Chương 1: 419 cùng giám đốc.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một đêm cuồng dã, Cố Thục Mãn tĩnh lại với cơn đau rát từ thân dưới. Lắc đầu vài cái cho tỉnh táo, cô ngồi với thân thể như bị xe lu qua cả chục lần.

Phòng sao mà vừa bãi thế, quần áo vứt lung tung khắp nơi.

Ga giường màu xám nhạt bị nhàu nát...khoan đã...màu xám nhạt. Rõ ràng ga giường cô màu hồng mà.

Cô hoảng hốt nhìn xung quanh. Đây không phải phòng của cô, cô đang ở đâu đây.

Kéo chăn bước xuống giường. Hai chân vừa chạm đất bất giác run lên, toàn thân đau nhức không thôi làm cô ngã ập xuống sàn.

Cô!...cô không mặc quần áo. Trên người chi chít là những vết bầm tím, nơi đó cảm thấy đau ê ẩm.

Không lẽ...là tình một đêm.

Con mẹ nó chứ, cô không biết mình đã làm chuyện đó với ai. Tối qua vì bị bạn trai đá, cô uống rượu cả đêm trong quán bar, sau đó gặp một người đàn ông, cô đã nói...TMD, cô, cô đã nói...

- Tên mặt trắng đẹp trai ơi, cưng ngủ với chị một đêm, chị sẽ cho cưng thật nhiều tiền...hực.

Cô ngà ngà say, tay ôm chặt lấy một người đàn ông mình không quen biết, đầu ngã gục vào lòng người ta.

- Tiền!

- Phải, chị có rất nhiều tiền a~

Cô thều thào nói mà không biết ai đó đang cười chế giễu mình.

- Tôi có thừa.

Giọng nói dịu dàng rất quen thuộc lại vang lên, nhưng mang theo đầy khinh bỉ.

- Vậy cưng muốn gì, chị sẽ cho hết?

Chỉ cần ngủ với chị một đêm...hức.

- Vậy thì...

- Được, chỉ cần ngủ với chị, chị đều chấp nhận hết.

Và thế là cô cứ leo lên xe người ta rồi đi đến đây, nơi đã xảy ra 419 với một người mà mình không quen biết. Mặt hắn như thế nào cô cũng không nhớ rõ, chỉ biết hắn rất trắng a...trông rất giống một người...hày chắc không phải đâu.

Miên man suy nghĩ, cô không biết rằng từ lúc cô tỉnh lại, trong phòng tắm tràn ngập thanh âm xả nước. Lúc này, tiếng nước nhỏ dần rồi tắt hẳn, cửa phòng tắm nhẹ nhàng được đẩy ra, mang theo hương thơm khoan khoái của mùi sữa tắm.

Đôi chân trần với những ngón chân trắng trẻo được cắt tỉa gọn gàng, bắp chân trơn láng, cặp đùi thon gọn, rắn chắc. Nuốt nước miếng một cái "ực", cô không thể tưởng tượng tiếp theo là chỗ nào, nhưng chắc sẽ hoàn hảo lắm đây.

Ngước mắt nhìn chằm chằm nơi đó của người đàn ông đang được che phủ bởi một chiếc khăn tắm làm cô hơi thất vọng. Có cách nào tháo khăn ra được không,...

Bỗng thân ảnh đó tới gần cô, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống. Ôi mẹ ơi, trước mắt cô là gì thế này, cơ bụng sáu múi, còn hơn cả hoàn hảo. Cô không thể tin vào mắt mình, nhìn miếng da mềm mại tại nơi ngực, răng cô bắt đầu ngứa ngáy, thật muốn cắn một cái a~

Cô mãi mê ngắm thân hình anh, mọi biểu cảm của cô đều được anh thu vào trong mắt. Nhìn cô nhỏ chỉ vì ngắm thân trên của anh mà gần chảy cả dãi, anh bật cười.

- Nước miếng...

Nghe có người nhắc, cô theo bản năng đưa tay lên lâu. Ơ, đâu có nước đâu nhỉ.

TMD, cô bị người ta lừa rồi. Trừng mắt thật lớn, cô ngước đầu lên nhìn ai đó đang cười sặc sụa.

- Giám...giám đốc Sơ...

Cô trợn mắt, người trước mặt không ai khác lại giám đốc công ty cô đang làm. Không thể nào trùng hợp như vậy được. Vậy người đã cùng cô tối qua...con mẹ nó, sao số cô lại cẩu huyết như vậy.

- Làm sao, không hài lòng với thân thể của tôi à.

Vừa nói anh vừa bày ra một tư thế khiêu gợi, làm người khác chỉ muốn phạm tội.

Vô sỉ, đúng là vô sỉ thật mà. Nhưng thân hình quả rất chuẩn...không, vô sỉ quá rồi.

- Đừng nhìn tôi bằng vẻ mặt đó, đã làm thì phải chịu trách nhiệm chứ.

Anh nói như thể rất uất ức, lôi kéo chăn của cô.

- Trách...trách...nhiệm.

Hai răng cô như va vào nhau. Đây, đây không phải giám đốc Sơ Thiểu Khang nghiêm khắc của cô, là ai, ai đã giả mạo giám đốc.

- Phải a, tối qua em đã đồng ý rồi mà.
Vừa nói, anh vừa trườn người đè lên cô, tay luồn lách xuống dưới chăn.

Cô vội vàng túm chặt chăn, lăn người một vòng, cuộn chặt trong chăn như một con tôm chỉ để lại cái đầu. Mắt to mắt nhỏ nhìn anh.

- Tôi...tôi đồng ý khi nào?

- Đừng lừa dối mình nữa, em nghĩ tôi dám nói mà không có chứng cứ ư! Sự trong sạch của tôi đã bị em lấy mất tối qua rồi.

Anh thâm ý nhìn cô, ngụy biện, rõ ràng cô là người lỗ vốn mà anh dám cả gan đổ mọi tội lỗi lên người cô.

Thật quá đê tiện đi.

- Tôi...tôi uống say. Không nhớ đã từng nói gì với anh...

Cô vừa nói vừa thu người về phía rìa giường. Cô phải tìm cách trốn khỏi đây.

- Hử?

Bất giác anh đột ngột ép cô về giường, làm cô hoảng sợ không thôi.

- Anh...anh...

Cô hoảng loạn tìm cách trốn thoát khỏi vòng tay ma ác của anh.

- Không nhớ hử?

- Phải a, tôi uống say, làm cách nào đến đây tôi cũng không rõ nữa là, haha.

Cô làm như vẻ tối qua mình uống say, không nhớ rõ chuyện gì. Tình cảnh xấu hổ như thế này cô phải làm sao!

Bỗng, anh bế cô lên ôm trọn vào lòng, cô hoảng sợ ôm chặt chăn, hiện giờ cô đang lõa thể a~

- Anh, anh làm gì vậy, mau buông tôi xuống.

Vừa nói, cô vừa giãy giụa muốn thoát ra khỏi ma trảo của anh.

- Chẳng phải em bảo không nhớ ư, nên tôi sẽ làm lại cho em nhớ.

Anh bình thản nói, bước chân không nhanh không chậm hướng về một phòng, nói chính xác hơn đó là phòng tắm nơi anh vừa bước ra khi nãy.

"Làm lại" làm lại cái gì chứ, không lẽ,...mặt cô tối sắc.

- Khốn kiếp, mau thả tôi xuống.

Cô hai tay ôm chặt tay anh, chân vòng qua ôm chặt hông của anh. Giờ tình cảnh không khác gì khỉ ôm cây vậy.
Răng cô thân thiết ngặm lấy cổ anh, khốn khiếp, này thì làm lại này. Tôi cắn chết anh.

Anh đen mặt đứng bất động ba giây. Sau đó cố gắng kéo cô đang ôm ghì chặt lấy mình.

- Nhả ra.

Đừng có mơ, cô cắn, cắn nữa này.

-NHẢ...RA.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro