chương 22: chạy trốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cầm tờ giấy trên tay, junghwa đem nó bỏ ở chiếc tủ cạnh giường, cô lần nào về phòng cũng đến giường đầu tiên, cô sẽ phát hiện ra nhanh thôi. Nàng đứng ở cửa phòng, nhìn qua một lượt. Căn phòng này từ khi đến đây heeyeon đã đặt cho nàng ở cùng cô, nhưng từ ba hôm trước đã không còn như vậy nữa rồi. Đóng cửa, nàng kéo chiếc va li đi.

"Chỉ cần chị đồng ý..."

Đúng, nàng chỉ cần cô về phòng, nhận tờ đơn kia, ký tên thỏa thuận. Cô sẽ được hạnh phúc cùng Sophie, còn nàng sẽ không phải đau nữa.

"Ở chung với người không yêu mình, vợ chồng danh chính ngôn thuận nhưng chị ấy không yêu mình, thà buông tay còn hơn."

Nàng bấm một dãy số đã lâu không liên lạc, nói với người đầu dây kia:

- A Thần! Việc phải đến rồi cũng sẽ đến. Cậu đến đây đi...

- Vâng thưa tiểu thư! - A Thần cúp máy, khởi động xe hướng tới dấu chấm đỏ đang nhấp nháy trên màn hình kia.

Nàng là phải chăng... đã dự kiến cho ngày này?

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Đến khi xe của A Thần đến, nàng ngồi lên xe. Nói với anh lái xe đến dinh thự của hắn.

Xe dừng cách cổng chính vài chục mét. Nàng lệnh cho A Thần đi. Còn nàng một mình đi vào.

- Tiểu thư! Sao cô lại về một mình? - Quản gia Bình thấy nàng về đơn thân, không khỏi ngạc nhiên. Cô luôn theo sát nàng cơ mà? Sao hôm nay nàng lại về có một mình?

- Ừm! Trên đường về chị ấy đến công ty xử lý một vài chuyện quan trọng. Tôi về đây lấy đồ của mình. - Nàng cười nhẹ.

- Tiểu thư cô định đi đâu?

- Tôi dự sẽ không ở lại đây nữa. Phiền quản gia và mọi người trong thời gian qua quá rồi.

- Tiểu thư? - Quản gia ngây người nhìn nàng. Tiểu thư định sẽ rời khỏi đây? Chuyện gì đã xảy ra?

Xếp xong đồ, nàng bỏ lại tất cả những thứ cô mua rồi quay lại vào phòng đối diện. Căn phòng này, vẫn còn mùi hương của cô, mùi hương  rất đặc biệt đối với nàng. Ngồi lên giường cô, vẫn vậy, mềm mại và ấm áp như ở trong lòng cô. Nàng đột nhiên đứng bật dậy.

- Thật vô lễ.. Mình có là gì đâu? Cư nhiên là khách mà lại vào phòng chủ nhà.. Thật vô lễ..

Nàng dọn dẹp căn phòng, thu dọn tất cả những đồ có liên quan đến nàng ở trong phòng cô, thu dọn hết. Xuống lầu, quản gia cùng rất nhiều người hầu đứng đó, nghi hoặc hỏi cô:

- park tiểu thư, cần tôi gọi cho thiếu gia?

- Không cần, chị ấy biết mà.. - Nàng cười.

Nghe nàng nói vậy, quản gia cũng tin tưởng hơn. Hỏi cô:

- Vậy tiểu thư sẽ quay lại phải không? - Đúng rồi, nàng và cô còn chưa kết hôn. Việc nàng quay lại đây, đa phần rất ít.

- Tất nhiên! Tôi sẽ quay lại! - Nàng im lặng, nàng vẫn không thể sửa tật nói dối.

Chào tạm biệt tất cả mọi người, nàng xuống ga-ra, chiếc Aventador của nàng vẫn còn ở đó. Cô vẫn chưa đem đi, thật tốt.

Khởi động xe, nàng rời khỏi khu cao cấp. Nhìn qua gương chiếu hậu trong xe, dinh thự của cô vượt trội nhất, nàng cũng rất dễ nhìn ra. Mím môi, đưa tay gạt đi thứ nóng ẩm trên khuôn mặt mình

"Nếu được quay trở lại, mọi thứ về mình sẽ khác đi.."

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Về phòng, heeyeon đi đến giường nằm xuống. Thực là cô đã bị hyerin cùng Le ép cô quá sức. Cô nghĩ, cư nhiên vài ngày nay lại không thấy dáng junghwa. Nàng đi đâu?

Ngồi nghĩ, cô quyết định ngồi dậy tìm nàng. Rồi một tờ đơn đập vào mắt cô.

- Gì đây?

Cô vừa cầm tờ đơn lên, ngay tức khắc một dòng chữ to bản in trên khổ giấy thu vào tầm mắt cô: "Đơn thỏa thuận hủy bỏ hôn ước".

- Soạt! - cô xé tờ đơn. Sắc mặt rất khó coi.

- heeyeon ! Chị có thấy junghwa không? Đồ của junghwa biến mất rồi! - solji thở hổn hển nhìn cô.

Sắc mặt cô nghe xong còn tệ hơn nữa, cố nói ra:

- Đi!

- Vâng! Em sẽ thông báo với mọi người!

Cô vẫn đứng ở đó, hai tay nắm chặt lại:

- Em nhất định phải làm vậy sao jung...

Về đến nhà, cô đã đóng rầm cửa xe đi vào:

- junghwa  có về đây?

Quản gia nhìn cô vẫn mặc thường phục, cô thật sự không đến công ty? Bà vội nói:

- Tiểu thư có về lấy đồ. Tiểu thư không nói sẽ đi đâu. Cô ấy nói với tôi là ngài biết chuyện này...

- Rầm!! - cô hất mạnh chiếc tủ bên cạnh xuống. Sắc mặt giờ rất tệ hại. Bốn người kia đứng đó cũng giật mình kinh hãi. Cô đã giận thật rồi.

- Chết tiệt! Chuẩn bị đi! - cô đi lên phòng. Nhìn qua một lượt, nàng đã dọn phòng cho cô. Tất thảy ở đây vẫn như chưa hề có sự tồn tại của nàng, chỉ trừ cô.

- Rầm!!! - cô đánh thật mạnh vào tường, ánh mắt phẫn nộ, từng lời nói rít qua kẽ răng:

- park junghwa! Nếu tôi tìm được em, tôi thề sẽ nhốt em như một người tù!

Nàng khẽ rùng mình, ắt hẳn cô đã đọc được tờ giấy nàng để lại, chắc giờ đang đi tìm nàng đây. Nàng nhìn đồng hồ điểm 2 giờ đúng. Trong khi 2 giờ 15 phút máy bay mới bắt đầu. Nàng còn 15 phút nữa để lưu lại Đài Loan này.

Nàng khẽ nhắm mắt, nhất thời không nghĩ đến việc làm của heeyeon. Bây giờ, tại dinh thự của cô, năm người bốn chiếc xe thể thao đứng cạnh nhau, mỗi người một xe, trừ solji đi cùng Le. Lần này có sự cảnh giác hơn, họ đều mang theo súng. Vì lần này, không có ai đi cùng nàng, nàng đơn thân một mình chạy khỏi cô. Sẽ không biết ai sẽ làm gì nàng và nàng giờ còn an toàn không.

Xe của cô đi đầu, ba chiếc còn lại ngang hàng nhau phóng với tốc độ kinh hồn. Cảnh tượng trên đường lớn này không khác gì phim hành động chuyên nghiệp. Cô ngồi trong xe, khuôn mặt không chút biểu cảm, chân vẫn nhấn ga phóng đi. Bốn người đằng sau đều đổ mồ hôi lạnh.

Cô đã trở lại...

Cô lại một lần nữa quay lại với thế giới ngầm...

Nếu một lần nữa nàng bị thương, sẽ lại là một lần nữa cô mở cuộc hạ sát...

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------

- Thưa tiểu thư! Đã đến giờ rồi! - A Thần khẽ gọi nàng.

- Được! Ta biết rồi! Ngươi có thể về. - Nàng đứng dậy, kéo hành lý đi.

- Thưa tiểu thư! Chúng tôi đều ở đây để bảo vệ tiểu thư. Cô định...

- Phải! A Thần! Ta là muốn đi một mình... - Nàng quay lại, kiên định nhìn hắn.

- Vâng thưa tiểu thư...

- Hãy nói với park cha hộ ta! Tạm biệt!

- Tiểu thư bảo trọng! - A Thần cúi đầu lịch sự. Nàng đi một mình, quả là hắn không yên tâm. Nhưng biết làm sao giờ? Hắn tốt nhất là nên thông báo cho park cha.

Ngồi trên máy bay, nàng tựa đầu nhìn qua cửa sổ. Thành phố A dưới đó, ở đó có heeyeon, có nỗi đau của nàng. Cứ thế, heeyeon và nỗi đau đó cứ dần khuất đi sau đám mây trắng. Nhắm mắt lại, nàng nhớ lại ngày hôm đó. Khi cô cùng Sophie đi khỏi, sehun đến bên nàng, nói nàng làm thỏa thuận hủy hôn với heeyeon, và cho hắn cơ hội.

Nàng cảm nhận được lời nói thật của hắn, lần đầu tiên. Nhưng nàng chỉ đồng ý với vế trước của hắn, còn vế sau thì hoàn toàn chối bỏ.

- Em xin lỗi! Em không thể! Hết thảy là vì em sợ sẽ lại một lần nữa vấp ngã. Chỉ cần em thay lòng yêu anh, điều đó đã là quá khó. Nhưng em không thể để anh đau vì em, bởi vì nếu em ở bên anh, lòng em lại ở cùng chị ấy. Em không thể! Em sợ anh đau. Và em cũng sợ anh đau. Chúng ta không nên... - Nàng nức nở.

Sehun nhắm mắt im lặng hồi lâu, rồi anh đưa tay lau đi nước mắt nàng, ân cần nói:

- junghwa.. Đừng khóc! Anh hiểu được.

- Anh hiểu? - Nàng ngẩn ra nhìn anh.

Khẽ gật đầu, anh tiếp lời:

- Nếu em đã không muốn, anh cũng không hề ép. Em không muốn đau như vậy, tại sao không rời khỏi Đài Loan?

Nàng đã không còn khóc, mỉm cười nói với hắn:

- Em biết đi đâu giờ?

- Đi đến nơi chấp nhận em. - Anh cười, đưa cho cô một tấm quảng cáo.

- Anh biết thứ này sẽ có ích cho em. Hơn nữa, anh cũng cần mở lòng mình với cô gái kia một chút.

- Cô gái kia? - Nàng dường như quên hết nỗi buồn. Cảm thấy mình hoàn toàn là người khác. Bây giờ nàng chỉ có tò mò về cô gái kia.

Sehun kinh hô. Nàng sao thay đổi nhanh vậy? Nhìn như chưa từng có chuyện buồn trong lòng. Sao có thể?

- junghwa... Em.. không buồn sao?

- Buồn gì chứ? - Nàng cười, phe phẩy tờ quảng cáo New York trước mặt hắn.

- Về...

- Anh khỏi phải nói! Em chỉ muốn thay đổi chút thôi. - Thanh âm nàng nhẹ nhàng vang lên.

Nhìn ra ngay được nàng đang cố cười. Hắn mỉm cười:

- Không sao. Em bảo trọng! Nhớ giữ gìn sức khỏe!

- Cảm ơn anh! Bảo trọng! - Nói rồi, nàng quay người bước đi.

- Bảo trọng! - Hắn đứng đằng sau nhìn nàng, đó là lần cuối hắn được nhìn nàng với ánh mắt đầy yêu thương.

- junghwa, em phải mạnh mẽ. Mạnh mẽ như em bước đi bây giờ...

Nói rồi, hắn quay người đi, nhắm mắt chấp nhận, một dòng ấm nóng chảy xuống...

Đúng vậy, nàng và hắn đã không còn cơ hội nữa...

Đúng vậy, nàng và hắn bây giờ chỉ như hai đường thẳng song song...

Sẽ mãi chẳng bao giờ cắt nhau...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro