C254: CHỈ ANH CÓ THỂ GIÚP TÔI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Vung tiền như rác chỉ vì nụ cười của hồng nhan, nói thật, anh vô cùng cảm phục anh ta. Em nói xem anh có nên kết giao với anh ta không?”

Vẻ mặt Lệ Diệu Xuyên lúc này một màu xám xịt.

Mà trên mặt có một tầng sương mỏng.

Trong khoảnh khắc này lí trí như bị rút cạn.

“Người theo đuổi?”

“Đúng, cao hơn anh đẹp trai hơn anh thương tôi hơn anh. Sợi dây chuyền này, nói đưa liền đưa, căn bản không cho phép tôi từ chối.”

“Hạ Tiểu Khê, em lặp lại lần nữa xem?”

Tiếng nói giống như tuyết rơi mùa đông lạnh buốt thấu xương.

“Lặp lại cái gì? Cao hơn anh đẹp trai hơn anh thương tôi hơn anh?”

Cốc pha lê trong tay sắp bị anh bóp nát.

Anh ném cốc nước xuống đất, bọt nước nóng hổi rơi đầy đất.

“Anh ta tốt như vậy, ban đêm em còn đến chỗ tôi làm gì?”

Từ kẽ răng nói ra câu này.

Hạ Tiểu Khê giả bộ trầm tư: “Anh nói như vậy, cũng thật có đạo lý, vậy tôi vẫn nên đi tìm anh ấy...” Cô chậm rãi đứng dậy, sau đó đi về phía cửa.

“Đã tới rồi, em cảm thấy tôi sẽ thả em sao?”

Giọng nói anh trầm thấp, mà nguy hiểm.

Cổ tay cô bị anh nắm đau nhức.

“Lệ Diệu Xuyên, bây giờ tôi không phải người phụ nữ của anh, anh đừng có mà ra tay với tôi!”

“Một người phụ nữ, đêm hôm khuya khoắt vào phòng một người đàn ông, em cảm thấy ai mới là người muốn ra tay hơn?” Trong mắt anh bắn ra tia
say mê: “Huống hồ chơi người phụ nữ của người khác chẳng phải kích thích hơn sao?”

Người này đơn giản không thể nói lý.

Cô như ngồi trên đống lửa, lưng dựa vào ghế cứng ngắc, sau khi hắt hơi, nước mũi lại chảy ra.

Cô dùng tay lau nước mũi, run rẩy nói: “Tôi hiện tại virus đầy người, anh không sợ tôi lây cho anh sao?”

Anh là ma cuồng sạch sẽ, rửa tay cũng cẩn thận như bác sĩ làm phẫu thuật, nếu như thấy nước mũi của cô, khẳng định sẽ biết khó mà lui.

Thế nhưng—

“Vậy thì truyền triệt để một chút...” Anh nắm lấy miệng nhỏ của cô, nghiêng người đè lên.

“Tôi...Tôi...Tôi...”

Cô ra sức giãy dụa.

Anh nhìn cô, ra hiệu cô nói tiếp.

“Bà dì cả của tôi đến.”

“Nửa tháng trước em vừa mới tới.”

“Tôi...một tháng tôi tới hai lần.”

“Vậy tôi phải kiểm tra một chút, thân thể của em khác người thường như thế nào.”

Anh nghiền ngẫm liếc nhìn đôi chân trắng thon dài của cô.

“Tôi, tôi...Tôi muốn tắm rửa.”

“Tôi biết.”

Anh nói hai chữ, nhưng câu tiếp theo của anh hù dọa chết cô: “Em rất hoài niệm cảm giác ngày sinh nhật phải không? Vậy hôm nay chúng ta tiếp tục.”

“A—!” Thân thể cô bị nhấc bổng lên.

Anh ôm cô, từng bước đi về phía phòng tắm, chân anh dài, dễ dàng đạp cửa thủy tinh chướng mắt ra, sau đó cẩn thận đặt cô vào bồn tắm.

Anh chạm vào từng đường cong của cô, sau đó nhấc tay mở vòi nước, nước ấm liền chảy ra róc rách.

Lúc này cô không hề cởi quần áo, cho nên nước ấm mang lại cho cô chút cảm giác ấm áp.

Trong làn nước ấm, da thịt của cô ửng hồng.

Mấy giọt nước chạy trên gương mặt cô, thuận theo đường cong hoàn mỹ, trượt xuống một chút nữa, sau đó ẩn giữa nơi tuyết trắng mê người.

“Lệ Diệu Xuyên, tôi không phải trẻ con, không cần anh giúp tắm rửa.”

Ánh mắt cô trốn tránh, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt anh.

“Chỉ có trẻ con mới cho rằng bồn tắm lớn như vậy dùng để tắm rửa, mà em là người trưởng thành, chẳng lẽ không
nghĩ ra công dụng khác sao?”

Giọng nói mê hoặc, hướng dẫn từng bước.

Hạ Tiểu Khê biết anh ám chỉ cái gì, rõ ràng là biết, nhưng lại muốn trốn tránh, sự ngượng ngùng trên mặt cô không thể che giấu được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro