Rượu Lạnh Tình Nồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1. Ngày
Ánh năng ban mai bừng rạng. Đám lá cỏ non mơn mởn đung đưa những giọt sương long lanh. Một thân ảnh bạch y đang cuốc đất. Những vồng lá rau xanh mướt. Bên kia, một thân ảnh hồng y rải rải thóc. Đám gà tục tục mổ thóc, ầm ỹ.
Tiêu Sắt, Vô Tâm, Lôi Vô Kiệt, ban đầu chỉ tới đây trú mưa. Vợ chồng Trương lão lên thị trấn thăm con cháu vẫn còn chưa về lại. Vô Tâm thấy mấy luống rau sau trận bão tả tơi tơi tả bèn ra sửa sửa. Lôi Vô Kiệt ở không cũng buồn nên ra phụ một tay.
Vô Tâm vừa làm vừa vui vẻ nói với Lôi Vô Kiệt: Lúc ở Hàn Thủy Tự ta vẫn ngày ngày tưới nước chăm rau. Lão Sư Phụ thường khen rau ta trồng tươi tốt hơn các sư huynh.
Hắn lại nở nụ cười lém lỉnh: Lão Sư Phụ đâu biết ta nhặt sâu rồi uy cho bọn chim non ăn.
Ui, vậy là sát sanh rồi? Lôi Vô Kiệt ngơ ngác hỏi.
Tội lỗi, tội lỗi! Vô Tâm chắp tay, cúi đầu: Tiểu tăng ta tu tập kém lại chẳng đủ túc duyên a!
Áo trắng và áo đỏ vừa làm việc vừa vui vẻ chuyện trò. Không ngờ, không một chút nào lọt ra ngoài tai áo xanh.
Hắn hôm nay đặc biệt thức dậy sớm hơn mọi lần. Có lẽ muốn sửa soạn tiếp tục lên đường? Nhưng, vừa nghe được mấy lời tiểu hòa thượng nói, hắn bỗng khựng lại. Rồi quay người, bước vào nhà trong.
Tới lúc ăn trưa, khi Lôi Vô Kiệt hỏi có tính lên đường hay không, Tiêu Sắt chỉ nhàn nhạt đáp: Vợ chồng Trương đại thúc chưa về. Đi sớm làm gì?
Lôi Vô Kiệt vỗ tay lên đùi, nói như reo lên: Ta biết! Ngươi thích chỗ này phải không? Tuyết Lạc Sơn Trang của ngươi cũng lọt gió tá lả như cái nhà này!
Tiêu Sắt đưa mắt liếc xéo hắn: Nói bậy! Ngươi biết cái gì! Nhà ta, cái đó, gọi là …"thanh, nhã"!
Ngồi một bên, nghe hai người đấu khẩu, Vô Tâm chỉ im lặng cười cười. Nhưng trong lồng ngực bỗng trào lên một cổ ấm áp. Tiêu Sắt biết hắn ái thiệt ái khung cảnh thuần phác thô sơ nơi đây. Nếp sống bình bình đạm đạm khiến hắn như được sống trở lại mười hai năm thơ ấu Hàn Thủy Tự.
Thế nên, khi Trương lão cho người tới báo sẽ ở trên thị trấn thêm ít ngày nữa, thì áo xanh, áo trắng, áo đỏ, sáu con mắt ngó nhau, không ai nói gì, nhưng cũng không ai phản đối.
Vô Tâm thức sớm nhất, tập võ xong là quay ra chăm chút đám rau, đậu, cà, bí... quanh vườn. Do lúc ở chùa từng quen làm đủ mọi việc, Vô Tâm dành thì giờ sửa sang mái lá, hay, dọn dẹp những chỗ đổ nát vì trận bão vừa qua.
Lôi Vô Kiệt thích cho gà ăn. Hắn rải thóc rồi vui vẻ ngắm mẹ gà mái tục tục gọi đàn con. Những chú nhóc gà con vàng óng như nõn tơ chạy tung tăng, có khi leo lên cả chân hắn mổ mổ. Lôi Vô Kiệt dịu dàng lấy ngón tay xoa xoa chú gà con, miệng lại tút tút nựng nịu.
Tiêu Sắt ngồi không cũng buồn, quay ra tưới tắm mấy giò hoa lan treo dưới mái hiên. Có khi còn phụ Vô Tâm, ra vườn múc vài gáo nước tưới rau, hay, vào bếp lấy muỗng quấy quấy nồi cháo… Qua khóe mắt, hắn thấy Vô Tâm liếc liếc nhìn hắn, khóe miệng cong cong… Và rồi hắn thấy chính mặt mình từ từ nóng lên…
Sau bữa cơm trưa, cả ba thường rủ nhau lang thang vào khu rừng cạnh đó. Khi Lôi Vô Kiệt câu cá thì Tiêu Sắt và Vô Tâm đi tìm hái trái cây dại. Có khi cả bọn đi bẻ măng, hái nấm...
Vô Tâm dạy Lôi Vô Kiệt cách phân biệt nấm độc với nấm ăn được. Còn Tiêu Sắt thỉnh thoảng chỉ vào các loại cây, lá, đọc tên, và nói các công dụng thuốc men.
Được thoải mái vui chơi lại học biết thêm nhiều điều mới lạ, Lôi Vô Kiệt thập phần thích thú. Cao hứng, hắn buột miệng:
Ta nói, ở bên hai ngươi thiệt vui quá! Ước gì ba người chúng ta lúc nào cũng cùng nhau cùng ở thế này ha?
Tiêu Sắt, Vô Tâm đang đi phía trước, chợt giật mình, bốn mắt nhìn nhau. Quả thật, cả ba từ nhỏ đã là cô nhi. Dù không phải sống một thân cô độc nhưng đều không có kẻ đồng trang lứa bầu bạn.
Nào ngờ, hữu duyên thiên lý, ba người gặp được nhau. Rồi đồng cam cộng khổ, dù bất cứ cảnh ngộ nào cũng có thể cùng nhau cùng vui.
Nhưng... Vô Tâm không hoàn toàn vui!
Bởi, có Lôi Vô Kiệt hắn không thể tự do quấn lấy Tiêu Sắt.
Trước khi Lôi Vô Kiệt tới, tuy rằng Vô Tâm cũng sẽ kềm chế, không có những biểu lộ quá trớn, nhưng thỉnh thoảng vẫn khi thì hôn trộm trên môi, khi lại vòng tay ôm choàng sau lưng, ngay khi đi trên đường cũng lén nắm lấy tay nhau dưới ống tay áo rộng.
Nhưng từ khi đi chung với Lôi Vô Kiệt, biết Tiêu Sắt da mặt mỏng, hắn phải ra sức tiết chế hơn nữa. Phiền nhất là khi đi ngủ, sẽ không thể phượng đảo loan điên, chỉ vì e sợ phát ra tiếng động... lạ!
Mà, tiểu khiêng hàng kia, dường như có thần giao cách cảm: Cứ mỗi lần tiểu hòa thượng muốn nháo tiểu hồ ly thì hắn lại ló mặt ra… cản.
Tỷ như, Vô Tâm muốn ở trong bếp với Tiêu Sắt liền khiển Lôi Vô Kiệt ra ngoài nhổ một mớ hành. Hắn vừa mới nhích thân lại gần người thương, Lôi Vô Kiệt bỗng ló đầu ra:
Vô Tâm, lấy hành lá hay lấy hành củ tím?
(Tiểu Khiêng Hàng! Ăn cháo mà lấy hành củ a?)
Hoặc giả, bảo Lôi Vô Kiệt đi nhặt một mớ củi khô, (đoán chừng một nén nhang thời gian).
Cửa đóng lại, người đi rồi, Vô Tâm tính nắm tay Tiêu Sắt nháo một hồi, thì cửa bỗng lại bật mở:
Hòa Thượng, ta thấy có đám củi khô sau nhà. Hay là đem chẻ nhỏ ra nha?
(Tiểu Khiêng Hàng, chuyện nhỏ vậy không thể tự quyết hay sao?)
Nhìn vẻ mặt ngây thơ của tiểu khiêng hàng, bộ dáng giận mà cố nén của tiểu hòa thượng, tiểu hồ ly Tiêu Sắt không nhịn được, hắn khoanh tay, khúc khích cười.
Cứ thế, cứ thế... cho tới một ngày, Tiêu Sắt vẫn đứng khoanh tay nhưng không cười, đôi mắt lại dõi nhìn xa xa.
Tiêu Lão Bản, Vô Tâm bước tới sau lưng, ôn nhu giọng: Ngươi là đang nghĩ gì?
Lặng nửa ngày, Tiêu Sắt mới nhàn nhạt nói:
Ba ngày nữa là Tết Hàn Thực.
(…)
Lôi Vô Kiệt chen ngang, hỏi: Tết Hàn Thực? Là tết gì?
Vô Tâm lên tiếng giảng giải:
Đời Xuân Thu Chiến Quốc, có Giới Tử Thôi theo phò Tấn Văn Công. Trong mười chín năm trời, họ cùng nhau trải nếm vô vàn gian truân.
Một hôm, lương thực cạn, Giới Tử Thôi lén cắt một miếng thịt đùi mình rồi đem nấu lên, dâng vua. Vua ăn xong hỏi ra mới biết, cảm kích vô cùng.
Tới khi Tấn Văn Công giành được ngôi vị, phong thưởng rất hậu cho những người có công trong khi tòng vong, nhưng lại quên mất Giới Tử Thôi.
Vậy mà Giới Tử Thôi không oán giận, còn nghĩ đó là bổn phận mình, không cần được thưởng. Rồi đưa mẹ vào núi Điền Sơn ở ẩn.
Tấn Văn Công về sau mới nhớ ra, bèn cho bố cáo khắp nơi, nghĩ rằng Giới Tử Thôi biết tin sẽ ra nhận thưởng. Nào ngờ, rất lâu, rất lâu sau, vẫn không Giới Tử Thôi lộ mặt…
Thấy Vô Tâm ngưng lại, Lôi Vô Kiệt nôn nóng hỏi tiếp:
Rồi sao nữa? Không lẽ vua Tấn bỏ qua luôn?
Vô Tâm kể tiếp, giọng chợt trở nên thật trầm:
Tấn Văn Công hẳn là người không quên ơn nghĩa, năm lần bảy lượt tìm cách truy tầm Giới Tử Thôi. Nhưng rừng sâu, núi thẳm, không sao truy ra vết tích. Cuối cùng, phải làm ra hạ sách...
Nhẹ thở dài, Vô Tâm lại tiếp:
Không cách truy tầm, Tấn Văn Công hạ lệnh đốt rừng! Nghĩ rằng thương mẹ, Giới Tử Thôi sẽ không ở lại trong rừng. Nào ngờ,… Giới Tử Thôi cùng thân mẫu cùng thà chết cháy, không chịu chạy ra!
(…)
Không gian chợt như chìm xuống thật sâu. Mãi sau, Tiêu Sắt mới mở lời. Giọng dường như có chút nghèn nghẹn:
Từ đó, để tưởng niệm Giới Tử Thôi, mỗi năm tới ngày giỗ người, dân gian sẽ kiêng đốt lửa ba ngày và chỉ ăn đồ ăn nguội đã nấu sẵn. Gọi đó là: "Tết Hàn Thực".
Mắt không rời bóng lưng hơi cúi của Tiêu Sắt, Vô Tâm chợt thấy tim ẩn ẩn đau: Hắn đây là đang tưởng nhớ Lang Gia Vương Hoàng Thúc?
Vô Tâm trừu bước tới gần Tiêu Sắt, giọng mềm như nước:
Tiêu Lão Bản, chúng ta cùng nhau ăn Tết Hàn Thực nha? Nhưng… có hơi bị trễ a?
Chớp chớp mắt như ngăn không cho giọt nước trào ra, Tiêu Sắt quay lại nhìn Vô Tâm:
Hảo! Ba ngày cũng tốt. Một ngày cũng tốt. Miễn là tâm thành.
Nghe nói tới " ăn tết", giọng Lôi Vô Kiệt có chút hưng phấn:
A, mình sẽ "ăn tết" như những cái tết khác, như Tết Đoàn Viên, Tết Nguyên Tiêu hay không a?
(…)
Ngươi... Đúng là cái "khiêng hàng", lúc nào cũng chỉ nghĩ tới "ăn" và "ăn"... Tiêu Sắt tức giận mắng, tay vỗ cái bốp hắn ót.
Vô Tâm lặng đi một thoáng. Bỗng, dường như có lằn chớp lóe qua, hắn vui vẻ nói (hình như còn quá vui vẻ):
Ăn tết! Phải ăn tết chứ!
Lại quay qua nhìn Lôi Vô Kiệt, đưa ngón tay chỉ chỉ vào ngực hắn:
Nhưng, bây giờ trong nhà chỉ có rau đậu cùng khoai bắp. Muốn ăn tết "lớn", Vô Kiệt! Ngươi phải chịu khó đi ra thị trấn mua thức ăn nha?
A, được, được. Lôi Vô Kiệt tít toát cười, đầu gật lia lịa: Ta đi! ta đi!
Tiêu Sắt liếc mắt nhìn bạch y nam nhân. Đôi mắt đào hoa lúng la lúng liếng, miệng cười như không cười. Tự dưng hắn có cảm tưởng đang bị xập bẫy?
***
2. Cơm
Vầng dương vừa ló dạng. Sương trắng còn mịt mờ đất trời. Lôi Vô Kiệt đã chuẩn bị lên đường.
Vô Tâm vào lục hành lý Tiêu Sắt, lấy ra bút, mực, giấy. Lôi Vô Kiệt nhận "đơn hàng", đọc thấy:
Gà đã làm sạch, một con. Thịt heo, một cân. Lạp xưởng, một cân. Nếp, hai cân. Nấm mộc nhĩ, ba lạng. Nấm đông cô, ba lạng. Đậu phộng một cân. Đậu xanh, một cân. Mai Quế Lộ một vò, Trúc Diệp Thanh hai vò. Ngoài ra, còn có giấy bóng kiếng, ba xấp, màu xanh, đỏ, trắng, và đèn cầy nhỏ, sáu cây.
Nấu thức ăn, ngươi mua giấy kiếng làm gì? Lôi Vô Kiệt ngơ ngác.
Vô Tâm xua xua tay: Mua đi! Tới lúc đó sẽ biết!
Tiêu Sắt vỗ trán như chợt nhớ ra cái gì. Hắn lục trong tay áo, lấy ra một đồng tiền vàng, trên có khắc chữ "An" rất tinh xảo, rồi đưa cho Vô Tâm:
Hòa Thượng, ngươi gói lại dùm ta.
Rồi quay qua Lôi Vô Kiệt: Đây là quà tặng tiểu hài tử nhà Trương Đại Thúc, không phải là tiền cho ngươi ăn hàng đâu á!
Vô Tâm chạy ra ngoài kiếm một mảnh lá chuối khô gói đồng kim tiền. Hắn còn tiểu tâm, bẻ một nhánh lá thông cài vào trang trí. Tuy chỉ dùng những vật liệu thô sơ, nhưng qua bàn tay khéo léo đã trở thành một gói quà xinh xắn.
Vô Tâm đưa gói quà cho Lôi Vô Kiệt, vui vẻ nói:
Vô Kiệt! Thượng lộ bình an!
Lôi Vô Kiệt cũng thập phần phấn kích, giơ tay vẫy vẫy:
Ta đi! Hòa Thượng nhớ cho đám gà ăn giùm ta!
Chờ bóng dáng Lôi Vô Kiệt đã khuất xa, Vô Tâm đóng cửa lại. Quay vào trong, thấy Tiêu Sắt đang lười biếng ngồi nằm trên ghế dài, hắn bước tới, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Sắt. Miệng nở nụ cười xấu xa: Tiêu, Lão, Bản...
Bàn tay vừa trờ tới eo ai thì cửa bỗng nhiên… bật mở!
Lôi Vô Kiệt ló đầu vào, nói như reo lên:
Tiêu Sắt, ngươi chưa đưa ta tiền chợ a?
(…)
Hòa Thượng, tới giờ cho gà ăn rồi, sao ngươi còn ngồi đây?
(…)
(Ráng nhịn, ráng nhịn... Muốn nên việc "lớn" phải biết nhẫn nhịn!)
Cuối cùng, Lôi Vô Kiệt, một người, một giỏ, cũng thật lên đường...
Khi Lôi Vô Kiệt tới thị trấn thì mặt trời đã đứng bóng. Hắn hỏi thăm cửa hàng con trai Trương lão. Đó là một cửa hàng bán trà, tuy nhỏ nhưng rất khang trang.
Trương đại thúc, Trương đại tẩu thấy Lôi Vô Kiệt hết sức mừng rỡ. Cảm tạ bọn hắn đã ở lại trông nhà. Rồi lấy trong tủ ra mấy phẩm trà thượng hảo hạng tặng qua. Lại hỏi tới đây có chuyện gì.
Lôi Vô Kiệt nói có mấy thứ cần mua ngoài chợ nên ghé thăm gia đình. Nói rồi, cúi đầu chào, bước đi.
Nhưng, vừa đi khỏi, hắn mới chợt nhớ ra món quà còn nằm trong túi. Lật đật, chạy về tìm lại Trương lão.
Nhìn gói quà nho nhỏ, vuông vức. Nhìn nhánh lá thông xanh mướt nổi bật trên nền lá chuối khô nâu. Trương đại thẩm không khỏi tấm tắc:
Ai da, vị công tử nào mà khéo tay quá nha. Ông bà mình nói: "Học ăn, học nói, học gói, học mở" thiệt là không sai mà.
Lôi Vô Kiệt vui vẻ trả lời: Là Tiêu Sắt quà, Vô Tâm gói.
Trương đại thúc cười bảo: Còn Lôi công tử cất công đưa quà tới tận đây. Thật đáng quý, đáng quý!
Gói quà cuối cùng được mở ra. Khỏi nói, vợ chồng Trương lão cả đời chưa từng nhận được thứ quý giá như thế nên thập phần mừng vui, hết lời cảm tạ.
Vì đang là ngày thứ nhất Tết Hàn Thực nên chợ búa không tấp nập như lúc thường. Nhưng loay hoay nửa ngày, cuối cùng, Lôi Vô Kiệt cũng tìm được đầy đủ các món Vô Tâm dặn mua. Hắn hớn hở cất bước trở về.
Tiêu Sắt, Vô Tâm... Ta đã về!
Lôi Vô Kiệt vừa bước vào sân đã lên tiếng gọi to.
Cửa bật mở, một viên đầu trọc ló ra:
Lôi Vô Kiệt! Đi đường mệt không?
Áo trắng mau mắn chạy ra, đỡ lấy giỏ mây nặng trĩu trên vai áo đỏ.
(A! Có người tử tế dữ nha!)
Lôi Vô Kiệt bước vào nhà. Trong nhà đã lên đèn.
Áo xanh nửa nằm nửa ngồi người trên trương ghế dài. Vẻ lười biếng như chú mèo vừa ăn no nê chẳng buồn nhúc nhích. Ánh sáng nhàn nhạt chiếu xéo qua khuôn mặt xương xương. Đôi môi mỏng phản quang trông ra mọng mọng lại hồng hồng.
Vô Kiệt, ngươi chắc đang khát, trà nóng đây, uống đi! Vô Tâm hai tay bưng một chén nước bốc khói hôi hổi, bước tới, trao qua.
A! Vừa thổi, vừa uống, Lôi Vô Kiệt tấm tắc, tấm tắc: Hòa Thượng ngươi thiệt tử tế a! Ta đúng là quá khát nước!
Ngồi một bên, nhìn hết, Tiêu Sắt ôm tay, môi hơi bĩu. Đúng là, đã bị ăn quịt còn phải cảm ơn!
Trời bên ngoài đã tối, nhưng Vô Tâm khắp mặt mày như vầng dương tỏa rạng. Ấn ký son trên trán dường như cũng thẫm đỏ hơn.
Hắn vui vẻ nói: Ngươi nghỉ ngơi chút đi. Ta dọn đồ ăn lên ngay.
Hai ngươi chưa ăn a? Còn đợi ta sao? Lôi Vô Kiệt xúc động tới suýt bật khóc.
Tiêu Sắt mắt trợn ngược. Ngốc tử này, thật đúng là... hết thuốc chữa!
Áo đỏ thiệt có chút đầu to, não nhỏ, nhưng thiệt ra, không quá ngốc. Bởi, dưng không, Lôi Vô Kiệt thấy có điều quái quái: Cả hai tiểu tử kia dường như có gì đó… sai sai?
Vô Tâm thường ngày, cử chỉ hắn linh hoạt, giọng nói hắn thanh thúy. Lúc này đây, chân là như đang lướt trên mây, giọng là chim sơn ca véo von dường như!
Còn Tiêu Sắt, thường ngày một bộ biếng lười. Lúc này, lại càng lười biếng. Tay thỉnh thoảng xoa xoa eo, miệng như lẩm bẩm gì đó?
("Chết con lừa trọc!" hẳn là?)
Chưa tới một nén nhang, Vô Tâm đã bưng lên một dĩa khoai lang chiên dòn, vàng rộm. Thêm ba chén khoai tây hầm nấm, nóng hôi hổi. Nhưng không ngồi xuống bàn mà lại quay trở vào trong bếp.
Loáng sau, Vô Tâm bước ra, hai tay bưng một cái dĩa bàn lớn. Trên dĩa, một con cá to, chiên sả vàng ươm, mùi thơm bốc lên nhức mũi.
Nhìn thấy cá, mắt Lôi Vô Kiệt sáng rực. Hắn nuốt nước miếng.  Từ từ, cũng nên tỏ vẻ lịch sự chút chứ: Tiêu Sắt, Vô Tâm, hai ngươi ăn cá?
Tiêu Sắt chậm thật chậm ngồi thẳng lên - Cái eo thiệt không khỏe mà - Giọng nhàn nhạt: Tiểu Khiêng Hàng, ngươi ăn đi. Ta không đói.
Vô Tâm chắp tay, nghiêm trang: Người xuất gia, không ăn mặn!
Không chút khách sáo. Lôi Vô Kiệt lấy tay xé cá ăn. Quá ngon, quá ngon! Hắn tấm tắc: Hòa Thượng, ngươi không ăn thiệt uổng. Cá chiên ngon không thể tả!
Vậy sao? Vô Tâm nhướng mày: Nếu ngươi nói thế, lần sau tiểu tăng sẽ nếm thử. Nhưng, trước hết phải bóp cho cá thiệt là mềm, rồi chiên thiệt là vàng, rồi mới ăn.
Hả? Lôi Vô Kiệt ngưng ăn, tròn mắt ngó Vô Tâm:
Tại sao phải bóp cá thiệt mềm?
A! Vô Tâm cười cười, chữa:
Ý ta là bóp muối!
Nói xong, bất giác hắn liếc mắt nhìn qua Tiêu Sắt, thì thấy thính tai ai kia đã hồng thấu lên. nhưng Tiêu Sắt chỉ im lặng, đưa ngón tay khẩy khẩy mấy miếng khoai chiên.
Nhìn Vô Tâm lấy ra bát cơm nguội bỏ vào chén khoai hầm ăn thêm. Lôi Vô Kiệt lại thắc mắc:
Hòa Thượng! Ngươi coi bộ đói dữ a? Hôm nay chắc lao động hơi bị nhiều?
Được lời như cởi tấc lòng, Vô Tâm bật cười ha ha:
Phải, phải, hôm nay tiểu tăng thật sự là "lao động" quá mức, quá mức rồi!
Như an ủi, Lôi Vô Kiệt ân cần:
Không lo, không lo. Ngày mai có ta ở đây, sẽ phụ thêm một tay. Ta ngươi cùng nhau "lao động" ha?
Vừa nói xong, Lôi Vô Kiệt chợt thấy xương sống hơi lạnh lạnh. Quay qua thì gặp Tiêu Sắt đang nhìn hắn với đôi con mắt mang hình viên đạn:
Đồ ăn nhiều như vầy còn không bỏ kín miệng ngươi! Ngươi còn nói nữa, ta bảo đảm, trong mâm cỗ tết sẽ có thêm một cái đầu heo!
Ô, ô, ta có nói gì sai sao?
***
3. Rượu
Hừng đông vừa ló dạng, trong bếp đã vang lên tiếng động lịch kịch.
Vô Tâm đứng, đưa dao xắt nhỏ miếng thịt heo. Hắn sẽ còn phải xắt hành tím và mộc nhĩ để trộn chung. Rồi cũng xắt lạp xưởng chiên chín thành lát mỏng mỏng nữa. Đây sẽ là nhân bánh chưng.
Lôi Vô Kiệt đang ngồi canh lửa nồi phộng không cho nước trào ra. Vô Tâm bảo mớ đậu phộng này sẽ dùng để nấu xôi. Nghĩ tới món xôi đậu phộng vừa mềm vừa ngọt vừa bùi, Lôi Vô Kiệt không khỏi nước miếng nuốt đi xuống.
Sau khi cắt xong các thứ nhân bánh chưng, Vô Tâm quay ra con gà. Hắn dùng rượu Mai Quế Lộ rửa gà. Hương rượu bốc lên thơm nức.
Chợt có tiếng nhảy mũi, quay lại, Tiêu Sắt đang đứng ở cửa bếp:
Ai da, Hòa Thượng, ngươi cũng thiệt phí của!
(Tiền người khác hoa, ngu gì không xài?)
Vô Tâm nhìn người ưa ngủ nướng hôm nay thức dậy sớm, mắt loan thành vầng trăng non, vui vẻ:
Tiêu Lão Bản, đang chờ ngươi cùng gói bánh chưng đây!
Mấy tàu lá ba tiêu xanh như bích ngọc đã được rửa sạch. Bên là đậu xanh vàng ươm, bên là nấm mộc nhĩ đen nhánh, rồi nếp trắng tinh, lạp xưởng hồng bóng, và thịt heo bằm.
Ba thiếu niên đứng chung quanh bàn. Áo trắng chỉ cho áo xanh và áo đỏ cách bỏ nếp, cho nhân, gói lá... Thỉnh thoảng lên tiếng nhắc nhở:
Tiêu Lão Bản, cái bánh không biết đau a, cột chặt tay một chút!
Vô Kiệt, sao ngươi bỏ nhiều nhân quá! Bánh khi nấu sẽ nở, sẽ nứt nha.
Cuối cùng, đám nếp, đậu, thịt, lạp xưởng đã được thanh toán xong.
Bánh của Vô Tâm thì khỏi nói, đều đặn đâu ra đấy. Bánh Tiêu Sắt làm cũng khối tam giác nhưng một cạnh hơi dài hơn hai cạnh kia. Còn bánh của Lôi Vô Kiệt thì đúng là... lôi thôi, các góc bánh chành ra tứ phía, lá gói cũng xộc xệch.
Áo trắng xoa xoa hai tay, hài lòng. Hối áo đỏ nhóm lò nấu nước chưng bánh. Lại quay qua áo xanh nhờ hắn xắt xắt mỏng mớ nấm hương cùng cà rốt.
Mấy ngày qua trong bếp phụ Vô Tâm, Tiêu Sắt ban đầu rất lúng túng, nhưng thấy gã kia tay dao thoăn thoắt, hắn nổi lên ý tưởng ganh đua, nhủ lòng nhất định không để thua. Nên cầm lấy dao, làm luôn.
Phân phó xong ai nấy vào vị trí, Vô Tâm quay qua lọc xương gà, rồi pha thịt gà ra từng miếng nhỏ. Gà sẽ được xào chín với nấm hương và cà rốt. Da gà tiết ra chất dai, sẽ kết mọi thứ lại. Thành món "gà nấu đông".
Món ấy Vô Tâm học được ở Từ bá bá lão quản gia của Tiêu Sắt. Nghe nói mỗi lần về Vĩnh An vương phủ, Lục Hoàng Tử Tiêu Sở Hà đều thích ăn món "gà nấu đông" này.
Vào lúc đó, Vô Tâm chỉ thấy cái gì Tiêu Sắt thích là hắn muốn biết. Hoàn toàn không tưởng sẽ có ngày hai người được cùng nhau cùng nị một chỗ.
Bánh chưng đang luộc, xôi đậu phộng đã chín, gà nấu đã xong chỉ chờ đông lại. Lúc này, Vô Tâm mới nấu món cho riêng mình. Đó chỉ đơn giản là bắp cải xắt nhuyễn trộn trứng gà, rồi đem chiên lên. Bởi, dù rời Hàn Thủy Tự đã hai năm, hắn vẫn giữ thói quen ăn chay.
4. Đêm
Hôm nay là đúng Tết Hàn Thực!
Để tưởng nhớ anh linh những con người trung can nghĩa đảm đã hy sinh vì chính nghĩa, Tiêu Sắt, Vô Tâm và Lôi Vô Kiệt đồng lòng nhịn ăn bữa sáng và bữa trưa.
Không phải chuẩn bị bữa sáng và bữa trưa, Vô Tâm thành ra rảnh rỗi. Hắn ra ngoài vườn chặt mấy cây tre. Rồi đem ra mấy xấp giấy bóng kiếng Lôi Vô Kiệt mua về.
Hòa Thượng, ngươi là tính làm hoa đăng? Lôi Vô Kiệt lại thắc mắc: Chưa tới Tết Đoàn Viên a?
Vô Tâm nhìn hắn cười cười:
Chưa! Nhưng chúng ta ba người cùng ở đây, không phải là đã "đoàn viên" hay sao?
Tiêu Sắt nghe Vô Tâm nói, bất giác chạnh lòng. Hắn sẽ chẳng bao giờ còn trở lại được những ngày Tết Trung Thu thuở nhỏ. Lúc ấy một nhà đoàn viên, Phụ Vương, Hoàng Thúc, nhị ca Tiêu Sùng, thất đệ Tiêu Vũ, đường ca Tiêu Lăng Trần... Nhưng, còn gì nữa đâu. Sự sự thảy như khói tan, tro tán...
Nhẹ lắc lắc đầu như muốn quên đi chuyện cũ, hắn tới ngồi bên cạnh Vô Tâm. Cầm lên một cọng tre, hắn bắt đầu chuốt. Không ngờ lọng cọng thế nào, cật tre sắc cứa vào ngón tay.
Thấy ngón tay người thương ứa máu, Vô Tâm hốt hoảng. Vội vàng cầm tay hắn, đưa vào miệng mút.
Tiêu Sắt thất thần nhìn đầu ngón tay mình nằm gọn giữa đôi môi hồng ai kia. Một luồng nhiệt hỏa từ ngón tay bỗng trực vọt lên, xông thẳng tới tim. Nhưng, Tiêu Sắt bỗng vội vã rụt ngón tay lại.
Ngươi nháo cái gì? Chỉ là một vết sước nhỏ!
Vô Tâm cười cười. Biết hắn da mặt mỏng, không muốn tiểu khiêng hàng nhìn thấy.
(A, a, Tiểu Lôi Tử cũng đã 18, biết "chuyện" là vừa!)
Vô Tâm uốn cong những cọng tre mỏng rồi cột lại, tạo thành khung đèn. Hắn vào bếp lấy bột, khuấy một ít hồ dán. Hắn phết hồ rồi phất giấy bóng kiếng lên khung. Sau cùng cắm đèn cầy vào bên trong.
Trời ngả về chiều, rồi dần dần thẫm lại.
Dường như cũng muốn chia sẻ nỗi bi ai với những con người tiết liệt đã liều mình trong oan khuất, các tinh tú và mặt nguyệt đều rủ mây che mặt.
Vô Tâm châm lửa vào ba ngọn nến. Một đèn hình liên hoa giấy kiếng trắng, một đèn lục giác giấy kiếng xanh lá, và một đèn tú cầu giấy kiếng đỏ.
Hắn trao đèn lục giác xanh cho Tiêu Sắt, đèn tú cầu đỏ cho Lôi Vô Kiệt, còn tự mình cầm đèn sen trắng.
Ánh sáng lung linh hắt ra từ đăng tâm, xuyên qua giấy, rồi đậu trên thân người. Khiến bạch y thêm sáng trắng, lục y loang loáng xanh, hồng y lộng lẫy đỏ.
Tiêu Sắt rót rượu vào chung. Ba lần rót rượu từ chung vào đất.
Không hương nhang, không đèn nến, không cả vái lạy. Ba gã phong trần lãng tử bọn hắn, chỉ có ở đây một tấc lòng kính ngưỡng cùng tưởng niệm.
Vô Tâm cầm lên vò rượu, thấy lạnh, hắn âm thầm vận công hâm nóng lên. Vụt một cái, vò rượu bị lấy mất. Tiêu Sắt nhìn hắn, trợn mắt:
Không được làm hỏng quy củ!
(Hỏa không khói cũng là hỏa a!)
Vô Tâm cười cười. Vì cái gì ta lại quá sủng ái ngươi?
Lôi Vô Kiệt đói không chờ nổi, vội vội dọn các món ăn ra. Có bánh chưng nhân thịt, đậu xanh. Có xôi đậu phộng. Có gà nấu đông ăn kèm dưa chua. Còn có cả hai vò rượu Trúc Diệp Thanh nữa.
Hòa Thượng! Ngươi chọn món ăn thiệt khéo nha! Lôi Vô Kiệt vừa  ăn vừa tấm tắc.
Mà, đúng thế. Tất cả các món dù đã nấu từ hôm qua đều giữ được độ mềm mại và hương vị thơm ngon.
Tiêu Sắt gắp một miếng gà nấu đông cho vào miệng. Hắn cười như không cười: Từ bá mà biết có truyền nhân thì người thế nào cũng sẽ thập phần cao hứng!
Vô Tâm chỉ đụng đũa hai món xôi đậu phộng và trứng chiên bắp cải. Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt cũng vói qua, nếm thử. Nào ngờ, món trứng quá hương! Nên từ "thử một miếng" thành ra "làm một dĩa". Áo xanh và áo đỏ "phụ" áo trắng. Loáng cái hai dĩa trứng sạch đến không còn một mảnh.
Ăn no, uống cạn, Lôi Vô Kiệt say, ngủ ngồi trên ghế. Vô Tâm sợ hắn cảm lạnh, ghé vai dìu hắn vào nhà trong.
Tới khi trở ra, hắn thấy Tiêu Sắt đang đứng lặng lẽ. Tay khoanh, mắt dõi nhìn xa xa.
Nhẹ nhàng, Vô Tâm bước tới sau lưng, đưa tay ôm người đầy cõi lòng:
Tiêu Lão Bản! Vẫn còn tưởng niệm ngươi Vương Thúc?
Lâu, thiệt lâu sau, Tiêu Sắt mới quay lại nhìn Vô Tâm. Giọng thật khàn:
Vô Tâm. Chuyện ngươi kể về Giới Tử Thôi… Thật ra, còn chưa có kể hết...
(…)
Lý do Giới Tử Thôi nhất định trốn đi không phải vì coi rẻ công danh, cũng không phải vì thích hưởng nhàn.
(…)
Giới Tử Thôi ra đi vì… Hắn không còn tin vào Tấn Vương nữa!
Trời không trăng sao, nhưng cũng không chút mây mù, vậy mà Vô Tâm nghe như có tiếng sét phát nổ giữa tầng không!
Vậy ra, hóa ra... Hắn là đang tưởng tới hắn… Phụ Hoàng!
Phận làm bày tôi, hồng phước nhất là được "chúa thánh, tôi hiền". Làm con cái, hạnh phúc nhất là "phụ từ, tử hiếu". Mà riêng Tiêu Sắt, từ một thần tử hết lòng kính yêu hắn phụ vương, quay trở ngược hoàn toàn, không còn tin, cũng gần cạn cả tình.
Thường ngày miệng lưỡi liến thoắng, mà giờ này, phút này, Vô Tâm không sao tìm ra một lời an ủi.
Tiêu Sắt lại nói tiếp. Lần này, như đang nói với chính hắn:
Nhiều lúc,... nhiều lúc ta tự hỏi: Liệu có khi nào ta cũng trở thành con người… như thế không?
Choáng váng lại một lần nữa như sét đánh lên não Vô Tâm.
Phải rồi! Hắn sẽ chẳng thể như Giới Tử Thôi. Hắn sẽ chẳng thể suốt đời ở ẩn! Hắn sẽ lại phải quay về cung vua phủ chúa trùng trùng xảo trá cùng tàn nhẫn.
Bởi, hắn là Tiêu Sở Hà, là Vĩnh An Vương! An xã tắc, an bá tánh, đó chính là hắn trọng trách, cũng là hắn sở nguyện.
Thời gian, không gian, dường như ngưng đọng. Chỉ có tiếng gió cắt xéo vào lá cây.
Nhẹ nhàng, thật nhẹ nhàng, Vô Tâm nắm lấy hai tay Tiêu Sắt. Giọng ôn nhu mà thâm trọng:
Sở Hà! Lão Hòa Thượng thường dạy ta: "Hãy tự mình thắp đuốc lên mà đi!" Người có thành tâm thế nào cũng được Phật Trời độ trì, sẽ được hướng dẫn đi đúng con đường Chánh Đạo.
Nhìn sâu vào mắt Vô Tâm, đôi con ngươi đỏ thẫm lúc này có ánh hoa đăng phản chiếu lung linh, bỗng dưng, Tiêu Sắt thấy lòng bình an đến lạ!
Ta đăng, ngươi nguyện làm đăng tâm thắp sáng đạo lộ miên trường?
***
Phan Bạch Quán
*** Về Tết Hàn Thực, chỉ viết theo tưởng tượng. Nếu có sai sót xin cả nhà thứ lỗi cho nha.***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro