Thấy nhưng không thể chạm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                  Đôi khi chỉ cần nghe một bản nhạc buồn trên phố, vô tình lại nhớ người.
                            + + + +

     Có lúc bản thân tự ảo tưởng rằng mình là người hạnh phúc nhất. Nhưng rồi chợt vỡ mộng, biết bao đau thương ùa đến như con gió mùa đông lạnh người.

       Đã có ai mong ước, trên con đường đời dài đằng đẵng có người cùng bước và hơn hết để ta dựa vào. Khi gặp biết bao chông chênh sóng gió.

      Ngỡ rằng đã tìm thấy đúng người, ngỡ rằng chỉ cần dũng cảm vượt qua bao thử thách liền có thể cùng người bước tiếp. Ấy vậy mà, bản thân cố chấp trong lòng bao cảm xúc hỗn độn. Thấy người trước mắt nhưng chẳng thể chạm được. Vậy thử hỏi, cố gắng là vì cái gì?

     Về đêm, bản thân cảm thấy cô đơn tột cùng. Tự gặm nhắm nỗi buồn mà không ai thấu. Căn phòng bao phủ một màu đen não lòng, mấy ai thấu được vẻ đẹp của màn đen ấy. Chỉ còn nhá nhem ánh sáng nhạt nhòa của điện thoại. Chấm xanh của người vẫn đang sáng, nhưng cố mấy cũng chẳng mở lời được. Còn là gì của nhau đâu.! Và giờ người cũng chẳng nhắc tôi ngủ sớm nữa... Đã gần 2 giờ sáng rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro