bạo cơ giáp, ngay cả khoang điều khiển có phòng hộ nhất định, cũng không đến mức có thể giúp hắn sống sót bảy ngày trong vũ trụ.

Nhưng hắn còn sống, không chỉ sống, ngoại thương với trình độ chữa bệnh hiện tại hoàn toàn không là vấn đề, quan trọng là tinh thần lực, hình như cũng hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì, thậm chí mơ hồ có dấu hiệu đột phá, chỉ là bởi vì lúc trước tiêu hao quá độ, cần một thời gian nhất định để khôi phục.

Lôi Vô Kiệt ngồi bên cạnh vừa nghe Đường Liên nói vừa gật đầu lia lịa, còn kém lên tay ôm vai Vô Tâm cho hắn một cái ôm nồng nhiệt.

"Cậu hôn mê một tháng! Một tháng! Bọn tôi còn tưởng rằng cậu sẽ không tỉnh lại nữa. Cậu ấy đi rồi, cậu cũng không thể lại..."

Lôi Vô Kiệt chưa nói xong đã giật mình che miệng, lúc này mới phát hiện bản thân vừa nói ra cái gì.

Vô Tâm lại không quá để ý, mỉm cười trêu chọc: "Cậu ồn ào như vậy còn ngủ tiếp được sao."

Sau đó lại hỏi: "Hiện tại trong quân thế nào?"

Đường Liên và Lôi Vô Kiệt mỗi người một câu tóm tắt tình hình cho Vô Tâm nghe, tóm lại chính là Xích vương tự sát, Xích quân bởi vì làm phản, người đầu hàng thì bị bắt làm tù binh, kiên quyết không theo liền tử hình. Toàn quân gần như bị tẩy bài một lần, bởi vì phát hiện có bẫy sớm cho nên số lượng tử vong không quá lớn, đang sắp xếp chỉnh đốn lại.

"Thời gian đầu thật sự quá vội vàng, đại sư huynh, Thiên Lạc sư tỷ hầu như thâu đêm suốt sáng xử lý công việc, Nhược Y cũng bận rộn theo, Mộc Xuân Phong và Hoa Cẩm trực tiếp ăn ngủ ở bệnh viện..."

Lôi Vô Kiệt lải nhải một đống, không đầu không đuôi, nghĩ đến đâu nói đến đâu, Vô Tâm nghe cũng đau đầu, lại vẫn chịu nhịn tính tình nghe xong toàn bộ.

Mọi chuyện có vẻ đều đang phát triển theo chiều hướng tốt.

Bởi vì Vô Tâm vừa tỉnh, đợi Đường Liên xác nhận hắn đã không còn vấn đề gì, chỉ cần thời gian hồi phục, hai người liền rời đi.

Vô Tâm dù trên người đã không còn vết thương, nhưng dù sao vừa đi dạo quỷ môn quan một chuyến, tinh thần lực lại hao tổn quá độ, rất nhanh lại nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Cuộc sống dưỡng thương về sau không có quá nhiều khúc chiết hay thú vị, mỗi ngày cơ bản chính là ăn ngủ ngủ lại ăn, ngoài ra chính là nghe đám Đường Liên Lôi Vô Kiệt Tư Không Thiên Lạc... nói chuyện trời đất.

Vô Tâm nằm viện nửa tháng, ngoài sĩ quan phụ tá và y tá bác sĩ, mỗi ngày đều có ít nhất một người trong đám Lôi Vô Kiệt đến thăm hắn. Vô Tâm tự hỏi ngoài Lôi Vô Kiệt, quan hệ của hắn với những người kia thực ra cũng không tốt như vậy, không đến mức để một đám người đang bận chân không chạm đất ngày ngày rút thời gian đến thăm.

Nhưng đại khái hắn đoán được nguyên nhân vì sao bọn họ làm như vậy.

Đám người kia là bị hắn dọa sợ.

Bọn họ cho rằng hắn không muốn sống, đồng quy vu tận với mẫu trùng là do tình thế ép buộc, nhưng cũng không nhất thiết phải chọn phương pháp cực đoan như vậy, chung quy lại chỉ là do hắn không muốn sống.

Bởi vì người kia không còn nữa.

Cầu nối kéo gần quan hệ giữa bọn họ, người yêu của hắn.

Vì quốc gia mà y yêu, táng thân biển sao.

Vô Tâm không hề tìm chết, ngược lại, hắn muốn sống thật tốt. Chỉ là tất cả hi vọng sống của hắn đều đã chôn vùi trong vũ trụ bao la. Cho nên quyết định một đi không trở lại, hắn không hề do dự.

Nghĩ như vậy tuy rằng có chút xin lỗi đám Lôi Vô Kiệt, nhưng không có mẫu trùng, hành tinh ít nhất có thể bình yên vài trăm năm, buôn bán lời.

Vô Tâm nằm trên giường, hai mắt nhắm lại, lẩm bẩm: "Đã đủ rồi, dừng lại đi. Còn có, cảm ơn..."

Rất lâu sau, lâu đến Vô Tâm đã cho rằng đối phương sẽ không trả lời, một giọng nam nhàn nhạt vang lên:

"Vì sao?"

Vô Tâm mở choàng mắt ngồi dậy, ngơ ngác nhìn khuôn mặt quen thuộc lại xa lạ xuất hiện trước mặt mình.

Quen thuộc đến cho dù nhắm mắt, hắn cũng có thể từng đường từng nét miêu tả ra khuôn mặt kia.

Nhưng cũng xa lạ, bởi sự lạnh nhạt trong đáy mắt, và quầng sáng trắng bao phủ trên cơ thể người kia, rõ ràng cho thấy đối phương không phải một nhân loại bình thường.

Vô Tâm trong lúc nhất thời có chút không biết phải nói gì, tất cả vân đạm phong khinh của hắn sau khi "người" này xuất hiện đều đã tan thành mây gió, chỉ còn lại một chút chờ mong cùng bi thương.

Nhìn đối phương không hề có ý định mở miệng, giống như vừa hỏi vì sao không phải là y vậy, cuối cùng vẫn là Vô Tâm phá vỡ yên lặng.

"Tôi là Vô Tâm. ... Cậu... tên gì?"

Ánh mắt thanh niên nhìn thẳng Vô Tâm, một lát sau mới nói, vẫn là giọng điệu nhàn nhạt như vừa rồi, Vô Tâm lại cảm thấy có chút cảm xúc hỗn loạn trộn lẫn bên trong: "... Sở Hà. Ta là Sở Hà."

Tim Vô Tâm vô thức thịch một cái.

Ngay cả tên cũng giống như vậy?

Vô Tâm không biết là do "Sở Hà" nhìn trộm ký ức của hắn, hay chỉ đơn thuần là trùng hợp.

Nhưng ngoại hình giống, đến chiều dài đuôi tóc cũng không khác một ly, còn cùng tên, trên thế giới có chuyện trùng hợp như vậy sao?

Như có thể đọc được suy nghĩ trong lòng Vô Tâm, "Sở Hà" lại nói, "Ta vẫn luôn như vậy."

Thậm chí phải nói rằng, chính là bởi vì khi tinh thần cộng minh, "Sở Hà" nhìn thấy ký ức của Vô Tâm có một người giống như bản thân, mới có tất cả hiện tại.

"Sở Hà" không biết Vô Tâm làm sao phát hiện nơi này chỉ là ảo cảnh, nhưng y sẽ không hỏi.

Càng làm y quan tâm là cảm giác hỗn loạn trong lòng sau khi gặp Vô Tâm.

Từ khi có ý thức, "Sở Hà" không biết bản thân đã tồn tại bao lâu, nhưng lý trí của y vẫn luôn như bị xé đôi, một nửa nói y phải bảo vệ nơi này, một nửa lại kêu gào muốn trở về, nhưng trở về nơi nào, "Sở Hà" làm sao cũng không nghĩ ra được.

Cho đến khi gặp Vô Tâm, nhìn thấy "bản thân" trong ký ức của hắn.

"Ngươi không thích ảo cảnh này? Vì sao?"

Rõ ràng ở nơi này hắn còn sống, năng lực nâng cao một bước, có bạn bè người thân làm bạn, thậm chí chiến tranh cũng không mang đến bao nhiêu chết chóc, tất cả đều rất tốt, rất lý tưởng.

Vẻ mặt "Sở Hà" thật sự quá dễ đọc hiểu, Vô Tâm mỉm cười, trả lời, "Chính là bởi vì quá lý tưởng, quá tốt đẹp. Đẹp đến không chân thật."

"Chỉ là, thế giới không có em ấy, bất kể là thật hay giả, đối với tôi mà nói, đều là một màu xám xịt như nhau."

"Dùng tính mạng bảo vệ thế giới em ấy yêu thương, là việc duy nhất tôi có thể làm."

"Em ấy rất sợ cô đơn, tôi không thể để em ấy đợi quá lâu."

"Tiếc nuối duy nhất trong cuộc đời tôi, chính là lúc đó không đi cùng em ấy, để em ấy lưu lạc trong biển sao mênh mang, cho nên tôi phải nhanh chóng đi tìm em ấy."

Giọng nói bình bình không có phập phồng, lại làm cho trái tim vốn không tồn tại của "Sở Hà" giống như bị đào đi một phần, đau đến hít thở không thông.

"Sở Hà" không chuyển mắt nhìn Vô Tâm, đột nhiên hỏi, "Nếu được làm lại một lần, ngươi thật sự sẽ không màng tất cả đi cùng 'hắn' sao, cho dù phải mất mạng?"

Vô Tâm ôn nhu nhìn "Sở Hà", ý cười tràn ra trong đáy mắt, "Đương nhiên."

Ý thức dần dần mơ hồ, cho đến khi trước mắt hoàn toàn bôi đen, Vô Tâm chỉ loáng thoáng nghe được "Sở Hà" nói một câu, "Ta giúp ngươi.", sau đó ánh sáng trắng trên người đối phương lóe lên, thân thể vốn có phần hư ảo của y càng thêm trong suốt, rất nhanh hóa thành vô vàn đốm sáng bay về phía hắn.

Vô Tâm triệt để mất đi ý thức.

Đến khi tỉnh lại, Vô Tâm ngơ ngác phát hiện bản thân trở về quá khứ, ngày hắn và Sở Hà của hắn gặp nhau.

Tiêu Sở Hà, Tiêu Sắt, người yêu của hắn, tri kỷ của hắn, kiêu ngạo, xinh đẹp, tươi sống.

Vô Tâm đột nhiên có chút muốn khóc, nhớ lại một câu nói.

Cuộc đời nếu chỉ như lúc mới quen.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro