Chương 110: Đuổi cô ta ra khỏi đây

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên tay truyền đến độ ấm áp, tay Cố Nam Nam cảm thấy giống như bị phỏng muốn nhanh chóng rút tay lại, hắn lại gắt gao lôi kéo.

"Cho anh biểu hiện tốt."

"Hả?" Cố Nam Nam nghiên đầu ngẩng lên nhìn hắn, tâm cô đang lay động bị hắn nói một câu liền trở về thực tại, cô híp mắt, "Anh yên tâm, diễn kịch loại này, là sở trường tốt nhất của em."

Cố Nam Nam định lại tâm thần, vừa rồi cô tựa hồ thấy hắn sinh lửa giận.

Chính là, hắn vì cái gì mà tức giận?

Cô đã làm chuyện gì, hay đã nói lời gì đó làm hắn tức giận?

"Vào đi thôi!"

Cố Nam Nam bĩu môi nói thầm đi theo hắn vào nhà.

Nhưng trong nhà, ngoài quản gia ra không thấy một ai.

Cố Nam Nam có chút bất an ngồi trên sô pha, đây là tình huống gì, chẳng lẽ Mặc Lệ Tước không nói cho người nhà hắn biết hôm nay bọn họ sẽ đến?

Hay là họ không thích cô, đây là ra oai phủ đầu cô trước?

Tương phản với vẻ bất an của cô, Mặc Lệ Tước ngồi một bên có vẻ thập phần điềm tĩnh, nhàn nhã uống cà phê, bề ngoài đẹp trai cùng dáng người cao gầy, cho dù hắn ngồi an tĩnh một chỗ, trên người vẫn tản ra khí chất làm cho cô không cách nào dời đi ánh mắt.

Cô cảm thấy chính mình thật không có tiền đồ.

"Anh có đẹp như vậy? " Hắn đột nhiên quay đầu lại.

"A? Không." Cố Nam Nam đơn giản dời đi ánh mắt, ho khan hai tiếng.

"Không cảm thấy. "

"Phải không? Nhìn chằm chằm anh lâu như vậy, cho rằng em mê luyến anh." Hắn cười như không cười, hương thơm cà phê nhàn nhạt truyền đến, cô ngửi được, khẩn trương trong lòng cũng yên ổn xuống.

Cố Nam Nam tay cầm ly cà phê, đầu ngón tay qua lại di động, "Anh nói, người nhà anh có phải không thích em, cho nên... "

"Lệ Tước, rốt cuộc con tới a! Mẹ vừa rồi cùng ba con nói chuyện điện thoại nói con rốt cuộc có bạn gái, ba con thật là cao hứng, nói lập tức bay trở về...."

Tiếng nói dịu dàng, từ trên lầu nhợt nhạt truyền đến.

Theo âm thanh nhìn đến.

Cố Nam Nam bị kinh ngạc.

Một người phụ nữ mặc trên người bộ sườn xám, dáng người tỉ lệ thập phần hoàn hảo, mỉm cười từ trên lầu đi xuống.

Động tác dịu dàng khi giơ tay nhấc chân, tinh xảo tao nhã, liếc mắt một cái liền nhìn ra được trên người phụ nữ này có khí chất mê người.

"Oa, đây là bá mẫu a, thật xinh đẹp!" Cố Nam Nam đôi mắt sáng như tuyết, mắt không di chuyển nhìn chằm chằm Mặc mẫu.

Mặc Lệ Tước một bên nhắc nhở, "Kêu mẹ! "

Cố Nam Nam: "....."

Tuy rằng hai người đã có giấy kết hôn, nhưng ba mẹ hắn cũng không biết bọn họ đã kết hôn, nếu đột nhiên gọi ba mẹ, có thể dọa bọn họ.

Bất quá, nếu Mặc Lệ Tước nói như vậy, cô ngẫu nhiên gọi ba mẹ cũng không tồi.

Mặc mẫu tay bưng ly cà phê quản gia đưa lên, đi vào trước mặt hai người, cười tủm tỉm nói.

"Lệ Tước, mẹ thật sự rất vui, con rốt cuộc..... "

Lời nói còn chưa nói xong, nhìn đến Cố Nam Nam, trên mặt tươi cười của Mặc mẫu nháy mắt trở nên cứng đờ.

Ngón tay buông lỏng, khăn trong tay liền rơi xuống dưới.

Loảng xoảng một tiếng, khăn và cà phê cùng nhau rơi trên mặt đất bắn ra khắp nơi.

Tiếng "mẹ" trong miệng Cố Nam Nam đang chuẩn bị nói, lại lập tức nuốt trở về.

Mặc Lệ Tước đứng dậy đỡ lấy Mặc mẫu, "Mẹ, không có bị gì chứ!"

Cố Nam Nam cũng đứng dậy duỗi tay, "Mẹ..."

Mặc mẫu thấy tay Cố Nam Nam đưa đến, giống như thấy ôn dịch nhanh chóng rút tay lại.

Biểu tình Cố Nam Nam cũng trở nên quái dị, cô một câu còn chưa nói, cái gì cũng chưa làm, như thế nào sợ cô tới mức hồn bay phách lạc?

Hoàn toàn đem cô xem như quỷ à!

Nghĩ đến đây, trong lòng Cố Nam Nam có chút tức giận, cô xấu xí như vậy sao?

Mặc mẫu ban ngày ban mặc đem cô trở thành quỷ mà đối xử.

Mặc Lệ Tước đỡ Mặc mẫu ngồi trên sô pha đối diện, sắc mặt Mặc mẫu có điểm không tốt, vẫn luôn dùng tay vịn cái trán.

"Dì, dì không bị gì chứ!"

Cố Nam Nam cuối cùng quan tâm hỏi han, thời điểm hai người ngoài cửa, hai người cũng đồng ý phải diễn cho tốt.

Cô thực đúng là chuyên nghiệp.

Mặc mẫu lại lần nữa lẫn tránh ánh mắt quan tâm Cố Nam Nam.

Thậm chí cũng không nhìn lại cô.

Trong lòng Cố Nam Nam thật mất mát, quả nhiên mặc kệ cô có quan tâm hay không, đã không thích chung quy là không thích.

Mặc kệ cô nỗ lực thế nào, đều không để ý.

Cố Nam Nam không nói nữa, yên lặng ngồi xuống.

"Mẹ, người làm sao vậy?". Mặc Lệ Tước âm thanh hơi nhu hòa, hắn thấy từ khi ánh mắt mẹ lần đầu tiên nhìn thấy Cố Nam Nam, trên mặt biểu tình liền lập tức thay đổi. Mẹ hắn muốn cực lực che dấu đều không dấu nỗi.

Mẹ hắn cũng là người trải qua bao nhiêu sự đời, vì cái gì vừa nhìn thấy Cố Nam Nam sẽ có phản ứng lớn như vậy?

Cái này thật kỳ quái.

Cố Nam Nam lẳng lặng ngồi không hề mở miệng nói chuyện, chỉ nghĩ việc gặp mặt này có thể kết thúc sớm một chút.

Ngoài cửa một âm thanh ngọt ngào từ xa đến gần, cuối cùng ở cửa vang lên.

"Nghe nói, anh trai hôm nay mang bạn gái ra mắt đâu? Chúng ta trong chốc lát gặp mặt nhất định phải giúp anh trai trấn cửa ải.... "

"A!" Mặc Tuyết mới nói đến một nửa, liền lập tức la hoảng lên, đồ vật trong tay rơi trên mặt đất, vẻ mặt tức giận tận trời chỉ vào Cố Nam Nam, "Cố Nam Nam, sao lại là ngươi?"

Du Minh Tuấn cũng ngây ngẩn cả người, vẻ mặt bi thương.

Hắn đã sớm dự cảm Mặc Tuyết nói bạn gái của anh trai sẽ là ai, Cố Nam Nam chân thực đứng trước mặt hắn, tâm hắn vẫn giống như bị kim đâm rất đau.

So với sự giật mình của hai người họ, Cố Nam Nam đáy mắt khiếp sợ không thể so sánh với hai người bọn họ.

Thân thể cô như biến thành vật được điêu khắc, hồi lâu không có nhúc nhích, ngay cả nhìn bọn họ đôi mắt cũng không có chớp, hoàn toàn lâm vào trạng thái khiếp sợ.

Sau một lúc lâu, cô cuối cùng nhận ra một số chuyện, cười lạnh.

Nhìn đến Mặc Lệ Tước, "Không nghĩ đến Mặc Tuyết là em gái của ngươi, Mặc Lệ Tước ngươi sớm biết tôi cùng cô ta là kẻ thù, ngươi cố ý tiếp cận ta, hết thấy đều mong chờ đến ngày này! Được lắm, ngươi đã toại nguyện, có phải rất có cảm giác thành tựu không? "

Cô híp mắt cười, chỉ có cười cô không có biểu lộ cảm xúc gì khác.

Mặc Lệ Tước ngậm miệng không nói, cũng không có muốn giải thích.

Cái này làm cho Cố Nam Nam càng thêm xác định những suy nghĩ trong lòng.

Bọn họ đều an bài hết thảy, mục đích chính là muốn cô như trò cười cho mọi người coi.

Mặc Tuyết tức giận, "Cố Nam Nam, cô cút ra ngoài cho tôi, Mặc gia không chào đón cô."

"Biến đi?"

Cố Nam Nam bước đến gần Mặc Tuyết, Mặc Tuyết có chút sợ hãi lui về phía sau, nhưng nhìn đến có người nhà bên cạnh, can đảm trở lại, nhìn chằm chằm Cố Nam Nam, không sợ chết mở miệng, "Nơi này là nhà tôi, tôi bảo cô biến, cô nhất định phải cút cho tôi!"

Bang---

Cố Nam Nam không màng ánh mắt người khác, hung hăng cho Mặc Tuyết một cái tát trên mặt.

Cô cười, cười đến quyến rũ, "Như thế nào, loại mùi vị này có phải thật sảng khoái hay không?"

Lúc này, cô đã mất đi lý trí.

Thời điểm nghĩ đến Mặc Tuyết, tất cả mọi thứ đều đã hóa thành bụi bậm.

Nội tâm cô bị phẫn nộ chiếm giữ, không còn quan tâm đến mặt khác.

Mặc Tuyết không thể tin được, che mặt, kinh hô,"Cô, cô dám đánh tôi?"

"Tôi cái gì mà không dám? Tôi còn có thể xác minh nói cho cô biết, người đánh cô chính là tôi."

Nghĩ đến hai ngày trước Mặc Tuyết sỉ nhục cô, Cố Nam Nam lập tức duỗi tay. Muốn cho cô ta thêm hai cái tát.

Tay đang trong không trung, bị Mặc Lệ Tước chặn lại, "Nam Nam đủ rồi, về sự kiện kia, anh đã giáo huấn em ta rồi."

Bi thương, đau, tuyệt vọng, tĩnh mịch....

Cảm xúc chất chứa trong lòng trong nháy mắt trào ra, Cố Nam Nam nâng lên một cánh tay khác lập tức cho Mặc Lệ Tước một bạt tai.

Cười lạnh tiếp tục, "Thương tổn người khác, thậm chí còn muốn mạng tôi, chỉ cần một câu nói của ngươi liền muốn tôi tha thứ, như vậy nếu tôi giết chết cô ta, đối với ngươi nói một câu xin lỗi, là được?"

Nếu mà thật như vậy, thế cảnh sát dùng để làm gì?

Mặc Lệ Tước ngẩn đầu, lại lần nữa nhìn đến cô, trong mặt lóe lên tia nham hiểm.

Ánh mắt Cố Nam Nam không lẫn tránh, cô nâng mi, tay thành nấm đấm, hài hước nói, "Như thế nào, tức giận? Có phải hay không hận, hiện tại liền muốn giết tôi?"

Mặc Lệ Tước đè thấp âm thanh, "Nam Nam, chuyện này cho qua đi."

"Ha ha!" Cố Nam Nam cười lạnh hai tiếng, nhìn thẳng vào mắt hắn lộ rõ sát khí, "Cho qua? Ngươi nói thật đơn giản, nếu chuyện phát sinh ở trên người ngươi, ngươi bỏ qua cho tôi thử xem?"

Cố Nam Nam nói xong, cầm lấy túi sách tay đi ra ngoài.

Lại bị Mặc Lệ Tước giữ chặt tay, hắn biết cô không dễ dàng bỏ qua chuyện này, nhưng không nghĩ tới cô lại có suy nghĩ cực đoan như vậy.

"Nam Nam, đừng tuỳ hứng!"

"Biến!" Cố Nam Nam thoát khỏi tay hắn, cắn môi, "Mặc Lệ Tước nói cho ngươi biết, từ hôm nay trở đi, ta và ngươi một chút quan hệ đều không có!"

"Đứng lại cho tôi!"

Mặc Tuyết xông đến, một cái tát giáng xuống, "Tiện nhân, câu dẫn Minh Tuấn không nói, hiện tại còn dụ dỗ anh trai ta, cô thật đê tiện."

Tâm Cố Nam Nam, tĩnh mịch xuống.

Cô sớm nên biết, vì cái gì đến bây giờ mới hiểu được.

Cố Nam Nam đến gần Mặc Tuyết, "Tiện? Cô mới tiện? Lợi dụng thủ đoạn bức bách Du Minh Tuấn cưới cô, cô còn có mặt mũi? Muốn nói đê tiện, ai có thể so sánh qua cô?" Cố Nam Nam khẽ cười lên, "Tôi khinh thường rác rưởi, Mặc Tuyết cô giống như rác rưởi."

"Cô!" Mặc Tuyết thẹn quá thành giận, chạy đến, Cố Nam Nam cong môi, một chân giơ lên chuẩn bị đá Mặc Tuyết.

Lại bị Mặc Lệ Tước kéo lại.

"Buông tôi ra, tên khốn nạn. "

Mặc Tuyết còn muốn xông tới, Du Minh Tuấn giữ cô lại, "Đừng làm loạn. "

Mặc Tuyết hung hăng đẩy Du Minh Tuấn ra, hướng đến Cố Nam Nam.

"Tất cả dừng lại hết cho tôi!"

Một tiếng rống lên, mọi người đều dừng lại.

Mặc mẫu miễn cưỡng chống đỡ thân thể, Mặc Lệ Tước bước đến đỡ bà.

"Mẹ!"

Mặc Tuyết nhìn thấy bà, lập tức xong tới ôm lấy mẹ khóc rống lên.

"Mẹ, mẹ không biết cô ta rất đáng ghét, ngày con và Minh Tuấn kết hôn đến phá hoại hôn lễ. Hiện tại đến dụ dỗ anh trai, loại phụ nữ này tiến vào Mặc gia chúng ta, nhất định gà chó không yên."

Mặc Tuyết một bên khóc, một bên kể khổ.

Hiện tại Cố Nam Nam vung tay đánh nhau trước mặt Mặc mẫu, không chút nào cố kỵ hình tượng, Mặc Tuyết còn thêm mắm thêm muối, mẹ nhất định có thể tin cô.

"Mẹ, đuổi cô ta ra ngoài đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro