Chương 69: Em có thể cảm giác được sao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Dật Thần nhìn cô gái nhỏ trên giường nhíu chặt lông mày giống như rất khó chịu, trong lòng đau đến mức nào. Hiện tại anh chỉ có thể nắm chặt bàn tay bạch ngọc nhỏ bé của cô, ôm cô vào trong ngực mình, bờ môi khêu gợi không ngừng hôn chân mày nhíu chặt, lông mi, đôi mắt, lỗ mũi, gương mặt, miệng. . . . . . Dùng cái này giảm bớt nỗi thống khổ cho cô. Thẩm Dật Thần nhìn cô gái mình yêu thích, bộ dạng cô khổ sở, không chút nào giảm bớt. Trong mắt anh không che giấu lo lắng, không biết cô đến tột cùng bị thương chỗ nào? Tại sao khó chịu như vậy? Nơi nào khó chịu? Tiểu bảo bảo trong bụng có tốt không? Một đống vấn đề không xác định quanh quẩn trong lòng anh, khiến tâm tình anh càng thêm rối bời phiền não. Có lần kinh nghiệm dạy dỗ trước, các bác sĩ vừa vào đến cửa phòng còn chưa kịp thở dốc liền trực tiếp bắt mạch cho Hồ Cẩn Huyên, đo nhiệt độ, lượng khí ép, tất cả trình tự làm từng bước, không dài dòng dây dưa, bởi vì bên cạnh có một vị như núi lửa sắp bộc phát rồi, chỉ cần vô ý sẽ bị nổ tan xương nát thịt. Đám nhân viên y tế xác định xong kết quả chẩn đoán bệnh không dám trì hoãn nửa giây, run run rẩy rẩy mở miệng nói: " ông chủ, phu nhân cô. . . . . . động thai khí." dứt lời lại lén lau cái trán đổ mồ hôi. Rõ ràng một câu rất ngắn, nhưng nhóm bác sĩ này lại dùng một thế kỷ mới dám nói ra. Quá trình chờ đợi này khiến Thẩm Dật Thần thiếu chút nữa kéo cổ áo đám thầy thuốc ravhung hăng dạy dỗ một trận, nhưng ngại ngừoi anh yêu vẫn còn hôn mê, không thể trì hoãn trị liệu, nếu không sẽ gặp nguy hiểm. Anh nén tính tình nghe hết câu nói. Nghe xong lời của thầy thuốc, đầu Thẩm Dật Thần oanh một tiếng, giống như sét đánh ngang tai, trong đầu không ngừng quay quanh câu nói kia, động thai khí, động thai khí, động thai khí. . . . . cô gái nhỏ anh che chở trong lòng thế nhưng động thai khí, vậy có phải cô sẽ gặp nguy hiểm? Những lời này thoáng qua đầu Thẩm Dật Thần, khiến lòng anh như bị châm gai, ngay cả hít thở cũng khó khăn. Không nghĩ tới mang thai cũng khổ cực và nguy hiểm như vậy, sớm biết trước anh đã tình nguyện chịu đựng buồn bực cũng không cần cô sinh bảo bảo, dù thế nào đi nữa anh chỉ cần tin tưởng cô tuyệt đối yêu anh là được. "Ý của ngươi là cô có thể gặp nguy hiểm?" Thẩm Dật Thần cố giả bộ trấn định mở miệng hỏi, giọng nói bình tĩnh nhưng sau lưng đang nổi lên vô hạn phong bạo. Giờ phút này anh hận không thể lập tức đi tìm hết tất cả sổ tay phụ nữ mang thai, nhưng thời gian quá chạy, gần đây mới biết cô hoài thai, xem sách ăn uống cho phụ nữ có thai, nhưng không tìm hiểu sách động thai khí, xem ra anh phải tăng cường tốc độ. "Đúng . . . . . Đúng vậy. . . . . . Nếu nói ‘động thai khí’ thật ra là triệu chứng sanh non. Bởi vì vận động kịch liệt, tức giận, hít những vị thuốc cấm đưa đến tình trạng đau đớn, âm đạo ra máu báo trước sanh non. Phu nhân có phải vận động quá độ? Hay tâm tình phập phồng quá lớn? . . . . . . Giống như thuộc hạ nói ngày đó, phụ nữ có thai trong 3 tháng đầu tương đối yếu ớt, không nên kịch liệt vận động, tâm tình không nên phập phồng quá lớn, không nên ăn. . . . . ." Thầy thuốc nhìn ánh mắt kinh khủng của chủ tử nhà mình, trong lòng run rẩy, nhưng làm một nhân viên y tế nên có đạo đức nghề nghiệp. Vô luận trước mặt là cuồng phong bạo vũ, hắn không thể không nói sự thật. Nghe thầy thuốc nói rõ, trong lòng Thẩm Dật Thần oanh một tiếng, đau đến sắp không thể hít thở. Bảo bối và kết tinh tình yêu của họ gặp nguy hiểm, điều này khiến anh khó chịu, trong lòng đột nhiên mất đi phương hướng, trống rỗng, vô dụng có người nào hiểu? Nhưng bây giờ không thể buông tha, hiện tại phải tìm phương pháp trị liệu, Huyên và đứa bé đều là bảo bối của anh. "Có biện pháp gì giữ được mẹ và đứa bé?" Thẩm Dật Thần tâm bình khí hòa hỏi, tiếng nói khàn khàn lợi hại. Từ vẻ mặt và giọng nói của anh có thể biết anh đang nóng nảy và lo lắng. Thẩm Dật Thần cũng không phải Bạo Quân không nói đạo lý, hiện tại quan trọng nhất là khiến nhóm thầy thuốc này chữa khỏi cho tâm can bảo bối của anh, không làm trễ nãi thời gian chẩn bệnh. "Thật ra thì. . . . . . Thật ra thì. . . . . ." Nhân viên y tế cà lăm muốn nói, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Thẩm Dật Thần, trong lúc bất chợt thứ gì cũng không nói. Mặc dù giờ phút này ông chủ không oanh pháo bọn họ, nhưng trong lòng bọn họ sợ hãi, chân nhẹ nhàng run lên. Đừng trách bọn họ nhát gan, mà là khí thế âm lãnh của chủ tử thật sự cường hãn, một cái ánh mắt tùy tiện cũng làm ngừoi ta sợ hãi. Thẩm Dật Thần thật sự không kiên nhẫn được nữa, lập tức mắt lạnh nhìn sang, giờ phút này anh không nổi giận không có nghĩa là anh không có oán khí. Nếu không phải chờ bọn hắn trị bệnh cho bảo bối và đưa bé, theo tính tình anh trước đây, sớm đã đem đám người này vứt xuống Thái Bình Dương, ngay cả lời nói cũng không có. " Ý chủ nhiệm Lý là phu nhân không phải quá nghiêm trọng, chỉ cần mấy ngày nay nghỉ ngơi tốt, không cần làm những việc nguy hiểm, đồ ăn cũng cần diều chỉnh." Đứng sau tất cả thầy thuốc, một tiểu tử mang mắt kiếng lịch sự hắng giọng giải thích. Hắn mặc dù là bác sĩ thực tập, nhưng vừa rồi cũng có đi lên chẩn mạch phu nhân. Hiện tại nhìn giáo sư hướng dẫn không còn bộ dạng bén nhọn như bình thường, trong lòng rất sung sướng. Nhưng nếu giáo sư của hắn có chuyện gì, đoán chừng sẽ liên lụy đến hắn, khiến hắn không thể thuận lợi tốt nghiệp. Cho nên hắn mới không nhịn được nói ra kết quả chẩn mạch. Tròng mắt sắc bén Thẩm Dật Thần bắn thẳng về phía tên nhóc gần cửa, trong mắt có vui sướng cùng suy tư. Vừa rồi tên nhóc kia nói bảo bối và tiểu bảo bảo không sao. Tâm Thẩm Dật Thần hôm nay có thể nói không ngừng lên xuống. Đời này anh chưa từng bị kinh hách như vậy, tất cả nguyên nhân đều do cô gái tái nhợt đang nằm ngủ trên giường. Đột nhiên không biết nghĩ đến cái gì, tròng mắt hưng phấn của Thẩm Dật Thần nháy mắt trở nên u ám, bất luận kẻ nào cũng không biết ý vị trong đó. Người này còn trẻ như vậy, nhạy cảm như Thẩm Dật Thần, dĩ nhiên biết lời nói của tên nhóc kia không phải là ý của bác sỹ Lý, hoàn toàn là quan điểm của hắn thôi. Ngay cả Lý Tha cũng không thể bảo đảm, thế nhưng hắn lại tin tưởng nói như vậy, giống như đang nói chuyện bình thường, lời của hắn tin được không? Thẩm Dật Thần vừa quan sát tên nhóc đứng ở cửa vừa nói. "Ý của ngươi là chỉ cần theo lời của ngươi, Huyên và đứa nhỏ trong bụng có thể không sao." Thẩm Dật Thần lạnh như băng nói, nơi này hắn nói “ngươi” mà không phải “các ngươi”. "Đúng vậy." tên nhóc trẻ tuổi tự tin nói, người chung quanh không khỏi hít một hơi. Ở vương quốc hắc đạo này, dám cùng Đế Vương hắc đạo nói chuyện trừ phu nhân ra, đoán chừng cũng chỉ có người trẻ tuổi trước mắt, hắn không muốn sống nữa sao? Thật là nghé mới sinh không sợ cọp. Mà dẫn đầu nhân viên y tế Lý chủ nhiệm nghe tên nhóc nói, đầu ong ong. Tên tiểu tử này dám lớn lối như vậy, đồ mặt dày, không muốn sống phải không? Giờ phút này Lý Tha hận không thể đá tên tiểu tử kia mấy cái, để hắn ngậm miệng lại, không cần vì sai lầm của một người mà làm cho cả nhóm bác sĩ bỏ mạng, dù sao trước mắt Hoàng đế hắc đạo bọn họ cũng không dậy nổi . Vừa rồi chuẩn bệnh cho phu nhân, đứa nhỏ trong bụng căn bản không giữ được. Khôn khéo như hắn, dĩ nhiên biết nếu nói ra những lời này, hậu quả là cái gì. Bây giờ chỉ có thể đi một bước tính một bước, tất cả mặc cho số phận, có thể sống một ngày chính là một ngày. "Rất tốt, nhớ kỹ lời cậu nói, từ nay về sau, phu nhân và Bảo Bảo liền giao cho cậu chăm sóc, tuyệt đối không để xảy ra một chút không may, nếu không ta không ngại cho cậu biết thủ đoạn của ta." Thẩm Dật Thần tàn nhẫn nói, đây phương thức anh bảo vệ bảo bối. Thẩm Dật Thần vuốt ve cô gái tái nhợt trước mắt, trong lòng đột nhiên rất sợ, anh có thể tin tưởng tên nhóc kia sao? Nhưng bây giờ anh chỉ có thể đánh cuộc một lần, vô lực phất phất tay cho tất cả mọi người lui khỏi phòng. Khi tất cả mọi người sắp lui khỏi, Thẩm Dật Thần nhẹ nhàng lên tiếng ra lệnh như đế vương: "Quản gia, an bài thật kỹ." . "Dạ, ông chủ." Quản gia cung kính nói, ông đương nhiên biết ý tứ chủ tử nhà mình, an bài giúp khôi phục thân thở phu nhân khôi phuc lại, an bài hầu gái tới hầu hạ phu nhân, không thể có một chút sơ xuất. Tất cả mọi người trầm lặng rời đi, bởi vì phu nhân dường như còn chưa thoát khỏi nguy hiểm, có nghĩa là tương lai mấy ngày tới, khí trời trong bang sẽ rất âm trầm, hơn nữa người tạo khí ép cũng ngày càng âm trầm. Sau khi còn lạ một mình, Thẩm Dật Thần phát ra hơi thở dài, êm ái cầm tay nhỏ bé ấm áp, đặt trên bụng cô, dịu dàng nói: "Huyên, nơi này có huyết nhục của chúng ta, nhưng em bây giờ gặp nguy hiểm rồi, trong giấc mộng em có thể cảm thụ được sao?" . Giống như đáp lại lời của anh, Hồ Cẩn Huyên vốn an ổn ngủ nháy mắt trở nên bất an, mày đẹp nhíu chặt . "Cho nên em phải cố gắng lên, anh vẫn luôn ở đây, tuyệt đối không để cho em và Bảo Bảo có chuyện, chúng ta cùng nhau chiến đấu hăng hái?" Thẩm Dật Thần cưng chiều nhéo một cái trên sống mũi nhỏ của cô, tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt lên chân mày nhíu chặt, say đắm hôn vành tai cô, gương mặt, sống mũi nhỏ, lông mi. . . . . . Thâm tình rù rì nói.

Sáng sớm, trong rừng cây u tĩnh truyền ra tiếng chim hót, mặt trời ấm áp chậm rãi xuyên thấu qua cửa sổ sát đất, chiếu rọi hai người đang ôm nhau trên giường, như thế ấm áp, như thế hài hòa. Hồ Cẩn Huyên ưm một tiếng, lông mi giật giật, từ từ mở hai mắt hơi mù sương. Như con mèo lười giật giật thân thể cứng ngắc, cảm thấy bên cạnh có một vật khổng lồ, lập tức thanh tỉnh quay đầu nhìn nguồn gốc. Dùng bất kỳ từ ngữ khen ngợi nào cũng không thể hình dung bản lĩnh anh tuấn, vóc người hoàn mỹ vai rộng dầy ngực, gương mặt trơn bóng trắng nõn, lộ ra góc cạnh rõ ràng, như một tác phẩm nghệ thuật của danh gia điêu khắc, tóc ngắn xanh đen mang theo tia cuồng ngạo không kềm chế. Sống mũi thẳng, đôi môi mỏng mím chặt, mặc dù tròng mắt thâm thúy như chim ưng giờ phút này nhắm chặt, nhưng không hề ảnh hưởng đến khí thế Đế Vương. Có thể nói một vị thần, đây chẳng phải ông xã nhà cô sao? Hồ Cẩn Huyên dùng tay phải chống đầu, tay mảnh khảnh không bị khống chế chạm vào khuôn mặt anh, vuốt ve chân mày, mắt, lỗ mũi, gương mặt, cuối cùng ngón cái khéo léo dừng ở đôi môi mỏng hấp dẫn lưu luyến không đi. Mọi người đều nói đàn ông môi mỏng hấp dẫn lại không có tình, nhưng người đàn ông trước mắt vừa vừa hấp dẫn lại chung tình. Thật trơn mềm, hai năm qua đôi môi không ngừng hôn thân thể mềm mại của cô, không ngừng nói những lời tâm tình, cô thời thời khắc khắc đều nhớ ngọt ngào trong đó. Mặc dù anh thường thường dùng ngọt ngào để hình dung cô, nhưng cô cảm thấy từ ngọt ngào đặt trên bờ môi anh không còn gì thích hợp hơn. Hồ Cẩn Huyên đặt bàn tay trên gương mặt anh, môi đỏ mọng nũng nịu in lại môi của anh, ngọt ngào, ăn ngon thật, cô không nhịn được tiến hành sâu hơn thăm dò. Bỗng nhiên, Thẩm Dật Thần vốn nhắm mắt đột nhiên mở mắt, trong mắt không giấu được nụ cười, anh lưu loát nhẹ nhàng lật người đè cô dưới thân, hai tay chống đỡ mép giường, cùng cô dán chặt không còn kẽ hở, khàn khàn nói: "Bảo bối, chào buổi sáng!", giọng nói lúc nào cũng cưng chiều, thâm tình. Rầm. . . . . . . Lần nữa bị anh bắt tại trận, thật mất mặt, cô mới có biểu tình rất hoa si? Hồ Cẩn Huyên giống như con đà điểu hạ tầm mắt, không dám nhìn thẳng anh, hai gò má hồng lại bán đứng tâm tư cô. "Chào buổi sáng!" Hồ Cẩn Huyên nhỏ giọng nói ra. "Ha ha ha. . . . . . . Cô bé to gan vừa rồi đã chạy đi đâu, không biết ai len lén hôn anh, hả?" Thẩm Dật Thần một tay cợt nhã nâng cằm cô, để cô trực tiếp đối mặt mình, cười nói, ngực anh bởi vì tiếng cười mà chấn động rung rung, hiện giờ tâm tình anh này thật tốt. Cô thật đáng yêu, ha ha ha. . . . . . Đáng yêu như vậy, biết được điểm này, tâm tình anh không nói ra lời, anh không nhịn được thời thời khắc khắc muốn trêu chọc cô, để cô biểu hiện những phong tình động lòng người. "Hừ —— không để cho em hôn trộm, chẳng lẽ anh muốn cho đám phụ nữ kia hôn trộm anh?" Hồ Cẩn Huyên nâng gương mặt đỏ hồng lên, hơi ghen nói rồi lại mặt nghiêm, bộ dáng thật chọc người yêu thương. Tròng mắt Thẩm Dật Thần loáng thoáng hai ngọn lửa, vẻ mặt dịu dàng có thể chết chìm người, tâm tình dị thường vui vẻ, cô gái anh yêu nhất rốt cuộc cũng biết ghen, đừng nói anh có cảm giác thành tựu cỡ nào. "Ha ha! Anh nào dám a." Thẩm Dật Thần nhẹ nhàng nhéo sống mũi bạch ngọc, cưng chiều nói, cô vừa đỏ mặt vừa tức lại có bộ mặt phớt tỉnh thật đáng yêu, anh thật yêu bộ dáng kia, anh ngửi thấy một cỗ ê ẩm, khiến trong lòng ngọt ngào tràn ngập vị chua. "Không dám? Vậy là anh đã bị người ta hôn lén?" Hồ Cẩn Huyên nhìn chằm chằm anh, hàm răng nghiến chặt, thở phì phò nói, ánh mắt kia, sắc mặt kia, giống như Thẩm Dật Thần dám nói một câu ‘đúng’, cô sẽ hung hăng cắn anh, mà sự thật Hồ Cẩn Huyên cũng đang chuẩn bị làm như vậy. "Không dám cũng không muốn, chỗ này của anh đã sớm thuộc về một người tên là Hồ Cẩn Huyên, cũng không chia sẻ cho những người khác." Một tay Thẩm Dật Thần chống đỡ thân thể mình, một tay cầm tay nhỏ bé của cô đặt ở lồng ngực của mình, ánh mắt yêu say đắm nói lời tâm tình mật ngọt. "Không đứng đắn, mau dậy đi, anh ép em rất mệt mỏi." Hồ Cẩn Huyên tả oán nói, thật ra trong lòng đã sớm len lén cười nghiêng ngửa, phụ nữ cả đời ai không muốn nghe lời ngon tiếng ngọt? Đoán chừng chỉ cần là phụ nữ sẽ thích đàn ông dụ dỗ của mình như vậy! Cố gắng đẩy thân thể cường tráng một cái, nếu người khác biết đường đường một tổng giám đốc thế nhưng giống như một đứa bé, còn không hù doạ cả đám người a. Ánh mắt anh dị thường nghiêm túc và nóng rực, bên má cô cũng càng ngày càng nóng, cho nên mới cố gắng lấy phương thức này dời đi sự chú ý của anh, chỉ là cô nghi ngờ vì sao anh đè trên người cô nhưng một chút sức nặng cũng không có. "Không đứng lên, anh còn chưa thu hồi lợi tức đâu, mới vừa rồi bảo bối hôn anh, hiện tại anh muốn hôn trở lại." Thẩm Dật Thần ăn vạ nói, sau đó khi cô còn chưa kịp phản ứng đã đem môi đỏ mọng khêu gợi áp tới. Lần hôn này không giống trước kia, so với trước kia nồng đậm, lần này rất dịu dàng, môi mỏng cương nghị như chuồn chuồn lướt nước rơi trên bờ môi cô, ngọt ngào, ngứa một chút, mang theo mùi vị triền miên, anh không ngừng hút môi lưỡi cô, cũng khát vọng muốn lấy được nhiều hơn, môi của anh dần dần dời xuống. . . . . . Từng điểm từng điểm chạm khẽ vành tai nhạy cảm của cô, cảm giác ấm áp như giống như điện giật khiến cả người cô trở nên cứng ngắc —— Đây là cảm giác gì, hai năm vợ chồng cô dĩ nhiên hiểu được ý vị trong đó. "Huyên, anh yêu em." Thanh âm của anh rất thấp rất thấp, hương thuần như rượu ngon, thanh âm tuyệt vời như đàn vi-ô-lông-xen, ở bên tai cô, có một loại đắc ý đầu độc. "Em. . . . . ." Cô vừa định mở miệng muốn nói em cũng yêu anh, lại bị lưỡi anh đã sớm chờ lâu công chiếm đi vào, dẫn dắt lưỡi Đinh Hương của mình phiên phiên khởi vũ (nhảy múa), hô hấp của cô trở nên dồn dập, vô lực thừa nhận xâm lược của anh. Đột nhiên nghĩ đến cái gì, Thẩm Dật Thần mới lưu luyến tạm thời buông môi cô ra, đầu ngón tay ấm áp chống khẽ trên bờ môi cô, phía trên sớm dính đầy hơi thở của mình. . . . . . Anh thích như vậy —— "Bảo bối, em có khỏe không?" Thẩm Dật Thần nhìn cô gái phía dưới thở hổn hển, bắt đầu tự trách, ý vị không rõ hỏi, nhìn anh làm chuyện rất tốt, vốn nghĩ đòi điểm chút lợi ích, ai ngờ càng hôn cô, anh càng không thể dừng lại, thiếu chút nữa mất khống chế, nghĩ đến chuyện hôm qua cô phải đối mặt, tim anh sau đó liền đau, cô hiện tại giống như con nít, dễ dàng bị thương. Cho dù còn muốn hôn cô, anh cũng phải dừng lại, chờ mười tháng nữa, anh có thể từ từ đòi lại phúc lợi thuộc về mình, vì thân thể của cô và Bảo Bảo khỏe mạnh, xíu nữa nói bác sĩ khám lại một chút. "Em không sao, nên rời giường." Hồ Cẩn Huyên nũng nịu nói. Trên mặt xuất hiện thẹn thùng, gò má hồng nhìn qua có vẻ dị thường mê người, đồng thời trong lòng nghi ngờ ánh mắt tự trách kia từ đâu mà đến "Được. . . . . . ." Thẩm Dật Thần ở trên mặt cô hạ xuống một nụ hôn, sau đó nhẹ nhàng đứng dậy. Nhìn người đàn ông ưu nhã mặc y phục phía trước, Hồ Cẩn Huyên đột nhiên nghĩ đến tối qua rõ ràng cô dùng thuốc mê với anh, sau đó len lén chạy đến xưởng vũ khí cầm vũ khí mới. . . . . . Tại sao cô trở về? Tại sao lại ở chỗ này? Đúng rồi vũ khí mới đâu? Nếu không phải bị ông xã thân ái mê làm choáng váng đầu óc, đoán chừng cô đã sớm nghĩ tới. "Thần, tối qua có chuyện gì?" Đôi mắt to lưu chuyển nhìn anh hỏi, ý đồ muốn từ chỗ anh lấy tin tức mình muốn. Chẳng lẽ khổ cực như vậy mà không lấy được súng lục nhỏ? Còn có người đàn ông đột nhiên xuất hiện dẫn cô đi? Một đống lớn nghi vấn trong lòng, nhưng hiện tại cô muốn biết nhất chính là vị trí súng lục nhỏ. Bởi vì cô gái yêu thích tỉnh lại mà một tên con trai nào đó vui vẻ khác thường ngay cả khóe miệng cũng treo lên nụ cười mê người, nhưng nghe cô nói xong, tay cài nút khẽ dừng một chút, sau đó nhanh chóng đem nút cài hết, xoay người đi tới bên ngồi bên giường, cùng cô mặt đối mặt, cánh tay thon dài mà có lực khoác lên bả vai cô, ánh mắt nghiêm túc trước nay chưa từng có cùng yêu say đắm. "Huyên, chờ anh nói một câu, em phải nghiêm túc nghe kỹ." Thẩm Dật Thần nói thật, trong đầu bắt đầu tưởng tượng hậu quả sau khi cô nghe anh nói xong, trên mặt sẽ xuất hiện biểu tình gì, trong lòng bắt đầu thấp thỏm, nhưng để tránh tái xuất những chuyện tương tự giống như tối qua, anh không thể không nói cho cô biết sự thật, về phần hậu quả là cái gì, anh chỉ có thể ráng chịu, dù sao cũng là anh thất hứa trước. "Ừ!" Hồ Cẩn Huyên vốn là muốn cười, nhưng nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của anh, tự nhiên cũng mất ý định đùa giỡn, trong lòng nghi ngờ chẳng lẽ anh thật sự làm chuyện gì có lỗi với cô, an tĩnh ngồi trên giường nhìn anh. "Em mang thai." Thẩm Dật Thần nhìn ánh mắt cô nói từng câu từng chữ, mắt nhìn tất cả vẻ mặt xuất hiện trên mặt cô, nghi ngờ, kinh ngạc, thản nhiên, lại cô đơn không có chút vui mừng. Lòng Thẩm Dật Thần nhất thời rơi xuống đáy cốc, chẳng lẽ cô không thích tiểu bảo bảo? Mặc dù sớm hơn ba năm so với dự trù, nhưng cũng là cốt nhục bọn họ cùng tạo thành. "Anh nói mang thai? Em mang thai?" Hồ Cẩn Huyên há lớn miệng, kinh ngạc chỉ mình hỏi, nếu như cô không nghe sai lời, vừa rồi anh nói đến cái này. "Đúng, nơi này có cốt nhục của chúng ta." Thẩm Dật Thần cầm tay nhỏ bé cô hướng tới bụng, hai tay nắm chặt chạm vào bụng nhỏ còn chưa đặc biệt nhô lên, cảm thụ hô hấp của sinh mạng nho nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro