chương8: cái gì? vị thành niên...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu lái xe kiểu gì vậy?" Hồ Cẩn Huyên nhẹ nhàng hỏi, từ trang phục của cậu ta xem ra là một tên đàn em trong xã hội đen. Nhưng rất dễ nhận ra, đàn em xã hội đen căn bản không thể lái chiếc xe đắt tiền và hiếm có như vậy, chẳng lẽ là con cháu nhà giàu? "Cái gì? !" Mục Pháp Á kinh ngạc nói, cô có quá vô lí hay không, rõ ràng là cô đột ngột dừng xe, làm hại anh đụng vào, vậy mà lúc này cô lại ác nhân cáo trạng trước? (là người sai còn chất vấn người khác) Không. . . . . . Không. . . . . . Không. . . . . . Những thứ này không phải trọng điểm, trọng điểm là cô không hề mê luyến trước hình dáng bên ngoài của anh. Chỉ dùng mấy giây liếc anh một cái sau đó cũng không thèm nhìn lại lấy một lần. Cho dù hoá trang, nhưng bộ dáng anh tuấn của anh cũng khiến người ta mê muội. Nhưng tại sao ánh mắt cô không hề hứng thú với anh, chẳng lẽ cô không nhìn ra anh là ai? Lẽ ra anh phải cao hứng mới đúng chứ? Anh ghét nhất người khác lúc nào cũng si mê nhìn anh, ghét đám phụ nữ như ruồi bọ luôn vây xung quanh. Nhưng tại sao giờ phút này trong lòng anh thậm chí còn có điểm chán nản đây. Khi anh còn chưa kịp phản ứng đã nghe mỹ nữ nói tiếp, đủ làm cho anh nghẹn họng nhìn trân trối. "Cậu còn chưa thành niên sao có thể lái xe trên đường lớn, hơn nữa cậu rõ ràng thấy xe của tôi ngừng lại, tại sao còn không thắng xe, cố ý đụng tới? Như vậy rất nguy hiểm có biết hay không? Thôi, về sau không nên chơi trên đường lớn, số tiền này cho cậu sửa xe. Nếu bị ba mẹ phát hiện, nhất định sẽ phạt cậu." Hồ Cẩn Huyên thuyết giáo xong, lấy mấy tờ tiền nhân dân tệ màu đỏ trong xe bỏ vào túi anh, xoay người vào xe, không cho anh cơ hội nói chuyện. "Này. . . . . ." Hồi lâu sau Mục Pháp Á mới phục hồi tinh thần, cầm tiền trong tay của Hồ Cẩn Huyên, đã thấy chiếc xe đỏ rực đi xa. Hình như là lỗi của cô, nếu không phải cô đột nhiên dừng xe, sẽ không có chuyện gì xảy ra, nhưng như thế nào lúc này tất cả đều biến thành lỗi của mình rồi. "Cái gì? Người chưa thành niên? . . . . . . Ha ha ha. . . . . ." Mục Pháp Á đứng tại chỗ, nhìn tiền trong tay bật cười nói. Cô gái này cũng có ý tứ, ngay cả anh là siêu sao nổi tiếng cũng không nhận ra. Chẳng những không nhìn bộ dáng tuấn lãng của anh, còn nói anh là người chưa thành niên. Vấn đề bộ dáng này của anh thật sự là người chưa thành niên sao? Mục Pháp Á cúi đầu nhìn qua trang phục của mình, gật đầu một cái sự thật là giống một tên thiếu niên bất lương. "Wase, là vương tử Mục Pháp Á dịu dàng! Thần tượng của tôi a, mau, nhanh xuống xe xem một chút. . . . . . ." Một tiếng thét chói tai của phụ nữ, kế tiếp trên xa lộ cao tốc không ngừng giọng nữ vang lên. "Oh? Thật sự là vương tử Pháp Á, rất đẹp trai tôi muốn xin chữ ký của anh ấy. Anh hoá trang thật kỹ đó cùng hình tượng dịu dàng trước kia bất đồng, như vương tử xấu xa, nhưng cũng rất đẹp, anh mới đi diễn sao?" "Đó là diễn viên vương tử Pháp Á sao * mất hồn*?" "Nếu không còn là ai a, chính là vương tử thần tượng của tôi a!" " *mất hồn* rất hay đó, tôi rất mê." "Thật mong đợi tác phẩm mới của vương tử Pháp Á." . . . . . . . . . . . . . . . . . Mục Pháp Á nhíu mày, tại sao những người ái mộ cũng nhận ra hắn, mà cô gái xinh đẹp đó thì không. Điều này làm anh rất thất vọng, xem ra anh bệnh không nhẹ a, trở về phải tìm bác sĩ khám một chút, nếu không tối nay sao lại có nhiều cảm giác khác lạ như vậy. Anh mở cửa xe, ngồi xuống nhìn đống tiền mặt trong tay, sau đó thận trọng bỏ vào hộp ở đầu xe, lúc này mới an tâm lái đi. Nếu như anh còn không đi, sợ rằng xa lộ này sẽ bị ách tắc giao thông. Làm minh tinh chẳng có gì tốt, không có một chút không gian riêng, có lúc làm cho người ta rất phiền não, nhưng anh lại rất thích ca hát và đóng phim, cho nên chỉ có thể chịu nhịn. Hồ Cẩn Huyên lái xe một hồi, mắt nhìn kiếng chiếu hậu, phát hiện phía sau không có ai theo kịp, mới khẽ yên tâm. Cô thật thông minh, mới mấy giây liền giải quyết xong chuyện. Vốn là cô còn định dạy dỗ tên đó một lúc nữa, nhưng trong lúc lơ đãng nhìn thấy xe đối phương hình như hư hại nặng hơn. Người bình thường không có lý nào lại cố ý đụng người khác, trừ phi là không kịp thắng xe. Tại sao lại không kịp thắng xe, rất có thể vì người phía trước dừng xe quá đột nhiên. Vừa rồi chiếc xe chở hàng lớn đột nhiên lao ra, cô mới nhanh chóng ngừng xe, cho nên lúc đó cô hơi chột dạ. Vì vậy vội vàng cầm một chút tiền cho cậu, khi cậu ta còn đang sững sờ thì đi mất, như vậy đối phương sẽ không quấn lấy nàng. Mặc dù nhìn sơ qua trang phục và xe, đối phương cũng không phải là người thiếu tiền. Chờ người kia kịp phản ứng nhất định sẽ giậm chân! Hồ Cẩn Huyên gian trá thầm nghĩ. Cái này cũng không thể trách cô, cô cũng bị tình thế bắt buộc, huống chi tất cả mọi người đều có lỗi. Người kia lái xe quá gần, nếu không cậu ta không thể nào không có thời gian thắng xe, coi như cậu ta cũng không thua thiệt gì. Bởi vì cô đã đưa tiền sửa xe rồi. Không cần, chút nữa về nhà còn có một trận chiến lớn đây. Hồ Cẩn Huyên nhanh chóng về nhà.

Ngoại ô thành phố A, một biệt thự to lớn hào hoa tao nhã tọa lạc ở nơi đó, cửa sắt lớn uy vũ đóng thật chặc, cửa có hai con sư tử lớn vô cùng khí thế, từ bên ngoài nhìn vào biệt thự to lớn này chẳng những có diện tích rộng rãi, hơn nữa còn vô cùng có cảm giác hắc ám, làm cho người ta không dám đến gần, bức tường màu than kết hợp mái nhà hồng nhạt hiện ra phong cách Châu Âu đặt trưng. Ngay vào lúc này, tiếng lái xe vù vù truyền tới, ở trong đêm tối yên tĩnh có vẻ rất rõ ràng, trong chốc lát một chiếc Porsche lửa đỏ nhanh chóng dừng trước cửa lớn của biệt thự trang nghiêm, làm cho người ta cực kỳ kinh ngạc, âm thanh mới truyền tới xe cũng bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới trước cửa sắt lớn, đủ để biết kỹ thuật của người lái xe thật làm cho người ta kính nể. Hồ Cẩn Huyên thở dài một cái, bất đắc dĩ cầm lên điện thoại vô tuyến trên xe, gọi vào phòng bảo vệ trong nhà. Mấy giây sau, trong điện thoại vang lên thanh âm cung kính của một người đàn ông trung niên. "Chào ngài, nơi này là ‘phòng bảo vệ Thần Cẩn’, xin hỏi có việc gì có thể phục vụ cho ngài?" "Là tôi, phiền toái mở cửa dùm." Hồ Cẩn Huyên bất đắc dĩ nói, quá trình về nhà thật hạn chế, chỗ này làm tiêu hao chút thời gian của cô, trong nhà luôn có nhân viên bảo vệ, hơn nữa còn vô cùng nghiêm khắc. Nhưng nói tóm lại kỹ thuật không bằng tổng bộ, bởi vì ở đây là người làm, mà không giống như tổng bộ toàn bộ đều là máy móc, chỉ cần chạy xe nhỏ đi vào, cửa lớn sẽ tự động kiểm tra thân phận, từ đó quyết định mở hay không, không giống trong nhà, còn phải cần bảo vệ xác nhận thân phận của người tới xong, mới có thể cho đi. Khiến cho cô vô cùng bó tay, đúng là phòng bảo vệ trong nhà lại gọi là ‘ phòng bảo vệ Thần Cẩn ’, những thứ này đều là kiệt tác của ông xã thân yêu của cô, nói gì gộp tên hai người lại chung có thể đời đời kiếp kiếp làm vợ chồng ân ái, thật sự là người đàn ông vô cùng mê tín, không phải nói chỉ cần gặp phải chuyện có liên quan đến tình yêu của hai người họ, anh liền thay đổi việc mê tín, nhưng chỉ cần anh cảm thấy an tâm là tốt rồi. "Đúng là phu nhân, người chờ một chút!" Đối phương rất dễ nhận ra thanh âm của cô, cho nên trở nên cung kính hơn vừa rồi. Chỉ cần là người làm việc ở ngôi biệt thự đều biết việc này, thà tình nguyện đắc tội Diêm Vương cũng đừng làm chuyện gì khiến phu nhân không vui, bởi vì một khi phu nhân không vui nam chủ nhân trong nhà sẽ trở nên vô cùng tàn bạo, mặc dù lời nói hơi quá sự thật, nhưng tuyệt đối không có ý khoa trương, không ai không biết ông chủ sủng ái phu nhân cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, chỉ cần là thứ phu nhân thích, cho dù là ánh trăng trên trời, bọn họ cũng không chút hoài nghi nào khi ông chủ sẽ bất kể tất cả sai người hái xuống rồi nâng trước mặt cô để lấy lòng. May mắn hiệu suất làm việc của nhóm nhân viên này không quá thấp, trong chốc lát cửa sắt lớn màu đen ‘ RẮC...A...Ặ..!! RẮC...A...Ặ..!! ’ mở ra, hàng loạt hộ vệ nhanh chóng lao ra, cung kính đứng thành hai hàng, nhìn tình hình phô trương thế này chính là muốn hoan nghênh cô về nhà, hỏi cô tại sao biết? bởi vì cô là nữ chủ nhân của biệt thự to lớn này, cũng là nữ vương bệ hạ trong nhà, chính xác mà nói đây không phải lần đầu tiên cô gặp trường hợp này. Một người bảo vệ dẫn đầu trong đó, cũng chính là bảo vệ trưởng trong nhà cung kính đi về phía Hồ Cẩn Huyên. "Phu nhân, hoan nghênh về nhà!" Người dẫn đầu cúi người chào, những bảo vệ không tỏ vẻ gì thấy động tác của người dẫn đầu cũng làm theo, cung kính cúi người chào. "Ừ, Thần trở về chưa?" Hồ Cẩn Huyên gật đầu một cái rồi hỏi dò để biết trước tình huống, cô mới có thể nghĩ ra đối sách ứng biến trong lúc lái xe từ đây đến bãi đỗ xe, mới không khiến cho ông xã thân yêu hoài nghi nếu như bị hắn biết cô trễ như thế còn đi ra ngoài giết người, trước thì không nói cô lừa gạt hắn, chỉ dựa vào sủng ái của hắn dành cho cô, tuyệt đối sẽ không cho phép có bất kỳ nguy hiểm nào xảy ra ở trên người của cô, như vậy danh xưng sát thủ sau này của cô nhất định sẽ bị cắt đứt. "Thưa phu nhân, chủ tử vẫn chưa về." Mặc dù không biết tại sao phu nhân hỏi như vậy, người dẫn đầu vẫn cung kính trả lời, hắn tự lý giải là do phu nhân nhớ chủ tử. "Ừ, biết, bảo vệ trưởng tôi hy vọng chuyện tôi ra ngoài tối hôm nay không cho Thần biết, anh cảm thấy thế nào? Dù sao đã trễ thế này." Hồ Cẩn Huyên cười như không cười nhìn người dẫn đầu nói. Nghe được ý của cô chính là đã trễ vậy, các anh còn thả tôi ra ngoài, các anh có trách nhiệm rất lớn, nếu để cho chủ của các anh biết nên biết sẽ có kết quả gì, mà cô là người vợ mà chủ của họ thương yêu nhất, vô luận như thế nào anh ấy cũng sẽ không làm gì cô, mà các anh thì không biết được, rất có thể công việc cũng mất, chỉ cần là người có đầu óc đều biết rõ cô đang trá hình uy hiếp họ. "Đúng, đúng, dạ phu nhân nói cực kỳ đúng, tối nay trong biệt thự không có bất kỳ sự việc dị thường." Bảo vệ trưởng nghe được lời Hồ Cẩn Huyên nói, chỉ có thể lau mồ hôi lạnh trên trán, luôn miệng nói phải. Vị cô nãi nãi này, cô uy hiếp bọn họ cho cô đi ra ngoài, nói sẽ trở về sớm chút, không ngờ trễ vậy mới về còn đẩy trách nhiệm lên trên người của bọn họ, mà bọn họ chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ tự mình nuốt vào bụng ai kêu vị cô nãi nãi này là bảo bối chủ tử nâng niu trong lòng bàn tay để che chở, đắc tội cô bọn họ chẳng phải không cần công việc này sao? Hay là không cần ở lại thành A? Tình nguyện đắc tội chủ tử cũng đừng đắc tội phu nhân, không phải bọn họ chân ngoài dài hơn chân trong, dù sao đắc tội chủ tử có thể có phu nhân giúp đỡ, nhưng là đắc tội phu nhân chính là tuyệt đối phải xuống địa ngục. Hồ Cẩn Huyên lấy được bảo đảm của bảo vệ rồi… ánh mắt sắc bén liếc về phía hai hàng bảo vệ, những người khác mặc dù không mở miệng phụ họa, nhưng cũng bày tỏ quyết tâm. "Chúng tôi nhất định im miệng không đề cập tới!" Hai hàng bảo vệ nói vang. Hồ Cẩn Huyên tán thưởng gật đầu một cái, những người này đều là trẻ con dễ dạy, không phải người cố chấp. "Công lao của các anh, tôi sẽ nói cho chủ các anh biết, đều trở về đi!" Hồ Cẩn Huyên nói, sau đó lái xe nhanh chóng chạy qua bọn họ, chạy tới bãi đỗ xe ngầm trong biệt thự.

Chiếc xe đỏ chạy như bay trên con đường dẫn vào biệt thự. Hai bên đường trồng rất nhiều cây đại thụ không biết tên, ánh sao trên trời xuyên qua những tán cây tạo thành những vệt sáng dài rực rỡ lấp lánh. Theo tốc độ chạy xe, rất nhiều cây đại thụ bị bỏ lại sau lưng, dù vậy vẫn có thể nhìn thấy cả một rừng hoa ven đường. Mùa này, trăm hoa đua nở khoe sắc. Nhưng cho dù không đúng mùa, với độ giàu có của biệt thự, tin tưởng hoa cũng chưa bao giờ ngừng nở. Bên cạnh đó là ngọn núi giả, nước chảy róc rách từ trên núi xuống tạo thành những thác nước nhỏ rất đẹp. Một bên khác là hồ bơi và chòi nghỉ nhỏ. Cuối cùng là một toà kiến trúc đặc sắc, ngói đỏ tường trắng, mang hơi thở của phong cách châu Âu. Chỉ có người trong biệt thự mới biết, đây chính là chính là phòng tắm của chủ nhân nơi đây, bên trong là một bồn tắm lớn trong suốt quanh năm bốn mùa ấm áp, còn có phòng xông hơi. Nói tóm lại biệt thự thừa kế kiến trúc truyền thống tinh túy của Trung Hoa, phong cách tao nhã, đơn giản, đặc biệt có tính nghệ thuật cao, lấy thiên nhiên làm trung tâm. Hồ Cẩn Huyên chạy thẳng tới nhà xe. Biết ông xã nhà cô chưa về, cô cũng không cần bận tâm, không hề có chút cảm giác khẩn trương. Trong chốc lát, xe vững vàng dừng lại tại bãi đỗ, Hồ Cẩn Huyên từ bên trong đi ra. Mặc dù những thứ này có thể nhờ người giúp việc, nhưng cô lại không dám để người khác làm dùm, bởi vì cô sợ ông xã Thẩm Dật Thần vô tình đến tầng hầm, thê nào cũng nhìn ra cô tối nay đã dùng xe. Cô tuyệt đối không thể hoài nghi năng lực quan sát của anh. Hồ Cẩn Huyên nhìn cả nhà xe, bất đắc dĩ lắc đầu, đây chính là cuộc sống xa xỉ của người có tiền. Số lượng xe nhà cô có thể so sánh với nhà hàng cao cấp, mặc dù có hơi khoa trương nhưng quả thật quá nhiều. Toàn là những dòng xe mới nhất trên thị trường, dĩ nhiên có một ít xe chưa từng được bán. Tại sao phải có nhiều xe như vậy. Nguyên nhân vô cùng đơn giản, bởi một người nào đó yêu vợ như mạng biết bà xã nhà mình cực kỳ mê xe. Cho nên người nào đó vì nụ cười của vợ mà đặc biệt mua rất nhiều dòng xe nổi tiếng tặng cho cô, nhưng lại không cho phép cô lái xe một mình, trừ phi có anh cùng đi mới được. Đi cùng anh, nói là như thế nhưng thường thường khi cô đang lái được một nửa thì phải giao xe cho anh. Còn cô chỉ có thể chu môi ngồi trên ghế phụ buồn bực. Cuối cùng lại không có nguyên tắc bị một tên con trai dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ thiên hoa bay loạn sau một hồi choáng váng còn không cẩn thận mà mê muội trước sức quyến rũ của phái nam phía dưới. Cho nên phần lớn thời gian người nào đó chỉ có thể nhìn không thể sử dụng, trong lòng ngứa ngáy vô cùng. Hồ Cẩn Huyên sờ sờ xe, trong lòng nói qua lời xin lỗi. Thật là uất ức cho các ngươi, xe tốt như vậy nhưng ông chủ của các ngươi cũng không để cho ta chạy. Còn nói muốn tặng ta, thật ra lãng phí ưu điểm của các ngươi, chỉ là không cần lo lắng, toàn bộ ta sẽ lái thử một lần, anh không cho, ta liền len lén chạy Hồ Cẩn Huyên trong lòng thầm nghĩ. Nghĩ tới thời điểm trước kia chưa lập gia đình, cô là người cực kỳ thích tham gia vào các cuộc đua xe, trong tổ chức nên ai cũng biết. Vậy mà bây giờ lâu rồi cũng chưa đua lại, ông xã nhà cô quản quá nghiêm. Hồ Cẩn Huyên thở dài, đi vào đại sảnh. Mặc dù lúc này là ban đêm, nhưng trong nhà đèn lớn mở sáng rực, đá cẩm thạch màu đen trải dưới sàn sáng bóng như gương, đèn treo pha lê tinh xảo, bên cạnh bàn gỗ hương trong suốt là bộ salon nhập khẩu màu nâu, một bình hoa cổ thời xưa hiếm thấy, tivi LCD lớn trên tường cho thấy mức độ giàu có và trình độ thưởng thức cao nhã của chủ nhà. Hồ Cẩn Huyên đi vào trong, quả nhiên nhìn thấy đôi quản gia nam nữ cung kính đứng đợi, nhìn thấy bóng dáng của cô, nhanh chóng tiến lên đón. "Phu nhân, người trở lại rồi." Nữ quản gia thở phào nhẹ nhõm, cung kính nói, nam quản gia bên cạnh mặc dù không nói chuyện nhưng từ sắc mặt của ông có thể thấy được ông vì việc mình chưa về nhất định là lo lắng đề phòng. "Ha ha ha. . . . . . . . . . . . . Để cho hai ngươi lo lắng đề phòng, xin lỗi Thấm quản gia, Phùng quản gia." Hồ Cẩn Huyên cười híp mắt nói, sau đó đi về phía ghế sa lon, lười biếng ngồi xuống. "Phu nhân nói gì vậy, phu nhân không có việc gì là tốt rồi, chủ tử cũng sắp về, phu nhân không có chuyện gì, chúng tôi xin lui." Nữ quản gia cung kính nói. "Ừ, hai ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi! Lần này cám ơn nhiều." Hồ Cẩn Huyên nói, nếu không phải là nữ quản gia trong nhà yêu thương cô như con gái luôn bao che giúp cô, cô căn bản cũng không có biện pháp đi ra ngoài vào buổi tối, phải biết tên nam chủ nhân trong nhà cực kỳ bá đạo. Dĩ nhiên còn phải dựa vào sức quyến rũ của nữ quản gia, nếu không phải là nam quản gia để ý nữ quản gia, khuất phục trước sức quyến rũ của bà ấy, nếu không cô sao có thể không lo lắng như vậy a. "Phu nhân nói quá lời, đây là chuyện chúng tôi nên làm, chúng tôi cáo lui." Nữ quản gia hòa ái cười nói, sau đó không để ý Hồ Cẩn Huyên, lôi kéo nam quản gia đi ra ngoài. Nam quản gia bị bà ấy lôi kéo như vậy, đỏ mặt mất tự nhiên, may nhờ có đêm tối nếu không người ta sẽ thấy nam quản gia bình thường nghiêm nghị lại xuất hiện thần sắc như vậy, người giúp việc trong nhà sẽ ngạc nhiên muốn rớt con mắt đi! "Ai, Thấm quản gia, Thần không gọi điện thoại về chứ?" Hồ Cẩn Huyên hỏi ngay khi bọn họ sắp bước ra cửa đại sảnh. Nếu như người bí mật ở khách sạn là anh, rất có thể anh sẽ gọi điện thoại thử dò xét. "Bẩm phu nhân, không có." Nữ Quản Gia xoay người hồi đáp, trong lòng không khỏi kỳ quái tại sao phu nhân có thể hỏi như vậy. Phu nhân sợ chủ tử là sự thật, chính xác mà nói phải là yêu đi! Chỉ có yêu mới nhân nhượng các loại yêu cầu của đối phương, cho dù là vô lễ . "Ừ, tôi biết rõ rồi." Hồ Cẩn Huyên phất tay một cái nói, tảng đá đè nặng trong lòng nhất thời buông xuống, có thể là cô suy nghĩ nhiều. Nữ quản gia thấy động tác của Hồ Cẩn Huyên, cung kính gật đầu một cái, sau đó ra bên ngoài. Căn phòng của bọn họ phải ở đây, biệt thự có một tòa kiến trúc đặc biệt cho người giúp việc cùng hộ vệ ở, vì chờ phu nhân trở lại, bọn họ mới có thể ở đại sảnh lâu như vậy. Căn cứ vào quy định, buổi tối và thời gian nghỉ ngơi buổi trưa bất luận kẻ nào cũng không được đến gần biệt thự của thiếu gia, nguyên nhân là chủ tử và phu nhân thích yên tĩnh, cho nên sau khi bọn họ dùng xong bữa tối, tất cả người giúp việc sẽ trở lại phòng mình. Trừ phi được ông chủ hoặc bà chủ gọi điện thoại nhắn nhủ ra lệnh thông qua vô tuyến, nếu không cho bọn họ có mười lá gan, bọn họ cũng không dám tới gần biệt thự này. Công việc ở biệt thự này thanh nhàn nhất tiền công cũng cao nhất, nhưng đồng nghĩa cũng làm cho người ta lo lắng đề phòng. Bởi vì chủ tử là người có tiền có thế, một khi đắc tội anh hoặc phu nhân, nhất định sẽ làm người ta rất mệt. Chỉ là phu nhân rất lương thiện, mà chủ tử là lạnh như băng, đương nhiên trừ khi ở cùng phu nhân. Chỉ cần không làm chuyện sai lầm, họ sẽ không có chuyện gì, chỉ cần chịu đựng sự lạnh lẽo như băng của chủ tử là được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro