Chương 108: lại nháo ta liền tập kích ngươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu Nam..... "

"A, chị, em có điện thoại! "

Cố Nam Ân đành phải đem lời định nói ra nuốt trở lại.

"Em đi nghe đi!"

Cố Nam Ân cầm lấy điện thoại đi tới góc đình, "Em đang ở bệnh viện, tối nay trở về."

"Cái gì? Không cần, em tự mình đi về."

"Anh nói không..... Đã đến, anh đang ở bệnh viện trong công viên dưới lầu, em lại đây đi!"

Cắt điện thoại, Cố Nam Nam dường như không có việc gì đến bên cạnh chị, "Chị, vừa rồi chị muốn nói gì?"

Cố Nam Ân lắc đầu, "Chưa nói gì, chị chỉ hy vọng em có thể hạnh phúc."

Không cần giống như mình, đem hạnh phúc hung hăng vứt vào biển sâu.

Không tìm trở lại được.

"Yên tâm đi, em của chị tuyệt đối sẽ hạnh phúc! Em của chị lớn lên như hoa như ngọc, cả một đám người xếp hàng dài để theo đuổi em."

"Chị như là Quý Bắc Thần!"

Phía sau vang lên giọng nói trầm bổng như tiếng đàn.

Mặc Lệ Tước trong tay cầm một phần quà thăm bệnh, thanh u ánh trăng chiếu rọi trên người hắn toàn thân bị ánh trăng bao lấy, giống như vương tử tuấn mỹ trong bóng tối, xuyên qua u tối mà đến....

"Cố tiểu thư!" Mặc Lệ Tước ưu nhã chào hỏi Cố Nam Ân.

Cố Nam Ân khẽ gật đầu, chào hỏi.

Cố Nam Ân vĩnh viễn đều là như thế, không ôn không lạnh, không mặn không nhạt, vĩnh viễn như vậy ôn lương hiền thục.

Trước kia Cố Nam Ân cũng không phải như vậy.

Chỉ là khi trải qua, mới hiểu được, nhân loại không chuyện gì vĩnh viễn tồn tại.

Rất nhiều việc mất đi rồi sau đó mới biết quý trọng.

Tựa như một người bị bệnh viễn thị, đồ vật càng gần càng không thấy được rõ ràng, vật đi xa rồi hiện ra rõ ràng trước mặt, lại duỗi tay rốt cuộc không chạm đến đối phương.

"Sao anh tới đây? Không phải nói, em chính mình trở về sao?"

Thời điểm giữa trưa nói buổi chiều sẽ đến đón cô tan làm, kết quả, không thấy người, từ lúc bắt đầu cô đã không có trông cậy vào hắn.

Nhưng nói không đến lại tới, quả nhiên vẫn làm cô thực tức giận.

Hơn nữa, hắn chính là ghét nhất gặp người lạ.

"Trời tối, anh không yên lặng để em một mình. "

Nha a, Cố Nam Nam ở trong lòng châm biếm, hiện tại kỹ thuật diễn ngày càng tinh vi a.

"Được, ban đêm tương đối lạnh, chúng ta đi lên đi!" Mặc Lệ Tước đi tới đem đồ vật đưa cho Cố Nam Nam, chủ động đẩy xe lăn.
......

Nhìn thấy Mặc Lệ Tước, Văn Tú thật cao hứng.

Còn khen hắn hiếu thuận, chỉ có Cố Nam Nam biết, người này rất nhiều âm mưu và khủng bố.

Nhưng cô cũng không có biểu hiện ra ngoài, khó thấy mẹ một lần vui vẻ.

Cô không nghĩ phá tan một khắc tốt đẹp này.

"Mẹ, đừng nói vậy chúng ta đều là người một nhà. "

Một từ đơn giản ' mẹ ', khiến cho Văn Tú cười đến không khép miệng được.

Lúc sau Mặc Lệ Tước ngồi ở mép giường cùng Văn Tú nói rất nhiều chuyện, Cố Nam Nam liền giống như người ngoài ở bên cạnh nhìn.

Trong lòng càng không cân bằng.

Đặc biệt là Mặc Lệ Tước trên mặt nở nụ cười nhu hòa, cô hơi giật mình, nguyên lai người như hắn mà cũng có nụ cười như hoa.

Nháy mắt một cái đã mấy tiếng trôi qua.

Thân thể Cố Nam Nam đang cảm mạo, tuy rằng đã uống thuốc, khá hơn rất nhiều, nhưng thân thể vẫn không chịu nổi, mệt mỏi ngủ say trên sô pha.

Mẹ còn đang tưng bừng nói chuyện.

"Mẹ, nói chuyện lâu như vậy hẳn mệt mỏi!" Cố Nam Ân đưa mẹ một chén nước, "Mẹ, Tiểu Nam ngủ rồi. Hôm nay để họ về đi!"

Mẹ lúc này mới ý thức được thời gian đã khuya.

Có chút xin lỗi nói, "Xin lỗi a, Mặc tiên sinh, ta hôm nay thực sự rất vui, vừa mở lời đã nói không dứt, làm ngươi chê cười. "

"Không thể nào, nghe bác nói, cháu thật sự rất vui vẻ."

Mặc Lệ Tước ôn thuận mở miệng.

Nhìn qua Cố Nam Nam trên sô pha, hơi nhíu mày, đứng dậy,"Mẹ, cháu cùng Cố Nam Nam về trước, ngày khác gặp lại bác."

"Tốt, tốt, tốt! Nam Ân, con đi   gọi tiểu Nam đi."

"......Dạ!"

Cố Nam Ân còn chưa mở miệng, Mặc Lệ Tước đã đem Cố Nam Nam ôm ở trong ngực, "Gần đây cô ấy rất mệt, cho cô ấy ngủ một lát đi!"

Liền ôm cô rời khỏi phòng.

Nhìn thấy con rể như vậy, Văn Tú cảm thấy an ủi, "Hắn tựa hồ thực sự đâu phải không thích tiểu Nam? Xem ra mẹ lo lắng dư thừa. "

Văn Tú vẫn luôn cho rằng  hai người bọn họ hôn nhân thành lập là liên quan tới tiền bạc, không tồn tại tình cảm.

Cho nên Văn Tú vẫn luôn luôn lo lắng cho Cố Nam Nam gặp chuyện không tốt, nói không chừng còn bị ngược đãi gì đó.

Sinh hoạt trong hào môn không dễ dàng.

Trong TV luôn phát ra tin tức XXX đại gia hành hung vị hôn thê.

Văn Tú thật lo lắng, bất quá hôm nay nhìn thấy hai người họ ân ái, cô rút cuộc cũng yên tâm.

Chỉ có Cố Nam Ân thấp giọng tự nói, "Thật là như vậy.... Sao?"
......

Mặc Lệ Tước ôm Cố Nam Nam lên xe, đem cô đặt lên ghế phụ, đưa cô vào chỗ ngồi, thắc dây an toàn cho cô, lúc này mới nhẹ nhàng đóng cửa lại, vòng qua thân xe đi đến ghế lái, mở cửa lên xe.

Khởi động xe, chuẩn bị rời đi.

Cố Nam Nam nằm mộng, trong mộng một màu đỏ tươi, quỷ dị toàn bộ khung cảnh đỏ từ không trung tới đất.

Mênh mông bát ngát hồng....

Nơi này là chỗ nào?

Cô trên người mặc váy đỏ, chân trần đứng trên cỏ màu đỏ, bị mất phương hướng.

Bốn phía không có một ai, mặc cho cô gọi thế nào, trả lời cô chính là biển sâu tĩnh mịch.

Bỗng nhiên, gió mạnh nổi lên bốn phía.

Khung cảnh đỏ tươi bị xé rách và mở ra, xuất hiện một hình dáng mơ hồ.

Dần hướng tới cô.

Hình dáng mơ hồ nháy mắt trở nên rõ ràng, đó là gương mặt cha....

"Cha!"

"Cha, là người sao?" Con biết là cha, cha tới con đúng không?"

Trán Cố Nam Nam thấm mảng mồ hôi mỏng, miệng lúc đóng lúc mở, giọng điệu gầy yếu.

Tay không an phận đưa lên.

"Cha! Người muốn đi đâu, cha, người đừng ném con xuống!"

"Nam Nam!" Mặc Lệ Tước bắt được tay không an phận Cố Nam Nam ở không trung, nhẹ giọng nói, "Anh đây, đừng sợ, có anh ở đây."

Cố Nam Nam gắt gao bắt lấy tay Mặc Lệ Tước, biểu tình dần dần an tâm.

Khóe miệng rất nhỏ gọi lên, "Cha, con biết là người sẽ không ném con xuống! "

"....."

Mặc Lệ Tước đừng xe ở bên cạnh đường cái.

Một bàn tay tùy ý để Cố Nam Nam bắt lấy.

Đêm dần dần tối hơn.

Hắn muốn cởi áo khoác trên người cô, đang cố rút tay ra, nhưng không rút ra được.

Cô nắm chặt tay hắn.

Hắn không có động, làm cô tiếp tục bắt lấy.

Một tay khác lấy ra điếu thuốc ngậm trên miệng, móc bật lửa chuẩn bị bậc lửa, nhìn thoáng qua cô, do dự một chút, lại đem bật lửa để xuống.

Bóng đêm mê ly, lờ mờ.

Phong cảnh khác, cảm xúc khác thường.

Cứ như vậy lẳng lặng hơn một giờ, nhìn cô ngủ đến tương đối yên lặng, mới thong thả rút tay ra, cởi áo khoác trên người cô, mới khởi động xe, nghênh ngang mà đi.

Xe chậm rãi chạy đến, "Bán đảo biệt uyển."

"Cậu chủ, thiếu phu nhân." Thím Lý cùng quản gia ra nghệ đón.

Mặc Lệ Tước ý bảo hai người nhỏ tiếng chút, trên ghế phụ đem cô ôm vào trong ngực, đối với quản gia nói, "Đem xe tới gara đi."

Đi vào nhà.

Thím Lý nhìn bóng dáng hai người, mỉm cười lên.

Kỳ thật cậu chủ cũng không hoàn toàn  giống  như bề ngoài lạnh nhạt vô tình.

Lên lầu, vào phòng.

Động tác thật nhẹ nhàng đem cô đặt lên giường, đắp chăn đàng hoàng.

Kéo cà vạt xuống cổ áo, bỏ đi quần áo đi vào phòng tắm.

Chỉ chốc lát sau, Cố Nam Nam chậm rãi mở mắt.

Nhìn thấy đèn treo quen thuộc lập tức kinh hoàng ngồi dậy.

Nơi này, nơi này là....

Bán đảo biệt uyển.

Cố Nam Nam vuốt đầu, rõ ràng vừa rồi còn ở bệnh viện, như thế nào lại ở nhà?

Cô cố gắng nhớ lại.

Lúc này, nghe được, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào.

Nhìn đến quần áo bị ném xuống bên cạnh.

Lúc này mới rõ ràng, nguyên lai là tên kia đưa cô về.

Như vậy –––

Cố Nam Nam đột nhiên ý thức được một vấn đề thực nghiêm trọng.

Cô ngủ rồi, như vậy, hắn ôm cô rời bệnh viện, ôm cô lên xe, ôm cô xuống xe, ôm cô lên lầu ....

Cố Nam Nam nắm tóc, quả thực không thể tin được lại có điểm ngượng ngùng.

Trong chốc lát hắn ra tới, cô như thế nào đối mặt với hắn?

Tuy rằng hai người từng có đụng chạm da thịt, nhưng ôm như vậy, rất ít.

Hắn không phải chán ghét cô sao?

Vì cái gì không gọi cô dậy?

Đang trầm tư suy nghĩ, phòng tắm đột nhiên mở ra, Cố Nam Nam thình thịch nhanh chóng ngã xuống giường, lấy chăn che kín mình.

Hiện tại, cô không muốn nhìn thấy hắn.

Thực đáng tiếc, động tác của cô hắn hoàn toàn nhìn thấy.

Khóe miệng khẽ công lên, không tiếng động đi đến bên cô, cầm lấy máy sấy tóc lẳng lặng thổi tóc.

Cố Nam Nam nằm ở bên giường, khẽ động thân, đem chăn kéo ra một khe hở, nhìn trộm hắn.

Không thể không nói, hắn ta quả thực là thần chi tử trời cao phái tới!

Ngũ quan đẹp như vẽ, dáng người mặc quần áo thật đẹp, me chết người không đền mạng, cho dù nói khuynh thành cũng không quá phận chút nào.

Bất quá, tính cách quá thối nát.

Nếu như có chút ôn nhu, có lẽ chính cô sẽ bị hắn mê hoặc!

Phi phi phi!

Tưởng cái gì!

Cái loại người này, cô chướng mắt, tuyệt đối chướng mắt.

Bất quá, hôm nay cô vẫn nên cảm tạ hắn.

Nói như vậy, lần đó cũng là hắn ôm cô lên xe, chỉ là lên xe lúc sau....Chuyện khó coi sau đó không muốn nghĩ đến.

Có lẽ hẳn là nên cảm ơn hắn một chút đi!

Mặt cô đỏ bừng, lẳng lặng suy nghĩ.

Sau một lúc lâu, tiếng bước chân rất đi tới  nhỏ hướng cô.

Cô nhanh chóng hoàn hồn, tay nắm chăn càng thêm dùng sức.

Mặc Lệ Tước sớm phát hiện  cô nhìn lén hắn.

Hắn cũng không có nói gì, xốc chăn lên, nằm xuống.

Cố Nam Nam lưng cứng đờ, một cử động nhỏ cũng không dám.

Trong lòng khẩn trương đến không được!

Gia hỏa này rốt cuộc nghĩ gì,  thường ngày cơ hồ rất ít cũng cô ngủ chung một phòng.

Đêm nay.......

Nhưng vào lúc này, một bàn tay lướt qua vòng eo đi đến bụng nhỏ cô, đem cô kéo vào trong ngực.

Mẹ kiếp, như thế nào lại xảy ra tình huống này.

Cô nội tâm kêu gào không rõ nguyên nhân.

Hắn không đến nỗi người ngủ cũng không buông tha đi.

Tuy rằng cô đang giã bộ ngủ.

Khi bên người truyền đến tiếng hít thở đều đặn, cô mới nhẹ nhõm xoay người đối mặt hắn.

Hắn thật là một trương yêu khuôn mặt tuấn tú khuynh thành, đẹp trai như vậy nhất định có rất nhiều nữ nhân thích!

Cô cũng như vậy sao?

Cầm lòng không đậu tay vuốt ve mắt hắn, mũi, gương mặt, cuối cùng ngừng ở môi mỏng gợi cảm của hắn.....

Bỗng chốc, Mặc Lệ Tước bỗng nhiên mở mắt, thanh âm nghẹn ngào, "Lại nháo, anh liền tập kích em."







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro