Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeon JungKook đối mặt với người đàn ông có ánh mắt sâu thẳm, khó kiềm chế cảm giác chột dạ bất an nhưng giọng vẫn lạnh tanh, “Tôi với anh không có gì để nói.”

Người đàn ông nhíu mày, giọng nói được ép xuống thấp vài tông hơn,“Cậu chắc chắn không có gì để nói à?”

“Xin lỗi, chúng tôi đang vội lên máy bay.” JungKook nói xong quay sang TaeHyunh nói, “Cậu về đi! Tớ dẫn tụi nhỏ vào được rồi.”

TaeHyung mau chóng đặt MinKook xuống đất, cậu mỗi tay dắt một đứa trẻ định đi.

“Thực sự không muốn nói chuyện với tôi về bọn trẻ của chúng ta sao?” phía sau, giọng trầm như rượu lâu năm, lại có sức xuyên thấu của người đàn ông vang lên.

Thân hình Jeon JungKook đang kéo hai con nhỏ bỗng nhiên run lên, cậu đứng yên đó, không hề cử động, nhưng trên khuôn mặt nhỏ bé của cậu đã hiện lên sắc mặt sợ hãi, trắng bệt, kinh hoàng, bất lực.

“ Appa, Appa sao vậy?” MinKook lo lắng lắc tay cậu.

Jeon JiJung ngước đầu lên nhìn appa, quay đầu thì thấy người đàn ông ngầu như mình đang đến gần, cậu bé liền vùng thoát khỏi bàn tay của appa, thân hình nhỏ nhắn tiến lên trước mặt ông ta vài bước, mở rộng hai cánh tay, nhíu mày lại nhìn về người đàn ông đang đi đến quát lớn, “Tôi không cho ông lại gần appa của tôi.”

Thân hình nhỏ bé nhưng lại có khí chất nam nhi, ngoài ra với ngoại hình giống hệt với người đàn ông đó rõ ràng như đang bộc lộ hết sự thật vậy.

Đôi mắt Park JiMin sượt qua nỗi kinh ngạc và sự vui mừng, cậu bé này vừa nhìn thôi là biết đó là con của anh, chỉ bàn đến khí chất toát ra từ thân hình nhỏ bé này thôi cũng đủ để biết đây là con cháu nhà họ Park rồi.

Anh cúi người xuống đối mặt với Jeon JiJung, nhép miệng cười, “ Ta không làm hại cậu ấy đâu, ta chỉ muốn kiếm cậu ấy nói về chuyện của con và em gái con, và cả chuyện của chúng ta trước đây.”

Jeon JungKook nghiến môi, người đàn ông này là âm hồn đeo bám hả trời? Cái gì mà chuyện ngày trước? Lúc trước bọn họ còn chưa thấy qua mặt nhau nữa mà? Trừ đêm đó ra.

Đêm hôm đó anh ta hoàn toàn không biết gì.

Cô quay người nói với TaeHyung, “ TaeTae, cậu giúp mình giữ chừng tụi nhỏ, mình với quý ngài đây nói chuyện.”

TaeHyung lập tức đi đến, mỗi tay dẫn một đứa đi về phía ghế ngồi chờ cách trăm mét.

Hai đứa trẻ không ngừng quay đầu nhìn lại, mong rằng ba và appa có một kết cục tốt sau cuộc nói chuyện.

Park JiMin quay người, mắt nhìn đưa tiễn cặp đôi bảo bối dễ thương xinh xắn rời đi, không kiềm được nỗi vui mừng trong tim, không ngờ rằng trên thế gian này anh đã có hai đứa con rồi.

Nhìn bọn trẻ đi xa rồi JungKook mới có thể khoác lên bộ mặt lạnh nhìn người đàn ông toát lên khí chất ngút trời đứng trước mặt, “Anh muốn nói chuyện gì với tôi, nhanh lên, tôi không có thời gian.”

Park JiMin cũng là lần đầu đứng gần đến vậy để ngắm cậu, khuôn mặt xinh đẹp tinh tế thanh tú nhỏ bằng bàn tay, cùng một đôi mắt trong như suối nguồn mang phẫn nộ nhưng vẫn thoát tục thu hút.

“Con là của anh phải không?” người đàn ông hỏi thẳng, âm thanh đôn hậu gợi cảm, ánh mắt khóa chặt lấy cậu.

Jeon JungKook lập tức cảm thấy buồn cười nhìn anh ta, phản biện một cách dõng dạc, “Quý ngài này chắc nhầm lẫn rồi, tôi với anh vốn dĩ không hề quen biết, anh không thể cứ thấy đứa trẻ nào nhìn giống anh thì đều nhận là con của anh vậy chứ!”

Chết tiệt, con trai tướng tá giống anh ta quá, điểm này làm cho cậu lo lắng.

“Cậu khẳng định là chúng ta chưa từng gặp mặt qua?” Park JiMin nhếch mép nở nụ cười người khác nhìn không thấu.

“Tôi xác định, khẳng định một trăm phần trăm.” Jeon JungKook vì con có thể nói dối không chớp mắt.

“Cậu bé à, năm năm trước cậu lén ngủ với tôi, bây giờ lén đẻ con của tôi, gan của cậu cũng không nhỏ nhỉ.” Giọng nói của người đàn ông trầm lắng dễ nghe nhưng cũng toát lên nộ khí.

JungKook thất kinh thần sắc, có chút hoảng loạn phản bác lại, “Cái gì mà năm năm trước, tôi với anh căn bản không hề quen biết, anh là ai tôi còn không biết.”

Ánh mắt ngang dài của Park JiMin khóa chặt khuôn mặt kinh hoảng của cậu, lạnh lùng hằn một tiếng, “Chúng ta biết nhau hay không, cô là người rõ nhất, quen ở đâu, tại sao lại quen, cô cũng rõ nhất, vả lại vào đêm đó chúng ta quen biết rất sâu và cũng rất khuya.”

Jeon JungKook đầu óc như nổ tung, trống rỗng không suy nghĩ được gì, sao có thể được? Anh ta sao biết được đêm hôm đó năm năm về trước là với cậu?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro