Chap 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jisoo cầm trên tay chiếc nhẫn đính hôn, ánh mắt tan rã vô định mà vô hồn, cô ở bên trong một căn phòng tối mịch, đồ đạc tất cả đều bị đập vỡ không còn thứ gì nguyên vẹn, những giọt máu từ bàn tay phải cô nhỏ xuống nền tạo nên âm thanh giữa không khí tĩnh lặng. Một cái dao động hay cử động nhỏ từ cô bây giờ rất hiếm hoi, phải nói cô như một cái xác không hồn chỉ cần đụng nhẹ đến là ngã, một cỗ đau thương từ người cô tản ra, không khí xung quanh cũng dần lạnh lẽo.

Jisoo quỳ gối giữa dòng người suốt mấy giờ, Joohyun cũng đưa chiếc nhẫn đính hôn mà Jennie nhờ trả lại cho cô, cô cũng không nhớ rõ làm sao bản thân trở về nhà được. Bà Kim cầm trên tay một khay món ăn, bà nhẹ gõ cửa cùng lời nói khẽ truyền vào trong.

"Jisoo mở cửa cho mẹ." Đáp trả lại bà một mảnh im lặng, một chút người bên trong cũng không có dấu hiệu đáp lại, Jisoo bây giờ cách biệt với xung quanh, cô cứ ngồi như một bức tượng trên giường, ánh mắt một dao động nhỏ cũng không, mặc cho người bên ngoài có gọi có nói cỡ nào cũng như vậy.

"Jisoo con mau ăn đi! Một ngày rồi con chưa ăn gì!" Bà Kim bên ngoài cứ gọi mà không có hồi đáp, lòng bà càng không yên nổi, cô từ khi về đến nhà thì như một cái xác biết đi, nhốt mình trong phòng suốt một ngày đêm.

"Jisoo con muốn mẹ con cầu xin con sao?" Kim lão gia thanh âm phía sau nhẹ truyền đến, ông chậm rãi đi đến cửa phòng.

"Ba..." Bà Kim đỏ mắt nhìn ông gật đầu.

"Jisoo nghe mẹ cùng ông nội được không? Mở cửa ra đi." Kim lão gia giọng cưng chiều mang theo đau xót nhẹ truyền vào trong. Đáp lại ông cũng là cái im lặng làm người ta càng thêm lo lắng.

"Jisoo con lên tiếng đi được không? Đừng làm mẹ sợ." Bà đập cửa "Rầm rầm" giọng mang theo tiếng nức nở mà cầu xin.

"Con làm như vậy thì hại mình thêm thôi, càng làm cho mọi người lo, con có thấy bất hiếu khi để trưởng bối cầu xin không? Con cháu Kim gia không phải như vậy!" Kim lão gia đau lòng quá hóa nộ, ông quát lên cả Kim gia đều vang vọng.

"Chị Han mau đem khóa phòng lên đây." Kim lão gia nói lớn.

"Vâng lão gia!" Giọng bà lão từ phía dưới vang lên. Jisoo bên trong dù bên ngoài có la có quát cỡ nào thì cô mãi mãi một bộ dáng không thể lay, đáy mắt cô nếu nhìn kỹ để ý là sự nồng đậm đau thương, ân hận, chuộc lỗi.

"Mở cửa đi." Ông nhìn bác Han đi đến nói.

"Vâng!" Bác Han dùng chìa khóa mở ra cánh cửa đầy lạnh lẽo.

*Cạch* Một tiếng, cửa được bà mở ra, mở xong bà cũng nhìn hai người gật đầu rồi ly khai xuống dưới lầu.

Bà Kim mở toang cửa ra bước vào, nhìn căn phòng tối mà bật lên đèn, nhưng khi nhìn đến cảnh xung quanh thì bà giật thót, phía dưới nền rãi đầy mãnh vỡ, còn có một vũng máu nhỏ giọt từ từ đến bên giường.

"JISOO!!" Bà nhìn đến cánh tay con mình nhỏ máu thì nước mắt cũng rơi xuống, đạp lên đồ bể chạy tới. Kim lão gia nhìn đến tay cũng run lên, nước mắt ông cuối cùng cũng rơi xuống, ông đạp lên từng mãnh vỡ đi đến nhìn con người vốn là mạnh mẽ, quyết đoán, thông minh, luôn đứng phía sau chỉ huy mọi việc, bây giờ cô không khác gì tâm tử thân sinh, vẻ mặt xanh xao hóc hác hẳn lên, chỉ có một ngày thôi mà cô thành bộ dáng người không ra người ma không ra ma.

"Sao lại thành ra như vậy..." Bà hoảng sợ cầm tay đầy máu của cô mà nức nở, vội vã tìm kiếm hộp thuốc xung quanh.

"Sao lại khổ như vậy chứ...?" Bà vừa băng bó tay cho cô vừa rơi nước mắt đau lòng giọng cũng run nhẹ nói. Mặc kệ cho bà Kim băng bó có nói mãi, Jisoo vẫn cứ như vậy bộ dạng, người cô cũng toát ra một cỗi lạnh lẽo ẩn chứa thê lương.

"Jisoo! Đừng làm mẹ sợ." Bà hốt hoảng lay người cô, nhưng dù có cố cỡ nào cô cũng như vậy như một xác chết không hơn không kém.

"Ba... làm sao bây giờ?" Bà Kim nhìn Kim lão gia một bên cũng rơi nước mắt nhẹ giọng kêu.

"Jisoo! Ông cầu xin con, bình thường lại được không?" Kim lão gia lòng như bị ai đó lấy từng cây kim đâm vào, ông quỳ xuống trước cô cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô buông giọng cầu khẩn.

"Jisoo..." Seulgi đứng ở cửa nhìn vào thì chết khiếp, đạp gót chạy lại bên cô ,cô được bà Kim gọi đến cầu cứu, không nghĩ rằng người này lại thê thảm như vậy.

"Seulgi... Jisoo nó..." Bà Kim nấc lên mà nhìn nàng, lời nói cũng không ra lời.

"Để con thử..." Seulgi vỗ nhẹ lưng bà, nàng cũng khóc lên rồi, hạ giọng nói.

"Jisoo... cậu nếu đau khổ buồn thì cứ khóc lên được không? Mình có bờ vai cậu lúc nào cũng có thể dựa vào!!" Seulgi ôm Jisoo đầu gục vào cổ cô nức nở nói, chỉ mới một ngày thôi, con người này lại trở nên như vậy, một chút sức sống cũng không có trên người cô bây giờ. Jisoo cả người lạnh đến nổi Seulgi cũng rùng lên, như thế càng làm nàng khóc thêm lợi hại, nhưng người kia một cái dao động đối với nàng cũng không có. Kim lão gia cầm tay cô quỳ mà rơi nước mắt, bà Kim một bên khóc không còn bộ dáng gì.

"Jisoo con đừng làm mẹ sợ được không? Ta cầu xin con." Bà Kim lắc lấy cánh tay cô giọng mũi nấc lên nói.

Seulgi nói một buổi cô vẫn không một chút gì gọi là đáp trả hay dù một cái liếc mắt, tức giận đẩy Jisoo xuống giường, mắt vô tình nhìn thấy chiếc nhẫn được cầm chặt trong tay cô, dứt khoát giật lấy.

"Kim Jisoo cậu muốn như vậy mà chết sao? Sao cậu không đứng dậy mà theo đuổi Jennie một lần nữa? Cậu muốn để đứa nhỏ sinh ra không có cậu sao? Cậu muốn để một mình Jennie nuôi đứa nhỏ còn cậu ở đây làm một người vô dụng à, cậu sống có trách nhiệm một chút đi, việc Jimin cậu chưa rút ra được bài học sao?" Seulgi rống có thể cả Kim gia mọi người đều nghe rõ từng chữ, từng nổi oán giận trong lời nói.

Hành động của nàng làm cho cả bà Kim cùng Kim lão gia muốn nhảy dựng lên, tim muốn rớt ra khỏi lồng ngực. Jisoo cuối cùng ở cũng có một dao động nhỏ nhưng rất nhanh không còn nữa, trong đầu cô bây giờ đang lập lại rất nhiều lần câu Seulgi nói.

"Kim Jisoo cậu muốn như vậy mà chết sao? Sao cậu không đứng dậy mà theo đuổi Jennie một lần nữa? Cậu muốn để đứa nhỏ sinh ra không có cậu sao? Cậu muốn để một mình Jennie nuôi đứa nhỏ còn cậu ở đây làm một người vô dụng à, cậu sống có trách nhiệm một chút đi, việc Jimin cậu chưa rút ra được bài học sao?"

"Jennie? Bảo bối?"

"Đứa nhỏ? Con của mình?"

"Được rồi! Chúng ta ra ngoài thôi!" Kim lão gia lau đi nước mắt, run rẩy đứng dậy nhìn hai người nói rồi dứt khoát ly khai, ông sợ ông không chịu nổi mất.

Kể từ ngày đó, Jisoo như bốc hơi biến mất khỏi Hàn Quốc, bà Kim nghe tin xong thì ngất ngay tại chổ, Kim gia rơi vào thế hoảng loạn, Kim lão gia vì chuyện gì này mà bệnh không dậy nổi, ông Kim, Jinyoung cố gắng giữ vững bản thân không cho mình ngã xuống, lực lượng Kim gia hầu như điều động tìm tung tích của cô, nhưng đổi lại là con số không, cả bên Châu Âu họ cũng lục lọi khắp nơi dùng các mối quan hệ cũng bằng không, Jinyoung như muốn điên rồi, suốt một tháng tìm chị hai quên ăn quên ngủ, Kim gia như suy sụp hoàn toàn.

.........

Năm năm sau, Vương Quốc Anh.

Trên một cánh đồng đầy loại hoa oải hương mài tím lãng mạn, Jennie đội một chiếc nón, trên người là bộ đồ hết sức giản dị của một người lao động, nàng cầm trên tay kéo, tỉ mĩ cắt từng nhánh hoa bỏ vào trong rổ, nàng không còn là một Jennie yêu mị năm năm trước, bây giờ chỉ còn sự thành thục trầm lắng của một người mẹ. Xung quanh nàng cũng có hai ba người phụ nữ, nhưng toàn là những người lớn tuổi.

"Mẹ... mẹ... hic hic..." Phía xa vang lên vọng ủy khuất nức nở của một đứa bé.

Đứa bé khoảng 4 hay 5 tuổi đi, đầu được buột lên thành hai búi tóc hai bên, đôi mắt hổ phách, đồng tử đen láy to tròn nhưng đầy nước mắt, mũi cao vút lên, hai phá phấn nộn rất khả ái, miệng nhỏ mỏng như một khuôn đút ra từ nàng, nhưng lại phản phất một khuôn mặt khác, không nói là ai chắc mọi người cũng rõ.

"Sao lại khóc thành ra như này!" Jennie nhìn đến con gái mình, tay buông ra kéo thả vào rổ, yêu thương lau đi nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn.

"Mẹ... hic hic." Đứa bé chu chu môi lại nức nở ôm lấy cổ Jennie mà khóc lớn.

"Jiwon ai ăn hiếp con sao?" Một vị phụ nữ lớn tuổi bên cạnh cũng bỏ công việc, đi đến giọng cưng chiều hỏi.

"Bọn họ nói con là con hoang!! Hic..." Jiwon vừa khóc vừa đáp, nước mắt nước mũi chảy ra không dứt.

"Ai nói con là con hoang?" Người phụ nữ đó nghe nhóc con nói thì nhìn xung quanh rống lên.

"Ken và Anne hai người nói con bị bỏ rơi, là con hoang không ai cần" Jiwon khóc càng lớn, khuôn mặt khả ái xinh xắn nay lại đầy nước mắt.

"Hai đứa nhóc đó thật là làm càn mà!" Một vị phụ nữ lớn tuổi khác buông công việc dứt khoát xách vỏ đi về.

"Wonnie ngoan đừng khóc... đừng nghe họ nói bậy, bác ấy về dạy dỗ bọn họ cho con rồi." Vị phụ nữ giọng ôn nhu chỉ vào người phụ nữ bóng lưng nói.

Jennie từ lúc đầu đã câm nín không biết nói gì, nước mắt cũng rơi xuống, ôm chặt con gái mình vào lòng, từ 4 năm trước khi sinh Jiwon nàng đã nhớ ra hết thảy, trong bốn năm qua không đêm nào nàng không ngừng khóc, có lẽ duyên phận hai người thật đã tận.

"Wonnie mẹ xin lỗi!" Jennie tâm tê lên, giọng run rẩy mà xin lỗi con gái mình, xin lỗi vì không cho con được gia đình hoàn chỉnh, xin lỗi vì để cho người khác nói là con hoang, bị ruồng bỏ, mẹ thật sự rất xin lỗi.

Vị phụ nữ nhìn cảnh này cũng đỏ mắt, nàng đã đến đây từ năm năm trước, lúc đó nàng vừa mang thai vừa cực khổ hái hoa kiếm tiền như thế nào bà rõ nhất, mỗi ngày phải thức khuya dậy sớm, nhưng chỉ kiếm được chút ít mà sinh sống qua ngày, hai mẹ con cứ nương tựa nhau mà sống suốt bốn năm, chưa bao giờ nghe nàng nhắc về cha hay mẹ của đứa bé, mỗi lần bà có thể nhìn ra được sự cô độc trong ánh mắt của nàng, năm năm chưa một lần thấy nàng vui vẻ đi, mong rằng người kia nhanh đến đây để chăm sóc hai mẹ con nàng.

"Mẹ không khóc, như vậy Wonnie sẽ đau lòng." Jiwon nước mắt nước mũi, buông ra cái ôm, tay bé nhỏ phủ lên khuôn mặt Jennie lau đi nước mắt của nàng, giọng non nớt nghẹn ngào nói.

"Mẹ không khóc! Wonnie nín đi!!" Jennie yêu thương lau đi nước mắt của Jiwon, nhưng nước mắt của bản thân thì cứ chảy, cố giữ thanh âm không run rẩy, ôn nhu nói.

"Wonnie không khóc, mẹ đừng khóc nữa được không!" Jiwon hít hít mũi, tay bé nhỏ cứ trên khuôn mặt nàng lau qua lau lại nước mắt rơi xuống của nàng, môi chu chu lắc đầu ngoan ngoãn nói.

"Được! Mẹ nín rồi!" Jennie cầm lấy bàn tay non nớt ở trên mặt mình hôn lên một cái, lòng nàng vừa ấp áp vừa cảm thấy đau khổ, yên tâm mẹ sẽ dùng nửa quãng đời còn lại bù đắp cho con.

"Jennie em đừng trách tụi nhóc đó, toàn là còn nhỏ dạy dỗ là được!!" Vị phụ nữ kế bên cũng khóc theo, vỗ vai nàng nói.

"Không sao, em không trách ai cả!" Jennie nhìn bà nhẹ lắc đầu, sao nàng có thể trách con nít.

"Wonnie không khóc nữa nha..." Vị phụ nữ lau đi nước mắt gậy đầu, quay sang cúi người nhìn Jiwon khả ái nói.

"Wonnie nghe lời mẹ, sẽ không khóc!!" Jiwon non nớt chu chu mỏ nhìn bà gật đầu đáp.

"Wonnie là ngoan nhất!" Vị phụ nữ nhìn nhóc con cưng chiều, tay vuốt ve khuôn mặt phấn nộn khen khợi, Jiwon cười một cái với bà, xoay qua đối diện với Jennie nhíu nhẹ mi tâm.

"Mẹ hứa với con là không được khóc đó, nên tối nay mẹ đừng khóc nữa, con biết hết, mẹ lúc nào cũng đợi con ngủ rồi khóc lên, con còn thấy người cầm một tấm hình cứ nhìn rồi rơi nước mắt!!" Jiwon giọng non nớt mà nói, trong lời nói ẩn chứa sự đau lòng cũng muốn sắp khóc rồi nhưng cố không cho rơi nước mắt.

"Mẹ...." Jennie run rẩy bã vai, nhấp nháy môi suốt mà không biết nói gì, nhìn con gái mình mếu máo sắp khóc thì lòng quặn đau như cắt.

----------------

#Hip

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro