Chương 3: Chạy trốn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi trở về căn hộ, Cố Thục Mãn vứt túi xách qua một bên. Nằm chình ình giữa giường, thân thể bắt đầu đau như bị ai đó xâu xé.

Cảm thấy cơ thể thật khó chịu, cô vội vàng đi tắm rửa. Bây giờ phải làm sao đây. Người đó lại là giám đốc của cô nha.

Lên thành phố A chưa được bao lâu, khó khăn lắm cô mới kiếm được công việc có lương cao như thế này. Chẳng lẽ...không được, cô phải tìm cách.

Đầu tiên là vạch lên một kế hoạch.

Điều quan trọng nhất bây giờ là gì?

Chính là trốn xa khỏi tên giám đốc xấu xa đó, như vậy thì cô phải nghĩ việc, phải chuyển nhà, phải cắt mọi đứt mọi quan hệ và liên lạc. Anh ta giàu có và quyền lực như vậy, một dân đen nho nhỏ như cô sẽ không đối đầu lại.

Phải, kế hoạch là như vậy.

Được rồi, ta phải thực hiện bước đầu tiên.

Lâu sạch người, cô mặc một bộ đồ ngủ màu hồng, vừa lâu tóc vừa bấm điện thoại gọi điện.

- Trình Trình, bồ giúp mình viết đơn xin nghĩ việc nhé.

Đáp lại bên đầu loa là một giọng nói bất ngờ, và nổi nóng.

" Bồ bị điên à, tiền lương cao lắm đó."

- Mình biết, thì bồ cứ giúp mình đi, mình không thể ở lại đây được nữa.

" Bồ bị làm sao, gặp khó khăn thì cứ nói mình."

- Mình đắc tội với người ta, tối mai mình sẽ rời khỏi đây a.

Vừa đi, Cố Thục Mãn vừa suy nghĩ mình có nên nói việc này cho Vãn Trình biết hay không.

" Cậu đắc tội với ai, xã hội đen à."

- Cũng gần là như vậy. Cậu giúp mình đi.

" Được rồi, có chuyện gì thì báo cho mình biết ngay nghe chưa!"

- Rồi, yêu bồ nhiều lắm. Mà nè, có ai hỏi gì liên quan tới mình bồ không được nói nghe chưa, bất kì ai hỏi cũng không được nói, nếu không bồ sẽ hại chết mình.

" Được rồi, có gì mai mình ghé qua chỗ bồ."

- Ừ vậy nha, bái bai.

Ngắt máy, cô lại đi lòng vòng loanh quanh nhà. Bước đầu tiên cũng đã xong. Thành phố A, cô không quen biết ai nhiều, chỉ có Vãn Trình nên cũng không khó khăn gì.

Vì không có đủ tiền, cô không thể làm gì khác là trả lại căn hộ, thà về nhà ăn bám cha mẹ cũng không muốn ở đây a.

Ban ngày ban mặt nhiều tai mắt, nên cô sẽ đặt vé thuyền lén lút trốn vào ban đêm. Đó là kế hoạch hay nhất. Dù cho việc nhỏ nhất cô cũng không thể lơ là cho qua.

Sáng hôm sau. Đúng như đã nói, Vãn Trình có mặt ngay tại nhà Cố Thục Mãn. Cô nàng mặc chiếc áo sơ mi kẻ caro, cùng quần Jean đen trong rất cá tính.

- Làm sao vậy, bồ mau kể mọi việc cho mình nghe.

- Bồ viết đơn giúp mình rồi chứ.
Vừa nói, cô vừa khuấy cốc cafe trên tay.

- Rồi, mình đã làm đâu vào đấy.

Vãn Trình khoanh tay ngồi xuống sopha. Mái tóc ngắn màu hạt dẻ cùng đôi mắt to tròn nhìn cô nàng không khác gì một loli dễ thương nha. Những tính cách thì lại khác hẳn với ngoại hình...

- Giám đốc biết chứ!

Cô giả vờ lơ đãng nói.

- Bồ bị ngốc à. Việc bồ nghỉ việc có liên quan gì tới giám đốc. Vả lại, anh ấy đã lên máy bay tới thành phố S đi công tác tối qua rồi.

Nghe Vãn Trình nói vậy cô thở phào nhẹ nhõm. Rốt cuộc ông trời cũng thương hại cô rồi.

Thấy tinh thần của bạn mình tốt hơn hẳn, Vãn Trình thắc mắc hỏi.

- Bồ sao vậy! Mà có chuyện gì, mau kể mình nghe.

Nghe hỏi, cô do dự một hồi rồi đêm câu chuyện lược bỏ một vài tình tiết kể cho Vãn Trình nghe. Tất nhiên, tên giám đốc cô không thể nào nói ra được.

- Khốn khiếp, là tên nào? Mình phải đòi lại công bằng cho bồ.

Vãn Trình đập bàn hùng hổ đứng dậy. Hành động này thật khiến cô cảm động. Nhưng ngay sau đó cô nàng nói một câu làm cô sầu muộn không thôi.

- Có phải tên đó bị mù hay không? Kiểu nào cũng ăn tạp!

- Con nhỏ khốn nạn. Bồ theo phe ai hả?

Cầm cái gối sopha, cô ném mạnh vào Vãn Trình làm cô nàng nhảy dựng lên.

- Rồi rồi, không đùa nữa. Việc này bồ tính làm sao?

- Bỏ trốn.

- Bồ đi đâu?

- Về đảo.

- Khi nào?

- Tối nay.

Nói đến đây, Vãn Trình thương sót nhìn Cố Thục Mãn.

- Là tên nào đã hại bồ như vậy, thứ đàn ông thối tha. Mau nói cho mình biết, mình sẽ đập cho hắn một trận.

Nhìn Vãn Trình đang sôi sùng sục với cái ý tưởng đập Sơ Thiểu Khang, cô không biết phải nên vui hay nên buồn. Sơ Thiểu Khang là giám đốc công ty LQJ, ai chả biết công ty này có quyền lực nhất cả thành phố A, có khi đứng trong top đầu những công ty giàu mạnh nhất cả nước ấy chứ. Tốt nhất là tránh xa anh ta ra. Phải, tránh càng xa càng tốt.

- Bồ đấu không lại hắn đâu. Mình quyết định rồi sẽ không đổi ý nữa.

Cô biết Vãn Trình là lo lắng cho cô, cô nàng không biết thể hiện cảm xúc nên mới lấy hành động bày tỏ. Quen một cô bạn tốt như vậy cô cũng hạnh phúc lắm rồi. Hết cách, cô phải quay về đảo ăn bám cha me cho rồi.

Tối hôm đó, cô lên thuyền quay về đảo với sự đưa tiễn của Vãn Trình. Hai người bùi ngùi ôm nhau thật lâu.

- Khi nào bồ quay lại?

- Không biết nữa, nhưng bọn mình sẽ thường xuyên giữ liên lạc chứ?

- Chắc chắn rồi.

Vãn Trình cười thật tươi vẫy tay tạm biệt Cố Thục Mãn. Thuyền bắt đầu rời bến, chạy bon bon trên mặt nước, thân ảnh Cố Thục Mãn xa dần và mờ nhạt.

Vãn Trình vẫn nhìn theo hướng thuyền. Cố Thục Mãn luôn nhắc cô không được tiết lộ bất cứ tin tức gì về cô ấy. Chắc là không muốn tên khốn nạn đó bắt được, hừ, mày tới đây đi, bà sẽ cho mày đẹp mặt. Cố Thục Mãn, bồ thượng lộ bình an nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro