Chương 7: Gia pháp.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng khách, ông Cố tọa lạc trên chiếc ghế to lớn chính giữa phòng.

Cố Thục Mãn và Sơ Thiểu Khang thì ngồi đối diện nhau bên dưới.

Khí thế thật bức người cho đến khi bà Cố mang cái được gọi là gia pháp đến.

Đó gồm một quyển sổ cũ đã ngã màu và một cây roi gai chắc chắn.

Chỉ cần nhìn cây roi thôi là cô đã rùng mình mà run sợ. Cô đã trải nghiệm qua gia pháp này một lần.

Nó đáng sợ bao nhiêu cô là biết rõ nhất...

Năm đó vì ham muốn của tuổi nhỏ, và sự lười biếng trong học tập. Cô đã bỏ nhà ra đi, vì cô nghĩ rằng, mình đến một nơi nào đó tự do thì không cần phải đi học nữa, muốn làm gì thì làm.

Sau đó bố mẹ tìm ra cô và đã áp dụng gia pháp này với cô. Lần đó, cô đã nằm trên giừơng đến hai ngày, giờ thì cô thật sự không muốn điều đó lặp lại nữa.

Lén lau mô hôi trên trán, cô căng thẳng hết mức nhìn bố cô đang cần cây roi lên vuốt ve.

- Nói, hai đứa quen nhau khi nào?

Ông vừa nói vừa nhìn chằm chằm về phía Sơ Thiểu Khang. Bao nhiêu tức giận hóa thành khí lạnh tỏa ra khắp người.

- Thật ra...

- Bố không hỏi con.

Cô đang định nói thì im bật lại. Bố cô cũng thật đáng sợ, một khi đã giận thì còn đáng sợ hơn cả mẹ cô nữa.

- Con là giám đốc của cô ấy, quen nhau gần một năm rồi ạ.

Cô trừng mắt thật lớn nhìn con người dối trá kia, cô làm việc ở công ty anh gần một năm nhưng gặp anh được mấy lần chứ. Số lần gặp mặt có thể đếm trên đầu ngón tay a.

- Đứa nhỏ là của cậu?

- Đúng vậy.

Anh nói chắc như đinh đóng cột.

Khổ quá! Cô đâu có mang thai, rõ ràng sáng nay kiểm tra không có mà, đứa nhỏ ở đâu ra chứ!

- Thế cậu tính sao?

Nói ra câu này, mặt bố cô đã nổi gân lên. Không hiểu sao cô lại cảm thấy lạnh cả xương sống.

- Cháu muốn cưới cô ấy vào đầu tháng tới. Mong hai bác chấp thuận.

Anh chân thành nói. Đầu hướng về phía bố cô tỏ lễ.

Cả người cô bỗng cứng lại. Anh ta vừa nói gì chứ? Cưới...cưới cô ư! Không thể nào, sao anh cứ thích đùa nhưng vậy chứ, không vui tí nào cả.

- Không được.

Cô bật người dậy hét thật lớn. Nhưng rất nhanh, thấy những ánh mắt đang nhìn về phía mình làm cô chột dạ ngồi xuống. Đầu cúi thật thấp không dám ngẩng lên.

- Tôi cũng không phải người khó tính gì. Nhưng quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Cậu đã phạm vào gia quy của nhà họ Cố thì phải nhận lấy hình phạt của mình.

Vừa nói ông vừa cầm lấy roi đi về phía Sơ Thiểu Khang.

- Thế nào, cậu có đồng ý không?

Cô hoảng sợ nhìn bố mình, bố phải hay không thật sự muốn dùng hình phạt với anh. Nuốt nước bọt một cái, cô toát cả mồ hôi lạnh.

- Được.

Anh không hề lưỡng lự mà đáp ứng.

Chuyện gì đang xảy ra thế này, anh đồng ý ư, không thể nào! Chẳng lẽ...anh thật sự muốn cưới cô. Có phải cô đang nằm mơ không?

Cố Thục Mãn ơi Cố Thục Mãn, giấc mơ của mày cũng quá tồi đi.

- Đi theo ta.

Nói rồi bố cô dẫn anh vào từ đường rồi đóng chặt cửa lại. Có khi nào án mạng xảy ra không. Có khi bố cô đánh chết anh mất.

- Mẹ à...

Cô lo lắng cầm tay mẹ cầu cứu.

- Dù gì cũng đã lỡ rồi, tháng sau con chuẩn bị chờ gả đi là vừa.

- Mẹ à, thật sự con không có thai.

- Đến nước này con còn nói dối ư?

Mẹ cô giận dữ nhìn cô.

- Không phải.

Đang định giải thích thì trong phòng bỗng bang lên ba tiếng " chát, chát, chát". Tuy người bị đánh là anh nhưng cô lại cảm thấy đau rát.

Anh làm vậy có đáng không chứ. Khi biết sự thật cô không có thai thì có lẽ ba cái đánh anh nhận được là oan ức quá rồi.

" Cạnh" cửa phòng mở ra. Bố cô mặt cũng hòa hảo hơn chút xíu. Gấp roi lại đưa cho mẹ cô, sau đó cần lấy quyển sách cũ đưa cho cô.

- Học lại gia quy nhà mình! Không thì đừng trách bố.

Cô sợ hãi cầm lấy quyển sách.

- À đúng rồi, nhà mình phòng cũng không có dư giả. Nếu cậu ta ở lại thì đưa xuống nhà kho.

Bố cô nói xong đùng đùng bỏ đi.

Cô vội vả chạy vào trong xem ra thế nào. Chỉ thấy anh đang khó khăn mặc lại áo. Trên tấm lưng mịn màng kia là ba dấu roi đỏ chói, hằng sâu vào da thịt. Máu cũng đã chảy ra rồi.

Ba cái roi này cũng không phải là nhẹ gì. Cô thấy anh nhăn mặt mà mặc quần áo.

- Tối rồi, con xuống kho dọn dẹp một tí để tối cậu ta có chỗ mà nghĩ. Mẹ đi chuẩn bị cơm tối...tí vào phòng mẹ mà lấy thuốc.

- Dạ...dạ vâng.

Cô hơi ngạc nhiên. Haizzz mẹ cô quan tâm anh cũng phải, dù hôm nay ai bị đánh mẹ cũng sẽ đưa cô thuốc để bôi cho người đó nha.

Sau khi dọn dẹp xong nhà kho, cô dìu anh xuống dưới. Tuy có để nhiều đồ đạt bừa bộn nhưng vẫn có thể ở được.

Anh nằm úp trên tấm đệm mà cô mang tới. Sắc mặt tái mét không còn chút máu. Mắt nhắm chặt lại không nói tiếng nào.

- À...ừ, để tôi bôi thuốc cho anh.

Cô cầm lọ thuốc mỡ vừa lấy chỗ mẹ ấp a ấp úng nói. Hai người ở riêng như thế này cô thật sự thấy không quen lắm, không khí thật ngượng ngùng.

Nghe cô hỏi anh không nói gì chỉ gật nhẹ đầu một cái.

Cô từ từ mở lớp áo sau lưng anh ra. Ba vết roi đánh đỏ ửng sưng lên chiếm hết chỗ lưng. Bỗng dưng cô lại thấy hơi có lỗi với anh, vì cô mà anh...

Không! Cô suy nghĩ gì vậy. Ai bảo anh ta đồng ý làm gì chứ, cũng đâu phải cô kêu anh làm như vậy, hừ.

Tuy là tức giận thật nhưng cô vẫn cẩn thận bôi thuốc vào vết thương của anh, nhiều lúc sơ ý bôi quá mạnh. Tuy đau nhưng anh không kêu la gì cả, thân thể hơn cứng một chút.

Làm xong tất cả, cô đắp chăn lên người anh, rồi cẩn thận bước ra ngoài.

- Để tôi đi lấy cơm tối cho anh.

Nói rồi cô phóng thật nhanh ra khỏi phòng.

Phù,...lúc nảy cô bị sao vậy. Chỉ là bôi thuốc nhưng mỗi lần tay đụng chạm vào da thịt anh lại rung lên không ngừng, trống ngực đập liên hồi làm cô không thể thở nổi.

Chắc là lần đầu tiên tiếp xúc với người khác giới, đặc biệt là lúc tỉnh táo như thế này nên cô hơn căng thẳng mà thôi. Đúng vậy, chỉ là căng thẳng...căng thẳng.

Đem phần cơm của anh và cô tới, cô bĩu môi bực bội. Mẹ không cho cô ăn cùng mà bắt cô vào đây ăn với anh.

Nhìn mặt anh thôi làm sao nuốt cho nổi được chứ.

- Anh dậy ăn cơm này.

Cô biết anh không thể ngồi dậy được nhưng vẫn nói vậy. Nếu không biết nói gì bây giờ, thật là bối rối mà.

Anh không nói gì chỉ gắng gượng ngồi dậy. Mặt nhăn như khỉ.

- Nếu đau thì đừng ngồi dậy, cố làm gì.

- Em đang lo lắng cho anh đấy à.

- Tôi lo lắng cho anh khi nào. Cơm gần nguội rồi đấy nhanh ăn đi.

Anh không nói gì, chỉ cười cười rồi cầm bát đũa lên ăn cơm.

Cô là cô gái rất mạnh mẽ nên ăn cơm cũng rất mạnh mẽ. Cô cúi đầu ăn ngấu nghiến, cứ cấp cấp là có người gắp thịt vào bát của cô, cô cũng không thắc mắc gì cứ thế ăn thôi.

Không biết anh ta ăn kiểu gì mà toàn gắp thức ăn cho cô, phần mình thì chỉ ăn được mấy miếng. Phải rồi, người ta là giám đốc công ty lớn làm sao ăn mấy thứ bình dân như vậy chứ. Cô chính là khinh bỉ, hết sức khinh bỉ.

- Em thích thịt?

- Phải tôi chính là người không thịt không vui. Làm sao?

Tôi vừa gặm cục thịt béo ngon lành vừa khinh bỉ nhìn anh.

- Không sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro