Chương 103: Ngươi làm được quá mức phát hỏa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Nam Nam tỉnh lại phát hiện mình đang bị giam giữ trong một nơi đen tối, bốn phía mơ hồ đến thấy không rõ lắm, cô giật giật thân mình, hai tay hai chân đều bị trói dây xích, mà cô cả người mặt hướng lên trời thành hình chữ Đại nằm ở trên giường.

Đầu có điểm đau, cô lúc này mới hoàn hồn, đại khái chính mình bị bắt cóc.

Rốt cuộc là ai đây.

Cố Nam Nam trong đầu liệt nghĩ tới gương mặt xảo quyệt của Mặc Tuyết, sẽ là cô ta sao?

Cô cố gắng bình tĩnh lại.

Âm thầm suy nghĩ.

Trong thời điểm này, càng nhanh không được.
.....

Mặc Lệ Tước từ phòng tắm đi ra, không nhìn thấy được Cố Nam Nam như mong muốn mà là một đám bảo vệ cung kính khom lưng.

Họ trên người mặc tây trang màu đen cùng kính râm nhìn qua rất giống là đang ở ngoài đường.

Mọi người không nói lời nào, không khí an tĩnh quỷ dị đến ngay cả giọt nước từ trên tóc Mặc Lệ Tước nhỏ giọt trên sàn nhà tạo ra âm thanh đều nghe được rõ ràng.

Cho dù không nói lời nào biểu tình của bọn họ đã bán đứng tâm tư bọn họ.

Mặc Lệ Tước động tác lau tóc một đốn, sát khí lạnh thấu xương, "Người đâu?"

"Tam ca, Cố tiểu thư cô .... Bị người mang đi."

Trong đó một tên bảo vệ liều chết nơm nớp lo sợ mở miệng.

Trên khuôn mặt đẹp trai của Mặc Lệ Tước mây đen giăng đầy, đầu tiên là như mặt biển giống nhau tĩnh mịch, theo sau nâng một chân lên đem người bảo vệ đang nói chuyện đá bay rất xa, "Phế vật."

Bảo vệ ho nhẹ một tiếng, nhanh chóng từ trên mặt đất bò dậy, cung kính đứng im, một câu cũng không dám nói.

Chủ tử bọn họ tức giận, nếu có bị lọt da cũng không phải là chuyện hiếm lạ.

Hơn nữa, lần này bọn họ làm việc bất lực.

Vừa nói không thấy Cố Nam Nam, Mặc Lệ Tước cả người liền tức giận như sư tử, toàn thân trên dưới tản ra sát khí khủng bố, đá bay bảo vệ còn chưa đủ, đem ghế bên người cũng hướng tới tên bảo vệ đó.

Bảo vệ không có trốn tránh, cúi đầu đứng cung kính.

Tùy ý hắn phát tiết.

Hắn lấy ra một điếu thuốc, tìm nữa ngày không có tìm được bậc lửa, một bảo vệ tiến lên bậc lửa cho hắn.

Trong phòng ánh lửa nặng nề áp lực chậm rãi thiêu đốt, hắn phun ra một ngụm vòng khói, vấn đề bậc lửa đã được giải quyết, "Rốt cuộc sao lại thế này?"

"Cái này..... "

"Nói!"

"Là. Kỳ thật chúng tôi đến thời điểm vừa vặn thấy Cố tiểu thư bị người mang lên xe, chúng tôi vốn dĩ đuổi theo, nhưng..... "

Bảo vệ nói chuyện ấp úng, Mặc Lệ Tước mày kiếm lãnh phong, rất nhỏ nheo lại.

"Nhưng người bắt cóc Cố tiểu thư là tiểu thư Tuyết Nhi, cho nên.... "

Tuyết Nhi?

Mặc Lệ Tước híp đôi mắt chìm trong bóng tối.

Hắn nhớ tới lần trước Ngự Phong đưa anh bưu kiện, về vụ tai nạn xe cộ của Cố gia.

Vốn dĩ nghĩ, sớm một chút cùng Cố Nam Nam kết hôn, Mặc Tuyết liền sẽ buông khúc mắc, sẽ không làm hại cô.

Hiện tại, kết hôn còn chưa công bố, khoảng cách tai nạn xe cộ cũng mới đi qua một tháng, em hắn lại diễn lại trò cũ.

Là anh quá mức cưng chiều em hắn.

"Địa điểm."

"Tây giao kho hàng."
.....

Tây giao kho hàng.

"Mặc Tuyết, ngươi điên rồi? "

Cố Nam Nam quần áo trên người đã bị hai người đàn ông cởi ra.

Chỉ còn nội y trên người, phía trước cô là ghế thái phi, hai tròng mắt cô phiếm hồng nhìn Mặc Tuyết đang ngồi đó.

Cố Nam Nam nghĩ đến bước kế tiếp muốn phát sinh cái gì.

Cô dùng sức giãy giụa, nhìn Mặc Tuyết ánh mắt càng thêm hận ý.

Ngay cả thời điểm Du Minh Tuấn bị đoạt cũng không có như bây giờ muốn cô ta chết.

Cố Nam Nam nhịn xuống cảm thấy nghẹn, cắn răng, "Mặc Tuyết, ngươi nếu muốn rõ ràng, ngươi làm như vậy là phạm pháp, ngươi biết không?"

"Ha hả! Phạm pháp? Ở Hải Thành tất cả mọi người đều nghe anh trai ta, chỉ cần có anh trai ta, ta cái gì đều không sợ!"

Anh trai?

Từ lúc cùng nhau đi học cho đến bây giờ, Cố Nam Nam chưa từng có nghe nói qua, Mặc Tuyết có anh trai.

Từ lúc cô ta ở bên Du Minh Tuấn, cả ngày đem anh trai treo ở bên miệng, rốt cuộc là thần thánh phương nào, có thể khống chế toàn bộ Hải Thành?

So với Mặc Lệ Tước còn lợi hại hơn?

Mặc Tuyết búng tay một cái.

Hai người đàn ông không thương hoa tiếc ngọc chút nào, cùng lúc dùng sức xé, cô nhanh chóng gắt gao che thân thể quần áo đã bị xé nát ném trên sàn nhà.

Giờ khắc này cô thật sự sợ hãi.

Việc bị cường bạo này cô đã trải qua suy nghĩ muốn chạy trốn ra nước ngoài lại bị Mặc Lệ Tước uy hiếp trở về một đêm kia liền xuất hiện lại.

Nhưng hiện tại cô vô cùng ghê tởm, nhìn hai người trước mặt, cô muốn nôn mửa.

Đối với Mặc Lệ Tước cô không có loại cảm giác này.

"Mặc Tuyết, tôi ban ngày đã nói rõ ràng, tôi không yêu Du Minh Tuấn, một chút cũng không, tôi thực mau phải kết hôn, đúng rồi, bạn trai tôi ngươi cũng gặp qua không phải sao?"

Mặc Tuyết hiển nhiên là bị ghen ghét mù mắt, đã hoàn toàn phát cuồng, mất đi lý trí.

"Ngươi thật sự không yêu Du Minh Tuấn?"

Bỗng chốc, Mặc Tuyết mặt hung ác nham hiểm lập tức trở nên phấn khởi, sắc mặt cũng dần dần bớt u ám.

Chẳng lẽ là hoàn hồn?

Hiện tại vì tự bảo vệ mình cô tiếp tục làm trái lại là không được.

Tuy rằng Cố Nam Nam không sợ chết, nhưng hiện tại cô không thể chết được.

"Đúng vậy, một chút cũng không. "

"Ha ha ha. Ha ha ha!" Mặc Tuyết giống như kẻ điên cười ha hả.

Kéo ra tấm ván gỗ kế bên, "Minh Tuấn, anh có nghe hay không, cô ta nói một chút cũng không yêu anh."

"Du Minh Tuấn?" Cố Nam Nam kinh ngạc mở to hai mắt.

Du Minh Tuấn bị trói vào một cây cột, miệng bị dán lại không thể nói.

Nhưng ánh mắt hắn màu đỏ tươi bi thương nhìn Cố Nam Nam.

Ánh mắt đau đớn làm Cố Nam Nam trong lòng căng thẳng.

Vội vàng dời ánh mắt đi.

Cô toàn thân trần trụi, ở trước mặt bao người như động vật là vật triển lãm, hận không thể tìm khe đất chui vào.

Tay nắm chặt một chút một chút gắt gao giãy giụa.

Nếu không tự cứu, cô rất có thể trở thành vật hạ lưu bị đàn ông chơi.

"Thân ái, lần này anh cuối cùng nghe được rõ ràng! Cô ta không yêu anh, anh thật ngốc, em chỉ mới nói cô ta xảy ra chuyện, anh liền có thể ném xuống hết của cải tới cứu ả, chính là, anh quên em là ai sao? Mạng của anh đều nằm trong tay em!"

Ngay sau đó móc ra một con dao nhỏ ở hạ thân của Du Minh Tuấn ngay đũng quần khoa tay múa chân, "Hiện tại cho anh hai con đường. Một là thiệt tình vĩnh viễn yêu em, hai là anh sẽ vĩnh viễn mất đi thứ quan trọng nhất của nam nhân."

Dao nhỏ tăng chút lực, tuy rằng cách quần, lại có thể nhìn thấy Du Minh Tuấn mày nhăn lại cùng với tiếng rên nho nhỏ.

Mặc Tuyết quả nhiên là điên rồi.

Kia không phải cô ta yêu hắn nhất sao?

Nhìn Du Minh Tuấn sắc mặt càng ngày càng khó coi, tâm cô cũng đau đớn theo.

Kỳ thật, hắn cùng Mặc Tuyết đính hôn hôm sau không lâu, cô liền tìm Quý Bắc Thần âm thầm điều tra.

Về nguyên nhân hắn kết hôn, cô đã sớm biết.

Chỉ là, đó là con đường hắn chọn, cho dù là vì Du gia, hắn cuối cùng vẫn là từ bỏ tình yêu của bọn họ.

Nếu như vậy, vậy cắt đứt hoàn toàn, hắn có thể an toàn làm Du thị tổng tài.

Mất đi một ít, thì cũng nhận được một ít.

Lúc trước chính là ôm ý nghĩ như vậy mới cắn răng nhẫn tâm cùng hắn đoạn tuyệt hết quan hệ.

Nhưng như vậy cũng không cho là trong lòng cô hắn không tồn tại.

Dù sao cũng là yêu nhiều năm như vậy.

Muốn quên đâu có dễ dàng như vậy.

"Mặc Tuyết, ngươi muốn làm gì?" Cố Nam Nam cuối cùng vẫn là ngăn không được, đành nói ra.

"Nha! Kia là đau lòng?"

"Mặc Tuyết, tôi cùng hắn thật sự không có nữa điểm quan hệ, tôi thực mau liền phải.... " Cố Nam Nam trong lòng nổ lực tìm một cái lý do có thể làm cô ta tiếp thu.

"Đủ rồi." Mặc Tuyết ném dao nhỏ hướng tới Cố Nam Nam thẳng tắp bay tới.

Cố Nam Nam thấy trên mặt mình, dao nhỏ từ trên má xẹt qua, mặt bị một vết thương.

Dòng máu đỏ tươi chảy ra....

"Nha, nhìn không ra, ngươi còn rất sợ chết, ngươi còn không biết xấu hổ yêu nữ."

Cố Nam Nam không màng trên mặt đau đớn, "Mặc Tuyết, ngươi làm như vậy đáng giá sao? Ngươi hiện tại đã có hắn, ngươi còn không thỏa mãn?"

Mềm cứng không ăn thua gì Mặc Tuyết, cô ta chỉ khua tay.

"Thỏa mãn?" Mặc Tuyết tựa hồ có chút kích động, "Được người của hắn không chiếm được tâm hắn, có lợi ích gì?"

Cô ta vẽ mặt bi thương, sau đó trong mắt rơi xuống giọt nước mắt, cô vội che mặt, "Ta chẳng qua là muốn hắn cũng yêu ta mà thôi, nếu.
...." Bỗng nhiên gương mặt bi thương trở nên dữ tợn khủng bố, hét giận dữ, "Nếu ta không có được, như vậy ta liền cùng hắn chết chung."

Muốn cùng chết chung cũng đừng mang cô chết cùng sao?

Cô ta đi đến bên người Cố Nam Nam, khom lưng nhặt con dao lên, sao đó lại trên mặt Cố Nam Nam khoa tay múa chân, "Ngươi nói, nếu gương mặt trắng nõn này không còn, Du Minh Tuấn có thể hay không yêu ngươi? Còn có người bạn trai Quý Bắc Thần có thể hay không cưới ngươi?"

Mặc Tuyết thật sự là bị kích thích.

Cho dù Du Minh Tuấn không cần cô ta, xoay người cô ta liền có người đàn ông tốt hơn.

Dựa vào cái gì?

Cô ta Cố Nam Nam dựa vào cái gì mà có vận mệnh tốt như vậy, nam nhân bên cạnh cô ta ít nhiều là được các nữ nhân khác ao ước, cô ta rời đi trong lòng nam nhân cũng có cô ta, dựa vào cái gì?

Nếu không có cô ta, thật tốt biết bao.

Trở về lúc sau Mặc Tuyết liền sinh ý nghĩ như vậy.

Không lâu liền bắt đầu hành động.

Tiếng ầm ĩ vang lên....

Du Minh Tuấn bên kia giãy giụa càng thêm kịch liệt.

"Mặc Tuyết, thả Nam Nam!" Rốt cuộc băng dính bị rớt ra, Du Minh Tuấn vội vàng hét lớn với Mặc Tuyết.

Cố Nam Nam ở trong lòng thương xót.

Cái tên này có đầu óc hay không, lúc này nói loại lời này, chẳng phải là đổ thêm dầu vào lửa?

Ước gì mong muốn cô chết sớm một chút?

Quả nhiên, Mặc Tuyết nhìn đến Du Minh Tuấn còn che chở cho Cố Nam Nam, cực giận cười đáp trả, "Thả cô ta, được, ta sẽ cho ngươi xem cô ta rốt cuộc là như thế nào bị người khác chơi đùa, chơi đùa xong rồi tự nhiên sẽ thả cô ta." Chẳng qua là đi gặp Diêm Vương mà thôi.

Nói xong, liền phân phó người đàn ông kế bên.

Người đàn ông nhìn Cố Nam Nam quần áo không còn trên người mềm mại đáng yêu, non nớt, da thịt trắng nõn hắn đã khó có thể chịu đựng, bất đắc dĩ ngại vì không có lệnh của Mặc Tuyết, không dám xuống tay.

Hiện tại, Mặc Tuyết ra lệnh.

Hai người đàn ông giống như con sói đói khát lâu ngày, nhanh chóng cởi quần áo, bay thẳng đến Cố Nam Nam đánh tới....

"Không cần!"

"Nam Nam!"

Bang bang____

Trong trời đêm xẹt qua hai tiếng súng.

Thân thể người đàn ông lập tức bất động trước mặt Cố Nam Nam.

Dòng máu đỏ tươi từ người nọ từ trên trán chảy xuống dưới, nhỏ giọt trên mặt Cố Nam Nam.

Cô chưa từng có nhìn thấy qua loại trường hợp này, sợ tới mức liên tục kêu sợ hãi vài tiếng sau lập tức hôn mê bất tỉnh.

Theo sau dây xích khóa Cố Nam Nam được gấp rút mở ra.

Nhanh như gió anh nhanh chóng khoát áo choàng trên người Cố Nam Nam.

"Anh trai, anh, sao anh lại tới đây?" Mặc Tuyết run rẩy, giọng nói yếu ớt.

Cô chẳng qua là giải quyết chuyện cá nhân, không nghĩ kinh động anh trai cô ta.

Bang_____

Mặc Lệ Tước hung hăng tát Mặc Tuyết một bạt tai trên mặt, đáy mắt là không có một tia độ ấm lạnh băng, "Tuyết Nhi, em chơi tới mức gây ra lửa."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro