Chap 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng ngủ Jensoo
"Jin à"
"....."
"Đừng giận nữa mà, chỉ là tiệc tùng của chú Sáu. Phải uống theo phép lịch sự chứ" Wonyoung  muốn làm hòa trước để tối nay còn được ôm Yujin ngủ chứ.
"Chứ không phải tại em nghiện rượu đến phát điên à?" Yujin còn hơi bực vì cứ nhìn vào vết thương của Wonyoung  lại thấy xót trong lòng.
"Em đâu có say đâu, lúc nãy Jin không đỡ thì em cũng chống tay được mà"
"Cái tay em bị vậy chưa đủ sao? Muốn nó bị nhiễm trùng rồi lở loét ra mới chịu phải không?" Giọng Yujin vẫn đều đều, không còn lớn tiếng với Wonyoung  nữa.
Wonyoung  nhìn cái tay băng bó của mình, cô im lặng vì đuối lý, suy cho cùng Yujin là người có học nên tất nhiên giỏi ăn nói hơn cô nhiều.
Yujin muốn tìm cái bìa kẹp giấy cứng để cô còn soạn thảo bài luận của mình, mặc Wonyoung  ngồi trên giường và lúc mấy cái tủ. Trong tủ quần áo lớn có cái thùng nhỏ xíu mà cô không để ý. Yujin lấy ra xem thì thấy nó là cái khăn choàng cổ đã cũ màu hồng có nhiều con vật dễ thương trên đó.
"ĐỪNG ĐỘNG VÀO NÓ" Wonyoung  đột nhiên hét lên giật lấy cái khăn len rồi nhét nó vào hộp cất vào tủ rồi quay sang lườm Yujin với ánh mắt giận dữ đầy sát khí.
"Bất cứ thứ gì đều có thể động vào ngoại trừ nó" Cô chỉ vào cái tủ nơi chứa chiếc hộp ở trong nói và leo lên giường nằm.
"Wonyoung , uhm....Jin xin lỗi, Jin không cố ý" Yujin ngồi bên mép giường nhìn lưng cô, lúc nãy Wonyoung  quả thật rất đáng sợ. Wonyoung  chưa bao giờ lớn tiếng với Yujin như vậy, nhìn vẻ mặt đó trông đáng sợ lắm.
Em không giận, ngủ đi" Wonyoung  nói gọn, bỗng nhiên cô cảm thấy sức nặng đè lên người mình, hơi thở ấm nóng của Yujin phả liên tục sau gáy cô.
"Đừng nghĩ đến mấy chuyện không vui nữa, chuyện đã qua rồi, không sao đâu" Yujin thì thầm sau lưng cô.
"Jin biết hả?" Wonyoung  ngạc nhiên quay lại nhìn Yujin.
"Ừ Jin biết hết rồi. Em không cần sợ hãi như vậy, có Jin ở đây rồi, không sao đâu" Yujin gật đầu nhẹ nhìn vào mắt cô như trao niềm tin đến cho Wonyoung  và mong cô sẽ tin mình.
"Jin à, tháng sau....mưa" Wonyoung  nhìn ra rèm cửa sổ, lại đôi cô đơn buồn bã đó khiến cho Yujin cũng buồn theo.
"Jin biết, chúng ta sẽ không ra ngoài và ở nhà vào tháng sau nhé, chỉ có Jin với em ở trong phòng này, được không?"
"Ừ, cám ơn Jin" Wonyoung  choàng tay ôm lấy eo Yujin " Jin à, đừng bao giờ đụng đến nó nữa nhé"
"Uhm, đến khi nào em sẵn sàng đối mặt với nó nhé" Yujin ôm trọn cô trong vòng tay mình, trao trọn hơi ấm yêu thương.
....
Yujin cố gắng giành nhiều thời gian để hoàn thành việc học trước khi trường cô cho sinh viên nghỉ hè giữa năm. Cô đã nộp xong những bài luận cho giáo viên và xin nghỉ trước một tuần. Cô phải bên cạnh Wonyoung  trước khi những cơn mưa đầu mùa ập đến. Trước mắt cô không biết làm gì để xoa dịu cái đau thẫm trong tâm hồn Wonyoung , chỉ là cô muốn bên cạnh Wonyoung  khi cô ấy cần cô mà thôi.
Ông Jang và Yuri cũng sẽ quản lý hết những địa bàn của Wonyoung  để cô có thể nghỉ ngơi trọn vẹn. Ông đã đưa tin ra là cô cùng chồng đi du lịch để tránh người khác sinh nghi. Không thể để họ biết điểm tử của Wonyoung  được, trong thời gian này cô thật sự rất nhạy cảm và khó gần. Có hai hay ba Wonyoung  trú trong thân xác cô. Một Wonyoung  lạnh lùng vô tình san bằng mọi địa bàn, giết người không chớp mắt. Một Wonyoung  bướng bỉnh dễ thương sống đúng với con người và lứa tuổi của mình và Wonyoung  còn lại chính là cô bé mất mẹ năm nào, nỗi sợ hãi, ám ảnh của sự việc năm đó.
Căn phòng riêng của họ tất nhiên đã được làm sẵn tường cách âm để Wonyoung  không thể nghe được tiếng mưa. Nhưng Wonyoung , cô thật sự quá nhạy cảm, cô có thể cảm nhận được mưa khi nó còn chưa bắt đầu rơi. Ông Jang đã nói những điều cần thiết với Yujin để cô biết làm gì trong bất cứ tình huống nào. Chỉ có một điều mà họ không nói với cô....có lẽ chuyện đó không xảy ra đâu.
.....
"Wonyoung  à, có cơm rồi" Yujin mang thức ăn vào phòng cho cô, thời gian này tiểu thư họ Jang sẽ không rời khỏi phòng của mình.
"Uhm cảm ơn Jin" Cô vẫn trong bộ dạng quen thuộc đi đến bàn ăn cơm.
"Bây giờ là ban ngày, Jin cứ ra ngoài đi không cần ở trong đây với em đâu"
"Jin cũng không có gì làm, bài tập cũng hoàn thành xong xuôi hết rồi. "Ăn cơm đi" Yujin hất cằm về phía khay cơm, cô sợ nó nguội ăn sẽ mất ngon.
"Thế Jin định làm gì trong suốt một tháng?"
"Lúc trước em làm gì?"
"Đọc sách, nghe nhạc, coi TV.... nhiều thứ nói chung để giết thời gian" Wonyoung  đột nhiên quay lại nhìn Yujin với đôi mắt gian "Bây giờ thì có thêm trò khác vui hơn"
"G...gì...gì...gì chứ, em...em tính làm gì Jin" Yujin vội lắc đầu, lấy hai tay làm dấu nhân trước ngực mình.
"Jin làm gì mà sợ em dữ vậy? Em với Jin dù sao cũng là vợ chồng rồi" Wonyoung  vừa nói vừa tiến đến sát gần Yujin, thu hẹp khoảng cách giữa hai người "Với lại bọn mình cũng đâu có ra ngoài, sợ gì chứ" Wonyoung  cong môi lên nói.
Đây rồi con người sống thực với bản thân Wonyoung  đã và đang ở trước mặt Yujin, chỉ thực hiện mỗi hành động đáng yêu đó với riêng cô mà thôi.
"Uh...uh biêt rồi, em ăn đi không đồ ăn nguội mất" Cô hôn lên chóp mũi xinh xinh của Wonyoung , rồi quay lưng bước ra ngoài.
"Jin ra ngoài mua chút đồ, lát sẽ về" Từ bao giờ cô phải khai báo với Wonyoung  là mình đi đâu và làm gì, từ lúc nào thế nhỉ?
______________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro