C238: HẸN CHÀO ANH, HẸN GẶP LẠI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Lại đây cho anh!” Lệ Diệu Xuyên ra lệnh.

Hạ Tiểu Khê vừa muốn cẩn thận bước lên, Lục Vân lại nhanh hơn cô đi tới sau lưng Lệ Diệu Xuyên, khẽ vuốt cằm: “Xin lỗi tiên sinh, tôi không
muốn xử lý chuyện riêng trong khoảng thời gian này.”

Lệ Diệu Xuyên nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Hạ Tiểu Khê: “Cho nên, em biết bây giờ nên làm như thế
nào?”

Quần áo của người khác cũng dám mặc? Chán sống!

Lục Vân cho là anh đang ralệnh cho mình, liền cung kính trả lời: “Tiên sinh, đã sắp bắt đầu hội đấu giá, tôi đi chuẩn bị ngay.”

Trước khi rời đi, Lục Vân còn rất lịch sự nói lời từ biệt với Hạ Tiểu Khê: “Xin lỗi, chờ một chút tôi lại đi tìm cô, được không?”

Nụ cười của Hạ Tiểu Khê rất miễn cưỡng, trực tiếp từ chối có hơi tàn nhẫn với Lục Vân, nhưng nếu không từ chối đó chính là tàn nhẫn với mình! Lệ Diệu Xuyên sẽ giết cô chứ?

Trong mắt Lệ Diệu Xuyên sắp bốc lửa, anh cắn răng nói mỗi chữ rất nặng: “Xem ra em và cậu ta còn thật là khó chia lìa.”

Lục Vân thầm nghĩ, hôm nay tiên sinh sao vậy? Từ đó đến giờ anh chưa từng quan tâm cuộc sống riêng của cấp dưới mà, hôm nay không phải anh ta chỉ đi gặp một cô gái trong lúc không bận rộn thôi sao, sao biểu tình của tiên sinh lại đáng sợ như muốn giết anh ta vậy.

Mà Hạ Tiểu Khê cũng lẩm bẩm trong lòng.

Cũng không phải là cô bảo Lục Vân đến tìm mình, hơn nữa bây giờ cô xuất hiện ở đây là xem mắt cho người khác còn không phải do Lệ Diệu Xuyên làm hại, ai bảo anh không nghe
điện thoại, không trả lời tin nhắn, giống như chia tay trong âm thầm vậy. chẳng lẽ người nhà anh theo chủ nghĩa bạo quân vậy, mấy ngày nay còn có thể trói anh không cho anh trả lời điện thoại mình sao?

Rõ ràng chính là trong lòng Lệ Diệu Xuyên không có cô, cho nên mới có thể thoải mái quên cô.

Trong lòng ủy khuất làm cho cô không nói thật lòng: “Đương nhiên, Lục tiên sinh còn thật quan tâm tôi, không giống ai đó, một giây trước còn khó
khăn chia lìa, một giây sau liền chơi chiến tranh lạnh mất tích, tất cả điện thoại của bạn gái đều không nhận, nhìn một cái liền biết là hồng hạnh xuất tường, lại có người khác bên
cạnh rồi.”

Lục Vân: “Còn có người như vậy sao?”

“Đúng vậy, là bạn trai của một người bạn tôi, không, bây giờ chỉ xem như là bạn trai cũ thôi. Anh nói xem, cò rác rưởi hay không?”

Lục Vân trịnh trọng gật đầu: “Quả thật là.”

Lục Vân và Hạ Tiểu Khê một hỏi một đáp, thành công tưới dầu vào lửa cháy bừng lên.

Ánh mắt Lệ Diệu Xuyên lạnh bức người, nhiệt độ không khí bốn phía nhanh chóng hạ xuống, mỗi động tác, mỗi vẻ mặt của anh đều tán loạn
quyết đoán nuốt hết mọi thứ.

“Tiên sinh, sắp bắt đầu hội đấu giá—”

Có một đặc vụ nhắc nhở bên  tai Lệ Diệu Xuyên.

Ở hiện trường có tổng cộng bốn đặc vụ, hai người trong đó là người của Lệ lão gia, dùng để giám thị hành trình của anh lần này, bọn họ chỉ từng nghe
tên của cô gái Hạ Tiểu Khê, vẫn còn chưa có may mắn gặp mặt cô.

Chỉ là nghiêm khắc tuân theo lệnh của Lệ lão gia, bảo vệ và giám thị sát bên người anh 24 giờ, không để cho anh có bất cứ liên lạc nào với bên ngoài.

Đặc biệt nhất là cô gái Hạ Tiểu Khê.

Hai người khác là người của Lệ Diệu Xuyên, bọn họ vừa nhìn thấy Hạ Tiểu Khê liền sáng mắt lên cho là chúa cứu thế xuất hiện.

Nhưng mà, không khí ở hiện trường càng ngày càng không ổn.

Sao lại có cảm giác Hạ Tiểu Khê thừa dịp khoảng thời gian tổng thống bị giám thị này, hồng hạnh xuất tường

(Hồng hạnh xuất tường: chỉ người phụ nữ đã có chồng hoặc có người yêu nhưng lại ngoại tình)

Mà khoảng thời gian này, toàn thân trên dưới Lệ Diệu Xuyên đều tản ra một hơi thở người sống chớ tới gần, nhưng vẫn “thủ thân như ngọc” trong phủ tổng thống, ngay cả tình huống
nói chuyện với khác phái cũng chưa từng xuất hiện.

Người đàn ông hoàn mỹ như vậy, sao bạn gái của anh còn lén lút xem mắt bên ngoài?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro