Chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bữa ăn sáng ngày chủ nhật không khác ngày thường là mấy, chỉ là...
"Hai đứa hôm nay dậy sớm vậy, không ngủ thêm một chút" Bà An lo lắng nhìn Wonyoung .
"Phải đó, tối qua....hihi....chắc hai đứa mệt lắm" Ông Jang cười tà. Đến lúc này Yujin và Wonyoung  mới hiểu, tối qua họ nghe hết rồi sao? Chứng tỏ rất ồn ào và kịch liệt nên mới không màng đến xung quanh nữa rồi.
"Papa....Tường...tường phòng con cách âm mà" Cô đỏ mặt hỏi còn Yujin chỉ biết cúi đầu vào bát cơm.
"Ừ thì là cách âm, nhưng mà không hiểu sao mà nó....mà thôi lát nữa Papa kêu người qua xem lại cho chắc ăn, chứ kiểu này chắc cả nhà mấy ngủ hết quá"
"Àh mà hôm nay chủ nhật, hai đứa có đi chơi không?" Ông Jang hỏi, Wonyoung  quay qua nhìn Yujin rồi nhìn ông Jang lắc đầu.
"Em có muốn đi đâu không?" Yujin hỏi nhỏ chỉ vừa đủ cho cô nghe
"Shopping"
"Uhm, vậy ăn xong rồi đi" Yujin vẫn chăm chú ăn cơm, không nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười của cô.
-----
"Wonyoung  à, một tháng nữa đến sinh nhật của em rồi phải không?" Yujin hỏi trong khi Wonyoung  đang mải mê lựa chọn quần áo. Ngay sau câu hỏi đó, cô quay lại nhìn Yujin, nửa vui nửa buồn cô chầm chậm gật đầu "Có tính làm gì không?"
"Không!" Wonyoung  kiên quyết nói như thể giận dữ "Ơ xin lỗi, em không cố ý lớn tiếng" Cô cười nhẹ lại.
"Không sao, Jin chỉ muốn hỏi...liệu em có muốn....ra ngoài với Jin hôm đó không?" Yujin bối rối, trông giống lời hẹn hò đầu tiên vậy "Chỉ là.....có quán ăn mới mở.....có người nói ngon lắm....nên....đi một mình thì..... Jin....nên..." Yujin vừa nói vừa khẽ se se hai ngón trỏ vào nhau trông rất cute, làm ai đó phải bật cười trước hành động đáng yêu đó.
"Được" Wonyoung  gật đầu, sẵn cô lấy cái áo jacket màu nâu rất ấn tượng ấn vào người Yujin xem chừng "Cái này hợp với Jin đấy, tối nay mặc nó đi"
"Uhm quần áo ở nhà còn nhiều khỏi mua"
"Không, cái này mặc đẹp nà, với lại nó khá sexy với Jin đấy"
"Ý gì đây đại tiểu thư" Yujin khẽ nhướn bên mày, tay chỉ vào cái áo Jacket chỉ có duy nhất hàng dây kéo.
"Yeah, Jin sẽ mặc không cái áo này, em cá là khi mặc nó lên Jin sẽ rất sexy đấy. Chẳng lẽ Jin không tự tin vào body của mình sao?" Wonyoung  bắt đầu trêu chọc.
"Ai nói, mặc thì mặc" Yujin cũng không vừa, hất cằm thách lại "Mà em định mặc cái gì, đừng nói với Jin là em sẽ mặc cái đầm này nha" Cô vừa nói vừa giơ cái đầm max hở lưng cùng với khoảng ngực xẻ sâu gợi cảm mê hồn mà lúc nãy Wonyoung  nhờ cô cầm giùm
"Chính xác!" Wonyoung  búng tay cái póc, ra chiều ưng ý mà không thèm để ý đến sắc mày ai đó đang đổi màu.
"Yah....Đẹp cái gì, bộ không còn đồ để mặc sao? Không, cái đầm này không được, không ổn chút nào" Yujin bắt đầu cáu và quát lớn, giật cái áo trong tay Wonyoung  không cho thử, làm mọi người trong tiệm ai cũng nhìn.
"Sao vậy? Nó đẹp mà!" Wonyoung  cố gắng kéo kéo cái áo lại không cho Yujin quăng chỗ khác
"Đẹp nhưng hở quá" Yujin phất tay quay mặt sang chỗ khác giữ cái áo không cho Wonyoung  lấy
Yah, Jin thật quá đáng. Không chịu, em thích cái áo này" Wonyoung  bắt đầu nhõng nhẽo giựt giựt cái áo từ tay Yujin  cho bằng được.
(Ôi trời ơi, người gì đâu khi giận cũng cute quá trời luôn, phen này ta nhất quyết ôm cái đầm này đến chết cũng không buông....hahaahaa)
Cái ý tưởng đó của Yujin chưa thực hiện được lâu thì đã bị một giọng nói làm vỡ ra ngàn mảnh rồi.
"E hèm....Xin lỗi quý khách, chúng tôi biết quý khách đang có một cuộc khẩu chiến ác liệt, nhưng cái đầm này nó vô tội, xin quý khách rộng lòng tha cho nó con đường sống"
Sau khi nghe giọng van xin thiết tha của người quản lý, cả hai mới hoàn hồn nhìn lại cái đầm trong tay mình thiếu điều muốn rách ra làm 2 rồi. Ngại ngùng, cả hai đều cúi đầu ríu rít xin lỗi người quản lý. Đột nhiên Wonyoung  quay qua nhìn Yujin đắm đuối
"A! Em biết rồi, Jin không muốn em mặc đồ hở phải không?" Wonyoung  vui mừng nhìn mặt Yujin đang đỏ dần lên.
"Hì, không sao đâu mà....Tại em đi với Jin nên mới mặc vậy thôi. Mua nó đi nha, nha, nha" Wonyoung  vừa nói vừa lắc lắc cái tay Yujin, canh lúc Yujin do dự giật phắt cái áo trong tay cô và chạy đến quầy thu ngân.
"Yah, ăn gian quá đi, chơi mà chơi giật lén hả?" Yujin dí theo hét lớn
"Ai nói người ta giật lén, có xin phép chứ bộ, với lại cái đó người ta gọi là Dương Đông Kích Tây, đồ Jinie ngốc" Wonyoung  vừa chạy vừa quay lại lè lưỡi trêu chọc Yujin
"Yah, sao nói Jin ngốc, lần này em chết chắc với Jin rồi baby"
Cả hai người vừa đuổi bắt nhau vừa giỡn ùm trời trong khu mua sắm. Có thể nói ngày hôm nay đó là ngày vui vẻ, hạnh phúc nhất trong đời Wonyoung .
_______________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro