Chương 37: Anh có chuyện lớn phải làm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi lâu sau, Thẩm Dật Thần mới thở hổn hển buông Hồ Cẩn Huyên ra, tay giúp cô nhuận khí, cười đến thích ý, theo cách nói của Hồ Cẩn Huyên chính là cười đến mười phần giống hồ ly, cô bất đắc dĩ bĩu môi, ông xã nhà cô đúng là phúc hắc đến tận cùng. "Anh không có việc gì để làm sao?" Hồ Cẩn Huyên nũng nịu nói, chẳng lẽ anh đặc biệt đi vào đánh thức cô dậy, ngay cả công việc cũng không cần làm! Lấy tính cách của anh tuyệt đối không thể có lý do làm như vậy. "Ai nói anh không có chuyện gì làm, anh có việc lớn phải làm, giống như vậy, như vậy. . . . . ." Thẩm Dật Thần cười tà một tiếng, bàn tay to dưới thân thể thừa cơ ăn đậu hũ bên hông cô, ý tứ trong giọng rõ ràng. "Không đứng đắn! Mau dậy đi, em muốn về nhà." Hồ Cẩn Huyên nũng nịu một tiếng, đẩy người đàn ông trên người một cái, thầm nghĩ bản tính người này như thế là do cô làm sao? Cô có chút mơ hồ, nhưng rất dễ nhận thấy ông xã nhà mình mặt dày vô cùng. Nhìn cái bộ dáng này của anh, nếu cô còn tiếp tục ở chỗ này, sợ rằng đến tối anh cũng không làm xong việc, cô phải nghĩ biện pháp sớm tiếp xúc với Nhiếp Phong mới được như vậy cô cũng không cần tới công ty rồi. Nhìn thấy hai má Hồ Cẩn Huyên ửng đỏ, tâm tình Thẩm Dật Thần thật tốt, nhẹ nhàng từ trên người cô leo xuống, mặc dù đối với anh nơi này cũng không có vấn đề gì, chỉ cần có cô là được nhưng bây giờ là giữa trưa, anh lo cô sẽ đói bụng. Hồ Cẩn Huyên nghi ngờ nhìn anh một cái, lần này thật biết điều, không còn đổ thừa cô, làm cho người ta nghi hoặc uống nhầm thuốc phải không, hay là ông xã bị cô huấn luyện thành nô lệ của vợ rồi? Hồ Cẩn Huyên hả hê tưởng bở, sau đó đi tới phòng tắm nhỏ. Thẩm Dật Thần đứng phía sau quan sát thân thể cô, trong lòng thầm nghĩ có nên đem cô nuôi cho mập ngay từ bây giờ không, như vậy sinh dưỡng tốt, mặc dù vóc người bây giờ của cô cực kỳ không tệ, không! Phải là trước sau lồi lõm nhưng nhiều thịt một chút cũng tốt, ôm sẽ thoải mái, sanh con cũng sẽ không quá đau đớn. Nghĩ rõ, Thẩm Dật Thần vui vẻ đuổi theo Hồ Cẩn Huyên, có thể thừa cơ hội ăn nhiều đậu hũ đương nhiên phải ăn, anh cười tà, cánh tay sắt đem Hồ Cẩn Huyên đang đánh răng kéo vào trong ngực, tựa đầu trên vai cô, qua gương lớn có thể thấy bóng bọn họ gắn bó chặt chẽ. "Anh tới giúp em!" Thẩm Dật Thần đưa tay qua lấy bàn chãi đánh răng trong tay cô, mặt mong đợi nói, hình như anh chưa từng giúp cô đánh răng, anh đương nhiên phải bảo vệ tốt khuôn miệng nhỏ nhắn anh thích nhất. "Không cần, em tự mình làm, anh mau đi ra." Hồ Cẩn Huyên đẩy Thẩm Dật Thần một cái, gắt giọng, thiệt là….bây giờ còn đang ở công ty, anh một chút dáng vẻ của cấp trên cũng không có, cô bất đắc dĩ lắc đầu. Thẩm Dật Thần khẽ cười một tiếng, cũng không giận, ở trên khuôn mặt nhỏ bé trắng nõn của cô hạ xuống một nụ hôn, sau đó rời đi, anh bây giờ còn có một ít chuyện phải xử lý, trước hết bỏ qua cho cô. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Màn đêm bao phủ, trong đại sảnh hào hoa, ban nhạc trình diễn, phục vụ bê khay rượu, các đầu bếp nổi danh đang làm món gan ngỗng. Trong một không gian âm nhạc đẹp đẽ như vậy không thể thiếu những vị khách đã sớm thay những bộ lễ phục hoa lệ, khiêu vũ trên sàn nhảy, cực kỳ lộng lẫy. Đây hội trường của một bữa tiệc long trọng, một buổi thịnh yến cao cấp, âm nhạc như mặt nước, tao nhã chảy xuôi từng ngóc ngách của bưa tiệc. Tới tham gia bữa tiệc này trừ giới danh nghệ sĩ khắp thế giới, quý tộc danh lưu, phú hào bên ngoài đều đến đông đủ, đàn ông muốn làm quen với những ngừoi có tiền, có trợ giúp sự nghiệp của mình, phụ nữ thì ăn mặc hoa mỹ quyến rũ, đại đa số đều để tìm một đại phú hào quyền thế. Thịnh yến bắt đầu sắp, mọi người cầm trong tay rượu đỏ rối rít ngồi trên ghế mềm, hoặc cùng bạn nhảy ra sàn khiêu vũ, hoặc đứng một bên nói chuyện phiếm, còn lại là những phóng viên truyền thông. Bọn họ rối rít đem ống kính nhắm đến những danh nhân và động thái của họ tại buổi tiệc, mỗi người đều khẩn trương mà hưng phấn với công việc, không khí cực kỳ náo nhiệt. Bên ngoài đại sảnh hào hoa là một vườn hoa thật to, trong hoa viên có đài phun nước, giờ phút này từng suối phun bị nước chiếu xạ ra những màu sắc rực rỡ mê người, những nhãn hiệu xe nổi tiếng thế giới giờ phút này đang vòng quanh đài phun, dừng ở cửa đại sảnh, từng cặp trai tài gái sắc ăn mặc lộng lẫy bước xuống. Đột nhiên, một chiếc xe con dừng trước cửa đại sảnh, người có mắt độc đáo nhìn một cái liền nhận ra đây loại xe vừa tung ra thị trường ‘Ngải Á tư ’ cả thế giới chỉ có 10 chiếc, không nghĩ tới ở đây cũng có thể nhìn thấy một chiếc, mọi người rối rít dừng bước, nhìn chằm chằm chiếc xe. Cửa xe chậm rãi mở ra, một đôi giày da thủ công sáng bóng của Italy bước xuống, sau đó một bóng dáng đàn ông như thần tiên lộ ra. Cao 1m9 cùng vai rộng dầy ngực, vóc người hoàn mỹ, gương mặt trơn bóng trắng nõn, lộ ra góc cạnh rõ ràng lạnh lùng, như một tác phẩm điêu khắc nghệ thuật, không có một chút không hợp, không giận mà uy, giữa hai lông mày là khí thế đế vương. Thân thể anh được bao phủ bởi một bộ tây trang màu đen nhất mới nhưng vẫn không che giấu được khí chất quý tộc trời sanh. Tóc ngắn xanh đen mang theo tia cuồng ngạo không kềm chế. Đôi mắt thâm thúy như chim ưng làm người ta không thể suy đoán tâm tư, sống mũi thẳng, đôi môi mỏng giờ phút này mím thật chặt. Chung quanh chỉ nghe thấy tiếng rút khí nặng nề, trong lòng mọi người đều sợ hãi than đây tột cùng là dung nhan như thế nào a, dùng bất kỳ từ ngữ khen ngợi nào trên thế giới cũng không thể hình dung nét anh tuấn của anh, quả thực là một kiệt tác, biết rõ rất nguy hiểm nhưng vẫn không kiềm chế được nhìn lâu một chút, trái tim của tất cả cô gái ở đây đều rung động mãnh liệt. Trong khi mọi người cảm thán, chỉ thấy anh đưa tay vào trong ôm một cô gái cao quý, làm tất cả động vật giống đực ở đây hận không được nhào qua, báu vật! Đây quả thực là báu vật! Bọn họ quen biết bao người, cũng chưa từng gặp qua phụ nữ xinh đẹp như vậy. Lễ phục màu trắng hoàn toàn triển lộ thân thể quyến rũ của mỹ nữ, mặt trái xoan cổ điển, nhìn qua giống như chỉ lớn hơn bàn tay một chút, tựa như mỹ nhân thời cổ đại. Mày liễu nhàn nhạt được chăm sóc cẩn thận, lông mi dài vụt sáng giống hai bàn chải nhỏ, một đôi sáng xinh đẹp làm cho người ta chói mắt mức sợ hãi, linh động có hồn, giống như không bao giờ tắt. Da thịt nõn nà trắng như tuyết cùng đêm tối tạo thành sự đối lập rõ rệt, sống mũi kiên nghị thẳng tắp, mang theo nét xinh xắn đặc biệt của phái nữ, môi anh đào mềm mại như hồng thạch trong suốt, bóng mịn làm cho người ta say mê. Mái tóc dài đen nhánh dịu dàng chảy xuống, nhảy múa theo từng cơn gió trên đôi vai tuyết trắng của cô, giống như tinh linh ban đêm, chiếc váy trắng đem vóc người hoàn mỹ của cô hoàn toàn hiển lộ ra, có trước có sau. Thẩm Dật Thần mắt lạnh liếc chung quanh, sau đó tuyên thệ quyền sở hữu, ôm thật chặt Hồ Cẩn Huyên bước vào đại sảnh, hai mắt chỉ đặt trên người Hồ Cẩn Huyên, ánh mắt ôn nhu như mặt nước, nhìn trong mắt những người đàn ông và phụ nữ xung quanh một phen ghen tỵ, đàn ông ghen tỵ mỹ nữ trong ngực Thẩm Dật Thần, phụ nữ ghen tỵ Hồ Cẩn Huyên lại được một vị thần dịu dàng như thế che chở, tất cả mọi người lặng lẽ suy đoán đây rốt cuộc là ai? Tới hội trường đều là những ngừoi có tiền, chỉ là từ trước đến nay chưa từng thấy qua hai người kia. Thẩm Dật Thần giờ phút này trong lòng ghen tức cắt ngang, trước giờ những thịnh yến như vậy đều là phụ tá lo, anh tình nguyện dành nhiều thời gian ở chung với bảo bối, cũng không nguyện ý đến xem những gương mặt dối trá này nhưng thư mời thịnh yến lần này vô ý bị bảo bối nhìn thấy, cô nói muốn mở rộng kiến thức, cưng chiều bà xã như mạng anh nào dám nói nửa câu không được. Kết quả là bọn họ đã tới rồi, nhưng vừa nhìn thấy đám đàn ông kia như sắc lang nhìn bảo bối, quả thật khiến anh hận không thể giết người, hiện tại anh có chút hối hận, không nên để cho cô mặc xinh đẹp, mê người như vậy, nhưng cho dù cô mặc quần áo rách nát, anh vẫn cảm thấy xinh đẹp. Thẩm Dật Thần nghĩ đi nghĩ lại, trong mắt càng sâu, ôm chặt thân thể mềm mại trong ngực, mà trong ngực anh Hồ Cẩn Huyên giờ phút này có loại khát máu hưng phấn, rốt cuộc cô đã có được cơ hội, xem ra nhiệm vụ sẽ nhanh hoàn thành, chỉ là suy nghĩ một chút xem an bài thế nào mới hữu hiệu lại không bị ngừoi khác phát hiện, ánh mắt cô đi lòng vòng, đầu không ngừng suy nghĩ phương án.
Hồ Cẩn Huyên nép trong ngực Thẩm Dật Thần, chầm chậm quan sát cách bố trí nơi này, bốn phía rộng lớn, bố cục hội trường phức tạp, tân khách ra vào nhiều vô cùng, giờ phút này cô cảm thấy vô cùng may mắn hôm nay tới đây không phải để ám sát người khác, nếu không cô khó bảo đảm có thể bình yên rời khỏi nơi này. Từ lúc Hồ Cẩn Huyên và Thẩm Dật Thần bước vào hội trường, trong mắt mọi người tràn ngập kinh ngạc, thẳng tắp nhìn hai người bọn họ, đặc biệt là các cô gái trẻ, trong mắt căn bản là không nhìn thấy Hồ Cẩn Huyên, nếu như không phải ngại con gái quá chủ động, họ hận không thể lập tức chạy đến trước mặt Thẩm Dật Thần tự giới thiệu mình. Nhưng cũng có nhiều cô to gan dùng sức phóng điện với anh, nhưng trong mắt người đàn ông này chỉ có cô gái nhỏ trong ngực, đối với ánh mắt của mọi người làm như không thấy. Không thể không nói từ trước đến giờ tuấn nam mỹ nữ luôn thu hút ánh mắt của mọi người, tất cả đàn ông trong hội trường vì ngại Thẩm Dật Thần, chỉ có thể đứng xa xa nhìn giai nhân. Trong lúc mọi người đang kinh ngạc, mấy doanh nhân trưởng bối tinh mắt nhìn thấy Thẩm Dật Thần, vội vàng cười ha hả tới chào hỏi, bọn con cháu hào môn ngoan cố có lẽ không biết nhân vật trước mắt là ai, nhưng bọn họ chỉ cần liếc một cái là nhận ra, mấy lão già này lăn lộn trên thương trường nhiều năm nên rất tinh ý. "Tổng giám đốc Thẩm, đã lâu không gặp!" Chủ tịch mới nhậm chức của tập đoàn Lý Thị - Lý Liên cười ha hả đưa bàn tay đầy nếp nhăn, đuôi mắt có vết chân chim khẽ híp một cái, loé lên tia sáng sắc bén, mắt nhìn chằm chằm cô gái trong ngực Thẩm Dật Thần, trong lòng thoáng qua nghi ngờ. "Lý tổng, đã lâu không gặp!" Thẩm Dật Thần nghe vậy, lễ phép vươn tay bắt lại, sau đó buông ra, giọng nói làm cho người ta không nghe ra tâm tình. "Vị tiểu thư này là?" Lý Liên nheo mắt lại nhìn Hồ Cẩn Huyên nghi ngờ lên tiếng, Thẩm Dật Thần từ trước đến giờ không gần nữ sắc, trừ thư ký bên cạnh, ông chưa từng gặp bất cứ người phụ nữ nào xuất hiện bên cạnh anh, không nghĩ tới hôm nay lại dẫn theo bạn gái, hơn nữa nhìn anh tâm tình ngắm cô gái kia, đây là loại bá đạo và yêu say đắm ông quen thuộc nhất, dù sao lúc còn trẻ chính ông cũng từ trải qua tâm tình này. "Vợ của tôi Hồ Cẩn Huyên" Thẩm Dật Thần bá đạo tuyên bố, anh phát hiện khi người khác hỏi cô gái bên cạnh anh là ai, tâm tình anh vô cùng tốt, lúc này anh có thể bá đạo và tự hào mà nói đây chính là vợ yêu của Thẩm Dật Thần anh, anh hận không thể cho mọi người cũng biết cô là của anh. Lời vừa nói ra, tất cả phụ nữ mạo hiểm đứng gần nghe lén nhất thời tan nát cõi lòng, mắt ghen ghét nhìn Hồ Cẩn Huyên, hận không thể nuốt luôn cô. "Hả? Sao chưa từng nghe nói Tổng giám đốc Thẩm đã kết hôn? Tôi còn muốn đi uống ly rượu mừng đấy." Hai mắt Lý Liên nhíu lại, cười ha hả trêu ghẹo. Trong mắt thần sắc không rõ, ông vốn hi vọng người đàn ông ưu tú trước mắt này làm cháu rể, không nghĩ tới ông không có phúc khí này, đúng là đáng tiếc, người đàn ông này vô luận là gia thế hay phẩm hạnh, tướng mạo tất cả đều là thượng phẩm, xứng đôi với cháu gái ông, không nghĩ tới lại chậm một bước, anh kết hôn lúc nào? Nếu là vợ, vậy cháu gái ông một chút cơ hội cũng không có, nếu là bạn gái thì không sao, dù sao phú hào bây giờ ai không có tình nhân, nhưng danh tiếng của gia tộc ông không cho phép cháu gái mình làm người thứ ba chia cắt nhân duyên người khác, bọn họ không có duyên phận a! "Năm ngoái tôi với Huyên chỉ làm một hôn lễ đơn giản." Thẩm Dật Thần nhàn nhạt giải thích, chỉ muốn cùng cô cả đời hạnh phúc, không hy vọng người khác quấy rầy, càng không hy vọng ánh mắt người khác như ruồi bọ dính trên người cô, sẽ khiến anh khó chịu, cho nên hôn lễ lúc đó rất đơn giản. Lý Liên mỉm cười gật đầu một cái, trong mắt có đồng cảm, đối với tuổi trẻ ông từng trải qua, tâm tình của Thẩm Dật Thần giờ khắc này ông hoàn toàn có thể hiểu. "Huyên, đây là người sáng lập tập đoàn Lý thị Lý tổng giám đốc." Thẩm Dật Thần dịu dàng nói với Hồ Cẩn Huyên trong ngực. "Lý tổng giám đốc, xin chào!" Hồ Cẩn Huyên lễ phép gật đầu với ông lão trước mắt một cái, thần sắc không kiêu ngạo không tự ti, bình tĩnh thong dong, trên người ẩn hàm khí chất ưu nhã từ trong ra ngoài, mặc dù không vươn tay, nhưng cũng không làm người ta cảm thấy cao ngạo bất kính. "Thầm phu nhân, xin chào!" Lý Liên cười nheo mắt lại, gật đầu một cái, âm thầm quan sát Hồ Cẩn Huyên mấy giây, trong mắt có thoải mái, ông từng cho rằng cháu gái mình là người phụ nữ hoàn mỹ nhất, không nghĩ tới trên thế giới vẫn còn cô gài thanh tú, thần thái cao quý, không nóng không vội, tư thế lạnh nhạt làm người ta bất tri bất giác muốn dựa gần, bọn họ đứng chung một chỗ quả nhiên vô cùng xứng đôi. Thôi, thôi, chuyện người tuổi trẻ cứ để bọn họ tự giải quyết đi! Là cháu gái ông không có cái phúc khí này. "Mau vào ngồi đi! Bữa tiệc mới bắt đầu." Lý Liên thân thiện nói, tự nhiên bình thường trở lại, lúc này ông không muốn lập tức rời khỏi người đàn ông tuổi trẻ tài cao này, Lý thị bọn họ sau này vẫn còn phải dựa vào anh, thiết lập quan hệ với ‘tập đoàn Thần Thoại’ là tốt nhất. Thẩm Dật Thần gật đầu một cái, ôm Hồ Cẩn Huyên đi tới phía trước, bữa tiệc hàng năm đều phái thiếp mời cho anh, dù sao tất cả mọi người đều muốn có quan hệ với anh, nhưng mỗi lần đều là phụ tá đi thay, chỉ có lần này mới đích thân đến, nếu như không phải cô gái nhỏ trong ngực muốn đến vui đùa một chút, anh cũng không muốn tham gia loại tiệc lấy lòng này, chỉ là bảo bối lúc nào lại thích náo nhiệt? Hay cô từ trước đến giờ đều thích náo nhiệt, là sở thích mới sao? Điều này không rõ lắm, nhưng nhìn sắc mặt cô rất hưng phấn, tim anh cũng ấm lên. Mọi người rối rít suy đoán hai người trước mắt này rốt cuộc ai, tại sao Lý lão lại phải kịp chờ đợi nghênh đón, còn thân thiện chào hỏi như thế, quái lạ! Quái lạ! Ai không biết Lý lão trên thương trường là trưởng bối, chẳng những thể lực xuất chúng, tác phong làm việc càng làm người khác khâm phục, từ trước đến giờ đều là mọi người tự động chào hỏi ông, hôm nay thế nhưng trái ngược. Có một ít thương nhân thông minh nhìn thấy Lý Liên như thế, mọi người rối rít tiến lên chào hỏi Thẩm Dật Thần, mặc dù không biết tuấn nam mỹ nữ trước mắt là ai, nhưng chào hỏi lúc nào cũng tốt, nói không chừng có thể quen bạn tốt. Hồ Cẩn Huyên mặc cho người đàn ông bên cạnh ôm cả mình đi, cố gắng rút bàn tay nhỏ bé trắng noãn khỏi bàn tay to của anh, nhưng không có kết quả đành phải thôi, nổi giận ghé vào lỗ tai anh nhỏ giọng trách: "Anh làm gì thế? Người khác còn tưởng em không biết lễ phép đấy." "Tay của em chỉ có anh có thể cầm, không cần để ý đến người khác!" Thẩm Dật Thần nắm tay cô, bá đạo nói. Xác thực, đám người kia tới nịnh nọt bọn họ còn không còn kịp nữa là, làm sao còn so đo cô không lễ phép, anh chỉ bảo vệ lợi ích của mình thôi. "Bá đạo!" Hồ Cẩn Huyên nói thầm một tiếng, trong mắt lóe lên nụ cười hạnh phúc, người này lúc nào cũng thích làm theo ý mình, căn bản không theo lẽ thường, chỉ mong không có người so đo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro