Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những lời nói của anh đều là thật lòng, nếu như vậy mà cô vẫn không tin, vậy thì........:
- Em đừng hòng rời khỏi anh nửa bước! Qua tối nay, em sẽ trở thành người phụ nữ của anh!
Nói xong anh tiếp tục hành động đang dang dở của mình,phía dưới của anh đã dựng lên, nãy giờ anh đã chịu đựng rất lâu!
- Không được...anh, tránh ra...ưm...ưm...
Thôi rồi, cô không thể thoát khỏi ma trảo của anh. Vậy thôi thì coi như một giấc mơ vậy, sáng mai sẽ không có gì! Cô sẽ rời khỏi cái chỗ đáng ghét này. Ưm....Ưm.....
- Thiên Hạo! Mau gọi tên anh- Thiên Hạo nói với cô
- Ưm....aaaa....Thiên Hạo...- cô thở dốc nói
- Nói em muốn anh, gọi tên anh..........- Nghe cô gọi tên anh, anh dường như muốn nổ tung
- Thiên Hạo,em muốn..................anh........á á á........- Vừa dứt lời, màng trinh của cô đã bị rách toạc ra , thật là đau, cô khóc
- Đau..........hjx.......Rất đau
- Ngoan, một chút sẽ không sao! - Anh vuốt nhê khuôn mặt của cô, sau đó lại tiếp tục đưa cả hai người lên đỉnh........
Đêm đó, Thiên Hạo đã khiến cho cô phải ngất lên ngất xuống mấy lần..........Thoả mãn, anh ngủ thiếp đi nhưng không biết rằng, khi tỉnh dậy, mọi thứ đều sẽ biến mất............
Hương giơ tay lên ôm đầu. Bây giờ cô đang ở đâu? Cô nhớ là cô đang ngồi hóng gió , sau đó có một người nào đó đã chụp khăn lên mặt cô, sau đó thì cô không còn thấy trời trăng gì hết. Bây giờ tỉnh lại, lại thấy mình nằm trong một căn phòng. Cọ đoán căn phòng này chắc là cũng ở trong khách sạn mà cô đang ở thôi. Bởi vì thiết kế ở đây cũng giống chỗ cô, có điều phòng này lớn hơn và nhìn sang trọng quý phái hơn rất nhiều. Đang suy nghĩ bỗng nhiên, từ đằng sau cô có một bàn tay rộng lớn ôm lấy cô, khiến cho cô không thể nhúc nhích, cô quay đầu lại thì.............
- Anh là ai?????????
Sock. Cô hỏi anh là ai. Mới ba ngày không gặp cô đã quên anh rồi sao. Chết tiệt! Ba ngày này anh nhớ cô biết chừng nào. Từ khi biết được cô đang ở khách sạn này, anh đã muốn lao đầu chạy đến để gặp cô. Anh muốn ôm cô, hôn cô, muốn cô phải nằm dưới thân thể anh. Thế nhưng , bây giờ cô lại không biết anh là ai. Thật tức chết mà, chưa từng có ai dám đối với anh như vậy.
Người đàn ông trước mặt sao lại nhìn cô chằm chằm như vậy. Trong ánh mắt anh ta tràn đầy tức giận, ngọn lửa trong mắt anh như muốn đốt cháy cô vậy. Thật đáng sợ! TẠi sao anh ta lại nhìn cô như vậy? Nhưng mà nhìn anh ta có chút quen quen nha, chẳng lẽ đã gặp nhau ở đâu rồi? .......................A..............cái người hôm nọ..........ở trung tâm........
- Sao anh lạỉ ở đây? Saolại cho người bắt tôi? Anh muốn làm cái gì? Mau thả tôi ra?.....................
Cô tuôn một trào câu hỏi, khiến cho hắn có hơi buồn cười, nhưng nhìn cô như vậy lai có chút dễ thương
- Ha ha, đã nhớ ra anh rồi sao! Xem ra trong mắt em , anh chẳng có tí cân lượng nào?
Hắn cười to, đám vệ sĩ bên ngoài nghe được đều hoảng hốt.....Tổng tài cười lần đầu tiên họ nghe được tổng tài của họ cười, người kia nói không sai, có lẽ đây sẽ là tổng tài phu nhân tương lai . Anh ra lệnh cho đám vệ sĩ lui xuống , để cho họ được riêng tư một chút.
- Cười cái đầu anh , mau thả tôi ra? Nếu không......................-Hương ngập ngừng một chút
- Nếu không thì sao? - Anh hôn nhẹ vào cổ cô, ánh mắt anh giờ đây tràn đầy ngọn lửa bùng cháy....
- Nếu không ................tôi...........tôi ....báo cảnh sát! Đúng vậy tôi sẽ báo cảnh sát . Mau tránh ra.
Cô run rẩy, nụ hôn của anh ta khiến cho cô không thể chống lại nổi. Cô cựa quậy muốn thoát khỏi cánh tay của anh ta . Thế nhưng với thân hình vạm vỡ, cao 1m90 của anh cô có thể địch lại sao? Cô cao có 1m70 !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro