C273: MIỆNG LƯỠI ANH THẬT TỐT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Ừm?” Giọng nói mê người của anh mang theo gió hè mát rượi, lọt vào tai cô.

“Anh nói nửa tháng nữa có thật không? Nếu thời gian đến mà anh không xuất hiện trước mặt tôi, tôi sẽ thật sự không cần đến anh nữa.”

Anh mở to mắt, khó nén được kích động.

“Không quan tâm anh? Em bỏ được sao?”

“Còn dám ba hoa! Con người tôi có nguyên tắc, nói một không được hai, nếu như lần này anh lừa tôi, sau này tôi thật sự sẽ không để ý đến anh nữa!” Cô thẳng lưng, nghiêm túc nói.

“Được, anh biết rồi, anh đồng ý với em.” Trong đôi mắt của anh lấp lánh ánh nước, làm say lòng người.

Gạt mây thấy sương mù, cô nở nụ cười.

Ngồi trên cành cây, hai chân cô lại không có giày để đi: “Haizz, giày của em bị mất rồi, lát nữa về kiểu gì đây?"

Bàn tay của anh cầm hai bàn chân ngọ nguậy của cô, đặt chúng lên đùi mình.

“Có anh ở đây, em cảm thấy em còn phải đi sao?”

Bất kể đi đâu, cũng đều có anh bên.

Để anh ôm là được, cần giày làm gì?

Hạ Tiểu Khê nhếch môi, đôi mắt linh động dưới bóng cây, sáng lấp lánh.

“Vậy giờ em muốn đi nhặt sợi dây chuyền kia, anh sẽ đưa em đi sao?”

Bàn tay đặt trên chân cô của anh, cố ý nhéo lòng bàn chân cô.

“Em thích đồ người đàn ông khác đưa cho em như vậy sao?”

Cô lắc đầu: “Không, em tuyệt đối không hiếm lạ gì nó! Chẳng qua là em cảm thấy sợi dây chuyền đó quá đắt, ném đi thì quá tiếc, nếu có thể nhặt được giao cho quốc gia cũng tốt, nói
không chừng còn có thể nhận được thành tựu nhặt được của rơi trả lại người mất, đúng không?!”

“Anh phải nói rõ với em rằng, Trung Quốc không có giải thưởng này, hơn nữa nếu như em nhớ mãi không quên sợi dây chuyền đó, anh có thể cân
nhắc cho em giải thưởng vì lợi ích quốc gia.”

Hạ Tiểu Khê chờ mong: “Thưởng gì? Có cúp không? Có tiền thưởng không? Có thể lên ti vi không?”

Giọng nói của anh không chút dao động: “Trộm cắp đồ nghệ thuật có giá trị lên tới chín con số, được trao giải ở tù chung thân, có muốn không?”

Cô lập tức làm động tác kéo khóa miệng, sau đó lắc lắc tay, ra hiệu cô không muốn, không dám muốn, không thể muốn!

Hạ Tiểu Khê lại một lần nữa chắc chắn, tài ăn nói của Lệ Diệu Xuyên tốt như vậy, không làm tổng thống thật sự quá đáng tiếc.

Tín hiệu vừa có, cảnh sát trên đảo hoang liền liên lạc với trung tâm chỉ huy, không lâu sau, đối phương liền phái phi cơ cấp cứu và đội sửa chữa tới.

Đoàn người Lệ Diệu Xuyên, lên phi cơ cấp cứu, rời đi.

Trở lại du thuyền Hoàng gia.

Trong số khách quý trên du thuyền, chỉ có một số nhỏ người biết thân phận của Lệ Diệu Xuyên. Còn trong mắt mọi người, người đàn ông đi đầu
kia, hào hoa phong nhã, kiêu ngạo lịch thiệp, cũng không đủ để hình dung ngoại hình và sự phong độ của anh.

Cả người tỏa ra phong phạm của người lãnh đạo, trầm ổn nội liễm, tuấn lãng nhanh nhẹn, quan trọng là tướng mạo, có thể nói là rồng giữa
biển người! Cho dù cả người anh được phủ hào quang lấp lánh, cũng không thể sáng bằng sự tĩnh mịch dưới đôi mắt anh.

Mà cô gái bên cạnh anh, mệnh có phải quá tốt rồi không?

Được thần tượng W của các thiếu nữ bắt đi chưa tính, giờ lại được soái ca siêu cấp ôm về?

Phần mộ gia đình được vui trong cây hoa đào à?

Có điều hình như trên chân cô gái đó bị thương, chắc là đi lại không tiện, cho nên mới được ôm về?

Lệ Diệu Xuyên giao cô gái cho phục vụ, sau đó sai người mời nhân viên y tế trên thuyền đến, xử lý vết thương.

Trước khi anh quay người rời đi, cô nhìn thấy môi anh mấp máy.

Chờ anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro