chương 43 : JUNG ! CHỊ YÊU EM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Junghwa đứng thẳng người, nhìn thấy Daniel tay cầm bó hoa đi vào, đôi tay nhỏ bé khẽ đưa lên vén mái tóc dài qua tai, ánh mắt nghi hoặc như nói với anh: "Lần này là chuyện gì?"

Daniel thấy nàng như vậy, khóe miệng bỗng giật giật hai cái. Nàng hiểu ý, nở một nụ cười ngọt ngào hiếm có:

- Daniel, anh đã đến?

Hani ánh mắt băng lãnh nhìn nam nhân ngoại quốc kia. Hắn là ai? Sao lại tỏ vẻ thân mật với nàng như vậy?

- Quý khách, thật xin lỗi đã để quý khách đợi lâu. - Hoan Kiều đặt đĩa bánh cùng cốc cà phê xuống trước mặt cô, nở một nụ cười tuyệt đẹp.

- Xin hỏi, hai người kia rốt cuộc là gì của nhau?

Hoan Kiều theo hướng chỉ của cô về phía  junghwa và Daniel giải thích:

- À! Họ mới quen nhau gần được hai tháng, nghe nói người đàn ông kia rất yêu cô ấy, anh ta cầu hôn mãi nhưng  junghwa chúng tôi chưa có trả lời.

Sắc mặt cô đen lại, bàn tay nắm chặt chiếc cốc cà phê. Hoan Kiều thấy rõ sự tức giận của cô , vội im bặt lui lại không nói gì thêm.

- Daniel, cô ấy là ai? - Nữ nhân vẻ mặt tức giận mở cửa, tay chỉ vào junghwa nói lớn.

- jung, em đã đồng ý anh rồi sao? - Daniel không trả lời, ánh mắt rơi vào chiếc nhẫn trên tay nàng, giọng nói phấn khởi hỏi nàng.

Junghwa giật mình, vẻ mặt có chút ngượng ngùng ghẽ gật đầu:

- Thật ra.. ưm.. - Nàng chưa nói hết câu, bàn tay anh đã kéo nàng lại gần, ôm hôn nàng thật nồng nhiệt.

Nữ nhân xinh đẹp đứng ở cửa vẻ mặt méo xệch nhìn Daniel hôn nàng. Vội quay đầu bỏ đi.

- Rầm! - Chiếc cửa đóng lại, nàng mới rời khỏi lòng ôm của Daniel.

Anh thấy nàng vùng ra, trong lòng có chút tiếc nuối.

- Em ổn chứ?

- Tất nhiên! Anh nên rành mạch với mấy nữ nhân của mình đi! - Nàng cười nhẹ, tháo chiếc nhẫn kim cương ra đưa cho anh.

- Thật ra, em giữ nó cũng được mà! - Daniel gãi đầu cười.

- Khỏi, anh mệt quá à! - Nàng chu môi, đấm vào cánh tay hắn.

- Hai người sao lâu quá đi, ngồi dưới quầy mỏi chân muốn chết! - Jimmy nhảy ra nói.

Junghwa phì cười. Hai anh em nhà họ thật là giống nhau mà! Sinh ra đã có cái tiếng đào hoa, phá phách rồi.

- Thôi về đi! Em còn làm việc nữa! - Nàng cầm chiếc khăn màu hồng xua tay.

- Vậy! Khi nào rảnh anh mời em đi ăn nhé?

- Được mà! - junghwa trả lời bâng quơ, nghe tiếng đóng cửa mới tiếp tục làm việc của mình.

Nàng thấy người đàn ông ngồi cạnh cửa sổ kia đã xong, tay cầm quyển sổ ghi chép ra đến trước mặt cô giọng nói trong trẻo vang lên:

- Quý khách, tổng cộng của chị là...

Junghwa chưa dứt câu đã bị một bàn tay to lớn kéo xuống ngồi vào lòng nữ nhân đó.

- jung... - Hani giọng nói có chút khàn khàn.

- Là chị? - Nàng cả kinh. Sao cô lại ở đây?

- chị đến đây làm gì? - Nàng giọng nói lạnh lùng, nhưng sâu trong lòng vẫn cảm thấy rất vui vẻ. Nhìn cô có vẻ tiều tụy hơn trước, rốt cuộc hai tháng qua cô đã làm gì?

Hani trầm luân, bàn tay to lớn định chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.

Junghwa xoay mặt đi, khuôn mặt không chút biểu cảm tránh đi bàn tay cô. Cùng cô một lần nữa, chính là nàng lại thêm đau khổ.

Bàn tay cô rơi giữa không trung, thậm chí cô còn không cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể nàng, buông tay xuống, hẳn chỉ đơn thuần ôm nàng vào lòng.

- chị biết không? - Nàng khẽ nói.

- chị đã sai khi chấp thuận việc giải trừ hôn ước! - Giọng nói nàng lạnh lùng, khuôn mặt không chút biểu cảm nhìn cô. chỉ là ánh mắt đau thương, tuyệt vọng vô cùng. Tại sao? Tại sao nàng lại hy vọng cô không có đồng ý? Người phụ nữ tên Diệp Hàn khi đó có phải là lý do?

- jung.. Là chị...

- chị đã vứt bỏ tôi, tôi cũng không cần chị lại phải xuất hiện như vậy. - Giọng nói nhỏ nhẹ vang lên, từng câu từng chữ đâm sâu vào lòng cô.

Trong quán cà phê, người phụ nữ mà cô yêu thương, cô vì nàng muốn tự do vui vẻ mà đồng ý giải trừ hôn ước. Cô sống hơn hai tháng trong khổ đau, thắc mắc không biết khi gặp nàng sẽ nói ra sao. Chính là lúc này, người mà cô yêu thương lại nói không cần cô xuất hiện.

- Buông.. - Nàng run rẩy, sắc mặt tái nhợt nói với cô. Nàng một giây cũng không muốn ở cùng cô.

- jung, nghe chị.. -  hani nhắm mắt. Trong lòng dâng lên một cỗ chua xót cùng thống khổ.

- Chát!! - Nàng vùng dậy, vung tay dùng lực thật mạnh tát vào mặt cô. Dù quán rất ít người, nhưng vẫn là thu hút được mọi ánh nhìn về phía nàng và  hani.

Khuôn mặt tuấn mỹ của cô quay hẳn sang một bên. Cô chết lặng, không nói lời nào.

- Xin chị. không cần thương hại tôi! - Nước mắt không ngừng tuôn trào, khuôn mặt nàng tái nhợt.

- jung, là chị không đúng...

- Không cần! Tôi không cần chị xin lỗi! Tôi không cần thứ tình cảm thương hại! -  junghwa run rẩy, vội tháo chiếc tạp dề để lên quầy.

-  junghwa ? - Hoan Kiều ngạc nhiên.

- Kiều, tớ tạm nghỉ vài ngày! - Gạt đi nước mắt, nàng vội bỏ ra ngoài.

Còn cô ngồi ở bàn, ánh mắt đầy thống khổ, đau đớn. Bàn tay nắm chặt lại. Đúng, cô thật sự đã sai! Tâm cô nói muốn nàng hạnh phúc, vui vẻ là đúng, nhưng là quyết định của cô sai lầm. Cô mất nàng?!

Hai tay ôm trán, ánh mắt hẹp dài của cô chứa đầy đau thương. Cảm giác khó thở lan tỏa khắp lồng ngực, cánh môi mỏng của co trắng bệch không chút huyết sắc. Hani nhẽ nhắm mắt lại, khóe mắt cô ướt át dần.

Hoan Kiều đứng ở quầy nhìn nữ nhân ngồi gần cửa sổ thật lâu mới thấy cô đứng lên. Thân hình cao lớn tao nhã đi về phía cô, giọng nói khàn khàn vang lên:

- Vị tiểu thư này, cô là chủ của  junghwa?

- P.. Phải! - Hoan Kiều lắp bắp, vẫn là bị vẻ đẹp của cô choáng ngợp.

- Cho hỏi cô có biết nơi junghwa hiện giờ đang ở không?

Cô giật mình, vội lấy một tờ giấy ghi địa chỉ nhà nàng đưa cho hắn.

Ánh mắt cô chứa đầy bi thương, đau buồn. Khẽ cười nhẹ, cô nhận lấy tờ giấy nói:

- Cảm ơn! Đây là danh thiếp của tôi, có gì cần giúp cô cứ việc liên lạc với tôi! Tạm biệt!

Hani đưa tấm danh thiếp cho cô, rồi ưu nhã đem tờ giấy bỏ vào túi, trả tiền cà phê với bánh rồi rời đi.

Hoan Kiều cầm tiền trên tay, mắt mở lớn kinh ngạc:

- Trời! Một trăm vạn lận?

Cô định gọi cô. nhưng chưa mở miệng cô đã lên xe Lamborghini tuyệt đẹp phóng đi mất.

- Á! Ahn heeyeon đó! - Một vị khách nữ ngó thấy danh thiếp của cô vừa đưa vội hét lên.

Cô giật mình, vội lấy lại danh thiếp cười với quý khách:

- Xin lỗi, cô dùng gì?

- Cô à! Có thể đưa tôi mượn danh thiếp đó một chút không?

- Thứ này! Nó không phải đâu! Cô nhầm rồi!

Thấy cô xua tay, nữ nhân kia tỏ vẻ tiếc nuối, vội chọn món rồi rời đi.

Hoan Kiều thở dài, đưa tấm danh thiếp lên xem lại:

- cô là Ahn heeyeon? Vậy sao còn đến tìm junghwa?

--------------------------------------------------------------------------------------------

- Tiểu thư, cô sao vậy? - A Thần nhận điện thoại nàng, nghe tiếng nức nở của nàng không khỏi lo lắng.

- A Thần, chị ta... ở đây sao? - Nàng biết. Khi đi A Thần đã hứa theo dõi động tĩnh của cô. khi cô đến thành phố D sẽ lập tức thông báo cho nàng.

- Đúng vậy!

- Tại sao không nói? - Nàng nức nở.

A Thần im lặng. Bây giờ... hắn có nên nói cho nàng không?

- Tại sao không nói? Cậu có biết hôm nay chị ta đến gặp tôi không hả? - Nàng nói lớn.

- Tiểu thư! Chuyện này có lẽ không tiện, tôi sẽ gửi thứ này qua e-mail cho cô. Tạm biệt!

Cúp máy. Nàng cắn răng, dùng lực thật mạnh ném chiếc điện thoại đi. Điện thoại bay vào góc tường, vỡ tung.

Junghwa co người lại, cả thân thể run lên từng hồi. Hoàn toàn bỏ mặc tiếng chuông báo e-mail đến.

Hani khuôn mặt tái nhợt. Bàn tay nắm chặt bả vai bị thương, kéo áo che đi vết máu loang lổ ở áo sơ mi trăng bên trong. Cố gắng từng bước đi đến căn hộ của nàng.

- jung... Là chị... - Mồ hôi ướt đẫm trán cô, hani cố dùng lực gõ cửa.

Nàng bịt miệng, cố không cho phát ra tiếng khóc của mình. Sao cô lại đến đây? Nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt. Tại sao những lúc nàng đã gần như quên được, cô lại xuất hiện trước mặt? Nàng đau khổ, cô mới vui sao?

- jung.. Em không trả lời.. cũng được... - hani dựa vào cửa ngồi xuống, bàn tay vẫn nắm chặt vết thương ở bả vai.

- chị.. thật sự không phải lừa dối em... chị nghĩ, lúc đó sẽ giải trừ hôn ước cho em, để em được vui vẻ, rồi hai tháng sau sẽ tìm em mang về... Hai tháng chị đã phải đau đớn khi không có em.. chị về nhà, gọi em.. nhưng đứng thật lâu mới biết em không có ở đây... chị đứng trước giới truyền thông, nói chị đã đính hôn.. nhưng phải để đám phóng viên nhắc lại chị mới nhớ đã đồng ý giải trừ hôn ước... - Ánh mắt thâm trầm của cô tràn đầy đau thương cùng tuyệt vọng. Cố quên đi vết thương bị trúng đạn ở bả vai, chỉ cần nàng ra mở cửa nhìn cô. như vậy cũng đủ.

- jung, chị chưa nói điều này bao giờ phải không...? - hani thân thể run nhẹ.

Junghwa bịt tai nói:

- Không! Điều gì tôi cũng không muốn nghe! Chị đi đi!

Cô nhắm mắt, hơi nóng ẩm ở khóe mắt vẫn chưa dứt. Cơn đau từ hai phía ập tới. Không thể để nàng nhìn thấy cô lúc này, sẽ thật thảm hại.

Hani hôn nhẹ lên cánh cửa lạnh ngắt. Khuôn mặt cô tái nhợt như tờ giấy, mồ hôi lạnh càng lúc càng nhiều, giọng nói khàn khàn vang lên:

- Được.. chị đi.... jung , chị yêu em...

Cô bước xuống cầu thang, từ lúc xuống máy bay đến giờ, cô một chút cũng không cảm nhận được hơi ấm của nàng, một chút cũng không hề có. Cô hận, tại sao lúc đó cô không nghĩ thông suốt hơn? Thật đau đớn!

- Phịch! - hani ngã xuống nền đất, bây giờ cô không để ý mình đã mất bao nhiêu máu. Trong mắt cô bây giờ chỉ có duy nhất hình dáng của nàng. Tại sao? Một chút yêu thương trong mắt nàng cô cũng không hề nhận thấy? Cô chỉ muốn gặp nàng, vậy cũng không được sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro