chương 13: bị bỏ rơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Heeyeon nghe Le nói vậy, lại tiếp tục vỗ vai cô thở dài:

- Aiz! Biết đâu được tôi có tiềm năng thần bí. Là do cậu bất cẩn bốc trúng ả nha đầu kia thôi..

- Này chị nói ả nha đầu nào? Tiềm năng thần bí cái thá gì? Kẻ lăng nhăng như chị mà cũng đến cảnh này à? - solji không nhịn được liếc xéo cô một cái.

- Mà nè heeyeon! Bọn tớ bây giờ tính sẽ định cư ở đây một thời gian. Nhà cậu như cái cung điện thế này, chắc không phiền đâu nhỉ?

- Không! Hai người về đi!

- Nè! Chị sao vậy? Bọn em mới đến đã đuổi đi là sao? - solji quay ngoắt ra liếc cô

- Đúng vậy! Hai người ở đây đi! - junghwa vừa mới gặp solji bọn họ ở đây càng vui chứ, nàng càng thích.

- chị nói không được! - cô trừng mắt với nàng. Nàng là muốn bị đánh sao? Họ ở đây chắc là làm loạn mất.

- Hai người đã ở đây rồi phải không? Cứ tìm phòng nào cảm thấy thoải mái đi nhé! - Nàng phớt lờ câu nói của người nào đó.

- Ok! 9 giờ tớ và Le sẽ xuống! - solji cùng Le phóng như bay lên lầu 3.

Nàng cảm thấy sống lưng hơi lạnh, khẽ rùng mình. Quay lại quả là heeyeon nhìn nàng như muốn ăn tươi nuốt sống.

- part junghwa! Em dám làm vậy? - cô hai tay chống lên tường, căn bản không cho nàng đường thoát.

- Ah.. Em bây giờ có Tiểu Hắc, Tiểu Bạch, solji, cả Le nữa... Không phải rất vui sao?

- Vui gì chứ? Chị đã nói không được mà!

- Ah.. Còn cả chị nữa a! Em rất vui a! - jungghwa cười nhìn cô.

- jung!

- Em sai rồi!

- Biết sai chưa? - cô thở dài.

- Dạ...

Nói rồi, nàng nhướn chân lên, đôi môi mọng nước khẽ lướt qua môi cô. Rồi nàng cúi đầu xuống nói:

- Coi như là xin lỗi a!

Cô cứng người, nàng chưa bao giờ chủ động hôn cô. Nhìn nàng đỏ mặt, cô nói :

- Bé ngốc! Lại đây!

- Nè! Chị làm gì vậy!

Cô kéo nàng vào phòng nghỉ của khách, đóng cửa. Cho dù cửa cách âm nhưng hai người đang ngồi co lưng trên cầu thang kia vẫn hiểu được họ đang làm gì. Solji nói với Le:

- chị nghĩ là  Hani yêu junghwa thật không?

- Tin chị đi! Tên đó đối với junghwa hoàn toàn khác với mấy người phụ nữ kia. Nhưng với cô ta thì chị lại không dám chắc...

- Ừ. - solji khẽ cắn môi. Heeyeon và junghwa giờ đang ngọt ngào như vậy, nỡ như cô ta trở về..? Junghwa sẽ ra sao?

********************************************************

Mấy tuần nay heeyeon cứ như vậy bị người nào đó bỏ rơi. Junghwa cũng quên béng luôn chuyện đi làm. Ngày ngày cùng solji và hai tiểu cẩu kia chơi đùa. Nói về Tiểu Bạch và Tiểu Hắc kia thì phải công nhận rằng chúng lớn rất nhanh, mỗi lần nàng cùng solji dắt chúng đi dạo ở công viên thì đám trẻ con lại xúm vào. Nhi đồng nam chơi cùng Tiểu Hắc, nhi đồng nữ thì xúm vào với Tiểu Bạch, vốn là giống chó Husky rất thân thiện nên nàng cũng để chúng chơi đùa, khi nào đến giờ thì nàng chỉ cần gọi rồi chúng sẽ tự trở về. Thời gian dần trôi, nàng cũng hoàn toàn lãng quên luôn heeyeon ở kia. Le nhìn heeyeon thở dài:

- Haizz! Bạn tốt à! Cảm giác bị mỹ nhân lãng quên sao rồi! Cố tận hưởng đi! Đến khi cô ấy vào nhà chắc chẳng còn cảm giác này đâu!

- Câm miệng đi! - Chẳng còn cái gì chứ? Nàng ở nhà toàn chơi cùng hai tiểu cẩu kia, giờ thêm solji vào chắc hắn ngày mai phải đi cấy thần kinh thép vô tâm mất.

Tiểu Hắc đang chơi đùa nhìn thấy heeyeon  đứng ở xa xa, vẫy đuôi mừng chạy đến bên cô heeyeon ngồi xuống xoa đầu Tiểu Hắc:

- Tiểu Hắc! Mi ra gọi Bạch lại đây đi!

Tiểu Hắc như hiểu ý, chạy ra phía junghwa đang ngồi, nhảy lên người nàng ngồi. Solji thấy vậy cười:

- Này Hắc Hắc, mi không thấy ta và junghw  đang nói chuyện sao?

Tiểu Bạch cũng chạy ra quấn lấy chân nàng, nàng nhìn hai tiểu cẩu kia:

- Nè.. Sao vậy?

Ngay lập tức, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch chạy ra chỗ heeyeon cùng Le đang đứng. Le đắc ý nhìn heeyeon :

- Tiểu Hắc thông minh quá ha?

- Đúng vậy! Tớ nói đi gọi Bạch đâu phải Tiểu Bạch! Còn ai nữa dĩ nhiên là junghwa rồi! - cô cười, xoa đầu hai tiểu cẩu.

- Được rồi! Tớ chịu thua! - Le quyết định giữ im lặng nếu không tên họ Ahn kia sẽ hủy hoại một chút danh dự của cô mất.

- heeyeon? - junghwa chạy ra, thấy chúng cùng heeyeon  chơi đùa cũng thấy nhẹ nhõm chút. Cư nhiên chạy đi, chủ của chúng tất phải lo rồi.

- Ta về thôi! Cũng muộn rồi! - heeyeon  kéo thắt lưng nàng lại, ôm thân hình nhỏ bé này vào lòng mình.

- Đúng vậy! Tối nay ta phải đi dự tiệc nữa. - solji trong lòng Le nói.

- Tiệc gì? - Nàng ngước lên nhìn cô. Lại tiệc?

- Tối nay là sinh nhật của hyerin! - cô nhìn nàng, nở nụ cười dịu dàng thân quen.

- Vậy a? Có gì mà em không biết vậy? Nàng chỉ chỉ vào solji bên trên.

- Ừ! Solji và Le yêu nhau khá lâu rồi. Trước đó họ cùng chị và hyerin đi chơi cùng nhau nên quen nhau.

- Vậy a! Nhưng hyerin không có ai ư?

- Không! Cậu ta vẫn độc thân! Em tiếc cho cậu ta ư? - heeyeon nhìn nàng.

- Không nha! Chị ấy độc thân thì kệ chị  ấy chứ! - Nàng chu môi.

Cô bật cười, nữ nhân này thật sự trẻ con quá sức.

- Em muốn ăn gì nào?

- Muốn ăn gà chiên, khoai tây chiên, xúc xích chiên, tất cả những gì ở quán ăn nhanh! Em muốn ăn!

- Được! Chị cho em ăn thoải mái!

- Hứ! - Nàng quay đi. Muốn ăn chứ gì? Ta ăn đến phá sản mà xem!

- Đừng nghĩ đến chuyện đó! Em ăn đến cả đời thì gia sản của chị vẫn vậy thôi! - chị cúi xuống. Hơi thở khẽ phả vào tai nàng.

Nói là ăn đồ chiên, nhưng giờ nàng lại ngồi trong nhà hàng, trước mặt là một đống thức ăn bày la liệt, không một chút khoai tây hay gà chiên nào.

- Nè! Đồ chiên mà!

Cô ngồi cạnh nàng, tay vẫn cầm cuốn menu nói:

- chị đâu nói là sẽ cho em ăn đồ chiên? Chị chỉ nói "Được! Chị cho em ăn thoải mái!" thôi.

- ...

- Bây giờ em có ăn hay không?

- Ăn mà ăn mà!

Le ngồi đối diện, giơ đồng hồ lên nói:

- Giờ là 2 giờ 45 phút! Tiệc của hyerin bắt đầu từ 7 giờ! Ta còn nhiều thời gian!

- Được! Vậy ta cần tân trang cho jung một chút! - solji buông dĩa xuống.

- Làm gì chứ? - junghwa cười khổ.

- Không sao đâu! Như lần trước của em ở bữa tiệc vậy...

- Em lại phải làm theo lời họ hả? - Nàng cười.

- Không! Solji sẽ chăm sóc em!

Nàng nghe đến đây, nụ cười đông cứng trên khuôn mặt. Nhìn solji:

"Đại cô nương! Nhẹ tay dùm tôi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro