Chương29: Sóng ngầm mãnh liệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

lúc này, ở biệt thự ngoại ô thành phố mọi cảnh vật đều trở nên mờ mịt, rèm che cửa sổ sát đất đóng chặt, không chừa một khe hở, loáng thoáng có thể nhìn thấy một bóng người ngồi trước bàn đọc sách, an tĩnh đến mức có thể nghe tiếng tim đập từng nhịp, thời gian cứ như vậy từng giọt từng giọt đi qua. cốc cốc cốc. . . . . . lúc này, cửa thư phòng bị gõ. "vào đi!" một giọng nam trầm thấp trong nháy mắt vang lên, mang theo có chút táo bạo nóng nảy. trong chốc lát, một người đàn ông trung niên đi vào, bộ dáng bình thường thường thấy nhất, cũng không có đặc biệt gì. "đã lâu như vậy còn chưa có tin tức sao?" bóng dáng ngồi trước bàn đọc sách trầm giọng hỏi, trong giọng nói có chút ác độc. "bẩm ông chủ, vừa nhận được tin tức, ám sát thất bại, sát thủ chúng ta phái đi không ai sống sót." người tới một mực cung kính bẩm báo, nghĩ đến chút nữa phải đối mặt với sự trừng phạt nghiêm khắc, đành gượng chống hai chân xiêu vẹo chờ chực sụp đổ. bắn —— "đồ khốn kiếp, ước chừng mười mấy sát thủ cũng không làm được nhiệm vụ, thẩm dật thần này là thần tiên sao?" bóng dáng ngồi trước bàn đọc sách nghe thuộc hạ báo cáo, tức giận tới mức phát run, quả đấm to hung hăng nện trên bàn, lớn tiếng gầm hét. đáng chết, bọn họ có biết lần này ra tay không thành công sẽ làm tổ chức tổn hại bao nhiêu, thẩm dật thần không phải ngồi không nếu không làm sao có thể ngồi ở vị trí lão đại, còn đem hắc đạo tổ chức lại đàng hoàng, không có chút tài năng làm sao có thể làm được, tin đồn hắn ta hung ác vô tình, tuyệt không giả dối. "lập tức phái tất cả sát thủ cấp một trong tổ chức ám sát thẩm dật thần!" bóng dáng trước bàn đọc sách giọng nói ác độc phân phó, lần này thẩm dật thần phải chết, nếu không cái chết chính là bọn họ. "ông chủ, vạn vạn không thể a! lần này không có hắc ưng bang hộ vệ, mười sát thủ cấp một cùng mấy sát thủ cấp hai của chúng ta toàn bộ chết thảm, thẩm dật thần này thực lực không thể khinh thường huống chi hiện tại thẩm dật thần có đám hộ vệ kia đối với hắn ta một tấc cũng không rời." người đàn ông trung niên trung niên hùng hồn phân tích nói. trong tổ chức, tại sao tất cả sát thủ vì vậy mà phải bỏ mạng, tổ chức này sẽ hỏng mất, bồi dưỡng những sát thủ này tốn ba bốn mươi năm công phu, thời gian thì không nói nhưng tốn rất nhiều tiền, không thể trắng trợn bắt sát thủ chịu chết. "hừ. . . . . . . hiện tại chúng ta đã “đả thảo kinh xà” (rút dây động rừng), cậu nghĩ chúng ta không làm gì, thẩm dật thần sẽ bỏ qua cho chúng ta sao, hiện tại chúng ta chủ động xuất kích còn có chút phần thắng nếu không đánh, chỉ còn cách chờ chết." bóng dáng trước bàn đọc sách ác độc nói. thẩm dật thần không dễ đối phó, trước kia nghe nói hắn ta không gần nữ sắc, không nghĩ tới bây giờ không chỉ cưới vợ, hơn nữa còn hết sức thương yêu người phụ nữ kia, để biết chút tin tức này, ông tốn không ít đô-la. bên cạnh thẩm dật thần thời thời khắc khắc đều có rất nhiều hộ vệ tùy thân, vất vả thừa dịp hắn ta ra ngoài mà chặn lại, không nghĩ tới lại thất bại, ước chừng tổn thất mười sát thủ cấp một, nghĩ tới đây trong lòng ông vô cùng giận. ". . . . . . ông chủ nói rất đúng, thuộc hạ lập tức đi an bài." người đàn ông trung niên nghe đến đó, giọng nói lập tức chuyển thành kiên định. ở thế giới hắc đạo, thủ đoạn thẩm dật thần mọi người đều biết, một câu nói của anh có thể làm tất cả người của hắc đạo bán mạng vì anh, huống chi anh còn có thân phận hiển hách ngoài sáng và tài sản vạn tỷ, những thứ này đều là sự hậu thuẫn vững chắc, bọn họ bây giờ không thể ngồi mà đợi chết. "đợi đã nào...! hiện tại thẩm dật thần đã bắt đầu thích phụ nữ, dùng mỹ nhân kế không hẳn là không thể. bóng dáng ngồi trước bàn đọc sách quỷ dị cười nói, bóng tối trong thư phòng cực kỳ âm trầm, trước kia từng sắp xếp đủ loại đàn bà đi lung lạc thẩm dật thần kết quả bóng dáng thẩm dật thần cũng không nhìn tới, nói chi là hấp dẫn hắn ta. "thuộc hạ hiểu!" nam tử trung niên cung kính nói, sau đó thối lui khỏi phòng, tất cả bình tĩnh lại. "thẩm dật thần, muốn trách chỉ có thể trách mày cản đường tao, hoàng đế ngầm phải là tao mới đúng." bóng dáng đen ngồi trước bàn đọc sách tàn khốc nói, giống như tự cho mình sự tự tin. ông từng cho rằng năng lực của mình so với thẩm dật thần không phân cao thấp, nhưng thẩm dật thần lại ngồi lên vị trí đứng đầu hắc đạo mà ông chỉ có thể làm bang chủ của một hắc bang nho nhỏ, trực tiếp lệ thuộc vào ‘hắc ưng bang’, ông không phục, ông muốn làm lão đại, hung hăng giẫm trên đầu thẩm dật thần . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . mọi âm thanh yên tĩnh, cả tòa cao ốc "tập đoàn thần thoại " cũng tắt đèn, duy chỉ có phòng làm việc tổng giám đốc ở lầu cao nhất vẫn sáng. lúc này, thẩm dật thần đang nghiêm túc phê duyệt tài liệu công ty tích lũy cả tuần lễ này, anh thỉnh thoảng cau mày suy nghĩ sâu xa, cả người tràn đầy sức quyến rũ nhưng đáng tiếc chung quanh không ai thưởng thức. cả phòng làm việc chỉ nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức “tích tích” “lộc cộc lộc cộc” và âm thanh lật xem tài liệu. hồi lâu sau, thẩm dật thần nâng khuôn mặt mệt mỏi lên vuốt vuốt mi tâm nhìn về phía đồng hồ báo thức cách đó không xa, đã chín giờ, không biết bảo bối hiện tại tỉnh chưa? có ăn cơm hay không? bao nhiêu lâu không gặp, anh chỉ nghĩ đến cô. bọn họ trở về thành a là lúc sáu giờ, bởi vì lâu rồi không về công ty cho nên anh không thể không nói tài xế đưa cô về nhà còn anh xử lý một chút công việc. từ khi cô về đến nhà, anh cách nửa giờ sẽ nhận được điện thoại của nữ quản gia, gọi cho anh hồi báo hành động của cô, nửa tiếng trước cô còn đang ngủ, đại khái là mệt muốn chết rồi, tối hôm qua trễ như vậy mới ngủ, ở trên máy bay lại không ngủ được mà trong phi trường lại xảy ra chuyện kia. mặc dù cô giấu diếm anh nhưng mùi máu tươi nồng như vậy anh không biết cũng không được, hiện tại anh nên cảm thấy may mắn vì cô học qua công phu, nếu không khi anh không có bên người cô, cô rất có thể bị thương, vừa nghĩ tới anh sẽ mất đi cô anh liền sợ hãi vì vậy người sau lưng không thể không trừ, thẩm dật thần híp ánh mắt thâm thúy, chiết xạ ra ánh mắt lạnh như băng. lúc này điện thoại di động vang lên tiếng tút tút tút, không cần hỏi thẩm dật thần cũng biết này là ai gọi tới, cú điện thoại chỉ có người trong nhà, anh không chút do dự cầm điện thoại trên bàn, lạnh như băng hỏi: "phu nhân còn chưa tỉnh sao?". trong giọng nói còn chứa sự lo lắng, anh lo lắng thân thể cô không chịu nổi nếu vẫn ngủ như vậy sợ cơm tối cũng sẽ không ăn. chỉ là người nào đó quên mất, trước kia anh chưa kết hôn mỗi khi làm việc chính là bộ dạng này, trong mắt chỉ có công việc. kể từ khi kết hôn, người nào đó mới chuyên cần về nhà sớm, không! phải nói thường bỏ bê công việc mà về phương diện ẩm thực tự nhiên có người lo. " bạn học thẩm dật thần thân ái, anh cho rằng phu nhân của anh là con heo a, thiếu nãi nãi đã sớm tỉnh." hồ cẩn huyên nói. nghe giọng nói quen thuộc, thẩm dật thần cưng chiều cười ra tiếng, cũng không muốn vạch trần cô, trong giọng nói mới vừa lạnh như băng, đã dịu dàng đến có thể chìm chết người: "em tỉnh rồi! có nhớ em hay không?" "không có, em chỉ suy nghĩ đến chu công." hồ cẩn huyên cười nói, để cho người ta hoài nghi người này có đúng là “bất cẩu ngôn tiếu” (nói năng thận trọng) không, anh bây giờ nào có “bất cẩu ngôn tiếu”, bờ môi khêu gợi động một chút toàn nói lời ngon tiếng ngọt rót vào lòng người. "thật làm anh đau lòng, anh rất nhớ em, tốt lắm! hiện tại nhanh đi ăn cơm, chờ một chút anh về sẽ kiểm tra, còn nữa trừ anh ra không cho phép nghĩ đến người đàn ông khác." thẩm dật thần bá đạo nói. "biết! quản gia có cần đưa cơm cho anh hay không?" hồ cẩn huyên cười nói, nghe nói trước kia người này không sắp xếp thời gian làm việc và ăn uống hợp lý, không nghĩ tới hiện tại quản cô nghiêm như vậy, ăn cơm cũng xen vào, ngủ cũng xen vào, đi chơi cũng trông nom, chỉ là trong lòng cô cảm giác rất ngọt ngào . "không cần, anh còn chút công việc, sẽ nhanh chóng trở về." thẩm dật thần dịu dàng nói, hiện tại đêm khuya hỗn hỗn loạn như vậy, anh đúng là không dám để cô ra ngoài để gặp nguy hiểm. "trở về sớm chút, bái bai!" hồ cẩn huyên cười đến ngọt ngào rồi cúp điện thoại. thẩm dật thần cưng chiều nhìn điện thoại sau đó bắt đầu làm việc, xem ra cần cố gắng thêm chút nữa, tranh thủ về sớm một chút.

Nữ quản gia đứng một bên nhìn Hồ Cẩn Huyên hạnh phúc buông điện thoại trong tay xuống, lập tức tiến lên cung kính hỏi: "Phu nhân, thức ăn đã làm xong, hiện tại có cần bưng lên không?" "Không cần, chờ Thần trở lại cùng ăn bà về nghỉ ngơi trước đi!" Hồ Cẩn Huyên cười nói, cô còn một ít chuyện chưa làm, tốt nhất nên làm xong trước khi ông xã thân ái trở lại, nếu không rất khó có thêm cơ hội, chờ cơm nước xong thì Thẩm Dật Thần đã về, cô có muốn làm cũng không được quan trọng bây giờ là phải nói với quản gia. "Này. . . . . . Nhưng ông chủ dặn. . . . . ." Nữ quản gia khổ sở nói. Nếu ông chủ biết, nhất định sẽ không tha cho bà, ở biệt thự, ai không biết ông chủ quan tâm đến phu nhân bao nhiêu, một ngày ba bữa cơm cũng phải đốc thúc cô. Hôm nay nếu không phải trong công ty có chuyện anh sẽ cùng phu nhân ăn cơm, cho dù ông chủ bận rộn như vậy ông chủ cũng gọi điện thoại về nhà quan tâm phu nhân. Biết quản gia băn khoăn cái gì Hồ Cẩn Huyên xuề xòa nói "Không cần lo lắng, Thần quay về tôi sẽ nói." "Dạ, tôi xin ra ngoài, phu nhân có chuyện gì cứ gọi tôi." Nữ quản gia cung kính nói, có phu nhân bảo đảm nhất định ông chủ sẽ không phạt bà mặc dù bà vẫn còn lo lắng sức khoẻ phu nhân nhưng phu nhân đã nói như vậy, bà nhất định sẽ có chừng mực, bà còn chưa muốn chọc giận cô. Hồ Cẩn Huyên nở nụ cười gật đầu một cái, nhìn thấy quản gia đi khỏi biệt thự chính, bóng dáng biến mất trong màn đêm, con ngươi sâu sắc nhìn bên ngoài biệt thự, khóe miệng nửa cười nửa không, không khiêng kỵ gì nhanh chóng tới thư phòng. Thật ra hôm nay vừa ra khỏi phi trường, cô đã thấy cổ quái, luôn cảm thấy có người theo dõi mình, lúc đầu cô cho rằng đó là đám sát thủ trước kia theo tới sân bay Paris nhưng đối với phương đi theo hồi lâu, cô không cảm thấy họ ác ý nên đành thôi. Cụ thể họ có bao nhiêu người cô cũng không rõ, giác quan của cô nhạy cảm hơn so với người bình thường, nghĩ là thiên hạ đệ nhất sát thủ cũng không phát giác được sự hiện hữu của họ? Chỉ là đám người kia theo cô đến cửa biệt thự chính mà không tiến vào, vì vậy cô bắt đầu hoài nghi những người này là Thẩm Dật Thần phái tới bảo vệ cô, xem ra là do ông xã thân ái nhà cô, những thứ này cô sẽ không cố ý thăm dò, anh muốn nói tự nhiên sẽ nói chỉ là về sau cô ra ngoài làm nhiệm vụ có thể gặp nhiều phiền toái hơn một chút. Có kinh nghiệm lần trước, Hồ Cẩn Huyên nhanh chóng mở ra máy tích xách tay trên bàn, không chút do dự vào địa chỉ trang web tổng bộ và một số thư mục, trực tiếp bấm vào địa chỉ riêng của cô, máy vi tính lập tức phát ra tin tức. Nhìn thấy tin tức, trong mắt Hồ Cẩn Huyên thoáng qua vẻ hưng phấn, xem ra tương lai sắp tới sẽ không quá nhàm chán. Tút tút tút. . . . . . Lúc này, điện thoại di động vang lên, Hồ Cẩn Huyên liếc mắt nhìn điện thoại trong mắt cười thấu hiểu, thủ lĩnh gọi điện thoại lúc này, xem ra cô ấy đã biết mình trở lại, điều này cũng không kỳ quái dù sao tai mắt của cô ấy ở thành thị nhiều như vậy. "Cẩn, chơi vui vẻ sao?" Thanh âm ngọt ngào của Lý Vân Hi lập tức vang lên, mang theo nụ cười nhẹ nhàng làm người ta trầm mê, xuyên thấu qua điện thoại truyền tới Hồ Cẩn Huyên, khiến cô không tự giác cười theo. "Rất vui vẻ a, Thần đã sắp xếp hành trình, cậu không biết đâu chúng tớ đi Champs Elysees, nhà hát Paris. . . . . . Đúng rồi, nơi đó thức ăn ngon rất phong phú, vị rất ngon. . . . . . Đó đúng là thiên đường mua sắm! Chúng tớ lần này mua thật nhiều, quà tặng tớ đã chuyển phát cho các cậu rồi, các cậu vẫn lấy được như cũ phải không." Hồ Cẩn Huyên cười nói một trào, hận không được cùng người khác chia sẻ mấy ngày vui vẻ này. Bên đầu kia điện thoại Lý Vân Hi nghe cô tỉ tê nói chuyện, thỉnh thoảng mỉm cười rồi thỉnh thoảng lại cau mày, khóe miệng tươi cười đắng chát, xem ra người kia đối với cô rất tốt cô còn lo lắng cái gì đây. "Có rãnh rỗi các cậu cũng đi xem một chút, cậu sẽ phát giác mỗi lần đều có cảm xúc bất đồng, thật đấy! tớ không lừa cậu." Hồ Cẩn Huyên cười nói. "Biết, đúng rồi! cậu lên trang web chưa?" Lý Vân Hi dứt tiếng nói sang chuyện khác, không muốn nghe chuyện ngọt ngào của họ, bởi vì bộ dáng kia làm anh cảm thấy đau lòng, dù sao vui mừng đó cũng không phải là mình cho cô ấy. Có người nói yêu một người có thể chỉ cần một giây nhưng quên một người lại cần cả đời, mặc dù cô yên lặng chúc phúc nhưng nghe bọn họ có nhiều ân ái, trong lòng anh sẽ rất đau. "Vừa mới vào, tâm phiến đó là cái gì?" Hồ Cẩn Huyên nghe đối phương nói đến chính sự, ánh mắt cô cũng dần nghiêm túc, cố gắng động não lên cô chỉ mơ hồ biết một chút, nếu như đầu không có đánh điện thoại cho cô, cô muốn đánh thì đã qua. "Nghe nói là một loại sản phẩm kỹ thuật mới điều chế ở bên trong, hiện tại có người tìm tổ chức chúng ta ra giá năm ngàn vạn, hi vọng chúng ta tìm vị trí tâm phiến." Lý Vân Hi cau mày nói. Mới đầu cô cũng không muốn nhận nhiệm vụ này dù sao khó khăn tương đối lớn hơn nữa đối phương ra một số tiền lớn như vậy, thời gian nhất định sẽ rất căng thẳng, đang định cự tuyệt đối phương có chỗ sợ hãi nên ra điều kiện phóng khoáng, chỉ cần trong vòng hai tháng tìm được tâm phiến năm ngàn vạn này là của bọn họ nếu không liền bồi thường gấp hai tiền thuê. Một tỷ tiền thuê đối với họ mà nói là số nhỏ, suy tính Cẩn sau khi trở lại sẽ không tán gẫu cho nên liền nhận nhiệm vụ này để cô đi xông xáo, thuận tiện luyện một chút bản lĩnh nếu không cả ngày làm phu nhân phú quý, bản lĩnh sẽ xuống dốc, nếu cuối cùng nhiệm vụ không thể hoàn thành cùng lắm thì hoàn tiền cho họ, dù thế nào đi nữa bọn họ cũng không bất lợi. "Năm ngàn vạn? Xem ra tâm phiến rất đáng tiền! Còn những tin tức khác?" Hồ Cẩn Huyên nghi ngờ nói, trong lòng đang suy nghĩ khối tâm phiến này đối với công ty của ông xã cô có tác dụng hay không, có thể ảnh hưởng đến anh không. " Tin tức rất ít, có người đồn một tháng trước tổng giám đốc Nhiếp Phong của ‘tập đoàn Phong Thượng’ lấy được khối tâm phiến này, về phần thật hay giả vẫn không thể nào biết được, muốn tìm hiểu cũng tương đối phiền toái không biết bắt đầu từ đâu." Lý Vân Hi nói, chuyện này so với việc giết người tính nguy hiểm giảm bớt rất nhiều cho nên anh mới yên tâm để Cẩn đi làm. "Theo tớ thấy cũng không phải không thể tra được, Nhiếp Phong không phải là một đầu mối? Huống chi, chỉ cần là thương gia thì nhất định phải phái người điều tra cẩn thận, chúng ta có thể lấy thông tin từ đó." Hồ Cẩn Huyên cười đến tự tin nói, cô bây giờ có chút nhao nhao muốn thử cảm giác, xem ra cô thật sự an phận không nổi. "Vậy cậu nhận nhiệm vụ này rồi hả?" Lý Vân Hi cưng chiều hỏi nếu như cô ấy không nhận nhiệm vụ lần này, anh phải sắp xếp cô ấy đi làm những nhiệm vụ khác đến lúc đó nguy hiểm còn lớn hơn. "Nhận, làm gì không nhận, cho tớ một tháng tớ nhất định làm xong." Hồ Cẩn Huyên tự tin nói, kỹ năng trong đầu cô cũng không phải là cái dù, thời gian 1 tháng cũng đủ rồi. "Vậy cậu phải nhọc tâm một chút, Nhiếp Phong đó cũng không phải người ngồi không, bên cạnh anh ta có bốn hộ vệ bản lĩnh như hình với bóng hơn nữa tớ hoài nghi chỗ tối cũng có người bảo vệ có chuyện gì liền gọi điện thoại cho tớ." Lý Vân Hi dặn dò, là chuyện mỗi sát thủ không thể dễ dàng sao lãng. "Ừ, biết." Hồ Cẩn Huyên cười nói, sau đó cúp điện thoại. Xem ra cho tới lúc người nào đó về còn có một ít chuyện nên chuẩn bị một chút, nhất định nhiệm vụ lần này sẽ chơi thật tốt, Hồ Cẩn Huyên đùa giỡn tưởng tượng nói sau đó tắt máy tính đi ra thư phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro