Chương 2. Ta muốn trở về !!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 Liên tục chạy thục mạng đến trước một vách núi Chu Vô Vị đành dừng lại, mà kể cả phía trước không có vách núi thì hắn cũng phải dừng vì hắn đã không thể chạy được nữa, thực sự không còn sức mà chạy, hắn cúi gập người xuống, hai tay buông bỏ tiểu đệ của mình ra mà chống lấy đầu gối thở hồng hộc.

Chu Vô Vị cũng không nhớ mình đã chạy bao lâu, vì quá hoảng loạn hắn chỉ biết chạy thẳng vào rừng sâu, sau một hồi điều hòa hơi thở hắn đã nằm ngửa người ra mặt đất, chân tay dang rộng ra hết mức có thể để vơi đi cơn mỏi dã dời vừa trải qua

Nhắm mắt lại cảm nhận thân thể một chút lông mày hắn liền giãn ra rồi tự mãn nở một nụ cười ấm áp như gió xuân

- Tiểu đệ thân yêu a! thiệt thòi ngươi rồi.. giờ cho đệ tận hưởng gió trời coi như là đền bù đi

Đúng!! Chính là hắn, Chu Vô Vị một kẻ siêu cấp biến thái và lạc quan, dù đang trong hoàn cảnh nào thì hắn cũng không vội suy nghĩ hay lo lắng gì, đầu tiên hắn phải tận hưởng khiến bản thân thoải mái rồi mới đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Đây vừa là ưu điểm cũng là khuyết điểm trí mạng đối với mọi chuyện sau này hắn gặp phải ở nơi lạ lẫm này

Cảm thấy thấy tiểu đệ của mình đã "an lòng" và bớt "hoang mang" hắn mới chịu mở mắt đánh giá chung quanh

- Ta nhổ vào !!! không lẽ ta quay lại rừng rậm thời nguyên thủy ..

- Úi !!!

- Á!!!

- A !!!

Sau khi tự nhéo vào tay một cái cùng ba phát tự vả liên tục vào mặt mình Chu Vô Vị mới xác định mình không phải đang mơ. Mặt trời đã leo quá đỉnh đầu, xung quanh hắn là những cây cổ thụ to lớn chục người ôm không xuể đang mạnh mẽ vươn cành lá một cách uy vũ tít trên cao, thậm trí có vài con bướm khổng lồ mỗi cái cánh rộng đến một m2 đang lượn lờ cách mặt đất tầm ba chục met...

Chu Vô Vị đứng giữa cánh rừng mà hắn cho là ngay cả thời nguyên thủy cũng khó mà gặp được.

" Đây là đâu ??? ", "tại sao ta lại bị đưa đến nơi đây ???", "chẳng lẽ do ta quá đẹp trai nên lão thiên mang ta đến đây phối giống ???" .v.v.v.

Mang theo những câu hỏi và vài suy nghĩ ghê tởm trong đầu, hắn vừa mặc quần áo vừa thẫn thờ bước về phía vách đá

- Ta muốn trở về .. Dẫu cô ấy có không yêu ta, ta vẫn muốn trở về dõi theo cô ấy... Để cho ta về nhà a !!!

Đứng trước vách đá Chu Vô Vị ngửa đầu lên trời thở dài, đôi mắt đã lớt phớt hồng, khuôn mặt có chút dại ra, sau đó hắn từ từ thò tay lôi tiểu đệ ra ngoài rồi gửi tình xuống vách đá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro