Chương 4. Đệ tử bất đắc dĩ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiếng gào của Chu Vô Vị khiến hắc y lão giả từ trong mộng đẹp tỉnh lại. Lão vội vàng nặn ra bộ mặt đc lão cho là hòa ái nhất rồi hồ hởi bắt lấy một cánh tay của Chu Vô Vị.

- Đồ đệ bảo bối của ta, vừa mới nãy là không nhìn rõ .. quả thực không nhìn rõ... nên mới ra tay đánh con a... Khụ! Đúng là tuổi già mắt mờ tai lãng.. ài.

Nói xong câu này mặt lão không khỏi có chút đỏ lên.

Thấy vậy Chu Vô Vị đang sẵn sàng ngọc đá cùng tan lập tức sững sờ vì không hiểu gì cả, "Lão nhân này cũng thật có tài biện bạch a! mạnh mẽ như lão mà mắt mờ tai lãng thì Chu Vô Vị ta nguyện kẹp "tiểu đệ" vào cánh cửa tự sát" nghĩ thì vậy nhưng do bản thân hắn có lỗi trước nên Chu Vô Vị hắn cũng không dám vạch trần lão

- Lão già, lão nói cái gì mà sư sư đồ đồ ? ta không phải đồ đệ của lão. Lão nhầm người rồi.

- Còn về chuyện tiểu lên đầu thì cho ta xin lỗi a! lòng ta đang mất mát đau thương nên không để ý lão hái thuốc dưới vách đá đó!

Chu Vô Vị áy náy gạt gạt tay lão giả ra và giải thích, hắn cũng tranh thủ kiểm nghiệm xem lời lão nói có đúng không " hắc! đúng là đầy mùi rượu lại còn khai.. ặc... suýt nữa thì dí mũi vào tóc lão a! ọe.."

- Không nhầm, không nhầm. Trước đây chưa phải thì bây giờ ta thu con làm đồ đệ a.

- Còn cái gì mà nước tiểu cho qua cho qua, nếu con muốn thì sau này ta bắt một đám đến cho con mỗi ngày tiểu lên đầu chúng.

Nói rồi lão già lắc nhẹ người 1 cái, lập tức quanh thân lão được bao phủ bởi một màn nước mỏng đang xoay tròn với tốc độ thật nhanh. Sau một lát màn nước biến mất một cách kì lạ như cách nó xuất hiện, lão già khẽ khịt khịt mũi một chút rồi nở một nụ cười ra vẻ vừa lòng.

Nhìn thấy hết thảy sự việc khiến Chu Vô Vị thầm há hốc mồm nhưng nhìn bề ngoài hắn vẫn tỏ vẻ như không có gì lạ, lúc này hắn đang thầm hoang mang hồi tưởng lại những những bộ truyện tiên hiệp đã đọc khi còn học cấp 3.

Hắn tự cho rằng bản thân phải thật bình tĩnh, có lẽ lão già này cũng chỉ là 1 nhân vật thấp bé nhẹ cân trong giới tu chân " Chu Vô Vị ta nếu có bái sư cũng chỉ có tồn tại như thần mới xứng thu ta làm đồ đệ ah! Đâu phải tùy tiện mọc ra 1 lão già khọm cũng có thể thu ta làm đệ tử. Mà ta đã làm gì muốn trường sinh bất lão, giang tay làm mưa trở tay làm gió, ta còn đang sợ không được hưởng đủ khoái hoạt nhân gian đây này" " aiz. Kỳ thực cũng không ổn lắm, nếu bây giờ ta cự tuyệt có khi nào lão này lại điên lên đập chết ta như đập một con muỗi đực nho nhỏ không? Ta lại chưa biết gì về cái thế giới này, thôi thì nể cái tính lão thất thường ta đành nếm mật nằm gai giả vờ làm một đồ nhi ngoan ngoãn của lão". Sau một hồi toan tính và lo sợ Chu Vô Vị hắn vẫn quyết định bày ra bộ dáng cao cao tại thượng

- Coi như lão cũng thành khẩn nhưng muốn nhận ta làm đồ đệ lão phải đáp ứng một vài điều kiện của ta

Nghe Chu Vô Vị đồng ý, lão sướng đến xương già toàn thân run rẩy không ngừng.

- Có điều kiện con cứ nói, sư phụ nhất định sẽ đáp ứng con

- Thứ nhất : ta phải có sự tự do nhất định, ta không thích ước thúc quá nhiều, kể cả việc tu luyện " đùa gì vậy chứ, không cho ta chút tự do làm sao ta thoát khỏi nanh vuốt của lão đây! Hehe"

- Được.

- Từ nay lão không được mang bộ mặt bỉ ổi khi nãy ra hù ta, mặc dù ta anh tuấn như vậy nhưng kì thực vẫn là xử nam,bộ dạng đó của lão ta thực sự nuốt không trôi!!!

- Hắc hắc, cái đó con không cần lo. Chỉ cần đồ nhi ngoan của ta chăm chỉ tu luyện, ta sẽ bắt mỹ nữ đẹp nhất thiên hạ đến rửa chân cho con mỗi ngày, tiện thể dạy con làm nam nhân chân chính.

- Xùy, ta cũng không làm khó lão già ngươi như vậy. Tạm thời ta không muốn gần nữ nhân, chỉ cầu lão về sau trước mặt ta thì thu cái bộ dạng đó lại

- Được được, điều kiện đơn giản như vậy, hảo đồ nhi gọi ta một tiếng sư phụ ah!

-..Sư phụ.

- Ngoan ngoan, đồ nhi ngoan. Ha ha, từ giờ con chính là đệ tử của Nhất Tiếu Vô Ưu này. Giờ chúng ta về "nhà" nhất định lão tặc Độc Sầu sẽ phải chân chính thua ta, đã hơn 10 vặn nam ah! Ha ha, thực cm n sướng.

Hò hét điên cuồng một hồi lão Vô ưu cũng bình thường trở lại, lão khẽ huýt sáo một cái, bỗng một bóng đen to lớn vụt cái xuất hiện trước mặt 2 sư đồ bất đắc dĩ này. Là một con lừa thân cao 3m, dài 8m đang gãi gãi chân trái phía trước dưới đất còn đuôi thì vểnh ngược lên trời, toàn thân nó phủ một lớp lông màu xanh dương óng ánh, đặc biệt nhất là lớp bờm trên cổ có màu đỏ đang nhảy nhót như những đốm lửa dưới ánh mặt trời.

- Đủ hoành tráng chứ lão già?

- Ahh.. xxx@#!

Con lừa quay nửa mặt lại ném cho Vô Ưu lão một cái nhìn nguy hiểm rồi rồi cất tiếng hỏi với giọng khàn khàn làm Chu Vô Vị đáng thương la hét chửi tục vì kinh sợ, quan trọng hơn là hắn còn phải mất công thay cái quần vừa bị làm cho ướt sũng, cũng may lão Vô Ưu có mang sẵn y phục trong giơi chỉ ah.

- Con lừa già chết tiệt, không được dọa đồ đệ ta. Hmmm ! lần sau mà còn vậy ta thiến ngươi

- Ách! Uhm uhm không cần thiến a.

- Ách ách con mẹ ngươi.. còn không mau biến nhỏ lại cho đồ đệ ta trèo lên lưng trước, mau mau còn đi về.

Nghe vậy con lừa vội thu nhỏ bản thể lại cho bằng một con ngựa bình thường, đợi Chu Vô Vị thay quần rồi leo lên nó lại hóa to lại như lúc mới xuất hiện, sau đó Vô Ưu lão không biết bằng cách nào cũng đã xuất hiện ngồi ngả ngớn bên cạnh Chu Vô Vị. Con lừa khẽ nhún người một cái rồi phi vút vào trong mây

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro