Chương 21: Rất nghe lời, rất biết điều...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*11haothanh*

Nguyễn Kiều Kiều lần nữa tỉnh lại, cả người đều ấm áp. Trong mông lung, cô nhìn thấy ngọn lửa.

Ngọn lửa mơ mơ hồ hồ, chẳng khác nào có sinh mệnh đang nhảy múa trước mặt cô.

Cô dụi mắt, nào ngờ sờ trúng một bộ lông.

Mềm mại, trắng bạc. Thoáng chốc cô phản ứng kịp.

"Đại nhân?"

Hiện giờ Tô Tầm vẫn là hình thú, bất quá không cần đề phòng kinh khủng như trước, nhìn kỹ, tròng mắt anh đã biến thành màu da cam, giống màu của Cẩu Bất Lý.

Cô khẽ nhúc nhích, Tô Tầm lập tức xoay đầu lại. Lúc này Nguyễn Kiều Kiều mới phát hiện cô đang ngủ trong lòng anh. Anh cuộn mình thành một khối, sau đó chặt chẽ bao bọc cô.

Hèn gì ấm áp thế.

Nguyễn Kiều là một người mềm lòng, mặc dù bình thường có bao nhiêu oán hận Tô Tầm, bất quá chỉ dựa vào việc lúc mấu chốt anh cứu cô một mạng, Nguyễn Kiều Kiều liền cảm thấy hẳn phải mang ơn anh.

Làm người không thể vô lương tâm vậy.

Nướng mấy con Chuột to tính là gì? Làm cơm cho anh cả đời còn được.

Nhìn kỹ dường như Tô Tầm không hề lý trí như ngày thường. Ắt phải nói thế này, anh ở hình thú hùng mạnh hiếu chiến và còn rất thích máu tanh, nhưng lại không có trí nhớ ở dạng người.

Bằng không anh sẽ không liếm cô giống như Cẩu Bất Lý liếm vậy, ngứa cực kỳ.

Nguyễn Kiều vẫn không nhúc nhích, Tô Tầm liếm mặt cô, sau đó khi cái đầu chó dời tới, bỗng cọ qua mặt cô.

Anh dừng lại trong nháy mắt, ưm... hẳn là ảo giác của cô nhỉ.

Không biết Tô Tầm chữa thương cho cô bằng cách nào, sau khi Nguyễn Kiều Kiều tỉnh lại phát hiện vết thương trên người bắt đầu lành. Mặc dù hơi đau, nhưng đã đỡ hơn trước đó đau muốn chết nhiều lắm.

Bất tri bất giác, bọn họ ở khe núi mấy ngày.

Hình như Tô Tầm căn bản không gấp gáp ra ngoài, mỗi ngày việc anh nhất định phải làm là ăn thịt Chuột to nướng, sau đó giết Chuột to. Vòng đi vòng lại, vừa đơn giản vừa vui vẻ tái diễn màn giết chóc máu tanh.

Chuột to ở khe núi này, Nguyễn Kiều Kiều không biết có phải tuyệt chủng rồi không. Dù sao mấy ngày đầu còn có một nhóm lớn tới, nhưng sau đó trải qua trận sống còn, bọn chúng ngày một ít đi, lác đác chẳng còn bao nhiêu.

Nguyễn Kiều Kiều quan sát nét mặt của Tô Tầm, dường như rất tiếc nuối.

Vết thương trên người cô chậm rãi tốt lên. Sau khi cô tới thế giới này, nhất là sau khi sinh Cẩu Bất Lý, cảm thấy khỏe mạnh hơn trước đây rất nhiều.

Sức lực như trâu, đồng thời bị thương còn có thể tiếp tục kiên cường chống đỡ.

Không tới vài ngày, vết thương của Nguyễn Kiều Kiều đã kết vảy.

Giải quyết việc ăn uống xong, chuyện tiếp theo cũng tới một cách tự nhiên.

Nguyễn Kiều Kiều đã mấy ngày không tắm, khoảng thời gian trước cô giết Chuột to, trên người dính đầy máu tanh thịt nát, giờ bốc mùi thối, rất buồn nôn.

Nguyễn Kiều Kiều muốn tắm.

Nước ở cái hồ nhỏ bên này không ít, nhưng đó là nước uống của bọn họ, chắc chắn không thể nhảy thẳng xuống.

Thừa dịp buổi tối Tô Tầm nhắm mắt ngủ, Nguyễn Kiều Kiều đẩy cái đuôi của anh ra, sau đó xé vải rách rửa sạch sẽ, rồi lau người.

Quần áo trên người rất bẩn, thực sự không muốn mặc nữa. Cô xoay đầu nhìn, gần đây Tô Tầm không có Chuột to để giết, đối với cô hình như cũng chẳng còn cảnh giác, giờ đang nhắm mắt ngủ say.

Nguyễn Kiều Kiều nghiến răng, cởi đồ trên người ra.

Dưới trăng xa xăm, Nguyễn Kiều Kiều vắt vải bố lau vết bẩn trên người.

Không thể không nói, thân hình này thực sự rất hoàn mỹ. Bụng dưới rắn chắc, vòng eo thon thả, còn có một bộ ngực to xinh đẹp, chẳng có chút giống người từng sinh con.

Ông trời mở bàn tay vàng cho cô không tệ, ít nhất trước kia cô không xinh đẹp đến thế.

Nhìn cái bóng dưới nước, Nguyễn Kiều Kiều phát hiện, dáng dấp trước kia của mình ở trong nước đã không còn rõ ràng lắm.

Cô sắp quên mất rồi.

Đây là một việc rất kinh khủng. Cô không phải người của thế giới này, mặc dù cô đang cố gắng dung nhập nơi đây.

Nhưng lâu rồi, bản thân cô đã là người ở đây, hoàn toàn sát nhập vào.

Thậm chí cô cũng quên luôn trước kia mình có dáng dấp thế nào. Cô quên mất dáng dấp, họ tên mình, quên mất cha mẹ và tất cả những chuyện liên quan tới mình.

Một giọt nước mắt rơi xuống nước, bắn ra từng vệt sóng gợn lăn tăn.

Ánh trăng quá đẹp, đẹp tới nỗi cô có chút bi thương. 

Cái mông truyền tới cảm giác khác thường, Nguyễn Kiều Kiều xoay người lại. Khi nhìn thấy màn trước mắt, cô che ngực mình, nhưng bất giác phát hiện dường như che chỗ nào cũng không được.

Bởi cô đang lõa thể, mái tóc rất dài không che đậy nổi toàn thân.

Tô Tầm híp mắt màu da cam, không nhúc nhích nhìn chằm chằm cô. Nguyễn Kiều Kiều bị anh nhìn như thế, cả người khó chịu. Mặc dù biết người thú như Tô Tầm chỉ kích động ở thời điểm động dục của anh, song Nguyễn Kiều Kiều vẫn bị anh nhìn đến phát hoảng.

Tô Tầm mãi không nhúc nhích, trái lại Nguyễn Kiều Kiều chịu không nổi, muốn cúi người nhặt quần áo ướt sũng dưới đất lên.

Móng vuốt Tô Tầm khẽ động, đè bộ quần áo ướt sũng kia.

Ý anh là không cho cô rớ? Hay không cho cô mặc đồ? 

Cảm giác trần truồng kiểu này quá không thoải mái, Nguyễn Kiều Kiều không chịu được, cúi người muốn cướp quần áo ướt sũng của mình, lại bị móng vuốt anh đè lại, đồng thời anh bực mình gào thét một trận.

Thấy con ngươi anh biến thành màu đỏ, Nguyễn Kiều Kiều biết anh tức giận rồi.

Thôi, nhìn thì nhìn đi, dù sao nơi này cũng không có ai khác.

Cứ xem anh như con chó là được.

Bất qua đây chỉ là Nguyễn Kiều Kiều tự an ủi mình. Tô Tầm không phải chó.

Cho dù là chó, anh cũng là một con chó háo sắc.

Tô Tầm không cho cô nhúc nhích, bản thân thì lười nhấc nằm xuống, híp mắt quan sát cô.

Cô động một cái, anh lập tức rống một tiếng.

Khe núi có gió thổi qua, thổi bay mái tóc dài ngang eo đen nhánh của Nguyễn Kiều Kiều. Ban đầu cô còn che ngực mình, nhưng từ từ, cô để tay xuống, ngẩng đầu, cô cũng nhìn Tô Tầm.

Thân hình cô rất đẹp, nếu anh muốn ngắm thì để anh ngắm đi.

Ánh mắt anh rất nóng bỏng rất thẳng tắp. Song kỳ dị là trong lòng Nguyễn Kiều Kiều chỉ có xấu hổ, chứ không ghê tởm.

Thậm chí cô còn chủ động đi đến chỗ Tô Tầm.

Giống như lễ tế vậy, cô chủ động bước lên tế đàn.

Lần này Tô Tầm không ngăn cô. Người thú rất thẳng thắn, ánh mắt họ thường không lừa được người khác. Hệt như Tô Tầm lúc này, sự tán thưởng và khát vọng trong mắt anh đều rất rõ ràng.

Gió núi thổi qua, cả người cô run rẩy. Giây kế tiếp, Tô Tầm đứng dậy. Anh nằm trở về vị trí cũ, thấy Nguyễn Kiều Kiều sững sốt bất động, bèn gầm nhẹ hai tiếng với cô.

Nháy mắt Nguyễn Kiều Kiều hiểu ngay, cô chạy chậm về chỗ cũ, ở trong lòng Tô Tầm tìm một vị trí thoải mái nằm xuống.

Tô Tầm  híp đôi mắt màu da cam, yên lặng nhìn cô một hồi, cuối cùng anh liếm mặt cô.

Hình như mùi vị cũng không tồi, anh lại liếm liếm.

Ý, còn rất khá.

Đêm đó, Tô Tầm giống như có được một món đồ chơi mới lạ. Sau khi tắm xong, rõ ràng Nguyễn Kiều Kiều rất hợp khẩu vị của anh, anh liếm cô cả đếm.

Việc này có chút khiến người ta ngượng ngùng, cả người Nguyễn Kiều Kiều đều đỏ bừng. Cô từng kháng nghị qua, nhưng ở trước mặt Tô Tầm, tất cả kháng nghị đều vô hiệu.

Cô chỉ có thể đỏ mặt, bị anh liếm toàn thân. 

May mà anh chẳng làm gì, cũng không biết gì. Nguyễn Kiều Kiều bị liếm đến choáng váng nghĩ thế.

Song về sau cô sẽ bị câu này của mình đánh sưng mặt.

Giống đực vì giống cái, nhất là để chinh phục và chiếm giữ giống cái, bọn họ là loài có năng lực học tập mạnh nhất, không ai sánh bằng.

Nguyễn Kiều Kiều nghĩ, khoảng thời gian trong khe núi có lẽ là lúc cô thoải mái nhất. Từ sau khi Tô Tầm tỉnh lại, cuộc sống của cô lập tức dễ chịu.

Không còn vô số Chuột to nữa.

Tô Tầm biết đi tìm thức ăn. Lần trước hai người dọc theo khe núi ra ngoài, anh còn tìm được khoai tây.

Tuy rất nhỏ, không lớn bằng ở thành phố Hắc Kim, nhưng đối với cô ngày nào cũng ăn thịt chuột nướng mà nói, đây là một cao lương mỹ vị.

Khe núi này rất sâu, đường ngoằn ngoèo không biết bao nhiêu, bọn họ đã tìm rất lâu đều chẳng tìm được đường ra ngoài.

Mỗi buổi tối, Tô Tầm sẽ dẫn Nguyễn Kiều Kiều quay lại mảnh đất bằng phẳng ấy, vì nước nơi này sạch sẽ.

Hiện tại Nguyễn Kiều Kiều quen với sự hiện diện của Tô Tầm rồi, thậm chí cô cảm thấy bộ dạng này của Tô Tầm càng đáng yêu hơn lúc làm người.

Rất nghe lời, rất biết điều, y hệt Cẩu Bất Lý.

Bộ lông bạc trên người Tô Tầm bị vết máu làm bẩn, Nguyễn Kiều Kiều tìm vải lau sạch cho anh. Anh rất thích cô vuốt lông mình, thoáng híp mắt, đắc ý hừ hừ hai tiếng, cực kỳ hưởng thụ.

Nếu vẫn luôn như vậy thì tốt quá.

Có điều, nghĩ tới Cẩu Bất Lý, Nguyễn Kiều Kiều vẫn vứt cái ý nghĩ mềm yếu không thiết thực này ra sau đầu. Hôm nay trước khi nằm xuống ngủ, cô túm lông Tô Tầm vuốt vuốt, vừa khẽ nói: "Đại nhân, tôi nhớ Cẩu Bất Lý."

Cô rất muốn chính tai nghe Cẩu Bất Lý gọi cô một tiếng mẹ.

Trước đây cô mãi không hiểu cảm giác lo lắng này, hiện tại cuối cùng cũng hiểu cảm giác nóng ruột nóng gan chỉ có ở hai mẹ con. Từng giây từng phút đều lo cậu có đói không, có ăn no không, có an toàn không, có nhớ cô không.

Đôi mắt híp lại của Tô Tầm chậm rãi mở ra, móng vuốt đè tay Nguyễn Kiều Kiều.

Đây là không hài lòng ư?

Cái người này căn bản không xem Cẩu Bất Lý là con trai mình mà! Quan hệ cha con lạnh nhạt thế, về sau làm sao cho phải đây.

Nguyễn Kiều Kiều thực sự tan nát cõi lòng.

"Được rồi được rồi, không nhớ nữa. Dù gì cũng đâu gặp được, đúng không?"

Giống như cô không gặp được Cẩu Bất Lý, ba mẹ cô cũng không gặp được cô.

Nỗi bị thương ập tới, Nguyễn Kiều Kiều ôm móng vuốt Tô Tầm, bộ lông ấm ấp làm cả người cô đều ấm hẳn.

*11haothanh*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro