chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

M.n cứ nêu ý kiến m.n về truyện này nhé, có phần nào k hay, cứ chỉ ra nhiệt tình Yuri sẽ sửa. Thanks all

" Tui....Tui.......ừm...." - Nó lấp lửng
" Vậy tại sao lại đồng ý theo mình về, cậu thương hại mình hả?"- Cô nhìn Na lạnh lùng nói
" Tui....Không có, đúng là tui có thích anh ta nhưng là cũng không nhiều lắm...Tui với bà cùng đến đương nhiên là phải cùng về rồi ,đúng không. Với lại anh ta đào hoa lắm, thân thế lại lớn tui với không tới" - Na sợ cô hiểu lầm liền nhanh miệng nói
" Haiz, bà thích anh ta thì cứ ở lại, không cần theo mình về đâu, dù sao bà không đi thì tui cũng không về được..." - Cô nhìn nó thở dài nói
" sao lại không đi được"_Na thắc mắc
" Hồi nãy không nghe anh ta nói, đây là sân bay của anh ta hả, cộng thêm hồi nãy tuj nghe là 2' nữa cất cánh, mà giờ đã gần 10' rồi. kHông phải do anh ta làm sao? Thôi hay bà ở lại đi, có gì, sắp tới tui cũng định thi để lấy học bổng qua đây mà"
Cô cười cười nhìn nó
" Hử? Vậy còn tui"
" Bà có anh chàng này rồi, theo như tui đã suy đoán anh ta rất giàu, nhìn cái sân bay này là đủ biết....Đến lúc đó, bà học ở đâu chả được, đến lúc đó tui với bà lại học chung, không phải sao" - Cô nháy mắt với Na
" HỪ! Anh ta đào hoa, có biết bao nhiêu bạn gái, còn cái người đàn bà hôm trước nữa,ỏng à ỏng ẹo, thấy ghét." - No bỉu môi
" Để tui" - Cô nghe vậy liền vỗ vai Na nói rồi quay sang bên kia
Từ nãy đến giờ ,nghe hai cô nói chuyện, anh đã biết hai cô là người Việt Nam. Bỗng nhiên anh thấy hơi bực mình, nếu như lúc trước anh nghe lời mẹ, thì bây giờ có lẽ đã hiểu được nội dung của cuộc trò truyện. Đúng vậy anh là con lai Trung- Việt, mẹ anh là người Việt Nam, vì thế ngay từ khi còn nhỏ bà đã bắt anh học tiếng việt, có lẽ vì có nửa dòng máu Việt nên anh học rất nhanh,thế nhưng chỉ học vài ba bữa anh lại không học nữa....Lúc đó , anh cho rằng, tiếng anh quan trọng hơn, nên chỉ học mỗi tiếng anh và một số tiếng khác và không đụng gì đến tiếng Việt cả.
Thấy cô bạn kia quay sang nhìn anh cười có chút mờ ám, anh hơi buồn cười:
" Có chuyện gì sao?" - Anh lên tiếng
" Ak! Không, anh bảo anh thích bạn tôi,vậy anh biết gì về bạn tôi?" - Cô nháy mắt hỏi anh
" A?" - Anh có chút giật mình, trong thông tin mà anh điều tra thì cô ấy là người du lịch đến đây,nhưng là về thông tin cá nhân như tên, tuổi ...thì không có.
" Anh có biết bạn tui tên gì không? Bao nhiêu tuổi?"- Nhìn thấy anh bối rối, cô liền biết, thông tin của nhỏ Na và cô quả thật đã được ông che dấu. Cô nhìn người là chuẩn nhất. Từ lúc thấy ông, cô đã biết ông không đơn giản. Ngoài mặt là một chủ tịch của một công ty nhưng là sau lưng vẫn có một thế lực lớn chống đỡ, cái dự án của cô và nó chẳng qua là giúp đỡ công ty của ông về phần tinh thần thôi, còn về tiền thì hơi nhiều đấy. Cô biết nếu muốn làm tốt bản dự án đó thì phải đầu tư ít nhất 5 tỉ. Thế nhưng ,ông ấy lại không hề suy nghĩ, sau khi đánh giá dự án tốt liền bắt đầu làm..., đừng tưởng qua mắt hai bọn cô.......
" Vậy anh có biếtcô ấy ghét nhất loại người nào không? Là đào hoa đó!!!"
- Cô nhấn mạnh hai chữ cuối cùng
" A, vậy sao, bây giờ tôi mới biết, nhưng cô yên tâm, từ nay chỉ có cô ấy mới có tư cách là người con gái của tôi, còn lại đều không xứng. Còn nữa không phải tôi thích cô ấy mà là yêu" - Anh nhàn nhạt nói
" Oh, xem ra anh là thực lòng, vậy thì ok , tôi sẽ cho anh đem cậu ấy về , nhưng là phải có điều kiện !" - Cô mỉm cười
" Được, bất cứ điều kiện gì, cô nói, tôi sẽ đáp ứng, nhưng là sao tôi có thể tin cô, cô ấy nghe lời cô sao?" - Thấy cô thoả thuận, anh có chút nghi ngờ, nhưng là mặc kệ , anh chỉ cần người con gái kia
"Vậy tôi nói cho anh biết. Cô ấy tên thật là Phương Anh theo tên Việt Nam, tên thường gọi là Na, năm nay 19 tuổi,à....cũng gần 20 rồi. Vì đang tuổi đi học nên anh vẫn phải cho cô ấy đi học đàng hoàng, còn nữa phải xin phép bố mẹ Na....."
Cô nhìn thẳng vào mắt anh nói. Còn anh thì hơi bất ngờ:
"Chỉ có vậy sao?"
"Chỉ có vậy, anh còn muốn gì sao? " - Cô hơi tức cười khi nhìn vào khuôn mặt anh
" Điều đó thì tất nhiên, còn cô ấy......" - Anh liếc mắt nhìn Na
Thấy vậy, cô quay sang nói nhỏ vào tai nhỏ. Mặt nó đỏ bừng, có chút lưỡng lự sau đó gật đầu. Sau đó bước ra, đi xuống máy bay. Họ đi xuống máy bay, anh vẫn còn ngạc nhiên. Cô ấy quả thật là nghe lời bạn sao, còn lời của anh thì lại như không, thật đáng chết, về đến nhà, xem anh sẽ xử cô như thế nào.
" Còn ngẩn người làm gì ? Mau đi nhanh!! Còn nữa, nhớ hoàn thành điều kiện của tôi, nếu không....."
Cô gian xảo liếc mắt nhìn anh
" Ha ha, đã biết, tôi nhất định sẽ đến chào hỏi bố mẹ vợ đàng hoàng, chuyện đi học thì chỉ cần cô ấy muốn , tôi sẽ không phản đối"
Anh cười lớn nói với cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro