Chương 29: Thân thế của đại nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


*11haothanh*

Phản ứng đầu tiên của Nguyễn Kiều Kiều là Tô Tầm bất cẩn đụng miệng cô. Anh là một anh chàng đơn thuần chẳng biết tự tuốt nữa, sao có thể biết hôn môi chứ.
Quả nhiên, thấy cô kinh ngạc, Tô Tầm thoáng lui ra.
Nguyễn Kiều Kiều yên lòng, song trong chốc lát cô mới ý thức được dường như cô thả lỏng quá nhanh. Vì chưa tới bao lâu, Tô Tầm lại xông tới. Lần này, anh ngậm bờ môi trên của cô,khẽ liếm láp, giống như đang thưởng thức món ngon vậy. Anh rất hài lòng, sau đó động tác của anh biến thành mút.
Cái người này, quả nhiên là cao thủ sát gái mà.
Toàn thân Nguyễn Kiều Kiều mềm nhũn, cô rất muốn đẩy Tô Tầm ra, có điều tay Tô Tầm đã ghìm chặt cô trong lòng anh.
Mùi vị đàn ông đặc trưng khiến cả người cô run rẩy, hận không thể hóa thành nước. Về phần chống cự được hay không, đều bị cô ném ra sau ót.
Lần nữa tỉnh táo lại, Tô Tầm tựa ghế với vẻ mặt thỏa mãn. Mà Nguyễn Kiều Kiều thì dựa vào vai anh, khẽ thở hổn hển.
Đợi đã…
Đây xem như yêu đương ư?
Nguyễn Kiều Kiều không hiểu nổi,tay cô bị Tô Tầm nắm rất chặt. Cô không thể động đậy, đầu óc chợt linh hoạt, càng nghĩ càng thấy không thích hợp.
“Đại nhân, anh đây là…”
“Tôi đọc sách.” Tô Tầm kéo tay cô,kéo cô trở về bên người, “Dựa theo cách nói của loài người các cô chắc là thích đó!”
“...” Cái gì gọi là chắc là? Cô ghét đàn ông không cương trực như thế.
Nguyễn Kiều Kiều sẽ không thừa nhận mình suýt bị một nụ hôn nóng bỏng và hơi thở giao phối tản ra trên người Tô Tầm lừa gạt.
Nhưng may mà, còn thiếu một chút.
“Đại nhân, không phải anh đưa tôi cho Tô Minh sao?”
“Ồ, đúng vậy.” Người nào đó chẳng biết xấu hổ đáp.
Nguyễn Kiều Kiều cãi lại, “Cái này của anh cũng gọi là thích à?”
Tô Tầm nghiêng đầu, vẻ mặt không hiểu, “Thế thì sao? Dù gì ngoại trừ Liễu Như Yên ra, hắn không thể chạm vào ai nữa.”
“…Chờ chút.” Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy mình bắt được trọng điểm, “Sao anh biết hắn không thể chạm vào. Anh đã làm gì ư?”
Lúc này Tô Tầm không có hứng thú nhắc tới Tô Minh, chỉ nắm tay Nguyễn Kiều Kiều nghiên cứu,rõ ràng anh cảm thấy hứng thú với móng vuốt trắng nõn của cô. Một lát sau, ngay khi Nguyễn Kiều Kiều không nhịn được muốn rút tay về, anh mới không cam lòng đáp: “Cô hứng thú với hắn như vậy làm gì? Cô thích hắn?”
“…” Chết đi! Sao cô có thể thích tên ngựa đực đó được!
Nguyễn Kiều Kiều lắc đầu, ánh mắt Tô Tầm sáng lên, anh không chút khách sáo biểu đạt sự vui vẻ của anh.
“Thực sự không thích?”
Nguyễn Kiều Kiều gật đầu, chẳng nói câu trong lòng kia ra.
Tôi cũng không thích anh, tên cặn bã khốn kiếp! Còn tưởng hôn môi nắm tay là cô phải thích anh hả? Đúng là tên ngây thơ, lòng phụ nữ phức tạp lắm đấy!
Mấu chốt là, cô không tự ngược!
Tô Tầm thích cô? Anh biết cái gì là thích à? Hahaha.
Cả đoạn đường, tâm trạng Tô Tầm rất tốt, khi tâm trạng anh tốt đều nói thêm hai câu. Cụ thể anh giải thích cho Nguyễn Kiều Kiều biết anh làm sao lén lút đối phó Tô Minh.
Nguyễn Kiều Kiều biết được một bí mật cực cực lớn, hóa ra tên khốn Tô Tầm này đã động tay động chân với tất cả vợ bé của Tô Minh. Tô Minh thích chơi vậy, sớm muộn gì cũng xảy ra vấn đề.
Bất quá, Tại sao chỉ có thể cứng với Liễu Như Yên, Tô Tầm với tâm trạng cực tốt giải đáp.
“Bởi vì lúc cô ta chết, tôi ở ngay bên cạnh cô ta. Về sau không biết tại sao cô ta bị sét đánh sống lại, cô ta tìm tôi làm một cuộc giao dịch.”
“Hai người…”
Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy cả người đều khó chịu. Trong truyện trùm phản diện và nữ chính đã sớm chung chạ với nhau, nhưng tại sao cuối cùng trùm phản diện lại chết thảm chứ?
Nguyễn Kiều Kiều nhớ lại bộ H văn Mary Sue mình từng xem trước đây, rốt cuộc nhớ ra nội dung.
Có lẽ do tình yêu chân thực nhỉ?
Nữ chính Mary Sue vốn là người boss phản diện gửi đi mê hoặc nam chính, song không ngờ ngày đêm luân phiên chiến đấu với nam chính, cô ta không thể kiềm nổi bèn yêu nam chính. Nên một câu thôi, cô ta bị nam chính làm đến mức quy hàng.
Chậc Chậc.
Đúng là một chuyện bi thương.
Trông dáng vẻ đắc ý của Tô Tầm, Nguyễn Kiều Kiều không thể nói việc sau này nữ chính bị dụ dỗ cho anh biết.
Có điều, cô thực sự hiếu kỳ, người như Tô Tầm, lại tin tưởng Liễu Như Yên.
“Anh tin cô ta?”
Quả nhiên, Tô Tầm lắc đầu, “Không tin.”
“…” Nguyễn Kiều Kiều lập tức sáng tỏ, “Nhược điểm của cô ta nằm trong tay anh?”
“Đúng.” Tô Tầm híp mắt, rất giống một con mèo to cần được khen ngợi, “Tôi cho cô thuốc điên đảo chúng sinh, cô ta đưa mạng mình cho tôi.”
Đột nhiên Nguyễn Kiều Kiều bắt đầu thông cảm cho Liễu Như Yên.
Nữ chính quả thật không dễ làm mà!
Bỗng dưng tóc tê rần, là Tô Tầm kéo tóc cô ngửi một cái.
“Tóc cô bôi cái gì đấy, thơm quá.”
“Không có.” Nguyễn Kiều Kiều nắm tóc mình rưng rưng, “Tôi chỉ gội thôi.”
“Vậy sao thơm thế?” Tô Tầm lại ngửi ngửi.
Sức anh quá lớn, dù nói thích, nhưng anh không có ý thức ‘thích người ta’ chút nào.
Da đầu cô sắp bị anh kéo tróc ra rồi, được chưa?
Không thể nhịn được nữa, Nguyễn Kiều Kiều vung quyền lên, “Đau…đau chết mất!”
“Đau?”
Gân xanh trên trán Nguyễn Kiều Kiều giật giật cô hất tay Tô Tầm ra, nhảy dựng lên nắm tóc anh, hung hăng kéo.
“Vậy anh nói xem có đau không?”
Sợi tóc mềm của Tô Tầm bị Nguyễn Kiều Kiều túm trong lòng, cả người anh thuận thế ngã lên đùi cô, mở to đôi mắt  da cam nhìn cô chòng chọc, một lúc lâu mới mở miệng nói:”Không đau… dùng sức nữa.”
Mẹ nó, hình như cô bị một tên biến thái thích rồi trời!
Sau đó, động tác vốn kéo tóc Tô Tầm lại biến thành vuốt lông. Anh ôm eo cô, vùi đầu vào bụng cô, hài lòng thiếp đi.
Cái chỗ nhỏ này luôn là vị trí của Cẩu Bất Lý, giờ bị một con Cẩu Bất Lý phiên bản to chiếm cứ, Nguyễn Kiều Kiều có chút khó chịu.
Đang chuẩn bị lặng lẽ đứng dậy bỏ anh lại, Tô Tầm chợt vung cái đuôi to xinh đẹp của mình, đặt vào tay cô.
Nguyễn Kiều Kiều giống như làm chuyện xấu bị phát hiện vậy, cô lắp bắp nói: “Đại… đại nhân, đuôi anh… đuôi anh xuất hiện kìa.”
“Thoải mái thế mà.” Tô Tầm vung đuôi lên,vẽ trong không trung hai vòng, cuối cùng vững vàng rơi vào lòng bàn tay cô.
Đúng… đúng là khiến người ta vừa yêu vừa hận ấy. Cái đuôi to xinh đẹp như vậy, Nguyễn Kiều Kiều nghĩ cô có thể chơi một năm.
Thôi, nể tình cái đuôi, cô miễn cưỡng cho Tô Tầm mượn cái bụng.
Không biết từ lúc nào Tô Tầm ngủ mất, trong lúc ngủ, chẳng biết anh mơ thấy chuyện gì. Anh khẽ lẩm bẩm vài câu.
Nguyễn Kiều Kiều kề sát vào nghe, nghe được một tiếng “Mẹ” nho nhỏ.
Nguyễn Kiều Kiều sững sờ, tay vỗ về cái đuôi ngừng lại. Cô nghĩ trên người Tô Tầm cất giấu trăm nghìn bí mật, chẳng hạn như rõ ràng anh là con trai tướng quân loài người, tại sao là một người bán thú? Tại sao Tô Minh và anh là hai anh em, nhưng muốn đưa anh vào chỗ chết?
Mấu chốt nhất là, hình như Tô Tầm đều có địch ý không rõ với nhà họ Tô và toàn thể nhân loại.
Không đúng, không chỉ với loài người, dường như với cả người thú anh cũng chẳng khá hơn chút nào.
Rốt cuộc anh là ai?
Chân tướng chỉ có một, mà đường tắt dẫn tới chân tướng chỉ có một.
Nguyễn Kiều Kiều cầm cánh gà nướng thơm ngào ngạt, thản nhiên lướt qua trước mặt tiến sĩ Gấu. Tiến sĩ Gấu ngửi ngửi, cấp tốc theo sau.
“Hôm nay hình như gà nướng khác với mọi hôm.”
“Hôm nay cay xè, ông muốn thử không?”
Tiến sĩ Gấu gật đầu đến độ suýt đứt lìa.
Nguyễn Kiều Kiều đưa cánh gà cho ông, ánh mắt ông sáng choang, bắt đầu gặm. Lúc này, cô nâng má, ngồi xuống trước mặt ông.
“Mẹ đại nhân là ai?”
“Phụt…”
Tiến sĩ Gấu phun cánh gà trong miệng ra, sau đó chậm rãi dời mặt đi chỗ khác.
“Hửm? Đây là bí mật sao?”
Tiến sĩ Gấu gật đầu.
Nguyễn Kiều Kiều cười híp cả mắt, “ Nếu là bí mật, vậy tốt thôi. Tôi thích nhất bí mật, tôi đảm bảo, đây là bí mật giữa hai chúng ta.”
Tiến sĩ Gấu gặm cánh gà, dáng vẻ vô cùng do dự. Rõ ràng chuyện này rất nghiêm trọng, ông chẳng muốn tiết lộ.
Nguyễn Kiều Kiều giơ cánh gà nướng trong đĩa lên, cười híp mắt thành một đường may, “Được rồi, ông không nói tôi đành đi hỏi đại nhân, thuận tiện nói cho anh ta biết, ông ăn hết quà vặt hôm nay của anh ta rồi.”
“Bỉ ổi.”
Tiến sĩ Gấu phun xong xương gà trong miệng, vẻ mặt căm hận.
“Thực ra nói cho cô biết cũng không có gì ghê gớm.” Rốt cuộc tiến sĩ Gấu vứt sự vùng vẫy đi, bưng đĩa gà tiếp tục gặm.
“Tôi cũng chỉ nghe đồn à. Cô biết đó, đại nhân là người bán thú. Ba anh ta, Tô tướng quân là con người chân chính,bằng không sao Tô Minh lại là người được! Có điều Tô Minh quả thực không bình thường, cô không biết, hắn mà biến thái thực sự giống y đúc đại nhân đấy, không đúng…So ra hắn kém đại nhân, điểm ấy tôi phải thừa nhận.”
Đầu bị vỗ mạnh một cái, tiến sĩ Gấu ngẩng đầu, đối mặt với vẻ mặt không kiên nhẫn của Nguyễn Kiều Kiều.
“Nói điểm chính!”
Tiến sĩ Gấu uất ức vuốt vuốt đầu, “Cô đừng có dữ dằn thế được không? Chẳng phải tôi đang chậm rãi kể sao? Thực ra số mạng đại nhân chúng ta rất khổ. Một người bán thú yếu đuối vốn là ngoại tộc ở thế giới này, thế giới người thú còn không tiếp nhận, huống chi loài người các cô. Tôi nghe nói hồi trẻ Tô tướng quân ra ngoài đánh giặc gặp được một người thú nữ, chính là mẹ đại nhân, hai người vì nguyên nhân đặc biệt mà có tính một đêm. Sau đó đại nhân ra đời.”
“Vậy mẹ anh ta đâu?”
Tiến sĩ Gấu lắc đầu, “Tôi cũng không biết, Nghe nói chết từ lâu rồi. Có điều chết như thế nào, chẳng ai biết cả. Tôi chỉ biết lúc trở về Tô Tướng quân mang đại nhân về. Còn mẹ đại nhân, chưa từng nhìn thấy.”
“Ông chỉ biết nhiêu đó.
Tiến sĩ Gấu gật đầu, ánh mắt uất ức bay tới, “Tôi đã biết quá nhiều rồi. Cô biết đấy, thân thế đại nhân càng ít người biết càng tốt. Mấy năm nay, mặc dù có Tô tướng quân che chở, nhưng vẫn có không ít lời đồn vô căn cứ truyền ra, Tôi rất lo lắng… một ngày nào đó đại nhân sẽ bị xem là ngoại tộc mà thiêu chết.”
“Ngoại tộc?”
Nguyễn Kiều Kiều cười lạnh, “Mấy người nhìn nhận anh ta như thế ư? Kể cả con trai tôi?”
“Lẽ nào cô không…”
Nguyễn Kiều Kiều cười hahaha, “Ngoại tộc. Nếu phải nói ngoại tộc thì đâu phải là thân thế anh ta, nếu chỉ nói tính cách, thì đây mới thực sự là ngoại tộc.”
Tính cách tệ vậy, không phải ngoại tộc thì là gì?
*11haothanh*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro