Chương 34: Tên trộm lại đến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*11haothanh*

Có lẽ xưa nay chưa từng có ai nói vậy với Tô Tầm, nên động tác của anh có vẻ cực kỳ cứng nhắc, thậm chí hơi bài xích sự thân thiết của Nguyễn Kiều Kiều.
Thấy Tô Tầm có chút muốn tránh, cô đè vai anh lại, “Đừng nhúc nhích.”
Rõ ràng Tô Tầm thoáng sửng sốt, sau đó quả thực không nhúc nhích.
Có thể ngoan như thế à? Đúng là hiếm thấy quá.
Nguyễn Kiều Kiều cần khăn mặt lau tóc cho Tô Tầm. Tóc anh rất mềm, cô từng nghe mẹ nói, người có mái tóc mềm như vậy, trái tim cũng mềm mại.
Thế phải chăng có nghĩa là Tô Tầm cũng có một trái tim mềm mại không?
Chậc--- Sao có thể chứ!
Nguyễn Kiều Kiều lắc đầu, gạt bỏ suy nghĩ phi thực tế này đi.
“Sao vậy?” Tô Tầm cúi đầu nhìn Nguyễn Kiều Kiều, mở miệng hỏi.
“Hả?” Nguyễn Kiều Kiều hơi sửng sốt, sau đó mới phản ứng kịp, “Không có, không có gì.” Chẳng qua, bị Tô Tầm ầm ĩ thế này, cô quả thật nghĩ tới một chuyện.
“Đại nhân, anh vừa nhắc bông hoa trắng nhỏ, vậy anh có biết bông hoa ấy do ai để lại không?”
Tô Tầm liếc xéo cô, không hiểu sao giọng trở nên lạnh lẽo, “Cô rất mong chờ?”
“Tôi đâu có?!” Sao Nguyễn Kiều Kiều có thể nói thật được, vốn dĩ còn có chút mong chờ, dù gì lúc rảnh rỗi việc cô thích nhất và am hiểu nhất là tưởng tượng mà.
Tuy đến thế giới khác rồi, song vẫn không thể thiếu một trái tim hồng phấn và hóng chuyện.
“Đừng quá mong chờ, vì chắc chắn cô sẽ thất vọng.”
Tô Tầm cầm khăn mặt của cô, cả người đổ xuống giường. Lúc nằm xuống, còn thuận thế ngậm một viên kẹo vừng.
Cái thói xấu này! Quả thực giống ý đúc Cẩu Bất Lý.
“Buổi tối không thể ăn kẹo, coi chừng sâu răng.”
“Đó là gì?”
“…Là hàm răng sẽ bị thối rữa.” Nguyễn Kiều Kiều kiềm chế cơn kích động muốn rít gào trong lòng. Rõ ràng cô chỉ có một đứa con trai, nhưng giống như có hai đứa con trai ấy. Lòng mệt quá chừng.
“Ồ.” Tô Tầm như có điều suy nghĩ, sau đó nuốt trọn viên kẹo vừng, song vẫn thấy chưa đủ lại vươn tay lấy tiếp.
“Đại nhân, tôi nhớ tôi nói rồi mà, thế này răng sẽ bị thối rữa,” Nguyễn Kiều Kiều đè tay anh, cố gắng nở nụ cười dịu dàng.
“Không đâu.” Tô Tầm thoải mái nuốt trọn viên kẹo đường, xoay đầu thấy vẻ mặt nghi vấn của Nguyễn Kiều Kiều, anh đưa tay kéo cô cúi xuống, đối mặt với ánh mắt cô.
Bị đôi mắt da cam kia nhìn, Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy mình như con mồi bị sói đói nhìn chòng chọc. Cô thoáng mất tự nhiên, cơ thể ngã về sau, sống lưng lại bị tay Tô Tầm ghìm chặt.
“Có muốn nhìn thử răng tôi không?”
“…” Chuyện này… chuyện này không cần đâu. Tại sao chủ đề càng đi càng quỷ dị nhỉ?
Trong lúc lòng Nguyễn Kiều Kiều rối như tơ vò, chẳng biết Tô Tầm có ý gì, bỗng anh khẽ nhấc nửa người trên, ngửa đầu hôn Nguyễn Kiều Kiều.
“Đại…” Nguyễn Kiều Kiều sửng sốt, đang định mở miệng nói chuyện, Tô Tầm đã gảy đầu lưỡi cô ra, dò xét vào trong. Anh hôn không có quy tắc nào, thậm chí không thể xem là hôn môi, mà giống con hùng sư dũng mãnh đang tuần tra lãnh địa của mình. Anh dọc theo hàm răng cô thăm dò một phen, cho đến khi cô nếm được vị ngọt đường ngọt ngọt kia, anh mới hài lòng buông cô ra.
“Nhìn đi, răng tôi không tồi, đúng không.”
Cái người này… thực sự không biết sao? Nếu không phải lần trước tự mình trải nghiệm, thì cô rất khó tin anh là một anh chàng đơn thuần đó! Nguyễn Kiều Kiều ôm khuôn mặt đỏ ửng, vô số lần muốn lật bàn.
Chỗ nào không biết chứ! Người này rõ ràng là cao thủ sát gái mà!
Tay bị bàn tay to đè xuống, đôi mắt da cam ấy vẫn nhìn cô chăm chú, cố ý đòi một đáp án.
“Hàm răng tôi không tồi, đúng không?”
“Khụ khụ…” Nguyễn Kiều Kiều xoay mặt sang chỗ khác, rốt cuộc bại trận, “Phải, không tồi.”
Biệt tài hôn thực ra còn rất khá nữa cơ. Tuy không có quy tắc gì, song rõ ràng đủ đối phó cô rồi.
Tô Tầm hài lòng nằm xuống, thuận thế cầm một viên kẹo  đường. Sau khi ăn một miếng, anh ném sang một bên.
“Tại sao không ngọt như ban nãy?” Anh vô cùng bối rối hỏi.
“Khụ khụ…” Nguyễn Kiều Kiều ở bên cạnh suýt bị nước miếng sặc chết. Cái tên đơn thuần này cứ trêu chọc vô số lần, sao cô khống chế nổi.
Thôi, vẫn là ngủ đi.
Đắp chăn cho Tô Tầm, Nguyễn Kiều Kiều chuẩn bị xoay người rời đi. Vừa động, tay đã bị Tô Tầm nắm lấy.
“Cô đi đâu đó?”
“Muộn quá rồi, tôi trở về ngủ.”
“Ngủ với tôi.”
“Nhưng…tại sao?”
Nguyễn Kiều Kiều thực sự không rõ vì sao hôm nay Tô Tầm lại khác thường.
“Quyết định của tôi cần giải thích với cô hả?”
Quá tà mị, cũng trâu bò lắm.
Nguyễn Kiều Kiều ôm gối, nằm xuống bên cạnh Tô Tầm. Anh nghiêng đầu nhìn cô, sau đó ánh mắt nhìn chằm chằm cái gối của cô.
“Gối của cô hình như không tệ?”
“Tự tôi làm. Bên trong nhét thêm lá cây Tiểu Manh mang về, rất thơm nhé. Tôi và Cẩu Bất Lý mỗi người một… Này, đại nhân, anh làm gì cướp gối của tôi?”

Ước chừng vì đã lâu không rời khỏi Cẩu Bất Lý để ngủ một mình, nên Nguyễn Kiều Kiều có chút mất ngủ. Nhưng cô phát hiện, người mất ngủ không chỉ có mỗi mình cô.
Tô Tầm nằm ở bên cạnh lăn qua lăn lại, giống như bánh nướng áp chảo. Bên tai toàn bộ đều là tiếng lẩm nhẩm của anh, chọc người ta phiền lòng. Song không thể tùy tiện tùy để anh cử động. Nguyễn Kiều Kiều nhắm mắt lại mở mắt, cuối cùng qua lại rất nhiều lần, rốt cuộc cô không nhịn nổi nữa.
“Đại nhân, hay tôi quay về ngủ nhé.”
Không có gì bất ngờ, tay lần nữa bị tóm lấy. Chẳng những vậy, cô rõ ràng còn nghe được một tiếng thở dốc nho nhỏ.
“Đại nhân?”
“Tôi ngủ không được.”
Trong bóng đêm lạnh lẽo, giọng của Tô Tầm lộ vẻ đặc biệt tịch mịch và mệt mỏi.
“Đói bụng à?”
Đây là lý do duy nhất Nguyễn Kiều nghĩ tới.
“Không.” Tô Tầm nắm tay cô, không buông ra, “Bên dưới trướng đau quá.”
“…”
Đại nhân, anh nghiêm trang hạ lưu đấy, được chưa?
Haha.
“Đại nhân, ngủ không được thì ra ngoài dạo một chút, sẽ ngủ được thôi.”
Hung hăng rút tay về, Nguyễn Kiều Kiều quấn chăn, chậm rãi nhắm hai mắt lại. Lần này, tiếng thở dài và tiếng thở dốc bên tai đều là mây bay, cô lại có thể nhanh chóng thiếp đi.
Lần nữa tỉnh dậy là do lồng ngực nghẹt thở, cô suýt thở không nổi đó.
Mở mắt ra, rốt cuộc cô đã biết tại sao mình không thở được rồi. Tay dài chân dài của Tô Tầm hóa thành đại mãng xà ôm chặt cô trong lòng. Mặc dù đây là một tình tiết lãng mạn đối với dân xem vô số tiểu thuyết tình cảm như cô, song Nguyễn Kiều Kiều sớm phát hiện, viết thì rất đáng yêu, nhưng chân chính trải nghiệm, thì quả thực hơi khó chịu.
Cô thực sự lo lắng, về sau cứ ngủ như vậy với Tô Tầm, liệu cô có bị anh ôm đến nghẹt thở trong lúc ngủ không.
Vất vả lắm mới thoát khỏi vòng ôm của Tô Tầm, cô lăn sang một bên.
Hình như Tô Tầm ngủ say như chết ấy, đã làm động tác thế này còn chưa tỉnh nữa.
Quả là…
Nguyễn Kiều Kiều xoay đầu lại, thoáng nhìn Tô Tầm ở trên giường. Không thể không nói, đây vẫn là thế giới xem mặt. Nếu người nằm trên giường không đẹp như Tô Tầm, thì ắt hẳn cô không chút do dự rút dao phay ra rồi. Mà chẳng như bây giờ, lại có thể ngồi bên giường nhìn người đàn ông đang ngủ say này.
Dáng vẻ lúc anh ngủ rất đáng yêu, y hệt Cẩu Bất Lý vậy. Người của Thế giới này thực sự đều có ngoài đẹp hết, kể cả Chuột Đệ, Mèo Đen, rất hiếm khi thấy ai xấu.
Song Tô Tầm rất đẹp, ngũ quan tinh xảo, liếc một cái có chút hơi thở của con gái, có lẽ do dáng dấp anh giống mẹ. Bất quá cũng không ảnh hưởng anh, trở thành một anh chàng đẹp trai, một anh chàng đẹp đến độ khiến lòng người ta nhộn nhạo.
Nguyễn Kiều Kiều ở thế giới khác, chỉ có tướng mạo của con gái rượu. Nói là con gái rượu, chứ thật ra chỉ là cách nói uyển chuyển. Bởi bản thân cô hiểu, con gái rượu thường có nghĩa là phổ thông. Phổ thông tới nỗi chụp mấy tấm hình cũng chẳng tìm ra một tấm hài lòng, lấy hình đưa cho người khác xem đều phải tính toán một phen tấm nào đẹp.
“Nếu dáng vẻ tôi vẫn chưa trước, chắc anh chả liếc tôi một cái.”
Nói xong, Nguyễn Kiều Kiều cười cười, “Đâu chỉ chả liếc, căn bản là sẽ không gặp nhau.”
Nguyễn Kiều Kiều thở dài, đắp chăn cho Tô Tầm, sau đó rón rén rời khỏi phòng.
Cô không biết rằng, trong nháy mắt cô đẩy cửa đi ra ngoài, người đàn ông vốn đang đắp chăn ngủ trên giường lại bỗng nhiên mở mắt. Cực kỳ có tinh thần, đầu mông lung như đang ngủ.
Buổi sáng tốt lành.
Tâm trạng Nguyễn Kiều Kiều cực tốt, cô hơi đói bụng, chuẩn bị vào nhà bếp làm ít bữa sáng.
Bánh rán nhân vừng thơm ngào ngạt, kết hợp với cháo nóng hổi, thì ngon cực.
Không biết Cẩu Bất Lý và tiến sĩ Gấu thế nào? Tuy thế giới này tràn ngập gian khổ, nhưng tuyệt đối không thể bạc đãi bản thân.
Cuộc sống mà, mặc kệ đến chỗ nào, đều chỉ có một lần quý báu này thôi.
Nguyễn Kiều Kiều để lửa nhỏ nấu cháo, sau đó bắt đầu rán bánh.
Mặc dù ở thành phố Lạc Hoa, hoàn cảnh không quen thuộc, nhưng đối với Nguyễn Kiều Kiều, dường như chẳng khác gì cả. Khi cô phát hiện ra sự đối lập giữa thành phố Hắc Kim và Lạc Hoa, thì cô càng thích Lạc Hoa cằn cỗi này hơn.
Có lẽ, vì cái tên dễ nghe nhỉ?
Có lẽ, vì không khí ở đây thoang thoảng mùi hoa.
Mùi hoa? Nghĩ đến mùi hoa, hình như bầu không khí ngày càng nồng mùi thơm này.
Nguyễn Kiều Kiều ngẩng đầu, chỉ thấy bên cửa sổ xuất hiện một đống hoa trắng. Cô sợ hết hồn, ngay khi cô chuẩn bị rút dao phay ra, giữa đống hoa trắng xuất hiện một khuôn mặt.
“Hi, người đẹp, muốn làm bạn với tôi không?”
Trên bệ cửa sổ, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một người đàn ông đẹp trai. Hắn mặt Tshirt màu trắng đơn giản, cái đuôi dài sau lưng như một chiếc roi dài.
“A…ai?”
Nguyễn Kiều Kiều muốn rút dao phay phía sau, lại phát hiện bỗng dưng mình mất hết sức lực, tay chân mềm nhũn, sau đó ngã xuống.
“Ôi, người đẹp.”
Lúc này, một đôi tay duỗi ra, người đàn ông xa lạ đỡ cô, đôi mắt xếch hẹp dài híp một cái, “Cô sao thế?”
Còn không biết xấu hổ nói ra nữa? Nguyễn Kiều Kiều há mồm, đang định kêu cứu. Lúc này, người đàn ông chợt che miệng cô.
“Người đẹp, cô ngoan một chút. Bị người ta biết, tôi sẽ bị chém chết.”
“Ưm…”
Nguyễn Kiều Kiều giãy giụa kịch liệt, mặc dù chẳng có tác dụng lớn gì.
Người đàn ông ôm cô còn lấy một miếng bánh vừng trong nổi ăn. Sau khi ăn xong, đôi mắt hắn híp mắt lại thành một đường may, bờ môi mỏng và đẹp mắt cong lên một độ cong rực rỡ.
“Người đẹp, ăn ngon quá. Quả thực rất ngon, còn ngon hơn trước kia nữa. Đúng là thứ này phải còn nóng mới ngon.
*11haothanh*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro