chap 2 : bị nhìn lén vú, hung thủ ngụy trang thành chồng yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 2 : trong lúc xoa thuốc nhìn lén vú nộn của vợ yêu, hung thủ nguỵ trang thành chồng yêu.

Tiêu Diễn ở trong phòng khách đợi thật lâu, đợi một vai chính khác trên bức ảnh chụp, hắn sắp mất kiên nhẫn, đứng dậy chuẩn bị ra cửa tìm chỗ trốn khi người kia về.

Ngoài cửa phòng bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa dồn dập, âm thanh quần áo cọ xát cùng tiếng đập cửa khi nhẹ khi mạnh, đều xuất phát từ nỗi lòng bất an.

Tiêu Diễn nở một nụ cười lạnh, nhẹ nhàng nắm lấy then cửa mở ra.

Trên tay hắn cầm con dao giấu ở sau lưng, chỉ đợi người ngoài cửa hoàn toàn xuất hiện, liền đem người kéo vào đâm chết.

Rốt cuộc vẫn là vợ chồng mới cưới nên hai người ngu ngốc như nhau, nếu chồng đã chết, vậy vợ cũng nên chôn cùng, vậy thì mới là kết thúc có hậu.

Tay hắn vừa duỗi đến một nửa, chợt khựng lại.

Đứng ở cửa là một thiếu niên dáng người mảnh khảnh, làn da phá lệ trắng nõn, giống như tuyết đầu mùa, mái tóc đen nhánh thuận theo rũ xuống ở sườn mặt, một khuôn mặt xinh đẹp mỹ miều làm cho người ta có một loại cảm giác tinh xảo dễ chịu.

Ai khi nhìn thấy khuôn mặt này cũng đều bị vẻ đẹp diễm lệ hiện lên trước mắt làm cho rung động lòng người.

Đối diện với một đôi mắt màu xanh xám đầy sương mù bao phủ, phản ứng đầu tiên của Tiêu Diễn là đem dao giấu ra phía sau.

Nhưng mặc dù hắn đã mang con dao giấu đi, là một người xa lạ, hắn xuất hiện trong nhà của đôi vợ chồng mới cưới, phía sau không được lau dọn sạch sẽ, trong phòng khách còn có những vết máu lớn.

Chỉ cần là người có đầu óc bình thường, đều sẽ sợ hãi mà quay đầu bỏ chạy.

Chỉ là thiếu niên này không như vậy.

Tiêu Diễn đã gặp qua rất nhiều người khóc, những người đó đều khóc khi sắp chết, khóc lên như vặn vẹo cả khuôn mặt, khóc kêu khàn cả giọng, ý đồ cầu xin hắn dừng tay.

Nhưng cậu khác với những người đó. Thì An khóc thật an tĩnh, đuôi mắt khóc đến phiếm hồng, từ yết hầu phát ra vài tiếng khóc nhỏ bé.

Nghe được tiếng mở cửa, cậu càng khóc nhiều hơn, hốc mắt phiếm hồng trào ra nước mắt, từng giọt nước mắt lăn dài trên má :"Em muốn ly hôn."

Tiếng nói kia vừa nhỏ vừa mềm, mặc dù mang theo tiếng khóc nức nở nhưng cứ như là đang làm nũng. Tim Tiêu Diễn như hẫng một nhịp, hắn rũ mắt nhìn lại, lúc này mới phát hiện đôi mắt màu xanh xám kia tựa hồ không có tiêu cự, khi cùng hắn nói chuyện cũng khồn nhìn hắn.

Hình như người vợ xinh đẹp này..........là người mù.

Không được đáp lại, Thì An khóc càng nhiều hơn, vừa mới thoát khỏi tên biến thái làm cảm xúc của cậu cực kỳ không ổn định, chồng im lặng làm suy sụp cọng rơm cuối cùng của cậu ,ngồi xổm trên mặt đất, bả vai mảnh khảnh đều theo tiếng khóc mà rung động.

" Anh một chút đều không yêu em, anh có phải hối hận khi kết hôn cùng em lắm đúng không, anh ghét bỏ em là người mù có phải không........"

Tiêu Diễn mặt mày nhảy dựng ,ma xui quỷ khiến ngồi xổm xuống một nửa, trên người hắn không có khăn giấy, đành phải cẩn thận dùng mu bàn tay lau đi nước mắt trên mặt Thì An.

Hắn nhớ lại tiếng nói của Thẩm Nghiên Sơ trước khi chết, thử mở miệng thăm dò nói :"Anh không có."

"Anh chắc chắn có!"

Giọng nói của Thì An vốn dĩ nhỏ nhẹ, giờ phút này lại khó chịu và sợ hãi, khi nói chuyện âm cuối trở nên mềm mại :"Anh không nghe điện thoại..... Anh cũng không biết em đã sợ hãi thế nào khi ra ngoài một mình, em còn bị biến thái ăn hiếp....."

Tiêu Diễn nghe giọng nói mềm mại kia chỉ trích, tay chân đều cứng đờ, hắn đang muốn mở miệng giải thích, nhưng khi nghe được câu sau lại nhíu mày lại :"Ai ăn hiếp em?"

Hắn như không hề có gánh nặng mà nhập vai chồng của Thì An, lúc này mới thấy trên mặt thiếu niên tựa hồ có một vệt đỏ còn chưa tiêu tán, quần áo trên người cũng lộn xộn, cổ tay áo cũng có nếp uốn, giống như là bị người ôm vào trong ngực chà đạp đùa bỡn.

Chỉ tưởng tượng như vậy đã khiến Tiêu Diễn ánh mắt trở nên lạnh băng, hắn tuỳ tiện cất con dao đi, khom lưng đem người vợ nhỏ đơn bạc gầy yếu bế ngang lên.

Chợt mất trọng lục làm Thì An ôm chặt lấy cổ hắn, thân hình mảnh khảnh cuộn tròn trong ngực hắn, những giọt nước mắt trên má trắng nõn đều cọ lên cổ Tiêu Diễn.

Tiêu Diên chưa bao giờ ôm thứ mềm như vậy, vợ nhỏ trong lòng ngực như là một con mèo nhu nhược không xương, toàn thân đều mềm mại, hơi lạnh của nước mắt giống như là xuyên thấu qua làn da đọng lại ở đáy lòng hắn, ngăn không được hơi nổi lên một trận cảm xúc vô danh.

Trong phòng khách đều là vết máu của nam nhân, Tiêu Diễn bước mau đi qua phòng khách, tùy tay mở ra phòng ngủ chính, đem vợ nhỏ mềm mại ở trong ngực đặt trên giường :"Hắn ta chạm vào nơi nào của em?"

Thì An bị đặt ở trên giường, hôm nay thời tiết hơi lạnh, cậu ra khỏi nhà vào lúc sáng sớm, nằm ở trên giường cơ hồ muốn chui vào trong đệm giường mềm mại, lộ ra nửa vòng eo mãnh khảnh trắng nõn.

Tiêu Diễn ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào da thịt trắng nõn kia, cảm thấy cả người thật nóng nực, hắn giống như cũng muốn có một người vợ.

Vậy chẳng phải đã có một người vợ nhỏ trước mắt đây rồi sao.

Quần áo bị xốc lên, lộ ra vùng ngực trắng nõn, hai cái núm vú nhỏ màu hồng nhạt đang run rẩy trong không khí, nhan sắc lẫn hình dạng đều thích hợp để ngậm vào trong miệng, xương quai xanh tinh xảo kia như là gãi đúng chỗ ngứa.

Có người lớn lên đẹp vậy hả, thật giống như sinh ra là để cho nam nhân đụ, toàn thân trên dưới đều trắng nõn nà.

Nếu không phải sợ làm khóc vợ nhỏ, Tiêu Diễn thậm chí muốn cởi quần, nhìn xem nơi có của vợ yêu có phải cũng giống như trong tưởng tượng của hắn màu hồng hay không.

"Đều véo ra dấu tay, vợ à, anh giúp em xoa thuốc."

Thì An chỉ thể nghe được ngữ khí quan tâm, lại nhìn không thấy đáy mắt thâm thuý đầy dục vọng kia.

Cậu không biết người trước mắt không phải là chồng cậu, cũng không biết hung thủ đáng sợ này còn tính toán đem cậu chiếm làm của riêng.

Cậu mềm mại ừ một tiếng, tùy ý để Tiêu Diễn làm.

Tiêu Diễn ở trong phòng khách tìm một phen, cầm thuốc mở vòng trở về, thuốc mở lạnh lạnh bị ngón tay xoa xoa, chạm vào khiến cho da thịt hơi lạnh.

Hắn chưa từng nghiêm túc xoa thuốc cho người khác bao giờ, vợ nhỏ của hắn thật là kiều khí quá mức, chỉ cần dùng sức một chút, vết chai mỏng trên ngón tay sẽ làm chỗ da thịt kia run rẩy.

Lộ ra thanh âm bất mãn hừ nhẹ càng làm Tiêu Diên không dám dùng sức, dương vật dưới háng đã sớm đứng thẳng lên.

Nằm ở trong hoàn cảnh quen thuộc, được chồng ôn nhu an ủi, Thì An rốt cuộc cũng ổn định được cảm xúc hỗn loạn, cậu thật sự rất mệt, sau khi xoa xog thuốc, cậu chậm rãi đem đầu dựa vào bờ vai dài rộng của nam nhân, ủy khuất cực kỳ nói :

"Anh về sau không được không nghe điện thoại của em, em thật sự rất sợ hãi, nếu không phải ông chủ khách sạn nhận thấy được em có dấu hiệu không đúng, anh sẽ không bao giờ được gặp lại em."

Tiêu Diễn từ lúc sinh thời tới giờ, chưa bao giờ cùng người nào thân mật, hắn cảm giác người trong lòng ngực giống như con mèo cọ đầu làm nũng, dùng lông xù xù trên đỉnh đầu lấy lòng người hắn cọ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro