chap 3 nhận được cuộc gọi từ tên biến thái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3 : ông chủ trạm xăng dầu dâm dê Đào Chỉ ,nhận được cuộc gọi từ biến thái

Kỳ Cảnh nói rất đúng ,ông chú này tính tình cổ quái ,dầu muối không ăn nhưng lại rất háo sắc ,không dễ gì lấy được bản đồ từ tay ông ta ,đúng là khó khăn đối với những đại thiếu gia không có gì ngoài tiền bọn họ .

Nhưng nếu đổi lại là Đào Chỉ, vậy thì không giống nhau.

Ở trong trò chơi, gãi đúng chỗ ngứa của npc ,là cách để đạt được đạo cụ tốt nhất .

Cửa hàng cũ nát được ngăn cách bởi cửa kính ,Đào Chỉ không mua được size lớn hơn của áo mưa ,ông chủ trạm xăng dầu đi ra quầy ,dùng giọng khàn khàn vẩn đục nói :" Size này đã là size lớn nhất rồi, cục cưng ."

Nói rồi đặt bàn tay đẫm mồ hôi của hắn lên trên vai Đào Chỉ .

Nam nhân trung niên rất cao ,trên mặt đầy râu quai nón ,che khuất khuôn mặt ,không phân biệt rõ được ngũ quan.

Thoạt nhìn như đã lâu rồi chưa tắm rửa ,có nhiều vết dầu mỡ lớn bé khác nhau, cùng đủ loại vết bẩn không tên.

Hắn đứng bên cạnh Đào Chỉ ,tầm mắt dừng ở trên người cậu, ánh mắt ướt át lại dính nhớp như dịch nhầy của ốc sên.

Trên người hắn đầy mùi hôi thối, khi tới gần nói chuyện ,trong miệng còn phả ra một mùi hương tanh tưởi. Cùng với bàn tay đặt trên vai Đào Chỉ ,lòng bàn tay cùng làn da tiếp xúc ,cái loại xúc cảm này khiến cho người ta cảm thấy muốn nôn oẹ .

Đào Chỉ cực kỳ không thảo mái .

"Tính.....tính tiền" Đào Chỉ cắn môi ,chỉ nghĩ nhanh hoàn thành nhiệm vụ để rời khỏi đây.

Đào Chỉ cầm bản đồ ,bước chầm chậm ra ngoài ,ông chủ trạm xăng dầu vẫn luôn đi theo sau cậu ,tựa hồ như đưa cậu đi một đoạn đường.

Cách đó không xa ,có chiếc xe dừng lại bên đường, cửa sổ xe đóng chặt, chỉ có cửa sổ ghế sau là hạ xuống .

Giang Dạ dựa vào cửa sổ xe ,mặt mày lạnh lẽo khép hờ, nghe được động tĩnh ,mới nghiêng mắt, không kiên nhẫn liếc lại đây .Giống như oán giận cậu chậm chạp .

Thẳng đến khi Đào Chỉ đến gần ,ánh mắt hắn rơi xuống cánh môi run bần bật của cậu, cùng khuôn mặt phá lệ tái nhợt .

Giang Dạ mới một chút nhăn lại mi.

"Làm sao vậy ?" Kỳ Cảnh hạ cửa sổ xe, hắn nhếch khoé miệng ,nhìn đến Đào Chỉ đứng yên bên cạnh thân xe .

Đối mặt tới tầm mắt của mọi người, Đào Chỉ cảm thấy cực kỳ không khoẻ, cậu muốn lên xe ,nhưng lúc kéo cửa xe ra ,lại không động đậy .

Đào Chỉ tưởng bọn họ hiểu lầm cậu không lấy được bản đồ ,cố ý khoá cửa xe ,vội đem bản đồ đang nắm chặt trên tay đưa cho Kỳ Cảnh ngồi phía trước, có chút sốt ruột nói :"Tao lấy được ."

" Cho tao lên đi ,được không."

Đào Chỉ nhìn Kỳ Cảnh ,hốc mắt có chút hồng ,cậu thật sự sợ bọn họ sẽ ném cậu lại ở đây.

Cậu vừa mới tiến vào trò chơi, không quen biết ai ,cũng không biết đường, npc nơi này rất kỳ quái ,nếu bị bỏ lại, cậu hoàn toàn không biết nên làm sao .

Kỳ Cảnh giống như bây giờ mới phản ứng lại ,cười hi hi ha ha với cậu, cái gì khác thường cũng chưa nói, chỉ dùng khủyu tay chọt Claude bên cạnh .

Đào Chỉ nghe được tiếng xe mở khoá ,bờ vai căng chặt của cậu hơi thả lỏng, vừa định nói cảm ơn ,cửa xe ghế sau theo lực kéo của cậu đã mở ra .

Giang Dạ ngồi ở bên trong ,sắc mặt tựa hồ có chút khó coi, hắn không nói chuyện ,chỉ là khi cửa xe được mở ra ,Đào Chỉ khom lưng đi vào ,đôi chân dài của hắn tự giác tránh ra ,đã biểu lộ ý tứ đồng ý.

Lần này Đào Chỉ ngồi bên cạnh Giang Dạ, Jasson ngồi bên trong đã chiếm vị trí kế cửa sổ lúc đầu của cậu .

" Nhìn cái gì." Giọng nói cực kỳ thanh lãnh phát lên .

Đào Chỉ vừa mới ngồi xuống, nghe được âm thanh vội ngẩng đầu ,cho rằng Giang Dạ đang nói chuyện với cậu, " Tôi không......"

" Đôi mắt không cần tao có thể giúp mày móc xuống."

" Tay cũng vậy." tầm mắt Giang Dạ lạnh như băng ,không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm ông chủ trạm xăng dầu vẫn đứng ngoài xe, nói

" Con lợn nông thôn ghê tởm."

Thì ra không phải nói chuyện với cậu ,Đào Chỉ nhẹ nhàng thở ra ,chờ đến khi động cơ khởi động ,xe đã đi được một đoạn ,cậu mới dám quay đầu lại nhìn.

Ông chủ trạm xăng dầu kia, vẫn đứng giống như pho tượng sừng sững ở ven đường ,ánh mắt nhìn chằm chằm bọn họ ,vẫn không nhúc nhích.

" Hắn sờ soạng mày hả." Kỳ Cảnh quay đầu lại nhìn theo cậu, tựa như thuận mồm hỏi .

Đào Chỉ tạm dừng một chút, sau đó lắc lắc đầu ," Không có......"

"Ha." Không biết ai ha một tiếng ,Đào Chỉ quay đầu ,nhìn đến Giang Dạ một tay chống sườn mặt ,dùng cái ót đối với cậu.

Hắn vừa rồi đã giúp cậu nói chuyện .Đào Chỉ cảm thấy bản thân cậu đang rất vui vẻ ,đây là thay đổi rất tốt, trước kia mỗi lần đùa dai của bọn họ, mặc kệ Đào Chỉ mất mặt ra sao ,Giang Dạ một cái ánh mắt dư thừa đều sẽ không cho cậu.

Có lẽ cậu hôm nay làm cũng không tệ lắm ,Đào Chỉ nghĩ.

Hẳn là không có OOC ,cậu hôm nay đã cực kỳ cực kỳ nghe lời ,còn giúp bọn họ lấy bản đồ.

Còn một đoạn đường dài phía trước ,Kỳ Cảnh và Claude cùng nhau thảo luận bản đồ kia một lát .

" Xa hơn so với dự tính ,đoạn đường này hẳn rất khó đi qua, không biết xe có thể qua được không."

" Có lẽ chúng ta vẫn nên nghỉ chân ngoài trời một đêm ."

" Ừm ,lối rẽ quá nhiều ,không có biển báo giao thông buổi tối rất nguy hiểm ,tốt nhất là nên nghỉ ngơi một đêm ,sáng mai lại đi."

Đào Chỉ nhìn bản đồ cũ kĩ kia, đích đến bị Kỳ Cảnh dùng nét bút màu đỏ khoanh vòng ,xung quanh vòng tròn đều là rừng rậm dày đặc ,cùng với vô số hẻm nhỏ.

Đào Chỉ nhìn nhìn, nhịn không được dựa sát vào ,nhìn ghế trước mở miệng nói :" Có thể cho tao xem một chút không?"

Hai người họ tạm dừng ,Claude liếc mắt nhìn cậu, không lên tiếng, vẫn là Kỳ Cảnh cười hì hì hỏi cậu :" Chỉ Chỉ có thể xem hiểu hả ?"

" Hình như năm lớp 12 mày mới có bằng lái nhỉ?"

" Làm ơn ,chúng ta không cần tài xế tay mơ lái xe đâu ."

Kỳ Cảnh hai ba câu đáp lại lời Đào Chỉ ,hắn nói cũng không sai ,ngày Đào Chỉ có bằng lái cậu đã khoe bọn họ cả một đêm ,nhưng thực tế đến nay vẫn còn không dám lái xe ra đường .

Đào Chỉ há miệng thở dốc ,muốn giải thích cậu không phải muốn lái xe ,chỉ là đơn thuần muốn nhìn bản đồ một chút ,để nhận biết một chút đường lối.

Cậu sợ sau này gặp chuyện gì ngoài ý muốn, cậu đến chạy trốn cũng không biết nên chạy hướng nào.

Chỉ là cậu còn không kịp tiếp tục mở miệng ,Claude lái xe đã nói một câu đóng đinh cậu :" Tao không muốn cho mày chạm vào xe của tao ,mày hết hi vọng đi ."

Đào Chỉ nhìn về phía hắn, tính nói gì đó ,nhưng lại nuốt ngược trở vào ," Ừm."

Có chút đáng tiếc ,cậu muốn xem bản đồ, nhưng lại không có cơ hội xem được.

Sớm biết vậy thì vừa rồi ở cửa hàng cậu sẽ xem trước một chút ,chính là tại cái ông già chủ trạm xăng thật sự quá ghê tởm ,Đào Chỉ ngồi trở lại, đầu óc lung tung suy nghĩ.

__

Phỏng đoán của Claude quả nhiên không sai ,muốn đi tới hồ mộc thì phải đi qua vài con đường nhỏ ,xác thật rất là khó đi. Xe việt dã đã được tân trang ,hình thể khổng lồ, rừng rậm ,đường nhỏ, đã vậy còn bị bỏ hoang nhiều năm ,trên đường có nhiều loại đá to nhỏ khác nhau ,muốn trực tiếp đi qua ,thật sự rất khó khăn.

Trời tối dần, bọn họ tìm được một chỗ ở gần dòng suối ,có một khoảng đất trống san bằng thích hợp để qua đêm tại đây.

Mấy người này tựa hồ đều có kinh nghiệm cực kỳ phong phú về dã ngoại ngoài trời ,Đào Chỉ ngồi ở bên đống lửa ,không có gì cần cậu giúp đỡ ,Claude và Giang Hạ cùng nhau dựng lều trại .

Kỳ Cảnh cùng Jasson vào trong rừng rậm nhặt mấy nhánh cây và lá khô ,dùng để nhóm lửa .

Thoạt nhìn như mấy tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé ,nhưng tại phương diện dã ngoại sinh tồn này, tay chân so với Đào Chỉ nhanh nhẹn hơn nhiều .Chờ đến khi Đào Chỉ phản ứng lại ,Kỳ Cảnh đã đưa cho cậu xúc xích nướng và một con dao, cậu tùy tiện xẻ ngang xẻ dọc ,ra một đống xúc xích miếng to miếng nhỏ xấu xí rồi cho vào trong nồi.

Kỳ Cảnh nhìn thoáng qua trong nồi ,sau đó dựng ngón tay cái với cậu ," Mày tiểu thư vậy ,muời ngón tay chắc chưa bao giờ đụng vô bếp núc nhỉ."

Lỗ tai Đào Chỉ đỏ lên, mấp máy miệng nhỏ nói :" Có thể ăn là được mà....."

Kỳ Cảnh hừ cười một tiếng ,trực tiếp lấy dao từ trong tay cậu ," Được rồi ,ngồi xe cả một ngày, bọn tao muốn được ăn đồ ăn ngon và đẹp mắt ."

Đào Chỉ không nói gì, ngoan ngoãn đem đồ ăn đưa cho hắn ,chống đầu gối ngồi bên cạnh xem hắn làm.

Kỳ Cảnh lại liếc mắt nhìn cậu một cái.

" Sao vậy ?" Đào Chỉ nghiêng đầu.

Kỳ Cảnh hàm hồ trả lời không có gì.

Chỉ là hắn thấy hôm nay Đào Chỉ hình như ngoan ngoãn quá mức.

__

Đào Chỉ không nghĩ tới sẽ nhận được cuộc điện thoại của người kia.

Buổi tối gần mười giờ đêm ,rượu đủ cơm no, mấy người trẻ tuổi nhàm chán dựa vào tản đá bên bờ sông ,vây quanh đống lửa trò chuyện về cuộc sống, về trò chơi hoặc là về nữ nhân.

Những chai bia đã được nốc cạn rơi đầy đất.

Nồng độ cồn không cao lắm ,Đào Chỉ vẫn còn một chút tỉnh táo ,nghe lén bọn người kia nói chuyện, cái miệng nhỏ mấp máy.

Khu không người có tín hiệu rất kém, càng không có bóng người, dưới loại tình huống này mà có thể gọi được điện thoại, không bình thường chút nào.

Chỉ là mọi người không biết được, đây là điềm báo của những nguy hiểm sắp xảy ra.

Di động ở trong túi Jasson, khi sáng Đào Chỉ vô tình làm rơi nên hắn nhặt được.

" Chơi tiếp không, chuột cái ?"

Bị cồn kích thích ,bọn họ nói chuyện càng thêm xả láng, ôm lấy bả vai Đào Chỉ ,cười cười :" J rất là thích bộ dáng này nha "

" Brừm--"

Đúng là tiếng rung chuông âm hồn bất tán ,Đào Chỉ thậm chí còn chưa kịp phản bác cách xưng hô " chuột cái " cùng câu đùa vui nhưng không vui kia ,chỉ nhắm chặt môi, nhanh chóng lắc đầu , :" Tao không muốn tiếp....."

Hiển nhiên cậu cự tuyệt chuyện bắt máy ,di động bị Jasson ném qua tới ,Đào Chỉ hoảng sợ, theo bản năng chụp lấy .

" Đừng có làm bọn tao mất hứng mà ." Jasson hướng tới Đào Chỉ ,làm cái động tác thỉnh cầu chẳng ra gì ," Mày lại chơi với hắn một chút đi, năn nỉ đó ~"

Thấy Đào Chỉ còn muốn nói gì đó ,Kỳ Cảnh đột nhiên nhìn cậu nói

" Mày hôm nay không thú vị gì hết."

Đào Chỉ bỗng cứng đờ.

Trong ấn tượng, Đào Chỉ sợ nhất bọn họ nói mình không thú vị .

Bởi vì nó đại biểu cho một khoảng thời gian dài bọn họ sẽ không dẫn cậu đi chơi.

Nguyên nhân là do Đào Chỉ không được mọi người thích ,nhưng thắng ở chỗ lá gan lớn, chơi là tới bến .

Khi gặp cái gì rắc rối, cậu cơ hồ không mang theo đầu óc mà mặc cho bọn họ sai bảo.

Lần này tất nhiên cũng không ngoại lệ.

__

Sau khi bắt máy ,điện thoại lại lần nữa truyền đến những tạp âm xè xè chói tai.

Chỉ là so với dòng điện hỗn loạn ,đầu óc của Đào Chỉ đã mềm nhũn ,không suy nghĩ được gì nữa.

Sau cuộc trò chuyện kỳ dị buổi sáng ,Đào Chỉ nhất thời không nghĩ ra được nên nói gì đầu tiên.

Cậu sợ tên J không rõ thân phận này lại nói ra cái gì khủng bố, cũng sợ đối phương lại chỉ dựa vào âm thanh trong điện thoại liền không mất chút sức nào nhẹ nhàng đoán ra tình cảnh hiện tại của bọn họ.

Càng sợ đối phương hỏi tội ,dùng ngữ điệu âm u, ép hỏi hắn có phải chuột cái ở trên xe bị bạn trai địt choáng váng không ,cho nên mới soạn ra những lời nói dối đó.

Điện thoại nối máy được vài giây ,Đào Chỉ suy nghĩ lung tung rất nhiều ,qua âm thanh được phát ra ,ngoại trừ tiếng điện lưu xẹt xẹt ,thì ngay cả tiếng hít thở đều không nghe thấy.

Đào Chỉ hoài nghi đối phương cố ý trầm mặc ,đang cẩn thận phán đoán đầu dây không chỉ có mình cậu.

Vừa rồi còn hơi náo nhiệt bên lửa trại ,nhưng giờ phút này dường như an tĩnh đến nỗi tiếng kim rơi cũng có thể nghe. Chỉ có một chút tiếng gió rào rạt thổi qua ,âm thanh tí tách vang lên khi nhánh cây bị thiêu đốt.

Tầm mắt mọi người xung quanh đều không hề chớp mà dừng lại trên người cậu.

Nói đúng hơn là dừng lại ở chiếc điện thoại trên tay cậu .

Tựa hồ như là quá yên tĩnh, Đào Chỉ rốt cuộc cũng nghe được một ít tiếng hít thở.

Đào Chỉ cực kỳ khẩn trương ,năm ngón tay nắm chặt di động ,không đợi đối phương mở miệng chất vấn ,cậu liền đánh đòn phủ đầu, chủ động mở miệng nói

__

" Ngươi làm ta sợ ."

Đối phương tựa như hoảng hốt .

Làm như không lường trước được ,người này bị hắn vạch trần lời nói dối, nhưng lại tự nhiên như không mà trước mặt hắn cáo trạng .

Chỉ là âm thanh nhỏ bé yếu ớt ,không có nói lý lẽ ương ngạnh.

Âm thanh Đào Chỉ nói chuyện nho nhỏ , như sợ bị người ta nghe rõ ,thanh âm nhẹ nhàng tinh tế ,tựa như một cô nương bé nhỏ.

Giống như thật sự bị doạ sợ .

" Như thế nào?" Tiếng nói của J trầm thấp ,cuối cùng cũng mở miệng hỏi cậu .

" Ta không có bạn trai, ta là cùng các anh đi chơi."

" Đi dã ngoại "

Đào Chỉ dùng kỹ thuật diễn tốt nhất của cuộc đời ,dăm ba câu bịa đặt tạo ra một lý do hợp lý để thoái thác, ý đồ lừa dối cho qua.

Cũng không biết J có tin hay không, đối phương cũng không có vạch trần lời nói dối của cậu ,chỉ hỏi cậu :" Vậy giờ ngươi đang ở đâu."

" Trong rừng."

" Hôm nay lái xe mệt mỏi quá, bọn họ đều vào lều ngủ hết rồi ."

Đào Chỉ dừng lại một chút, nhỏ giọng nói :" Bên ngoài thật là tối ,J........"

Đối phương an tĩnh trong nháy mắt ,tựa hồ không rõ ý tứ của cậu.

Lời nói rõ ràng hơi mờ ám, làm mấy người bên lửa trại nóng hừng hực ,đều hứng thú hẳn lên.

Đào Chỉ nhìn đến Kỳ Cảnh khẽ nâng cằm ,đôi mắt nhìn chằm chằm cậu, làm một động tác .

Ngón tay trắng nõn của hắn sờ soạng khắp cổ từ trên xuống dưới ,ý tứ là.........

[ Bạo hơn nữa đi .]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro