chương 41: : HIỂU LẦM.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tại Anh thị, junghwa mặc một bộ váy màu trắng đi trong sảnh, vẻ mặt không hề thoải mái chút nào, hani  đi đằng sau nàng, hễ nàng đi đâu là lại đi theo đó. Hôm nay quản gia có việc gia đình, còn năm người kia thì mất tăm, tất nhiên cô sẽ không để nàng ở nhà một mình được mà không có quản gia, nàng ở nhà một mình còn nguy hiểm hơn là để trẻ lên ba ở nhà vậy.(Ý ảnh là...=]])

Junghwa bực bội nhìn nữ nhân đi đằng sau mình. Cô là thực là đáng ghét a. Hôm qua đã hại nàng từ chiều đến tối, nàng thậm chí chẳng còn sức để ăn tối nữa.

- chị ăn cái gì mà khỏe vậy?

- Không giống em! Em ăn như heo vậy mà... - cô lắc đầu tỏ vẻ ngán ngẩm.

- Này! Em là phụ nữ mà! - Nàng chu môi nói.

- Thì chị cũng  là phụ nữ  mà! - cô khoanh tay cười.

- Vậy đó! Thỏa mãn chưa? -  junghwa hậm hực giậm chân.

- chị đã nói là chưa bao giờ thỏa mãn đối với em mà!

- chị nói cái gì? - Nàng trừng mắt nói lớn.

Tất cả nhân viên giật mình, đưa ánh mắt nhìn hai người bọn họ. Đặc biệt rồi đây, vợ yêu của tổng tài to tiếng tức giận kìa. Tất cả nhân viên đều chăm chú nhìn họ dõi xem ai là người "bị thương" cuối cùng.

- Này! Hơi quá rồi đấy! - cô cao giọng, ý cảnh cáo mấy người rảnh rỗi kia biến đi làm nhanh. Bộ muốn cô đuổi việc hết hay tự muốn nộp đơn thôi việc?

Nàng giật mình. Nhìn cô vừa rồi đã tức giận nói với nàng, khóe mắt xinh đẹp bỗng xuất hiện giọt lệ trong suốt.

Đưa tay gạt nước mắt đi, nàng đưa ánh mắt tỏ vẻ sợ hãi nhìn cô. Mấy nhân viên lại thêm một hồi sửng sốt, tổng tài yêu quý làm nàng khóc rồi kìa!

- jung? - hani  cũng chẳng kém họ. Thấy nàng khóc bỗng trong lòng dâng lên một hồi chua xót. Vừa rồi là đã dọa nàng sợ sao? Cô là không cố ý.

Nàng che mặt chạy đi.

-  jung! Chị... - cô sắc mặt trắng bệch. Thấy nàng bỏ đi cũng vội chạy theo.

- Làm việc đi! -  hyerin đi đằng sau, trừng mắt cảnh cáo mấy đám nhân viên.

Khỏi nha, ai chẳng biết phó tổng  hyerin với Le tầm cỡ không kém trong cái Ahn thị này chứ? Nhân viên thấy vậy vội tản ra, không ý kiến gì nữa đi làm việc của mình.

Đáng ghét! Cô đáng ghét mà! Cô đã mắng nàng a!

Hani  thấy nàng định chạy vào thang máy, cô tăng thêm tốc độ tóm lấy nàng.

- Bỏ ra! -  junghwa đưa tay đánh cô, nước mắt vẫn chưa biến mất.

- chị không cố ý. Chị không hề nói với em!

- hani. - Bỗng một giọng nói vang lên, cắt ngang hai người họ.

Junghwa quay ra nhìn, chủ nhân của tiếng gọi vừa nãy là một người phụ nữ nhìn khá thanh tú, cô ta ôm bụng bầu vẻ rất khổ sở.

Thấy nàng nhìn, cô ta vội bối rối đưa tay xoa xoa bụng bầu của mình nói:

- park tiểu thư, phiền cô có thể cho tôi nói vài câu với Hani được không?

Nàng im lặng.

Diệp Hàn không thấy nàng trả lời, liền quay ra xoa bụng nói với Hani:

- Hani, đây là...

Cô từ đầu ánh mắt sắc bén nhìn cô. Rốt cuộc cô ta là ai? Định mang bụng bầu hù dọa cô?

Diệp Hàn thấy cô nhìn cô không mấy thiện ý, cúi đầu xuống không dám nói.

Junghwa thêm kinh ngạc. Cô ta có thai với Hani? Ánh mắt nàng tràn ngập sợ hãi nhìn cô.

-  junghwa! Chị phải nghe lời chị! - cô nắm chặt tay nàng, ngăn cản ý nghĩ bỏ đi. Nàng không phải tin lời cô ta đấy chứ? Hơn một năm nay cô đã bỏ đi tất cả tình nhân, chấm dứt tất thảy. Chỉ vì lời nói kia mà nàng tin?

Nàng cắn chặt môi, lực quá mạnh làm cánh môi xinh đẹp của nàng ứa máu.

- jung? - cô sửng sốt, vội đưa tay định chạm vào nàng.

- Không cần! Phiền chị rồi! -  junghwa ngắt lời, vội vùng ra khỏi cô bỏ đi.

Những tình nhân khác của cô nàng đều đã biết, tất thảy đều là minh tinh nổi tiếng xinh đẹp vạn phần. Còn nữ nhân kia, cô ta chỉ có điểm thanh tú, khi gặp nàng không một chút kiêu ngạo, chỉ biết cúi thấp đầu giải thích. Vậy suốt một năm nàng ở trong trạng thái hôn mê thực vật, cô vẫn đi với cô ấy?

- jung! -  Hani nhíu mày nhìn nàng.

- Đi theo cô ấy! Đừng để cô ấy bị thương! - Khuôn mặt cô đanh lại, quay ra nói với đám vệ sĩ đứng bên.

Diệp Hàn thấy cô không đuổi theo nàng, trong lòng lại dâng lên một nỗi sợ hãi.

- Cô tên gì? - Giọng nói lạnh lùng vang lên.

- Tôi là Diệp Hàn!

- Cô có nhầm ai với tôi? - Cả Đài Bắc này có bao nhiêu công ty, chạy đâu không chạy lại chạy vào Ahn thị cii càn quấy bắt hại nàng hiểu lầm cô?

- Không thể nào! Tối hôm đó tôi có uống say, không biết đi vào khách sạn lúc nào. Khi tỉnh dậy thì...

Nghe vậy sắc mặt cô càng đanh lại, giọng nói băng lãnh vang lên:

- Vậy là tôi?

- Tôi có hỏi tiếp tân, họ nói chị có vào cùng tôi... - Diệp Hàn cúi đầu. Sớm biết thế này nàng đã không đồng ý lời của anh ta.

- Cạch! - Một tiếng động vang lên.

- Tôi cho cô 5 giây, nếu cô không nói ai bảo cô làm việc này thì tôi sẽ cho nổ súng ngay lập tức. Tôi không ngại giết cả đứa bé đâu! Kể cả là thật! - Hani nhếch mép cười lạnh.

Thấy Hani chĩa súng về mình. Sắc mặt Diệp Hàn trắng bệch không chút huyết sắc.

- Hay có lẽ chưa đủ đối với cô?

Ngay lập tức, tất cả nhân viên ở sảnh đều rút súng ra chĩa về phía Diệp Hàn, nam nữ đều có. Ahn thị vốn là thế lực hùng mạnh nhất, nơi này làm ăn cả thế giới bên ngoài lẫn thế giới ngầm. Tất thảy nhân viên ở đây đều được bảo vệ kỹ càng, ít nhất cũng phải qua đợt huấn luyện, sẽ không ngại gì nếu có chuyện nhân viên ở đây mang súng trong người. Chuyện này vốn chỉ có  junghwa là ngoại lệ lúc nàng làm thư ký riêng của coi.

- Tôi... - Diệp Hàn lắp bắp, xung quanh đều là súng chĩa về phía cô. Có nên khai ra anh ta?

- Cô còn 2 giây!

Diệp Hàn lắc đầu, nỗi sợ hãi dâng lên tột độ.

- 1 giây!

- Đó là sehun! - Diệp Hàn ôm đầu ngồi phịch xuống đất, cả người run lên.

- Xin đừng giết tôi!

- Đáng tiếc! Cô đã sai khi chấp nhận lời giúp đỡ của sehun! Chắc hắn vừa mới tỉnh lại! - Hani  cất súng, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.

- Đày cô ta ra hầm mỏ ngoài đảo! - Bỏ lại một câu, cô lấy áo khoác bước ra ngoài sảnh.

Nhân viên cũng cất súng đi, quay trở lại làm công việc của mình.

- Hầm mỏ ngoài đảo? - Diệp Hàn vẫn chưa hết sợ hãi, giọng nói run run hỏi  hyerin.

- Nếu cô không muốn bị đày ra đó thì tốt nhất nên tự tử đi! Ở ngoài đó thà chết còn tốt hơn! -  hyerin nói. Ở ngoài đó vốn chẳng có thức ăn, đảo hoang vu nằm giữa biển không bóng người. Hanu từ trước tới giờ luôn đày những kẻ phản bội Ahn thị ra đó đào hầm, một tuần sẽ đưa người gửi thức ăn đến một lần. Những kẻ ở đó đều sống trên đảo chưa được ba ngày đã chết. Nên bây giờ hễ ai bị đi đày đều tự tử trước khi đi. Sống ở đó, thà chết còn sướng gấp vạn lần.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------

- park tiểu thư! Xin cô hãy dừng bước!

- Tôi coi như người dưng! Các anh cứ về đi! Tôi sẽ không hại gì đến gia sản chủ của các anh đâu! -  junghwa đi đằng trước, giọng nói tỏ vẻ khá khó chịu.

- Chúng tôi có nhiệm vụ bảo vệ cô! Ngài Ahn..

- Đứng đó! - Nàng xoay người lại, chĩa súng về hai tên vệ sĩ.

Tên vệ sĩ dường như không sợ, vẫn tiếp tục bước gần về phía nàng:

- Chúng tôi biết tiểu thư sẽ không bắn!

- Vậy sao? - Nàng cười lạnh, giơ tay tiếp khẩu súng thứ hai chĩa vào đầu mình.

- Tôi đã từng chết một lần! Không phải sao?

Hai tên vệ sĩ vội đứng yên, ánh mắt cảnh giác nhìn khẩu súng đang chĩa vào đầu nàng.

- parj tiểu thư! Xin tiểu thư hãy thả súng xuống!

Nàng bỏ qua lời nói này, vẫn lùi xuống vài bước, đôi tay vẫn lăm lăm khẩu súng.

- Brừm!! - Bỗng một chiếc xe Ferrari màu đen bóng xuất hiện.

- Tạm biệt!

Junghwa thấy xe dừng hẳn, vội mở cửa ngồi vào. Không nhìn lại liền nói với người cầm lái đạp ga.

- park tiểu thư! - Vệ sĩ vội rút súng, liên tục xả đạn vào chiếc xe đang phóng đi kia.

- Xe chống đạn. - Một tên vệ sĩ cất súng nói.

Hanu đang trên đường lái xe, nghe thấy chuông điện thoại liền nhấc máy.

- Ngài Ahn! Chúng tôi mất dấu tiểu thư rồi!

- Rầm!! - cô đập tay lái, sắc mặt đanh lại.

-   park junghwa ! Em lại chạy khỏi tôi?

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------

- Tiểu thư! Giờ ta đi đâu? - A Thần ngồi trong xe hỏi nàng.

- Lái đến khu cao cấp nhà chị ta. Nhanh lên chút! -  junghwa dựa vào cửa sổ, ánh mắt có chút mệt mỏi.

A Thần thấy vậy cũng không hỏi nàng thêm. Hắn bỗng nghe được điện thoại nàng, nói có chuyện cần hắn gấp. Nàng là chỉ khi muốn rời đi ở ẩn mới đến tìm hắn. Chẳng lẽ Hani  làm gì nàng?

Nàng nhìn xa xăm. Mệt mỏi! Chính là cảm giác này! Rất mệt mỏi! Nàng không muốn sẽ như thế này nữa. Cô đường đường là một nữ nhân tuyệt mỹ, thành đạt, bên người cô có bao nhiêu nữ nhân, tất thảy sẽ có bấy nhiêu nữ nhân đến tìm chuyện với nàng. Thực không muốn nữa!

- Alô!  Junghwa, con có chuyện gì không? - Đầu bên kia điện thoại có giọng nói của park  cha nàng vang lên.

- Ba, con muốn giải trừ hôn ước! Con thật mệt mỏi!

Park junghuyn im lặng. Ông sớm biết nàng sẽ gọi điện yêu cầu ông điều này. Từng ngày như vậy, bao nhiêu tin đồn tai tiếng vang lên, ông cũng không nỡ để con gái mình đau khổ.

- Nếu con muốn như vậy, ba sẽ đồng ý!

Junghwa cười nhẹ

- Cảm ơn ba! Cho con lời chào gửi thăm mẹ!

- Tiểu thư, đến đây thôi! - A Thần phanh lại, đỗ xe cách khu nhà hắn một dãy tòa nhà.

- Tôi sẽ ra nhanh! - Nàng đóng cửa xe, hai tay vẫn cầm khẩu súng bước về phía nhà cô

- park tiểu thư? - Bảo vệ thấy nàng về một mình bỗng rất ngạc nhiên.

- Mở cửa! - junghwa cầm súng hướng phía bảo vệ ra lệnh.

Sau một hồi ở trong phòng, nàng thu dọn đồ của mình, bỏ lại tất cả đồ của cô đưa cho nàng và điện thoại, máy tính. Đồ của nàng chỉ vừa một chiếc va li cỡ nhỡ, cũng vì vậy mà nàng hành động nhanh hơn.

- parj tiểu thư? - Nhân viên dưới ga ra thấy nàng đi xuống, tay cầm khẩu súng bỗng ngạc nhiên.

- Đi vào! -  junghwa lấy chìa khóa xe chiếc Aventador của mình vội rời đi.

A Thần ngồi trong xe, thấy chiếc xe màu vàng của nàng rời khỏi cổng vội nhấn ga.

- Tiểu thư, cô sao rồi? - Qua micro hắn nói.

- Ổn rồi! Hani  sẽ ở đường lớn, giúp tôi thoát khỏi anh ta! - Nàng ném chiếc va li ra bên cạnh, chỉnh lại micro cho vừa vặn.

Nàng là không hề muốn rời xa cô, nhưng nàng cũng không hề muốn phải thêm đau lòng nữa. Rời bỏ cô rồi, nàng cùng lắm sẽ là đau thương một thời gian mà sống không có hắn.

Trên đường quốc lộ lớn, một siêu xe Lamborghini Reventon màu đen đang đối đầu với hai chiếc xe một vàng một đen kia. Hani ngồi trong xe Reventon bỗng đen mặt. Nàng nhất định phải làm cách này để rời xa hắn?

Junghwa mặt đanh lại, thiết lập xe ở chế độ tự lái, vội cầm khẩu súng ngắm từ A Thần đưa cho ngó ra ngoài cửa sổ. Nàng ngắm đúng bánh xe:

- Đoàng!!!

- Chết tiệt! - Hani ngồi trong xe rủa. Bánh xe cô bị nổ lốp, không còn cách nào liền phanh lại. Để cho chiếc xe Aventador của nàng vượt đi.

A Thần thấy đã ổn thỏa liền dừng xe lại, mở cửa đi xuống.

- Cạch!

- Cạch!

Hai tiếng lên đạn liên tiếp. Hani khuôn mặt băng lãnh nhìn nam nhân mặc bộ vest đen đứng trước mặt.

- Nếu cô giết tôi! Chị sẽ không còn người nào để bảo vệ  junghwa nữa! - A Thần ném một tập văn kiện xuống.

- Đây là thứ junghwa đã làm cấp tốc trên đường đi để đưa cho cô! Cứ tự nhiên! - A Thần không mảy may họng súng kia, nhún vai lùi lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro