chương 36: NĂM 365 NGÀY,8760 GIỜ,525 600 PHÚT VÀ 31 536 000 GIÂY CÔ ĐAU KHỔ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cửa mở, một người mặc áo blue trắng bước ra. Bên ngoài hành lang, hai gia tộc Ahn và park gia đều ở đó. Người bác sĩ giải thích vài điều gì đó. Sắc mặt  hani lập tức tái nhợt, mím môi mấp máy vài điều.

Một năm sau...

Trong căn phòng bệnh màu trắng, có một nữ nhân mặc đồ màu trắng tinh khôi ngồi dựa vào giường bệnh. Thỉnh thoảng khẽ nhận thìa cháo từ tay nữ y tá.

- Cạch! - Cửa mở, một nam nhân tuấn mỹ bước vào.

- Ahn thiếu! - Vài nữ y tá ở trong phòng khẽ cúi đầu chào cô, thỉnh thoảng đưa mắt liếc trộm.

- Đi được rồi! - hani ngồi xuống ghế, đón lấy bát cháo từ tay nữ y tá.

- Vâng. - Nữ y tá vô tình chạm phải vào tay. Vội đỏ mặt rời khỏi phòng.

Căn phòng chỉ còn hani và nàng. Nàng vẫn đẹp như vậy, mái tóc thả dài, làn da trắng nõn, đôi môi đỏ hồng, còn ánh mắt lại không hề có sự sống. Nàng vẫn im lặng ngồi đấy, ánh mắt nhìn xa xăm. Nhìn lúc này nàng y hệt con búp bê, đặt đâu nằm đó, không bao giờ di chuyển.

- jung chị đến thăm em này! - cô cười nhẹ, đưa đôi tay vuốt ve má nàng, trông mong nàng sẽ mở miệng nói với cô ánh mắt di chuyển sang nhìn cô

Nàng nằm trên giường bệnh, dây truyền chằng chịt trên người, ánh mắt vô hồn. Cảm giác như nàng không hề ở đấy, cô cười chua xót. Một năm nay, nàng vẫn nằm đấy, còn cô vẫn ngồi đây độc thoại. Cô nhớ lúc đầu gặp nàng...

Lúc đó cô còn ở Pháp đi gặp đối tác làm ăn, sau khi xong xuôi cô quyết định dạo thử một vòng trong hoa viên nổi tiếng ở đó. Bước vào một nhà kính, cảnh tượng ban đầu đập vào mắt  cô là một người con gái mặc bộ váy trắng, tay cầm bình nước đi lại quanh đó. Hani cô con mắt tinh tường, nhìn qua cũng biết đó là một tiểu thư danh giá. Thường thì tiểu thư đài các luôn đi với hình tượng đoan trang, thục nữ nhưng nàng thì đối lập hẳn. Lúc lướt qua cô nàng cư nhiên bị ngã, vết bùn đất cũng bám vào bộ váy màu trắng tuyệt đẹp kia.

- junghwa  cháu không sao chứ? - Người chăm sóc vườn ló ra hỏi nàng.

Cô khẽ nhíu mày. Đi đứng kiểu gì vậy?

- Ha ha! Không sao! Cháu không sao! Thật vui! - Nàng cười đứng dậy. Không vội phủi vết bẩn trên váy, tháo đôi giày cao gót màu trắng ném sang một bên. Nàng chân không cước bộ đi tiếp.

Cô nhướn mày ngạc nhiên, vẫn đứng ở đó nhìn bóng trắng nhỏ bé kia đã khuất hẳn. Không để ý cánh cửa đằng sau mở ra, khẽ va phải vào cô.

- A! Ra là Ahn thiếu! Thật xin lỗi ngài! - Người mặc vest đen cúi đầu chào hắn.

- park tiểu thư! Cô ở đâu? - Tên vest đen đi loanh quanh gọi nàng.

Cô ngạc nhiên. Ra cô nhóc đó là con gái của ngài park - đối tác làm ăn của cô. Vậy thì càng phải giữ hình tượng của một tiểu thư chứ?

- A Thần! Tôi ở đây nè! - Không lâu sau, một người thân mặc váy trắng đã dính đầy bùn và nước, vội chạy ra vẫy vẫy tên áo đen.

- park tiểu thư! Cô lại làm gì?

Cô đứng ở đó nghe ngóng cuộc trò chuyện của hai người kia. Ánh mắt đăm đăm nhìn nàng. Nàng khá xinh đẹp, nước da trắng nõn, đôi mắt to tròn có chút nghịch ngợm. Vì nghe lời trách móc của tên áo đen, đôi môi nhỏ khẽ chu lên. Cô nhìn nàng, có chút rung động.

- junghwa ! Nha đầu cậu ở đâu? - Lại tiếp cánh cửa đẩy ra, một dáng người quen thuộc bước vào.

- solji ! Sao hôm nay dậy muộn vậy? - junghwa kia như gặp được vị cứu tinh, vội nhảy ra.

- Xem này! A Thần cậy là vệ sĩ bắt nạt tớ! - Nàng hờn dỗi, chỉ chỉ vào tên áo đen kia.

- Nha đầu! Sáng sớm không ở trong phòng còn chạy đi đâu? - solji cốc đầu nàng, trách móc.

- Đi là được! Hứ! - Nàng lại chu mỏ lên. Không để tâm trên người dính bùn đất, xoay người bước đi.

- Nha đầu lại bỏ quên giày! - solji thở dài, lấy chiếc giày trắng bị bỏ xó bên cạnh.

- solji? - cô lên tiếng. Không phải là heo solji - bạn gái của Le  bạn cô chứ?

- A! Hani ? Chị làm gì ở đây? - solji giật mình nói với cô.

- Nhóc kia có phải tên  park junghwa?

- Phải! Em không tiếp chuyện được với chị bây giờ! Nha đầu kia quên mất giầy của mình rồi! Tạm biệt nhé! - solji đóng cửa vội chạy đi.

Cô vẫn đứng trong nhà kính. Nhìn cô bé mặc váy trắng bị thêm một cái cốc đầu, vẻ mặt bất mãn rất ư trẻ con. Đi giày lại rồi lại bỏ đi luôn. Còn hai người đằng sau luôn trách móc nàng. Cô bật cười. Lẽ nào từ đầu đến cuối nàng không thấy có sự xuất hiện của cô? Sao có thể? Nữ nhân tự bám lấy cô nhiều không tả, đây đều coi hắn là không khí? Cô thấy, nàng nếu khi dễ(lừa gạt, bắt nạt á) sẽ rất đáng yêu. Hơn nữa, nàng có điểm mà cô rất thích.

- Ngài park! Phải rằng ngài đang muốn tìm người xem mắt cho tiểu nha đầu nhà ngài? - Ngoài giờ họp, park junghuyh  luôn ngỏ ý muốn cô xem mắt thử con gái hắn. Cư nhiên cô từ chối. Giờ gặp rồi, cô lại thấy hối hận đấy.

- Phải?!

- Vậy tôi có vinh dự đó không? - cô nhìn xa xăm, cười cười.

Nhớ lại cô khẽ cười. Chua xót nhìn nữ nhân đối diện đang ngồi trên giường bệnh.

- jung?

Không tiếng trả lời.

- chị ghét em như vậy!

Vẫn không tiếng trả lời.

- Nhìn chị một lần được không?

Vẫn vậy. Ánh mắt nàng vẫn dừng ở nơi xa xăm nào đó.

Cô cười chua xót. Bàn tay nắm chặt đôi tay nhỏ bé của nàng. Cô đứng dậy, hôn nhẹ lên môi nàng rồi rời đi. Đóng cửa,  hani nói với solji cùng yoojung ngồi ở ghế:

- Chăm sóc cô ấy thật tốt! Tôi có việc chút!

Solji cùng yoojung hiểu chuyện, gật đầu cảm thông nhìn cô rồi đẩy cửa đi vào. Cô mím môi. Đứng trước cửa một căn phòng được cách ly đặc biệt, bàn tay to lớn của cô nắm chặt lại.

Đẩy cửa, đập ngay vào tai là tiếng gào rú điên cuồng của nam nhân. Cô ung dung ngồi xuống ghế, nhìn nam nhân ở trong song sắt đang co ro một góc.

- sehun! - Le  ngồi cạnh song sắt, gọi tên nam nhân ngồi trong kia.

- sehun! Cậu nhớ người này không? - hyerin chỉ về phía  hani.

- junghwa? -sehun ngồi co ro, ló cái mặt lên nhìn.

- Phải! Cậu đã làm gì? - Le nói.

- Tôi không biết! Tôi không biết! - sehun khóc lóc, lắc đầu liên tục.

Hani ngồi trên ghế, nhíu chặt mày nhìn sehun . Hắn lúc đó đã cứu cậu ta, rồi đem sehun nhốt vào đây. Từng ngày trở nên điên dại, cô biết, sehuj có tiền sử bệnh tâm thần. Biện pháp tốt nhất là đem anh ta vào đây. Cô không muốn sehun chết, cô muốn anh phải từng ngày dày vặt nỗi đau chính mình, phải thống khổ đau đớn gấp vạn lần cô nhận được. Nhìn bộ dáng thân tàn ma dại của sehun cô nhếch mép cười lạnh, khẽ gọi tên hắn:

-sehun! Junghwa sao rồi?

- junghwa? Junghwa ! Junghwa đâu? - sehun hét lên, vội với tay qua song sắt chỉ về cô.

- Ừ! Jungywa đâu? - cô cười lạnh. Junghwa hiện tại không phải của hắn! Vĩnh viễn không bao giờ!

- Tôi không biết! Tôi không biết! - sehun ôm đầu, lại ngồi co ro một góc.

Nhìn bộ dáng sehun thống khổ như vậy. Cô cười càng lớn hơn, càng lúc càng quỉ dị. Hyerin cùng Le bên cạnh xót xa. Cô trở nên thâm hiểm, tàn ác như vậy. Cũng chỉ có thể bởi một người.

Nàng bao giờ mới tỉnh lại?

Cô đau khổ như vậy đã một năm.

Vậy chẳng lẽ chưa đủ ?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro